Xu Thiên dẫn
Live
Phong
Đệ thập lục chương
tụ
long uyên hạ thiên niên mưu, lưỡi mác thiết lý đạp leng keng
ngàn
năm rồng tụ vực sâu, lưỡi mác thiết lý đạp leng keng
Thiên Xu im lặng, yêu lại
trở thành tiên, yêu tà ác ma lại đi đường chính đạo, vốn dĩ từ xưa đến nay mãi mãi
không đổi, không người nghi vấn lại càng chưa từng có người dám can đảm phá
vỡ, thế nhưng Ứng Long một thân ngông cuồng tự tin thực lực bản thân, nghịch
chuyển Càn Khôn chống lại thiên mệnh.
Cuồng vọng như vậy, bá đạo như
vậy... Nhưng chính là bướng bỉnh không nghe, cam đảm như thế kiêu ngạo bá đạo nghịch
trời xanh, rốt cuộc muốn đọa thiên nhân xuống dưới làm yêu, tinh, quái, ma
thuần phục đi theo, trong một đêm, hưng trăm vạn yêu chúng, giương cờ nghịch
thiên.
Đáng tiếc, hắn cùng với hắn,
cuối cùng đứng ở hai chiến tuyến đối địch nhau.
"Đồ thán sinh linh, chỉ
vì mong muốn dục vọng của bản thân, long vương khiến bản quân thật khó có thể lý giải." Loạn nghịch thiên, khiến cương thường trong thiên
địa đại biến, thế gian mười năm đại hạn, thậm chí đất nhưỡng màu mỡ vùng Trung
Nguyên, người chết đói trăm vạn, sau cùng phải dùng vỏ cây để ăn, người ăn
người.
Trời cao thương xót, thương
sinh linh lịch kiếp, có thể nào định thắng thua.
Ứng Long nghe tiếng chủ đề,
ngưng mắt nhìn bên cạnh đích nam tử.
Cũng không có ý thuyết phục,
chỉ nói: "Người sống trên đời ai không tránh khỏi mắc sai lầm, há lại muốn
ai cũng giống ai hay sao?" Ống tay áo vung lên, long đế tựa ở hành lan can
trong đình cởi đi một thân khí phách kiêu ngạo, mặt dày điệu bộ hệt như vương
hầu quý tộc nằm ở sân sau nhà mình ngắm trăng thưởng hoa, "Trời chung quy
vẫn đổ, vô luận là phàm trần hay thiên cảnh, ma giới yêu vực đều khó thoát một
kiếp. Thời thượng cổ xa xưa, có thượng thần Chúc Long liều mình dùng thân chống
trời, mà nay chỉ sợ là thất nguyên tinh quân giải hạn khó lòng ngăn cơn sóng
dữ."
"..."
"Tinh quân cần gì phải
chấp nhất?"
"Đây là thiên mệnh của thất
nguyên."
Tựa hồ ngại tia nắng chiết
xạ dưới mặt hồ quá mức chói mắt, Ứng Long híp hai mắt lại. Ánh mắt chứa đầy mũi
ngọn lãnh ngạo vô tình, cách ngàn năm vẫn lạnh lẽo như cũ. Trăm nghìn năm qua,
hạ giới trảm yêu trừ ma, ai từng để ý tới, máu tươi trên kiếm, mảng hồng sắc
dính sau thương bào, ẩn dấu một mảnh kiên định bảo hộ thiên đạo không gì đổi thay,
nhưng tâm này cũng thương xót thương sinh linh.
Vạt áo xanh, màu tự nhiên
giản dị, thế nhưng lại là nghê thường vũ y diễm lệ đẹp đẽ quý giá khiến hắn khó
lòng buông ra.
Vì sao tỏa sáng mãi mãi trên
bầu trời, cũng chỉ có một ngôi, khiến hắn khắc tận xương cốt khảm sâu trong
lòng.
Hắn ngưng mắt nhìn Thiên Xu,
bỗng nhiên nở nụ cười: "Long tộc tuy rằng sinh sôi nảy nở đông đảo, thế
nhưng hai cánh trên lưng, từ xưa đến nay chỉ có mình bản tọa."
Lời này thốt ra có chút quái
lạ, Thiên Xu nhất thời không thể phản ứng gì, chợt nghe hắn tiếp tục nói,
"Rồng mọc hai cánh, trời đất hiếm thấy chính vì thế nên tên của bản tọa, được
đặt theo tên loài rồng có cánh."
Rồng mọc hai cánh đích thị
là —— Ứng Long.
Thiên Xu càng thêm ù ù cạc
cạc, thì sao a?
"‘ Ứng ’."
Nam nhân nói ra cái tên này,
mãi mãi không đổi, trên đời này người mang cái tên này, không một ai khác,
"Ngày sau tinh quân có thể gọi thẳng tên của bản tọa tên.
"..."
"Có qua có lại, bản tọa
đổi lại cũng gọi tên ngươi... Thiên Xu.
Tinh quân nghĩ như thế nào?"
Sau giờ ngọ tiếng ve kêu râm ran, ngân nga da diết nhưng người
gần đó, phảng phất như nghe được trong đó ẩn chứa nổi bi thương mơ hồ.
Dưới mặt nước hồ ảnh ngược phảng phất chỉ còn lại có sắc
đen một màu độc nhất.
Ứng Long nâng mắt ngắm trời cao, mây không xanh, xa xa vì
thiếu sắc xanh lam nên chúng trông trống rỗng.
Như hắn dự liệu, nam nhân vẫn chưa đáp lại, nhưng vẫn là
lưu lại một câu "Long vương tự trọng." rồi cưỡi loan rời đi.
Long đế không giữ người lại. Hai người tựa hồ thoang dong như
trước, không có bất cứ luyến lưu khi chia tay, càng không có chuyện dây dưa quấn
níu.
Ứng Long nhìn thoáng qua tách trà xanh đã lạnh trước mặt,
vung tay lên, đoàn sáng lạnh hiện lên, trên bàn ly trà ngẫu nhiên biến thành
chén rượu.
Hắn nhấc một chén, rượu ngon, trà thơm nhưng nếu chỉ có một
người ngồi thưởng thức, có cảm giác chán nản. Bọn họ hai người một là thần thượng
cổ, nhất là Long thần vạn năm, đối với sinh ly tử biệt ruột gan đứt từng khúc
của những người phàm thế gian, ở trong mắt bọn họ, trăm năm bất quá chỉ như cái
chớp mắt ngắn ngủi, sinh tử luân hồi cũng chỉ là chuyện bình thường, vốn tất cả
đều phải bình thường.
Nhưng hôm nay tại lồng ngực này lại có cảm giác trống rỗng,
lại là vì sao?
Ứng Long không khỏi nâng tay đặt trên ngực, là bởi vì người
nọ chính tay đặt vào nên nó trở nên lạ lùng thế sao? Quả tim này trước đã không
nghe lời, giờ lại càng ầm ĩ.
"Tí tách ——" ao trong đình dâng lên từng cột từng
cột nước, dưới ao bỗng nhiên xuất hiện một người vận bạch y, khuôn mặt người
này chính trực, mắt như điểm nước sơn, một thân quý khí bất phàm. Chỉ thấy
người này bước ra khỏi trì nước, bước lên lương đình, không cần Ứng Long bắt
chuyện, tự ngồi xuống trong đình.
Trên bàn sớm có một chén rượu ... khác đã được rót đầy, tựa
hồ là vì hắn mà chuẩn bị, hắn nâng tay bưng chén, cùng Ứng Long khẽ chạm ly,
uống một hơi cạn sạch.
Ứng Long cũng uống thêm một ly, cười nhìn người vừa đến:
"Long vương không phải bị bệnh nhẹ trong người sao? Sao lại tới làm khách trong
hành cung Nam cực của bản tọa?"
Người này chính là vị long vương Nam Hải —— Ngao Khâm!
Đối phương trêu chọc, nhưng vị long vương kia cũng không để
ý, hiển nhiên đã sớm hiểu rõ Ứng Long.
"Bản vương chỉ là muốn nhìn một chút, mấy đứa con
không ra gì của bản vương có thể hay không lúc ở đây, đã khiến cho Nam Hải long
tộc mất mặt." Nhớ tới mấy đứa con còn đang ở trong long cung tranh đấu,
Nam Hải long vương thở dài, có chút tiếc hận, "Ai ngờ không có một kẻ nào
có thể nhận trọng trách."
Ứng Long kéo bình châm rượu, không chút để ý nói: "Mấy
đứa con của ngươi, bản tọa thấy cũng không tồi."
Nam Hải long vương thần sắc bị kiềm hãm, lắc đầu:
"Không được, Tiễn nhi tính cách nhu nhược, bản vương tình nguyện để hắn cả
đời ở trong cung dệt sa, cũng không tình nguyện để hắn phải gánh vác trách
nhiệm hưng vong long tộc." Hắn thật sâu nhìn vào mắt Ứng Long, "Ngươi
cũng biết, cái bảo tọa long vương, cũng không phải huy hoàng như suy nghĩ của
những kẻ khác." Hưng vong của một tộc, nặng nề thế nào còn tính cách yếu
ớt của Ngao Tiễn vậy làm sao có khả năng gánh trên vai trọng trách này? Nếu thật
sự trở thành người kế vị, hắn làm sao có thể chịu được sắc mặt của mấy vị ca ca
kia?
Ứng Long thế nhưng nở nụ cười: "Bản tọa thấy, long
vương là đang khinh thường Thất thái tử đó. Bản thân hắn rất quyết đoán, một
thân bảo hộ giao nhân tộc khỏi bị long tộc quấy rầy, tâm trí kiên nhẫn, có thể
thấy được. Huống chi, hắn trên người còn mang huyết thống long tộc, không cần
thiết phải vùi mình trong góc."
Nam Hải long vương nghe vậy có chút sững sờ, tựa hồ không
ngờ tới chuyện vị Long thần thượng cổ này lại đánh giá cao con trai út của hắn như
thế.
Hắn khoát tay áo: "Tạm thời không đề cập tới việc này."
Uống một chén, mới nói, "Lần này đến đây, chỉ vì báo cho ngươi biết một
tiếng, trụ trời cực Nam sắp ngã rồi."
Ứng Long châm rượu tay hơi khựng lại, bình rượu ngon chạm
vào miệng chén phát ra âm thanh ‘leng keng’: "Lúc đó, chỉ còn lại chỗ Ngao Quảng, Ngao Túc cực Đông."
Nam Hải long vương gật đầu.
Trầm ngâm chỉ chốc lát, hình như có chút nghi ngờ, muốn nói
lại thôi.
Ứng Long thấy thế, cười hỏi: "Thế nào? Nơi này không
có người ngoài, có chuyện không rõ cứ nói thẳng."
Nam Hải long vương nhìn Ứng Long một chút, hỏi: "Lúc trước
đi cùng ngươi đến đây, chính là người đứng đầu trong thất nguyên—— Tham Lang
tinh quân?"
"Không sai." Đối phương không hề nâng chén, Ứng
Long cứ như trước tự châm tự uống, tự mình vui mình.
Nam Hải long vương mặt nhăn mày nhíu: "Tham Lang tinh
quân cương trực công chính, lần này vì trùng tu lại tháp mới đến, ngươi trêu
chọc hắn làm cái gì? !"
Ứng Long ngón tay niết chặt chén rượu, tách rượu một thân
ngọc bích, cực kỳ giống ánh mắt trong suốt của người nọ, tâm tình có chút hoảng
hốt, giống như chưa từng nghe tới câu hỏi của long vương.
Nam Hải long vương là nhân vật thế nào, làm sao không nhìn ra
đầu mối trong đó?
Không khỏi kinh hãi: "Ngươi động tâm! —— Là hắn?
!" Hắn một tay đặt trên cánh tay Ứng Long, long mục trừng trừng, có chút
khó có thể tin.
Ứng Long ngón tay chỉ chỗ ngực, cười trừ: "Ý niệm ở trong
lòng, ở đây không nghe lời, cho dù bản tọa đào ra bù vào thêm một lần nữa, cũng
là vô dụng."
Lời này nghe giống như là vui đùa, thế nhưng Nam Hải long
vương nghe vào tai, trong lòng càng ‘lộp bộp’ chấn động, thần sắc không khỏi
ngưng trọng. Người khiến cho Long thần thượng cổ động tâm, là tiên nữ cửu thiên,
là một yêu tinh cũng tốt, thế nhưng thế nào hết lần này tới lần khác lại là vị
sát tinh Tham Lang?
"Tham Lang tinh là người đứng đầu trong tam sát, người
nào bên cạnh ắt sẽ gặp nguy, thần tiên trong tiên giới ai chẳng biết vị này từ
trước đến nay không nói tình cảm! Chỉ cần ai dám can đảm phạm vào thiên quy, nào
quan tâm tới ngươi là thiên tiên hay yêu ma, một đao chém chết không chút nương
tay! Hôm nay ngươi ta, nếu bị hắn biết được chuyện đang bày tính, sợ là băm vụn
còn chưa đủ ấy! Ngươi thế nào hết lần này tới lần khác..." Mặc dù hắn chưa
nói xong nhưng trên mặt người kia, có thể thấy được đối phương vẫn là giữ cái
bộ dạng lão thần phiêu phiêu khắp nơi, nhịn không được giậm chân một cái, "Ngươi
rốt cuộc suy nghĩ cái gì? !"
Ứng Long ngừng châm rượu, một lúc lâu, mới chậm rãi nói:
"Hắn có pháp lực siêu phàm, vốn địa vị phải cao quý, nhận quỳ lễ của bách
tiên. Một ngày kia, bản tọa bước trên Lăng Tiêu bảo tọa, nhất định sẽ không lại
khiến hắn phải chịu vắng vẻ." Nói tới đây, không khỏi khẽ vuốt chỗ yết hầu,
ngón tay chạm đến dấu vết lồi lõm, rồi lại lộ ra cười khổ, "Bất quá, hắn
tất nhiên sẽ không nhận."
"Ờ, vì sao ngươi còn cố ý muốn làm? !"
"Ừ chỉ là ... Không thể nhìn hắn cam tâm tình nguyện
vì thiên mệnh bỏ qua tất cả, kết quả chỉ nhận được lại là... Là một sự bố thí
của thiên mệnh."
Nam Hải long vương cả kinh nói: "Ngươi thương tiếc
hắn?"
Đồng tử lấp lánh ánh vàng trở nên thâm thúy, nhưng chỉ lắc
đầu cười: "Thương tiếc? Hắn không cần." Long tộc con ngươi vàng óng
ánh, thâm thúy như hai vũng nước xoáy chảy, "Tham Lang trấn giữ thiên đạo,
coi đây là trách nhiệm, ngay cả ngẫu nhiên thỏa hiệp, cũng thủy chung kiên trì
chẳng bao giờ dao động. Nhân vật như vậy, cũng chỉ có hắn thương tiếc người
khác, làm sao cần người bên ngoài che chở?"
"Vậy ngươi..."
Ứng Long cười càng sâu, trong mắt ẩn chứa nghiêm nghị:
"Việc này không liên quan gì với hành động của ngươi và ta, long vương chỉ
cần y theo kế sách hành sự, không cần nhiều lời."
Quen biết Ứng Long bao năm, Nam Hải long vương biết rõ tính
nết của hắn, thường ngày hành sự thay đổi thất thường, giữ kín như bưng, thế
nhưng nếu một ngày đã ra quyết định, tuyệt đối không có bất luận kẻ nào có khả năng
thay đổi. Lúc này càng lộ liễu hung tính, tất nhiên không được phép hắn nghị
luận thêm.
Vì vậy hắn cũng không khuyên bảo, than nhẹ một tiếng, đứng
dậy: "Đã như vậy, bản vương cáo từ."
Ứng Long không đứng dậy tiễn, chỉ là gật đầu thăm hỏi.
Nam Hải long vương bước ra lương đình, trong ao vô số cẩm
lý từ trong nước ló đầu ra, bọt nước tung bay, tình cảnh này nhảy nhót còn hơn
cả lúc tranh thức ăn nữa, từ dưới mặt nước hình thành một cái đài cao, long
vương đặt chân bên trên như là như giẫm trên đất bằng. Long vương ngừng lại một
chút, bỗng nhiên quay đầu: "Hôm nay từ biệt, không hẹn ngày gặp lại. Bản
vương thầm nghĩ hỏi lại Ứng Quân một câu, có nhớ kỹ hai nghìn năm trước, quy
ước gặp mặt ở long uyên hay không?"
Chén rượu tiến đến bên môi thì ngưng lại một chút, ngay lập
tức nâng chén rượu đầy.
"Yên tâm. Bản tọa nhớ kỹ."
Nam Hải long vương lộ ra tiếu ý thản nhiên, nhẹ nhàng chắp
tay hướng về phía Ứng Long: "Vậy được rồi, mong quân bảo trọng."
Long vương chân đạp trên lưng cá, dần dần chìm vào trong
nước, bọt biển cuồn cuộn, bóng con rồng uốn lượn dưới đáy nước, lớp vẩy đỏ uốn
quanh, ảnh rồng biến mất tăm hơi.
Mặt nước khôi phục lại sự yên bình, đế quân trường bào đen
tuyền cứ thế ngồi trong bóng đình một mình châm rượu một người uống.
Cho đến chiều tà, màn đêm buông xuống, cũng không có khách
đến thăm.
Xa xa phía Nam, chợt truyền đến một trận nổ, chân trời mãnh
liệt rung động, đất rung núi chuyển! ! Hành cung trong núi cũng không may mắn
tránh khỏi, vụn ngói rơi xuống, ngọc bình (màn
che) tan tành, bách điểu bỏ rừng bay tới chân trời vòng vòng lượn lượn, dã
thú gầm hí náo động bất an.
Trong rừng kình phong xoắn xoáy, tiếng động như quỷ khóc
thần gào.
Gió lùa qua mặt hồ, huyền bào trên người trong đình đong
đưa, tóc mai tung bay.
Hắn tiện tay ném chén rượu vào trong nước, chân giẫm bước
ra khỏi đình, không hề quay đầu lại.
Bên ngoài hành lang, lưỡi mác thiết sắt, leng keng vang dội
như chờ xuất phát.
Lúc này chân trời xa kia, cuối cùng ánh dương quang cũng
biến mất, màn đem phủ xuống, áo giáp đen tuyền như ẩn như hiện, chung quanh xơ
xác tiêu điều, bên dưới thiết khôi mỗi một đôi ánh mắt, đúc luyện sự trung
thành ngàn năm, mười hai tường long hộ giáp càng hiển lộ khí thế dũng mãnh bưu hãn, như
thiên quân vạn mã...
Hết chương 16.