Xu Thiên dẫn
Live
Linh
Đệ nhị thập chương
trống trận rung trời cửu tiêu động, long vũ thật hình hãn vô
cùng
trống
trận rung trời động cửu tiêu, con rồng dũng mãnh ẩn hiện lượn vòng
"Xem ra Đế Thuấn sớm có
chuẩn bị."
Ứng Long ngẩng đầu nhìn qua thiên
binh thiên tướng trong mây, "Chỉ là, bản tọa luôn luôn không thích bị
người quấy rối."
Hắn tay trái vung lên,
phía sau mười hai giáp vệ chỉnh tề muôn người như một, qụy khủy chân cùng
kêu lên: "Thuộc hạ nhất định không làm nhục mệnh!" Huyền giáp khôi
hạ, mỗi một đôi mắt chiến ý ngập trời.
Mười hai long vệ, tứ lúc
theo Ứng Long rời khỏi thiên giới trấn thủ hành cung phương Nam, đã có mấy
nghìn năm chưa từng vào chiến trường. Hôm nay nghe được trống trận rung trời
động địa, cường địch phía trước, cũng không có chút xíu ý khiếp sợ, trái lại
mỗi một người nhiệt huyết sôi trào.
Giáp vệ quỵ gối phía trước, chính là Sư Linh. Lúc này
hắn đột nhiên ngửa đầu, há mồm rống giận, gầm lên giận giữ dần dà vọng xuyên
qua màn nhĩ ‘ù ù’ điếc tai, truyền khắp cả vòm trời, toàn thân bùng lên kim
mang gai mắt, long thân phút chốc biến thành đoàn sáng vọt thoát ra, thẳng tắp
bay lên không, lượn trên mây cuốn cùng gió bay thẳng đến chiến trận với thiên
quân.
Kèn lệnh réo rắt ngân lên,
chúng giáp vệ bày ra chân thân, tường long bay liệng trên trời cao, dương nanh
múa vuốt, uốn lượn phía chân trời, vút thẳng lên cửu tiêu.
Tường long trong long tộc thiện võ, vô cùng dũng mãnh, đa phần điều trở thành tiên phong trong quân, trong
trận nếu có một người thuộc long tộc nhất định có thể giành phần thắng.
Trước mắt , đoàn sáng rực rỡ
uốn lượn xuyên tới tận trời, ngắn đón trước năm mươi vạn thiên binh chính là
mười hai vị.
Tương truyền long tộc là tôn
sư thiên thú, có lớn có nhỏ, hoặc bay hoặc ẩn, lớn thì phun sương mù, nhỏ thì
ẩn hình, bay vút lên vòm trời cao, ẩn núp trong sóng lớn.
Tường long hộ giáp thân hình
cực kỳ đồ sộ, vảy như la bàn, lượn từ trên cao xuống vút, quan sát thiên binh.
Kim đồng đột nhiên lồ lộ
chiến ý, mồm há rộng, phun ra một tiếng rít gào, bầu trời chấn động, bỗng chốc
đem một đám lớn thiên binh trước mặt mang tai ù ù đầu óc choáng váng xoay vòng
vòng, nhãn mạo kim tinh.
Cách đó không xa lại thấy
một trái một phải hai cái đuôi rồng dài từ tầng mây thoát ra, hai con rồng này
không hóa hình to lớn như con rồng vàng kia, nhưng một con miệng phun ngọn lửa
hừng hực, một con miệng phun băng, hai bên trái phải vây thành thế giáp công,
cực kỳ ăn ý. Trong đám thiên binh cũng có người không sợ lửa thiêu, nhưng cũng
không tránh bị huân ra một thân than đen, khôi giáp hoàng kim sáng rực trên người
bị bị cháy một mảng đen lớn, rất chật vật.
Mắt thấy đại tác phẩm của
long ngâm, mười hai tường long dốc toàn bộ lực lượng, xông vào trận chiến, trận
doanh thiên binh nguyên lai đang ngay ngắn chỉnh tề phút chốc bung ra, khó có
thể chỉnh lại.
Nhưng năm mươi vạn thiên
binh này dù sao cũng được huấn luyện tinh nhuệ, tuy rằng ngay từ đầu bị tường
long đoạt tiên cơ, nhưng biết dù sao người đông thế mạnh, đối phương cho dù có
lợi hại ra sao, cũng bất quá chỉ có mười hai con rồng mà thôi! Lúc này đều thi
triển tiên gia pháp thuật, xuất ra bản lĩnh, cùng mười hai tường long chiến làm
một đoàn.
Chỉ thấy trên chín tầng
trời, rồng gầm gió chấn, lôi điện nảy ra, ngọn lửa bay lượn, càng đấu càng khó
phân thắng bại.
Mười hai giáp vệ rời đi, trước
tháp chỉ còn lại mỗi long đế trường bào đen tuyền.
Mặc dù không người hộ vệ
nhưng nam nhân này vẫn thản nhiên như trước.
Côn Lôn chấn động càng thêm
kịch liệt, vòm trời từ từ rơi xuống, thế gian đất rung núi chuyển, Trường Giang
và Hoàng Hà tràn lan, có nhiều yêu tà nhân cơ hội làm chuyện ác, quỷ mị nhân cơ hội rời khỏi sào ổ, trần thế bên dưới một mảnh đại loạn, tiếng kêu khóc thấu
trời truyền đến bên tai.
Một trận chiến này, không
thể tránh được.
Nhưng mà Thiên Xu biết, lúc
này nếu như không giao chiến với Ứng Long, vòm trời ngã đổ, hắn trước vẫn phải
đặt bảo châu vào để trùng tu tỏa yêu tháp, chống đỡ trời xanh, giải nạn trước
mắt đã.
Thương bào khẽ động, hắn
dựng thẳng lên trên không, xẹt qua người Ứng Long, nhắm đỉnh tháp bay đi.
"Tinh quân cứ quật
cường như vậy, thực sự khiến bản tọa khó xử."
Ứng Long sao không biết ý
định của hắn, nhẹ nhàng thở dài, vẫn chưa xoay người đuổi theo, tựa hồ đối với quyết
định kia của đối phương hơi cảm thấy bất đắc dĩ.
Đột nhiên vạt áo đen dài giống
như bị cơn gió cấp chín tấp tới vung lên trên cao, cát đen dưới chân hắn cuồn
cuộn chảy ra, hóa thành vô số hắc long, xé rách trời cao, mang tất cả tới giữa
không trung lao thẳng vào nam tử vận thương bào.
"Oanh ——" ngọn lửa
hừng hực từ bên xoắn cuộn tuôn ra, hắc sa long bị ngăn ở không trung. Một thanh
niên trên thân mặc chiến giáp sáng bạc, tay cầm hỏa vân thương, mũi thương ẩn
hiện ngọn lửa, uy vũ chắn gió như bức tường không thể vượt qua. Không bàn đến
thần lực cao thấp, không bàn đến pháp thuật mạnh yếu, nếu chỉ luận binh khí cùng
kỹ năng dùng binh khí đánh nhau, trên
chín tầng trời không có vị thần nhân nào một mình đứng ra đấu tay đôi với Vũ
Khúc tinh quân.
Vũ Khúc tinh, Khai Dương đạp
mây đứng thẳng, ngọn thương hừng hực liệt hỏa dáng người uy vũ bất phàm, nhưng chỉ
nghe hắn cao giọng quát: "Ngày trước trận chiến trên dải Ngân Hà, không
thể cùng long đế giao thủ, thực cảm thấy đáng tiếc! Nay xin đánh một
trận!"
Hắc sa long ảnh trong hư
không uốn lượn, long đế trường bào đen đang đứng trên mặt đất chỉ thản nhiên
nghếch hàng mi.
"Cũng tốt. Nếu không có
cầm sắt lả lướt làm bạn, há lại không cùng văn khánh*(nhạc cụ cổ) nặng trĩu tung
bay?"
"Vũ Khúc ta tới đây!
!"
Hỏa vân thương trong tay Vũ
Khúc tinh quân, từng thiêu cháy vô số gian nịnh yêu tà, lúc này bắp thịt nổi
lên, mình thương run run, vẽ một đường lửa hoa từ trên thẳng tay bùng tới người
Ứng Long.
Hỏa vân thương bất động như
núi, sấm đánh một đường, thế tới cực nhanh, như xẹt điện, nhưng huyền bào long
đế vẫn đang đứng tại chỗ trước nhau như một không chút nhúc nhích.
Nhưng mà lúc này lại nghe
một tiếng rống lên: "Khai Dương mau lui lại! !"
"Ông —— ông —— "
Nói thì chậm, tới nhanh như
gió, thanh âm vật ngọn lượn vòng cắt không khí từ hư không phá ra, hai đạo hình
cung mắt nhìn không rõ một trái một phải, một sáng một tối, hướng thẳng tới chỗ
Vũ Khúc.
"Uông ~ đùng! !" Vũ
Khúc vội vã xoay thương muốn chắn, ai ngờ đầu thương không trở lại, khi nhìn kĩ
vào, ngọn lửa phụt lên ở đầu thương bị hắc sa quấn lấy, rõ ràng chỉ là một bóng
hình đen nhưng níu chặt quấn giữ, như bị lực mạnh khống chế.
Mắt thấy đường sáng hình
cung bay nhanh xoắn tới, trong phút chốc sẽ cắt hắn phân thành hai, Vũ Khúc thế
nhưng không hiểu sao cố chấp không chịu buông tay bỏ qua hỏa vân thương.
"Ngu ngốc! !"
"Mau buông tay! !"
Hai tiếng hầu như song song
vang lên, hai cái bóng phi thân ra, chỉ thấy xiềng xích cứng cáp đột ngột từ
mặt đất mọc lên, xẹt qua đan thành võng, ở bên cạnh người Khai Dương hình thành
vòng vây, lao tới trước mặt đoàn sáng hình cung, chỗ tiếp xúc hỏa hoa văng khắp
nơi, lưỡi dao sắc bén cắt ngang sắt thiết có tiếng bén nhọn chói tai.
Lại thấy một luồng hơi mỏng phun ra,
thân thương cùng với bóng đen quấn nhau thành một đoàn, hắc sa biến hóa không
ngừng, cắn nuốt tất cả, hai người trong lúc nhất thời khó phân thắng bại, nhưng
cuối cùng cũng làm cho Vũ Khúc thu hồi hỏa vân thương.
Người tới đầu tiên là Liêm Trinh,
người kia là Phá Quân, liên thủ chống chọi nguy cơ hiểm hóc trước mắt giải vây
cho Vũ Khúc.
Lúc này thấy Ứng Long rốt
cục cũng chậm rãi xoay người lại, điểm chân một cái, vọt người cách mặt đất lấy
thế đón lấy hắc sa, xoáy gió cuộn dâng khiến vạt bào đen phất lên trên cao... mái
tóc dài ngược gió lửng lơ, hắc sa ở sau hắn tựa như một cái áo choàng đen thật
lớn tuôn ra, không gì sánh được đem yêu
tà khí phô bày không bỏ sót.
"Bích Phệ, Lam Khánh."
Hắn khẽ gọi một tiếng, hai đoàn sáng hình cung nghe được hiệu lệnh dừng thế
xoay tròn, chỉ thấy một đoàn tối sầm lại, hai khẩu viên việt. Việt thân thép màu
ánh bạc, một như đoàn lửa lấp lánh, một tối âm u như ám mị, nếu không phải từng
chứng kiến sự lợi hại, thực sự khó có thể tưởng tượng vật hoa mỹ như vậy lại đúng
là binh khí!
"Huyền hoàng Càn Khôn
việt..." Vũ Khúc thiện dụng binh giới, tự nhiên nhận ra vật ấy, chính là
thần binh thượng cổ trong truyền thuyết hỗn độn xưa thiên thần dùng tinh khí
biến thành, lập tức cả mặt đều nhíu. Vốn dĩ binh khí thượng cổ thuở khai thiên
tích địa, tự nhiên có linh tính, binh khí như thế, giống như là một vị thần
linh, không chịu giới hạn thiên địa, không bị quản chế bởi ngũ hành, chỉ tuân
theo ý chủ.
Hôm nay trong tay Ứng Long chính
là thần binh đứng đầu, người vốn cũng một người thâm sâu khó lường, hiện nay càng
khó đối phó!
Ứng Long khoát tay, khoảng
không phía trước vốn không có gì phút chốc bị xé rách xuất hiện một lỗ hổng, xiềng
xích kiên cố vây quanh hắn trong nháy mắt đứt đoạn gãy lìa, lả tả rơi xuống
đất.
Người đứng bên cạnh Vũ Khúc,
thiếu niên sắc mặt phẫn hận trừng mắt hận không thể đem yêu long trước mặt dù
bận vẫn ung dung này ăn sống nuốt tươi, sau đó đảo mắt trừng Vũ Khúc: "Ngu
ngốc, ngươi muốn chết hay là muốn hỏa vân thương của ngươi? !"
Vũ Khúc cười khổ, nhưng cũng
không giải thích.
Người kia mặt không chút
biểu tình cứng ngắc như khúc gỗ, chỉ là khi nhìn qua khuôn mặt Ứng Long, không
khỏi xẹt qua một tia tình tự khó có thể nói rõ.
Ứng Long nghếch mi cười:
"Lâu rồi không gặp, Phi Liêm." Nhẹ nhàng chào hỏi, hoàn toàn không
mang theo biểu tình bị người phản bội mà ngùn ngụt phẫn hận.
Liêm Trinh tinh quân không
kiêu ngạo không siểm nịnh, khom người hướng Ứng Long chắp tay hành lễ, hắn bỗng
nhiên có một loại cảm giác kỳ quái, có thể là ngay từ đầu, hắn chưa từng lừa
gạt vị long đế thượng cổ này. (xì, ai lừa
được ảnh. Hồ ly chính hiệu con nai vàng J moa moa)
"Ngươi hẳn là biết, chỉ
bằng mấy người các ngươi, không thể nào ngăn cản bản tọa."
"Ta biết." Giống
như hai nghìn năm trước ở dưới trướng Ứng Long vậy, vô luận nhiệm vụ kế tiếp gian
nguy làm sao, hắn chỉ có thể không chớp mắt hướng về phía mục tiêu đi tới.
"Thế nhưng không thử
một lần, sao biết không được?" Ba người phía sau, Văn Khúc tinh Thiên Quyền
tiên phong đạo cốt, xuất hiện giữa không trung.
Lại thấy Lộc Tồn tinh Thiên
Ki cưỡi bay dựng người lên, thư sinh phong độ, ánh mắt thản nhiên.
Điện thiểm như roi, trên
mình thanh sư, yêu đế tóc bạc —— Cự Môn tinh Thiên Tuyền tà áo bay bay.
Sáu vị tinh quân từ xưa cùng
diệu một cực, tự nhiên ăn ý không cần phải nói, đồng thời phóng xuất ra tinh
nguyên lực, sáu vì sao trên bầu trời sáng rực, nhất thời có thể so với thiên
nhật, tụ hợp thành vòng hướng Ứng Long ở giữa đánh tới.
Chỉ nghe "ba ba!
!" Một tiếng nổ, dường như trời hạn sét đánh, nuốt lấy long đế huyền bào!
Xung lực chưa hết, trực tiếp
đánh vỡ mặt đất, đỉnh Côn Lôn như sấm sét bổ đôi, nham thạch vỡ tan, bụi bặm tán
loạn chung quanh mù mịt, mặt đất bị nứt toát ra có thể chứa một người thật lớn.
Chúng tinh quân mắt thấy mặt
đất cát bụi cuồn cuộn, không ngờ Ứng Long tránh cũng không tránh, tinh nguyên
lực lúc này không giống bình thường, tinh lực của cả sáu người đủ để núi nứt
đất vỡ.
Gió cuốn theo bụi mù.
Đất khô cằn nứt nẻ, dần dần lộ ra một góc áo đen.
Một cổ gió cấp chín chợt vụt qua, cát bụi hai đường, long
đế huyền bào vẫn như cũ đứng ở nơi đó, bình yên vô sự, thậm chí ngay cả tóc mai
cũng vẫn như trước chưa từng bị mảy may bay nhẹ.
Lúc này thế nhưng một lọn tóc mai bên trái khẽ rơi, gương
mặt góc cạnh phân minh thấy ẩn hiện lớp vảy đen mực loang lổ đột ngột hiện lên,
nam nhân vốn đã như ma như mị lúc này càng tô đậm cảm giác yêu tà.
"Thất nguyên giải ách tinh quân, lực lượng quả nhiên không kém. Có thể
đem bản tọa bức trở lại trên mặt đất, cũng không tệ. Thảo nào Đế Thuấn đối với
các ngươi coi trọng như vậy."
Ứng Long hoàn toàn không bởi vậy
mà ảo não, cười khẽ quan sát chúng tinh quân, trong lời lộ ra ý tiếc hận,
"Đáng tiếc nếu muốn sánh vai với Tham Lang, mấy người các ngươi... kém rất
xa." Đột nhiên thấy hắn vung trường bào lên, song Việt ngưng giữa không
trung không nhúc nhích đột nhiên xoay vòng tròn, tốc độ so với trước càng nhanh
gấp mấy lần, hình dáng biến ảo hoa cả mắt, hai thành bốn, trong nháy mắt trong
hư không xuất hiện vô số Việt ảnh, bao quanh vây sáu vị tinh quân ở giữa không
trung!
Không khí tựa như trong nháy
mắt đọng lại.
Huyền hoàng Càn Khôn Việt xuất
hiện, càng thêm hỗn độn.
Lúc thiên địa chưa xuất hiện,
tình trạng hỗn độn như gà mổ thóc, không có trật tự trên dưới, không chính
không phụ, nếu muốn phá giải tình trạng hỗn độn này, sợ rằng chỉ có Bàn Cổ sáng
thế!
Ứng Long mắt nhìn giữa không
trung, khóe miệng nhẹ nhàng xả ra nụ cười mỉm, tay nâng lên, bỗng nhiên niết
chưởng thành quyền.
Tạo thành hỗn độn! Việt ảnh Càn
Khôn nhất thời lách tới giữa bủa nghiền.
Biết rõ xiềng xích vô dụng,
nhưng lúc này nhất thời cũng phải cố thử, "Thiên ma tỏa! !" Liêm Trinh
hai tay hợp lại đem hết toàn lực phóng ra, nhưng chỉ thấy xiềng xích ngang trời
như vải bố đập vào tường thành, đáng tiếc trước mặt thần binh, thép cứng cũng bị
mài không hơn gì bả đậu.
Ngay cả bức tường chắn cũng
như băng vụn!
Mắt thấy mọi người sắp sửa chịu
phải thiên đao vạn quả ——
(lóc xương róc thịt)
Hết chương 20.