Xu Thiên dẫn
Live
Đệ nhị chương
Vân hải Phù Chu
bạch lãng thao,
Tá thân phàm khu nhập hồng trần.
Tá thân phàm khu nhập hồng trần.
.
Biển mây gợn sóng,
mượn thân phàm đi vào thế gian.
Không thể ước tính chính xác, khoảng chừng những năm Đại Tống, có một đợt sao băng rạch trời rơi xuống. Thời tiết dị biến, mây đen giăng lối, sấm chớp đầy trời kéo theo đợt mưa dầm dề trong suốt ba ngày liên tục.
Cả thiên đình và dưới phàm trần chẳng hề ngờ đến, viên linh châu trong tháp trấn yêu ở Côn Lôn vì bị chấn động nên đột nhiên nứt ra, tất cả yêu tà đều thoát thân. Thiên hạ lâm nguy, cánh cửa nơi ma giới không biết vì sao mà bị vỡ, ma tộc mặc dù nhận được vị trí cao cùng đặc hưởng nhưng nay cũng bắt đầu xuất hiện dị động.
Con người khắp gặp tai ương, tuy rằng có được sự trợ giúp của thần tiên, nhưng yêu tà thế lực ngày càng tăng lên, đây chính là tình huống mà người ta vẫn hay nói ‘đạo cao một thước, ma cao một trượng’. Chúng sinh dưới phàm trần, chỉ mong tiên nhân trùng tu tháp trấn yêu Côn Lôn, một lần nữa vây nhốt yêu ma, để nhân gian được bình an.
Không sai, nhưng viên linh châu trong tháp bỗng dưng biến mất quả là đáng lo ngại, nó đâu có dễ dàng gì mà bị chấn động đâu?
Cảm nhận trước được hạ giới sẽ bị rối loạn, thần người buồn lo, thượng đế phái thất nguyên giải ách tinh quân, hạ phàm để tìm lại linh châu, khôi phục bảo tháp.
Thất nguyên tinh quân, ngự giữa thiên không, chíêu đỉnh Côn Lôn, bao gồm Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền, Ngọc Hoành, Khai Dương, Diêu Quang, phân chia theo bốn hướng Đông – Tây – Nam – Bắc.
Đẩu là xe trời, vận hành ở trung tâm, quay quanh một trục, giám sát bốn phương tạo nên bốn mùa trong năm. Phân âm dương, tạo bốn mùa, vận động theo ngũ hành, tuân theo trật tự ổn định, quản lý sinh sát, dưỡng vật cứu người, đều là do số trời an bài.
Tinh quân từ xưa đều ở chín tầng mây, không cần như chúng tiên trải qua quá trình tu luyện gian khổ, chịu thiên kiếp mới có thể phi thăng lên hàng tiên nhân, tuy trong hàng tiên phẩm không cao, nhưng tiên chúng không một ai có thể tùy tiện đụng vào bọn họ.
Hôm nay thất nguyên tinh quân nhận chỉ của thượng đế, hạ phàm tìm viên linh châu trấn tháp, thiên hạ to lớn, muốn tìm kiếm một viên linh châu, như mò kim dưới đáy biển.
Chúng tiên ít nhiều có phần bất mãn với việc các tinh quân không cần tu luyện đã thành tiên, chúng tiên tất nhiên chỉ thờ ơ lạnh nhạt, chỉ chờ đợi trò hay.
Chim thanh loan đang chờ chủ nhẹ nhàng cất giọng trong trẻo đáp thân mình xuống, trong thanh âm không khó nghe ra ý tứ lo lắng, ngay cả điểu nhi đều phát hiện, làm sao vị đứng đầu trong Tinh Quân lại không phát giác ra được.
Thiên Xu —— Tham Lang Tinh Quân.
Tham Lang đứng đầu trong thất tinh, kỳ thật là ngôi sao mang mệnh sát, sát tính rất mạnh.
---- ----
Mây trôi lượn lờ trong núi, như làn gió nhẹ phất phơ bay xẹt qua bên người, phất nhẹ qua khuôn mặt kia, đang ở giữa mây mù, trong đôi mắt lấp lánh không thấy một chút dao động nào, thật dứt khoát. Phảng phất chỉ cần có người dám can đảm làm trái thiên đạo, vô luận là tiên, là phàm, hay là yêu, là ma, đều kiên quyết hành xử không do dự, tuyệt không khoan dung.
Khi tới Lăng Tiêu điện, biết được tháp trấn yêu bị phá vỡ, bảo châu trong tòa tháp tan vỡ, bách yêu đều đã được phóng thích, thế gian chắc chắn sẽ loạn một hồi.
Ai cũng biết là yêu tà nhốt trong tháp đều hung hãn, ngoan ác, phạm tội tày trời, mà một khi nhốt trong tháp trấn yêu, vạn năm cũng không phóng thích một người, thế nhưng trong một ngày tất cả mọi yêu tà đều thoát ra, tất nhiên sẽ làm hại nhân gian. Bên trong tòa tháp chín mươi chín tầng, chỉ cần một yêu tà trong đó cũng đủ khiến cho thần nhân phiền não không thôi.
Thấy rõ nguy cơ, thượng đế ban hạ ý chỉ, mệnh lệnh cho thất nguyên tinh quân hạ phàm tìm kiếm viên tinh châu, hắn cũng không đùn đẩy, nấn ná làm chi, tiếp nhận thiên lệnh liền hạ phàm. Nhưng thượng đế lại nói thêm, thế gian rối ren, tinh quân khi hạ phàm, tạm thời bỏ đi chân thân (chân thân: hình dáng tu luyện của tiên nhân, để tránh khỏi rối loạn.
Trời đất có dị động, rẽ biển mây mù đến núi Phù Chu.
Phù Chu vắng dấu chân người, quanh năm nơi đây mây bay lượn lờ che phủ, cao thấp chìm nổi. Đỉnh núi cao ở nơi này như con thuyền bồng bềnh giữa sóng bạc, hư hư ảo ảo, muôn hình vạn ảnh. Người đi vào núi, như vào cõi tiên, như du nhập vào Phật giới.
Chim thanh loan rơi vào trong khe núi sau đó bay vút thẳng lên, hướng đến bình đài trên cao kia.
Bình đài lơ lửng giữa khoảng không, nếu không kịp kéo lại chỉ sợ sẽ lọt ra khỏi quỹ đạo, giống như viên đá nhỏ giữa hố sâu.
Bình đài nơi đây nằm ở vị trí cực kỳ hiểm yếu, cho dù là loài vượn chuyên leo trèo giữa các mỏm núi thì cũng vô pháp leo lên vách đá lỏm chưởm nhọn hoắc này. Nơi đây ngay cả một chiếc lá rụng chẳng có, nói chi đến bóng dáng muôn loài.
Thiên Xu nhẹ khoát tay, trong hư không có cái gì như bị xé rách, từ từ mở ra. Lúc này gió gợn nhẹ qua, trên chỗ vách đá dựng đứng kia cây tùng khô đang lây động khiến cho một mảng lá khô rụng nhẹ rơi xuống trên bình đài, chấm dứt gần năm trăm năm yên tĩnh.
Hắn phân phó nói: "Thương Lộ, đưa nguyên thần cho bản quân, ngươi mang chân thân bản quân đưa trở về tinh điện."
Thanh loan lĩnh mệnh gật đầu. Ngay sau đó, liền thấy một luồng sáng nhạt như màu nắng sớm từ trên người Thiên Xu thoát ra, chính là nguyên thần Tinh Quân thoát ra khỏi thân thể. Tinh quân vốn không hình không dáng, dựa vào cách nhìn nhận của người trần mà tạo ra thể xác. Tinh nguyên rời chân thân, lơ phiêu phiêu bay bay, đi xuyên qua tầng tầng lớp lớp dây leo vào trong hang động.
Một lúc lâu sau, màn dây leo bị một cánh tay rẽ ra, một người từ bên trong bước ra.
Chim thanh loan vừa thấy người này vội hót mừng hân hoan, khí tức quen thuộc, vô cùng thân thiết.
Nhìn tỉ mỉ thì dung mạo người nam tử này y hệt vị Tinh Quân trên lưng thanh loan! ! Đôi mắt sáng ngời, ẩn ẩn sát khí, thần thái lạnh lẽo trang nghiêm, toàn bộ không khác biệt. Chỗ khác biệt duy nhất, chính là thân thể người này nguyên lai là người phàm.
Tra xét ngọn nguồn, vốn dĩ chuyện này đều có nguyên nhân.
Tham Lang Tinh Quân pháp lực cao cường, khi thiên giới rơi vào vực thẳm, khó khăn đều chồng chất trên lưng gầy ấy. Năm ấy khi nghịch long gây loạn, cũng chính là hắn bắt giữ yêu đế này, giúp thiên địa thoát khỏi đại nạn.
Khi gặp rủi ro, vạn lần như một đều nhận được sự phân công của thượng đế, hạ phàm hàng yêu phục ma. Mỗi khi tiên nhân nhập phàm luôn có nhiều cấm kỵ, vì xuất hiện sự cố nên thượng đế đành phải ban chỉ, đồng ý chấp thuận Tham Lang Tinh Quân đứng đầu nhập phàm, đi luân hồi nói đầu thai chuyển thế, dĩ nhiên khi hạ phàm phải dùng thân thể người phàm, thần tiên sử dụng thân thể người phàm thứ nhất dễ dàng lại thuận tiện, thứ hai lúc hàng yêu có thể thuận buồm xuôi gió, che mắt yêu tà.
Khi biết lý do này dĩ nhiên chúng tiên ồ lên, không thể nghi ngờ gì, hiểu rõ thiên quy thượng đế ban ra là do vậy, để tránh cho tiên nhân không thể lén hạ phàm để khỏi làm loạn nhân gian, thay đổi vòng tuần hoàn nhân quả.
Mà Tham Lang Tinh Quân này lại được coi trọng như thế, chúng tiên càng ghé mắt ngóng nhìn vị Tham Lang Tinh Quân, tiên phẩm không cao này.
Xác phàm của Thiên Xu đắc đạo ở núi Phù Chu, khi nào không cần đến, sẽ dùng kết giới bảo hộ, để lại nhân gian.
Thiên Xu phân phó: "Đi thôi."
Chim thanh loan nhãn thần trở nên lưu luyến không rời, nhưng trên lưng Tinh Quân mang trách nhiệm, nó tự biết đây là chuyện trọng đại cần phải giải quyết. Vì vậy, mở rộng đôi cánh, bay ra khỏi ngọn núi, lượn qua lượn lại một vòng, sau đó bay thẳng lên không, tiêu thất khỏi chín tầng mây.
Đợi cho bóng xanh kia khuất xa, Thiên Xu thu hồi tầm mắt, chuyển đường nhìn về phía Tây.
Phía Tây.
Côn Lôn, có tháp khóa yêu.
Bảo tháp trấn áp vô số ác yêu, hiện tại chỉ là một đống đổ nát.
Từ trên trời rơi xuống những ngôi sao, đây là hiện tượng nghịch với mệnh trời, cảm thấy điềm xấu đang đến gần.
Hắn trong lòng ẩn ẩn cảm giác bất an.
Trong lòng lo lắng, nhưng mà phải tận lực vì yêu tà trong tháp này đã thoát hết ra ngoài rồi.
Nếu bị cầm tù, bị giam giữ mệt nhọc suốt mấy nghìn năm nhưng không rút ra bài học, gian ngoan (gian ngoan: gian xảo, ác độc) mất tính người, dĩ nhiên không bao giờ muốn lại bị bắt nhốt trong tháp.
Thất nguyên hạ phàm, là lần đầu tiên trong nghìn năm qua.
Ngoại trừ hắn thường xuyên nhận mệnh lệnh của thượng đế hạ phàm hàng yêu, mấy vị tinh quân khác, toàn bộ đều là chuyên trách ở thiên đình, ít khi đi lại thế gian.
Trong thất nguyên, Văn Khúc tinh quân Thiên Quyền trầm thực ổn trọng, có thể khiến người yên tâm. Lộc Tồn tinh quân Thiên Ki mặc dù pháp lực không mạnh, nhưng gặp chuyện luôn xem xét tỉ mỉ, thấu đáo. Liêm Trinh Tinh Quân, Ngọc Hoành hành sự quyết đoán, ngoan tuyệt, cũng không cần phải quá lo lắng.
Theo lý thuyết, cái kẻ mà hắn lo lắng nhất cũng chính là người mang sát khí nặng nhất, Phá Tinh Quân Diêu Quang, hoặc là cái kẻ suốt ngày không an phận Vũ Khúc tinh quân, Khai Dương kia. Nhưng mà...
Hôm nay trong lòng hắn tưởng niệm... Cũng chính là tinh điện được đúc bằng bạch ngọc, một ván cờ chưa hạ xong.
Đó là thế cờ một nghìn năm trước, hắn cùng với Thiên Tuyền tinh quân đang đấu dang dở.
Nhưng mà cuộc đấu chưa xong, nhưng chợt nghe tin thượng đế triệu hồi. Cổ Điểu núi Lộc Ngô gây loạn, hắn phải vội vã buông quân cờ trong tay, lĩnh mệnh hạ phàm truy giết ác yêu, cứ thế để lại nam tử trong trẻo, lại lạnh lùng như băng kia ở lại trong điện.
Không ngờ một lần đã bỏ lỡ ngàn năm.
Mặc dù, một nghìn năm trôi qua hắn cũng không thể nào dứt việc trở lại, nhưng không lúc nào mà không nhớ tới bàn cờ đợi hắn hạ màn cùng với Thiên Tuyền.
Trà xanh trong chén ngọc bích, nói vậy đã nguội lạnh từ lâu.
Nhưng mà hắn cũng biết, tại nơi không gợn sóng, không dị động này ngàn năm bất quá chỉ trong cái chớp mắt. Thiên Tuyền trong lúc chờ đợi, bất quá thì một người tự định kết cục, sau đó, lại điều chỉnh vị trí quân cờ, lần nữa hạ màn thứ hai. Tinh quân tuân theo mệnh trời, kỳ thực đều là những tinh quân tịch mịch, nào ai có hiểu.
Con người như băng ấy lúc nhập phàm, lại không biết gặp phải kiếp nạn gì.
Nhắm hai mắt lại, lúc này suy nghĩ nhiều cũng vô ích, hãy dành tất cả sức lực để tìm kiếm trong nhân gian, mau chóng tìm được viên linh châu vốn dĩ trong tháp trấn yêu, bằng không khó bảo đảm lâu ngày sẽ không sinh dị biến.
Trong đầu bỗng nhiên hiện ra bóng đen, giữa hôm sấm chớp nỗi lên đầy trời, tháp trấn yêu bị phá vỡ, trên thân có lớp vẩy, lưng dài, mình đen có móng vuốt, lại có thể bay lượn dễ dàng... Ứng long! ! ( oh yeah, chính anh yêu của mềnh J)
Long tộc vốn là bậc thầy linh thú, năm trăm năm long sừng lớn hóa Giác long, ngàn năm sinh cánh, chính xác là Ứng Long.
Người có hai cánh, tất nhiên là siêu phàm nhập thánh. Ứng Long từng là thượng tiên, khi thừa lệnh vua mệnh trợ Hiên Viên hoàng đế dẹp loạn Xi Vưu, trợ giúp Đại Vũ trị thủy vượt qua kiếp nạn hồng thủy (hồng thủy: thác lũ) mà lập nên đại công, khiến cho địa vị long tộc trở nên hiển hách, mặc dù không có tiên vị, nhưng được thế nhân tôn sùng.
Không có một ai có thể dự liệu được, một vị long quân theo mệnh nhập thiên đình như vậy, trong một đêm lại gương cao ngọn cờ nghịch thiên, dẫn đầu trăm vạn yêu binh nhằm thẳng vào thiên giới!
Còn nhớ ngày ấy, quân hai bên trước khi khai trận, cũng chính là lần đầu gặp mặt yêu đế Ứng Long. Một thân huyền bào, nam nhân kia thần thái ung dung, khóe miệng thủy chung mang một mạt tiếu ý coi thường từ trên cao nhìn xuống thiên địa, trong hai con ngươi vàng óng ánh có thể nhìn thấy rõ ràng ý tứ ‘thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết’, tàn nhẫn như thế.
Trong lúc yêu quân cùng thiên binh giương cung bạt kiếm* trước trận, hắn cư nhiên đứng đó hệt như mọi chuyện đang diễn ra trước mắt cũng không có một chút xíu quan hệ gì.
giương cung bạt kiếm*: vỏ gương giây, giươm súng sẵn sàng // ^o^//
"Chiến thư, chính là ngươi hạ sao?"
Ngữ khí kia không một chút để ý, phảng phất giống như hai người đang ở dao trì thiên cung, hữu duyên mà gặp mặt, gật đầu thuận tiện thăm hỏi một chút, cây bàn đào trong vườn đã ra hoa hay chưa mà thôi.
Điều này không khỏi làm hắn một lần nữa phải xem kỹ yêu đế nghịch thiên này. Nghịch thiên tội không thể tha, thế nhưng nam nhân trước mặt không chỉ cuồng vọng, ẩn trong đó chính làkhí phách đế vương duy ngã độc tôn, có lẽ, càng giống như một người thấu hiểu nhân quả, đứng đó chế giễu chúng tiên, nghịch thiên mệnh, phá vỡ vòng luân hồi mà thần linh đã định.
Trong khoảnh khắc giao chiến, càng làm cho Thiên Xu rõ ràng, Ứng Long yêu lực vô cùng mạnh, đủ để ngẩng cao đầu nhìn trời, khiến gió mây đổi màu.
Ngỗ nghịch thiên đình, khiêu chiến Phật giới.
Hắn xác thực, có thực lực để làm như vậy!!
Đối thủ có thực lực như thế, nhưng trong mắt hắn chính là một con yêu quái làm trái thiên đạo cũng không khác gì mấy.
Mạnh được, yếu thua.
Giết được thì giết, không giết, cũng không quan hệ.
Hắn là Tham Lang tinh quân, lĩnh thiên mệnh thực thi quân pháp, trảm yêu trừ ma!
Là người đứng đầu trong tinh quân, pháp lực kinh thế, khiến cho Ứng Long phải hiện ra chân thân, một hồi ác chiến, yêu đế chung quy bại trận tại Bàn Cổ, bị giam cầm trong tỏa yêu tháp.
Trả giá đại giới cũng không kém.
Năm trăm năm yên tĩnh, suýt chút nữa hồn bị hủy, nguyên thân bị diệt.
Trận này làm chúng tiên thiên giới nhớ mãi không quên, một đêm không yên, tiên yêu đại chiến, nhưng hắn cũng rất thoái mái nhanh chóng mà ném mọi chuyện ra sau đầu.
Thiên hạ vô số nghịch yêu, chính là Ứng Long, bất quá cũng chỉ là một trong số đó. (ngóe, anh nói gì rứa =.,=)
Nếu lần này tháp trấn yêu không có vỡ, hắn xác thực quên mất trong đỉnh tháp có nhốt một nghịch long.
Nhưng mà lúc này một ngày nhớ tới, nhưng phát giác long ảnh lần thứ hai chằng chịt ở trong lòng, buồn bực mãi không thôi.
Thiên Xu mở hai mắt, trong mắt hiện lên vẻ kiên định như trước.
Suy nghĩ nhiều cũng vô ích.
Tất cả những kẻ nghịch thiên, diệt sạch. Không tha.
Hết chương 2.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^