Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2014

[END] Xu Thiên dẫn

Xu Thiên dẫn
Live
Phong


Vĩ thanh




          Thiên kiếp đã được phá giải, trên trời dưới đất khôi phục sự thái bình như xưa, chúng tiên từ tiên sơn động phủ đều trở về tụ tập đầy đủ trên Lăng Tiêu bảo điện.

          "Tứ Hải long vương đi chung một đường với yêu long, đúng là thật đáng hận!"

          "Không sai, thật không nghĩ tới long tộc lại không chịu an phận như thế. Hừ, nếu không phải long vương liều mình chống trời để chuộc tội, Đế Quân chắc chắn sẽ phái quân dẹp yên Tứ Hải!"

          Ti Mệnh tinh quân nãy giờ vẫn đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt hừ lạnh một tiếng: "Đem quân dẹp loạn? Năm mươi vạn thiên binh đều chết sạch sẽ, sợ rằng phải phiền các vị tự mình anh dũng xông pha thôi?"

          "Nói gì vậy? !" Những ... tiên nhân này vốn quen sống an nhàn sung sướng,việc có thể làm cũng chỉ là luyện đan tu tiên. Nếu muốn bọn họ ra trận đấu pháp với yêu tà, còn không phải một đám người thì chết kẻ bị thương hay sao. Ti Mệnh đâm ngay chỗ yếu hại, có tiên nhân thẹn quá hóa giận, đang muốn trách mắng, thế nhưng vừa nhìn tới người đang đứng phía sau hắn Thất Sát tinh thân mình khôi ngô cao to, ánh mắt lợi hại, lúc này suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.

          May mà Thất Sát tinh quân không có ý sinh sự, chỉ là đem Ti Mệnh tinh quân kéo sang một bên, chúng tiên còn lại đang đứng im lặng một bên, liền gia nhập vào bên trong ồn ào nghị luận.

          Ti Mệnh buồn bực hắt văng móng vuốt Thất Sát: "Ngươi kéo ta làm chi?"

          Thất Sát nói: "Ngươi theo chân bọn họ ầm ĩ có ích lợi gì?"

          "Ta thấy ngứa mắt! Là có chuyện nguy nan thì sợ hãi rụt đầu một bên, hôm nay thiên hạ thái bình lại lòi ra lắm mồm! Tứ Hải long vương mặc dù phạm phải tội lớn, nhưng bọn họ có quyền gì mà ở chỗ này mở miệng chửi bới!" Tứ Hải long vương táng thân làm trụ chống trời, hải tộc kinh hoàng nhưng mà như vậy miễn đi một hồi binh đao đánh dẹp, long tộc có thể đặc xá.

          "Được rồi được rồi, ta chỉ biết ngươi mà mở miệng nói như vậy chắc chắn bị người khác cho rằng ngươi đồng mưu với long vương đó." Thất Sát vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Ngọc đế cũng không phải bưng tai bịt mắt, theo lẽ sẽ giải quyết công bằng, còn những kẻ  ... huyên thuyên nói bậy cứ kệ đi."

          Ti Mệnh tuy rằng không muốn, nhưng lúc này cũng không có cách khác, suy nghĩ một chút lại hỏi: "Lần này đã trùng tu lại tỏa yêu tháp, thất nguyên tinh quân lập được công lớn. Thế nhưng sao không thấy bọn họ trở về?"

          Thất Sát khoanh cánh tay trước ngực, bày ra bộ dáng bí hiểm: "Cái gọi là thân ở bên ngoài, quân mệnh cũng không thể buông. Huống chi lúc này trong lòng có nỗi lo, nghĩ muốn tới xem tình hình bọn họ, chỉ sợ giờ đang ở dưới phàm đi."

          "A?"

          Trụ trời Nam Hải nguy nga đứng sừng sững trong thiên địa bên trên rồng xanh cuộn khúc nằm đó, một thanh niên giao nhân tộc vận áo bào xanh lam ngửa đầu yên lặng nhìn, nhịn không được vươn tay, chạm đến trên mặt đá thô ráp.

          "Phụ vương..."

          Đôi mắt to tròn long lanh hơi nước, khẽ rơi xuống bỗng chốc hóa thành viên ngọc bích mỹ lệ, lăn tròn trên đất.

          Phía sau một cái bóng thật lớn nhưng lại khéo léo phủ lên, cự thú toàn thân lông đỏ rực thân mình đồ sộ không gì sánh được đứng ở phía sau hắn, trong miệng có tiếng người nói: "Đừng khóc. Tứ Hải long vương mệnh số đã hết, lại tận tâm với muôn dân, làm sao oán?"

          "Phụ vương luôn là vì bảo hộ Nam Hải long tộc cùng với chúng sinh trong biển... Trong mắt người đời, sinh linh Hải tộc mặc dù bé nhỏ bé không đáng kể, nhưng mà phụ vương cho tới bây giờ đều là phi thường quý trọng một lòng bảo hộ chúng nó."

          Cự thú gật đầu, bỗng nhiên nói: "Trụ trời không ngã, đứng đầu Nam Hải vẫn là Ngao Khâm." Hắn cúi người, ý bảo hắn đi thôi.

          Giao nhân lưu luyến không rời nhìn trụ trời liếc mắt lần cuối, liền bò lên trên lưng cự thú.

          Cự thú lúc này ngửa mặt lên trời rống dài, bốn chân đạp sóng hướng phía xa xa chạy đi.

          Tỏa yêu tháp nguy nga đứng sừng sững trên đỉnh Côn Lôn, linh châu trên nóc hướng thẳng lên trời.

          Thanh y thần nhân đứng trước tháp, ánh mắt xa xưa, khó phân rõ là vui hay giận.

          "Ứng."

          Trong gió không có tiếng đáp lại, thân ảnh cao to của thần nhân có vẻ có chút tịch liêu.

          Biển xanh bạt ngàn, không thấy bờ cũng không nhìn rõ bến, dưới chân tỏa yêu tháp cỏ xanh um tùm tươi tốt, có con chim chích nhảy nhót trên cành cây, cất giọng hót trong trẻo, hiếu kỳ quác mắt nhìn thanh y nam tử cách đó không xa, chim nhỏ không nhìn được thần uy, nhưng thật ra rất lớn mật, vỗ đôi cánh be bé nhẹ nhàng bay lượn chảy xuống, đâu trên bờ vai dày rộng.

          Nhưng chỉ trong chớp mắt, chim nhỏ bị bàn tay vắt ngang khiến cho hoảng sợ không thôi.

          Giọng nói trầm hậu mang theo tiếu ý: "Vật nhỏ lớn mật thật đó."

          Gió thổi cây lay sàn sạt, chưa biết bóng người ở đâu, lúc này chỉ thấy một bóng đen xuất hiện ở bên cạnh người thần nhân, nhưng mà ảo giác như thực mà lại như hư ảo, mặt trời sáng lạng nhưng trên mặt đất không lưu được bóng người.

          Thần nhân ghé mắt.

          Huyễn ảnh màu đen nhún nhún vai, vươn tay nắm hờ móng vuốt đã chết khiếp của chim nhỏ đặt lại trên mặt đất.

          "Tinh quân hạ phàm lần này, chẳng lẽ nhận pháp chỉ trảm yêu trừ ma?"

          Thần nhân không nói, trở tay một quyển thiên chỉ vàng óng mở ra, lên lớp giảng bài: "Ba trăm chính mươi bảy chúng yêu trốn thoát khỏi tỏa yêu tháp, nay lệnh thất nguyên tinh quân hạ phàm tróc nã, nhốt lại trong tỏa yêu tháp." Bên trong nhất nhất liệt kê đầy đủ tên của  chúng yêu, vậy nên mới nói lưới trời tuy thưa, nhưng đúng là khó lọt.

          "Đế Thuấn luôn muốn sai khiến người."

          Thần nhân nhíu chặt hàng lông mày trên mặt: "Không thể nói xằng bậy về Thiên Quân."

          "Thì tính sao? Bất quá lại nói tiếp, trong số chúng yêu muốn bắt nhốt bản tọa không phải là người thứ nhất sao?"

          Nhìn hắn một cái, đối với cái loại đắc ý khi nằm trong danh sách bị thiên cung phát lệnh truy nã, thần nhân lạnh lùng hắt nước lạnh: "Nguyên đan của ngươi đã bị mất, thi thể thành đống xương khô trên đỉnh tháp, ba trăm chín mươi bảy yêu chúng trong đó từ lâu không có tên câu ‘ Ứng Long ’."

          Huyễn ảnh không cho là đúng: "Bản tọa hồn chưa tán, phách chưa tiêu, tại sao lại không có tên?"

          Thần nhân mắt lạnh nhìn hắn: "Không sai. Trùng trăm chân cũng cứng cáp không thể chết. Huống chi là Lân trùng."

          Huyễn ảnh thế nhưng chỉ cười: "Bản tọa hình như chỉ có bốn chân hai cánh mà thôi." Hắn vươn tay, kẹp lấy lọn tóc bên mặt của thần nhân, nhưng mà tay cũng chỉ là ảnh ảo hư huyễn căn bản không thể chạm vào được, không khỏi thở dài, "Trước kia thật không nên ngay cả nguyên anh liên cũng chắp tay nhượng..."

          Nguyên anh liên là vật thượng cổ yêu vật ngàn năm khi chết đi sẽ có, dương thần luyện hóa tạo thành, trong thi thể có một loại bảo liên hoa, liên hoa này mặc dù không có khả năng chữa thịt vụn xương trắng, nhưng có thể giúp cho hồn vô hình mượn thân trùng tu lại chân thân, có thể nói là kỳ trân. Lúc đầu yêu đế Ứng Long từng phái thuộc hạ tìm được thượng cổ binh chủ Xi Vưu biến thành nguyên anh liên, đáng tiếc vật ấy về sau lại bị Tham Lang tinh quân đoạt được, sau đó đem tặng cho Cự Môn tinh quân bỏ qua tiên thân hóa thành yêu tu thành chân thân.

          Thần nhân lúc này quay đầu, hai mắt đen tuyền thâm thúy dừng ở huyễn ảnh nam tử vẫn như cũ kiêu căng không kềm chế được.

          "Thượng cổ yêu vật, giờ chỉ có mỗi Xi Vưu."

          Nói xong, xoay người đi xuống núi.

          Nam tử hơi kinh ngạc, lập tức ngầm hiểu, khóe miệng lộ ra một nụ cười mang theo tia tà mị, lập tức huyễn ảnh như làn khói hóa long, theo đuôi bóng lưng thanh sam.

          Toàn bộ văn hoàn.