Vân Lạc Cửu
Phong
- - -
☆ Tựa · thế giới ma pháp ( một )
Hỗn Độn lúc ban sơ, thần Sáng Thế một búa bổ tạc đất trời, phân chia ánh sáng cùng đêm tối, rồi lần lượt dùng bốn hệ nguyên tố gió, lửa, nước, đất sáng tạo ra thế giới.
Rồi ngay sau đó, thần ban cho thiện ban cho người lùn trong khe núi, cảm xúc yêu cho Thú Nhân ở bình nguyên, tính bá đạo cho đảo Long Tộc, vui mừng yên lặng cho Tinh Linh sâm lâm, lại sáng tạo ra nhân loại ở bình nguyên. Cũng đem sự nhuốm bẩn, tà ác cho vong linh, vĩnh viễn đuổi theo tới thế giới hắc ám.
Thần tạo ra đại lục —— Vantican Lance như vậy đó.
——《 Mở đầu Thánh Niên Sử Vantican Lance 》
Gil "Ba" một tiếng khép lại bộ sách cổ nặng trịch ở trong tay lại, tiếp tục tiện tay đặt nó về chỗ cũ trên kệ. Chỉ xem qua một đoạn chữ ngắn ngủn này, hắn đã mất hứng không muốn đọc nữa.
Xem ra cái gọi là Thánh Niên Sử, bất quá cũng là kết quả mà Nhân tộc hết lời ca tụng công đức của mình mà thôi, đương nhiên cũng không thể ở bên trong tìm được sự giới thiệu khách quan và cách nhìn nhận đánh giá công bình trong thế giới này,.
Nhưng chỉ với mấy câu nói như vậy, nhìn là có thể hiểu ngay quan điểm của Nhân tộc đối với các chủng tộc khác.
Tự cho là mình mới là bộ tộc được Thần yêu tha thiết nhất, xứng đáng với vị trí chúa tể thế giới này.
Đối xử tử tế với người lùn, bởi vì bọn họ đúc ra công cụ, vũ khí, thậm chí là xây dựng nên những tòa kiến trúc, vĩnh viễn đều là thứ hoàn mỹ nhất nhất đại lục này.
Khinh thường coi rẻ Thú Nhân cường tráng, bởi vì cho rằng bọn họ là đại biểu của kẻ dã man lạc hậu.
Chán ghét Long Tộc tham lam rồi lại sợ hãi thực lực của bọn hắn.
Mà đối với Tinh Linh có vẻ ngoài xinh đẹp lại có năng lực cường đại, thì luôn luôn là đối tượng mà nhân tộc muốn kéo gần tận sức cố gắng lấy lòng.
Đến nỗi cuối cùng khi nhắc tới vong linh, Gil cười nhẹ một tiếng, không đáng đưa ra lời bình.
Đôi mắt đảo qua từng dãy sách trước kệ, lại tìm không ra bộ sách cảm thấy hứng thú. Gil dứt khoát từ trên cao leo xuống, đứng tại chỗ ngẩng đầu, nhìn từng kệ sách dài ngoằn trước mắt.
Đây là toàn bộ sách tốt nhất đại lục được tổng hợp lại ở trong thư viện của —— học viện Eful Luis, là nơi sưu tầm sách hoàn thiện nhất đại lục, là công trình thư viện tốt nhất. Thế nhưng trong tòa kiến trúc năm tầng đặc biệt này, toàn bộ những bộ sách liên quan có thể sử dụng được ... không thể giúp chút gì cho Gil cả.
Ngay cả thư viện cũng không có gì đáng giá để giữ chân mình lại. Nhập học từ năm mười hai tuổi cho đến hiện tại, cũng đã bốn năm trời, có lẽ cũng đã đến lúc rời đi.
Lúc Gil rời khỏi thư viện, sắc trời đã đã tối sầm.
Tuy rằng lúc này cách chính ngọ (~12 giờ ~) giữa trưa không lâu, nhưng mà sắc trời lại u ám giống như chạng vạng, không khí cũng oi ức khó chịu làm cho người ta thở không nổi. Không khí như vầy thường bắt gặp vào mùa mưa, hơi khí ẩm ướt thời khắc nhắc nhở mọi người, sắp sửa có một trận mưa to rồi đấy.
Khoác trên người áo choàng bó sát màu đen là đồng phục chuyên dụng của sinh viên khoa luyện kim thuật, Gil ôm xấp bài tập thật dày mà thầy hướng dẫn giao trong tuần này, quay về ký túc xá.
Nếu không trở về, chờ trận mưa to kéo đến sẽ bị kẹt giữa đường, sẽ rất phiền.
Chỉ là lúc Gil vòng qua chỗ góc rẽ thư viện thì bất chợt bị người từ phía bên kia đi tới đụng phải.
Bị người tới đụng phải lảo đảo một cái, nào sách nào tư liệu ở trong tay Gil cũng rơi vãi trên đất.
"A, xin lỗi xin lỗi, bạn không sao chứ?"
Gil không đáp lời, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm tư liệu ngổn ngang đầy đất, trong lòng lại âm thầm cau có bực bội.
"Ồ? Là bạn à?" Người tới một bên tay chân luống cuống giúp Gil đem trên tài liệu bộ sách trên mặt đất nhặt lên, ngẩng đầu nhìn thấy Gil, lúc này mới nhiệt tình chào hỏi.
Gil gật gật đầu nhưng như cũ không có ý định mở miệng. Trong học viện người có thể tới gần mình mà bản thân hắn cũng hoàn toàn không phát hiện tuyệt đối không nhiều, mà người trước mắt này, đúng thế trong đó một số ít đó.
"Oa, bạn cũng bắt đầu xem sách luyện kim thuật cấp bốn à? Quả nhiên rất lợi hại như bọn họ nói ha."
"Không có gì, chỉ là thuận tiện nhìn chút mà thôi." Một bên tiếp nhận bộ sách đối phương đưa tới, Gil ngẩng đầu thản nhiên lên tiếng.
Có thể đáp lại một câu cũng đã rất khá rồi, cho tới bây giờ Gil đều không chút đếm xỉa tới hoàn cảnh cùng với những người bên cạnh của mình, từ trước đến nay cuộc sống của hắn hoàn toàn trải qua theo cách thức " trên thế giới này chỉ có một mình hắn". Trừ bỏ người bình thường trong phạm vi nhận định của hắn, có thể cùng người ta trao đổi vài câu, còn những người khác ở trong mắt Gil, không khác gì một cái cọc gỗ.
Bạn không có việc gì sẽ lầm bầm lầu bầu với cọc gỗ sao —— đây rõ ràng là cách sống hoàn toàn coi mình là trung tâm.
Sửa sang bộ sách ngăn ngắn lại, Gil không hề có bất kỳ phản ứng gì, xoay người tiếp tục đi về phương hướng ký túc xá.
Eagle đứng ở tại chỗ lặng đi một chút, nâng tay xoa nhẹ mái tóc vàng trên đầu mình vốn cũng có chút rối loạn. Nhìn thấy bóng lưng Gil rời đi, hơi hơi nheo hai tròng mắt lại, khóe miệng khẽ cong lên một chút.
"Ngài Brasington!"
"Làm sao vậy?" Eagle xoay người, nhìn về phía mấy tên thanh niên nãy giờ vẫn luôn luôn đi theo mình cách đó không xa, nhưng cũng không dám lại gần.
"Ngài Brasington, vừa rồi người kia là ... Andries đi? Hắn không có mạo phạm tới ngài chứ ạ?" Mấy tên thanh niên vây quanh ở bên người Eagle, quan sát vẻ mặt của hắn, lời nói thật cẩn thận.
"Không có. Vừa rồi là tôi không cẩn thận đụng phải hắn, là tôi mạo phạm mới đúng."
"Ngài sao có thể nói như vậy?" Đứng ở trước mặt Eagle một gã thanh niên lập tức lộ ra một cái biểu tình lòng đầy căm phẫn, "Tôn quý như ngài sao có thể dùng từ 'Mạo phạm' ở trên người Andries."
"Đừng nói như vậy, các cậu hình như có hiểu lầm gì với hắn thì phải. Tôi tuy rằng không quen hắn, nhưng mà hắn thoạt nhìn chỉ là kiểu người không thích nói chuyện một chút thôi. Thầy Keira Vinlane không phải cũng đó nói hắn là thiên tài luyện kim thuật sao? Hắn mới học năm thứ tư đi, tôi vừa rồi nhìn thấy hắn đã đọc luyện kim thuật cấp bốn."
"Ngài khẳng định là đã bị bề ngoài của hắn lừa rồi!" Người thanh niên kia thấy Eagle nói giúp "tên quái thai" kia, vội vàng cũng nói: "Lần trước tôi cũng nhìn thấy, rõ ràng là ngài có ý tốt giúp hắn giải vây, thế nhưng hắn lại là cái loại kiêu căng không... cảm kích chút nào. Kẻ tồi tệ như thế không biết cảm ơn người, khó trách trời sinh đã có sắc thái bóng đêm dơ bẩn."
"Đúng thế đúng thế, ngài nhìn thử hắn mà coi thời tiết thế này cư nhiên còn bọc áo choàng, ai biết bên trong có phải ẩn dấu cái gì hay không..."
Đề tài bắt đầu càng ngày càng dời lệch khỏi vị trí, vừa nghe chỉ biết bọn hắn đã từng thảo luận rất nhiều lần . Eagle nhíu nhíu mày, cũng không nói cái gì, chỉ cười cười, tiếp tục đi tới phía trước.
Những tên con nhà quý tộc này ở một vài phương diện rất cố chấp ương ngạnh, Eagle rất rõ ràng, cho nên cũng không thèm tranh luận với bọn họ.
Mấy người vừa thấy Eagle phải đi, vội vàng lấy lòng đuổi theo. Thật vất vả mượn đề tài dựa hơi tiến gần tới, bọn hắn cũng không muốn buông tha cơ hội khó có được để lấy lòng.
.
Gil tỉnh dậy, bị tia chớp chói mắt xẹt qua, cùng với tiếng sấm nổ mạnh bên ngoài cửa sổ đánh thức, tiếng mưa rơi lộp độp kèm theo sấm chớp giật không ngừng nghỉ thật quấy nhiễu. Vốn nghĩ trời mưa sẽ có một giấc ngủ thoải mái an nhàn, nào biết nửa đêm lại bị tiếng sấm dậy trời đánh thức.
Bị đánh thức trong một lúc không thể vào giấc ngủ nữa, Gil dứt khoát đứng dậy, cầm lấy áo choàng trên đầu giường tùy ý phủ thêm, đi tới bên cửa sổ.
Tuy rằng khu nhà kiến trúc tầng cao đã xây dựng lâu lắm rồi, không gian trong mỗi gian phòng cũng cực kì nhỏ hẹp. Nhưng cũng may căn phòng Gil chỉ một người ở, chỉ một điểm này cũng khiến cho hắn vô cùng hài lòng. Nếu như muốn hắn phải trải qua cuộc sống sinh hoạt thường ngày bị một người khác chia sẻ không gian, Gil cũng không thể cam đoan bạn cùng phòng của hắn mỗi ngày có thể an toàn tiêu sái ra ký túc xá hay không.
Mới vừa ghé tới khung cửa sổ có chút cũ kĩ, một cơn gió mát lạnh mang theo khí ẩm tấp thẳng mặt. Mùa mưa thời tiết mưa rào kèm sấm sét thế nào thật sự rất bình thường, nhưng lúc này nhìn thấy màn trời bên trên ẩn hiện hình dạng giống như hận không thể đem Lôi Điện đánh phá ra một cái lổ thũng vậy, Gil nhíu mày, trong đầu bỗng chốc có chút hốt hoảng.
Không phải chưa từng gặp qua trận trận sấm rền trời lớn như vậy, cho dù là sấm sét thật có thể xé rách màn trời, Gil cũng đã gặp qua. Không những không gặp qua, hắn thậm chí còn tự mình nếm qua cái mùi vị bị sấm sét bổ đến.
Khi đó Gil, còn chưa gọi là Gil. Hoặc là còn có thể nói, còn chưa có trở thành Gil .
Mà cái loại sấm rền sét đánh dạng này, cũng còn có một cái tên, gọi là cửu thiên thần lôi.
Nó còn có một cái tên thường nghe khác—— Thiên kiếp. Người Tu chân, Tu ma một bước cuối cùng trước lúc nhập Thần Ma phải vượt qua lôi kiếp.
Giới Tu Chân, là một nơi hoàn toàn tách biệt với Vantican Lance đại lục rồi lại có một chút ít chỗ tương tự.
Khi Gil ở nơi này cũng từng là một người Tu Chân, hoặc là nói chuẩn xác hơn một chút, hắn chính là người một Tu Ma tên là Lăng Thanh Dật. Một người tu luyện thuận theo lòng mình, là người Tu Ma một khi Độ Kiếp phải trải qua nguy hiểm tầng tầng điệp điệp.
Lăng Thanh Dật không thể nghi ngờ là một người nổi bật trong giới Tu Ma, vô số người Tu Ma bởi vì tu hành quá mức bừa bãi, tâm ma ngổn ngang giữa đường đã ngã xuống. Thế nhưng hắn một đường có kinh sợ nhưng không nguy hiểm tiến thẳng đến kỳ Độ Kiếp, còn thiếu một bước nữa là có thể thoát ly phàm trần, hóa thành Ma.
Đã có thể tới tận bước cuối, ấy vậy lại để cho ngàn vạn năm tu vi của hắn hóa thành hư vô.
Đến giờ này hắn ngẫu nhiên cũng sẽ muốn, có lẽ cả ngày dùng một đống quy củ giam cầm bản thân mình, mở miệng ngậm miệng phải nhồi nhét một đống đạo lý của kẻ Tu Chân, mà chỉ có một câu không có nói sai ——
Lưới trời khó lọt.
Thiên đạo khó tránh, tu chân tu ma vốn là đi trên con đường nghịch thiên. Dù bản thân hắn có tư chất thông minh, bình yên vượt qua vô số kiếp nạn phía trước. Nhưng nếu thật sự muốn thoát khỏi vòng luân hồi của trời đất, thành Ma vẫn còn kém nhiều lắm.
Lôi kiếp trên trời cao phải chín chín tám mươi mốt ngày còn chưa đánh ra một nửa, Lăng Thanh Dật bấy giờ cũng rõ rồi, bản thân mình nỗ lực cố gắng bất quá không thể thoát khỏi một kiếp cuối cùng này . Cho nên thừa dịp còn có thể liều mạng một lần, lúc này phân thân thể tách khỏi nguyên thần. Dùng thân thể bám trụ lôi kiếp, đem hết toàn lực sinh sôi xé mở một khe hở không gian để nguyên thần chạy thoát đi ra ngoài.
Lúc ấy chật vật muốn gắng gượng để trốn đi hắn làm sao còn có thể biết mình đến tột cùng đã tới chỗ nào, nguyên thần tách rời khỏi thân thể vốn đã hết sức yếu ớt, lúc đi qua khe không gian bị giằng co xé rách, có thể duy trì một chút lí trí biết mình đã bình an tránh được đã là rất may.
Ở nơi này một chặp sau, Lăng Thanh Dật cũng chỉ có thể dựa vào nguyên thần bản năng đi tìm sinh linh thích hợp nương tựa tạm thời, không có đoạn ý thức cùng trí nhớ kia.
Vốn hắn cho là mình có thể bám vào một loại chim cá nhảy đã là may mắn tột cùng. Qua mấy trăm năm một lần nữa mở lại linh căn, về sau từ từ tu luyện lại cũng chỉ là vấn đề thời gian. Dù vận khí không tốt, dựa vào trên thân cây nhánh hoa cọng cỏ cũng chỉ cần cẩn thận thì cam đoan nguyên thần không thể tiêu tan, cũng như thế so với chim bay cá nhảy tu luyện thêm mấy trăm năm nữa là ổn mà thôi.
Nhưng Lăng Thanh Dật lại không ngờ ,vận khí của mình lại có thể tốt như vậy, nguyên thần trực tiếp nương thân gửi nhờ tới thai nhi trong bụng một người. Được cơ thể mẹ bảo hộ, được gột tẩy trên thân thể nhân loại, tự nhiên hơn hẳn không giống như cấy nhờ trên thân những sinh linh khác.
Trải qua chín tháng mười ngày, từ một khắc hắn sinh ra ở trong Gia tộc An Đức Lý thì Lăng Thanh Dật cũng đã trở thành quá khứ, tồn tại trên đời này chỉ có Gil Andries.
Người Tu Ma mặc dù thua kém người Tu Chân làm mọi chuyện đều phải chú ý duyên phận nhân quả, nhưng bọn hắn lại tự do không bị quản thúc, cũng không bị chuyện đã xảy ra ngăn đường cản lối. Những năm tháng Tu Ma đã qua hơn ngàn vạn năm, mỗi một lần Độ Kiếp, đều cũng phải làm tốt công tác chuẩn bị hồn bay phách lạc.
Gil đương nhiên không cam lòng về việc chỉ còn kém một bước cuối cùng là hắn có thể tung tăng trên con đường thành Ma. Nhưng cũng sẽ không bởi vậy mà trong lòng tràn đầy oán giận —— cái cảm xúc đó chỉ có những kẻ không có thực lực khi thất bại ấy mới có. Huống hồ hắn đều có thể từ lôi kiếp trên cửu thiên chạy thoát thân một lần nữa giáng sinh ở trên đời này, còn có thân thể có thân phận mới, đây là chuyện tốt nhất chỉ trong tưởng tượng nhận được khi Độ Kiếp thất bại.
Hắn là người đối chuyện đã qua trong quá khứ rút lấy kinh nghiệm để cố gắng thay đổi làm chuyển biến cảnh ngộ của mình, mà không phải là kẻ lãng phí tâm tình của mình ở những nơi chẳng có ích lợi gì.
Vốn Gil đang muốn chờ cho thân thể của hắn tiếp tục lớn một chút, rồi trực tiếp sải bước trên con đường tu ma ban đầu. Nhưng trong quá trình hắn chờ thân thể mới dần dần lớn dần, thì vốn tri thức hiểu biết càng ngày càng mở mang rộng rãi. Rất nhanh, hắn đã phát hiện chuyện này so với sự lường trước của mình có lẽ kém rất xa.
Ngay từ đầu Gil cho là mình đúng là một lần nữa sinh ra ở một trong gia tộc dòng họ kỳ quái, cuối cùng lại phát hiện hình như mình thật ra là vô ý đã tới một cái thế giới kỳ quái.
Trong lúc hắn đang Độ Kiếp rõ ràng chỉ xé mở khe hở của một không gian, theo lý thuyết hẳn là phải xuất hiện ở một chỗ trên Giới Tu Chân. Nhưng không biết có phải là bởi vì do lôi kiếp hay không, thế nhưng hắn lại hoàn toàn thoát ly khỏi Giới Tu Chân, đến nơi này.
Vantican Lance —— một cái thế giới không có tu chân, lại tràn ngập ma pháp cùng kèn cựa nhau một cách kỳ diệu.
(. ﹏. *) truyện rất hay nhưng cũng hơi khó nhằng, không đảm bảo sẽ y nguyên xì tên gốc tiếng Trung chỉnh sang việt, nó kì quái cực kì luôn nhưng thay kệ. Ai bảo tác giả sổ tên lạ quá làm gì ~ ai bảo phương Tây thì phải nghe giống Tây hử, >~^^~<
ohh bây giờ mối biết là kiểu xuyên qua~~ k biết Gil là công hay thụ~~ thanks nàng~
Trả lờiXóa^_^ nhà tớ làm thiên về chủ công :D
Trả lờiXóaHe he, chào mừng ấy đến nhà.
Comment ung ho.
Trả lờiXóa
Xóacảm ơn bạn
lúc đọc cái văn án ta cứ quay mòng mòng không hiểu lắm,giờ thì ngộ đạo ra được chút ít rồi
Trả lờiXóaCung hỷ cung hỷ <3
XóaCó vẻ Gill là công rồi
Trả lờiXóaĐoán giỏi quá 😄
Xóa