Thứ Bảy, 10 tháng 1, 2015

[C2] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu 
Phong


☆ Tựa · thế giới ma pháp ( hai )


Đại lục Vantican Lance tổng thể được chia làm hai khu vực lớn, phương Bắc đại dương vô tận cùng phía Nam lục địa mênh mông.

Trên Bắc Hải ngoại trừ Long đảo bị ngăn cách, bốn phía còn lại là đại dương bao la.

Mà lục địa phía Nam lại bị phân chia làm nhiều khối, từ Tây chạy đến Đông, đất liền bị thống trị bởi ba đế quốc.

Tận cùng ở phía Đông hai đế quốc lớn dựng nên bởi con người chính là đế quốc Ân Á và chính giữa là Tây Khải đế quốc. Hai đế quốc này đều nằm ở chỗ bình nguyên, hoàn cảnh đại thế rất thuận lợi vả lại chủ yếu là phần đông con người thờ thần Quang Minh, chiếm gần hai phần ba diện tích lục địa.

Phía Tây chỗ sâu bên trong đồng cao là lãnh địa của đế quốc Bạc Nặc, tuy rằng chiếm diện tích lớn nhất trong ba nước, nhưng bởi vì khu vực này đất đai khô cằn cho nên càng thêm hoang vắng, người nơi này là tộc Thú Nhân thờ Chiến thần.

Đế quốc Bạc Nặc trải rộng về phương Tây, sống ở cạnh bên là tộc người lùn ở trong thung lũng Lư Sơn cùng với Tinh Linh trong rừng rậm Ca Mỹ.

Vantican Lance cùng Giới Tu Chân thế nhưng có một điểm giống nhau, người mạnh là vua.

Nhưng ở trên đại lục này có rất nhiều chủng tộc cùng tồn tại, Long tộc cường đại nhưng lười biếng vả lại bị Bắc Hải ngăn cách; Thú Nhân dũng mãnh có thể ở chỗ hoang vắng nơi bị cao nguyên cách trở; Tinh Linh nhanh nhẹn lại là thần xạ thủ trời sinh, Tộc người lùn tuy rằng gầy yếu nhưng có thể chế tạo binh khí không người nào có thể ngăn cản. Cố tình bọn hắn lại trời sanh tính tình bài ngoại*, không muốn tiếp xúc với người ngoài tộc.

(tin dùng hàng Hàn Quốc/ Việt Nam J, vâng chính là nói không với bất cứ thứ gì của ngoại quốc)

Lúc này ở Vantican Lance phần lớn là do người thống trị, không thể nghi ngờ là thành nhân tộc.

Gil sinh ra trong một gia tộc quý tộc cổ xưa ở đế quốc Tây Khải.

Tộc Andries không chỉ có quan hệ thân cận với hoàng tộc, hơn nữa gia tộc này có được huyết thống nồng hậu của Ma Pháp Sư. Tộc trưởng hiện nay bá tước Andries bản thân cũng là một vị Ma Pháp Sư cường đại hệ Lôi cấp tám.

Ở Vantican Lance, mỗi một chức nghiệp đều là hình thành lúc bắt đầu học nghề, sau đó là từ cấp một đến cấp mười. Sau cấp mười theo thứ tự là cấp Đại, cấp Thánh và Thần cấp.

Kỳ thật khi một người luyện tới cấp cao, các chức nghiệp khác nhau thực lực cũng không kém cạnh gì, chỉ là nó phụ thuộc vào khả năng lĩnh ngộ cùng vận dụng của mỗi mình thôi. Nhưng dù là loại hệ nào, việc thăng cấp cũng chẳng phải chuyện dễ dàng. Với một người tu luyện lên cấp bảy, cấp tám cũng đã có thể trở thành bá chủ một phương, có thể đột phá lên cấp mười thì lại càng ít ỏi không có mấy người. Chính vì vậy cho nên người có thể luyện tới Thánh, toàn bộ đại lục cũng không đủ trăm người. Thần cấp lại càng là trong truyền thuyết, ít nhất trong số nhân loại cũng không có người như thế tồn tại.

Có thực lực và huyết thống như vậy, vì thế hiển nhiên tộc Andries ở đế quốc Tây Khải trở thành đại gia tộc tay nắm giữ thực quyền.

Gil là con cháu đời thứ tư trong Tộc An Đức Lý Gia, cha hắn mặc dù không phải dòng chính, nhưng cũng không khác gì mấy. Nếu Gil cũng như những con cháu khác trong gia tộc Andries, là một đứa nhỏ sinh ra bình thường, có lẽ sẽ không có nhiều quan hệ như vậy.

Nhưng thật đáng tiếc Gil vừa vặn cũng chẳng phải đứa trẻ bình thường, nguyên thần của người Tu Ma hiển nhiên đối với khối thân thể này ảnh hưởng khá lớn, bao gồm cả bề ngoài.

Làn da trắng nõn, ngũ quan được thừa hưởng từ gien của cha mẹ, ngoài ra còn bị ảnh hưởng bởi nguyên thần của hắn, ngoại hình đến tám phần mười giống với người bình thường từng tu ma. Ví dụ con ngươi và tóc của hắn có màu thuần đen.

Ở đại lục Vantican Lance, toàn bộ màu đen đều tượng trưng cho sự dơ bẩn, tà ác cùng thấp kém. Nếu không phải trên khuôn mặt của hắn có hai phần chứng minh huyết thống của An Đức Lý Gia, có lẽ vào cái ngày khi hắn được sinh ra đã bị tộc trưởng đá văng ra chứ chẳng chơi.

Bên trong gia tộc ghét bỏ nhưng thật ra đối với Gil không có gì ảnh hưởng. Một người dù có bề ngoài là đứa trẻ, nhưng bên trong là lão yêu quái cũng đã trải qua ngàn vạn năm, mấy năm nay cuộc sống của hắn thật sự rất tốt.

Gil cảm giác bản thân mình quả thực không tệ, người trong tộc Andries tuy rằng đem hắn coi là nỗi sỉ nhục, nhưng trên người hắn dù sao cũng chảy dòng máu gia tộc. Đại bộ phận mọi người bên trong gia tộc bao gồm cả cha mẹ của hắn sinh ra đối với hắn luôn thực thi áp dụng thái độ coi thường ra thì những thứ như ăn, mặc, ở, đi lại của hắn chưa từng thiếu thứ gì. Chẳng qua không thể có được sự yêu thương như những đứa nhỏ khác cùng thế hệ trong gia tộc mà thôi.

Người có huyết mạch giới quý tộc, cho dù trong mắt người trong tộc là đãi ngộ thấp kém nhất nhưng so với cuộc sống của dân thường quả thật hậu đãi gấp trăm lần. Đây là sự khác biệt nhất giữa quý tộc và dân thường ờ Vantican Lance.

Cũng chính vì một trong những nguyên nhân đó, từ nhỏ sự tồn tại của Gil là vật trong suốt. Nhưng hắn rất vui lòng với sinh hoạt bình yên phẳng lặng này, đối với cái trạng thái cuộc sống không người quấy nhiễu này rất là vừa lòng.

Nếu như thật sự hắn được yêu thương sủng ái như những đứa con nối dõi cùng thế hệ, mỗi ngày bị một đám tôi tớ trước sau vây quanh, Gil không cho rằng mình có thể đủ nhẫn nại để kềm chế tính tình điên tiết mà không đem những người bên cạnh trực tiếp khiến cho họ nằm yên.

Hắn cũng không phải là dạng người có thể chịu được xung quanh mình thời khắc đều có sinh vật còn sống quay chung quanh.

Xoa nhẹ mái tóc dài đến gối, Gil cúi người đóng cửa sổ lại tiếp tục quay về giường nằm xuống.

Mưa to dội sấm quả thật luôn phiền nhiễu như thế, luôn dễ dàng khiến cho hắn liên tưởng tới một ít chuyện không hiểu ra sao cả.

Trở mình, Gil nhìn cuốn sách đặt ngăn nắp ở trước đầu giường 《thuật luyện kim tiến tới cấp bốn 》, trong lòng âm thầm hạ quyết định.

Có lẽ, thật sự đã đến lúc rời đi .

.

"Ôi chao? Lúc này trò muốn tham gia đây thí luyện tốt nghiệp?"

Keira Vinlanen tiếp nhận luận văn và đơn xin thi thí luyện tốt nghiệp của Gil, trên mặt cũng không quá ngạc nhiên, bây giờ cũng thời điểm không sai biệt lắm.

Gil gật gật đầu, chứng kiến bốn năm thầy hướng dẫn biểu hiện rõ ràng nét uể oải cùng luyến tiếc, cũng không nói gì. Cứ thế cầm bình trà một bên qua, giúp Keira Vinlanen rót đầy chén trà. Trên mặt tuy rằng cũng không có biểu cảm gì, nhưng so với những người khác có vẻ nhu hòa hơn.

Gil là sinh viên năm thứ tư học viện Eful Luis khoa luyện kim thuật, cũng là học trò của viện trưởng Keira Vinlane.

Học viện Eful Luis do bốn vị cấp Thánh xây dựng nên, là học viện tốt nhất của toàn bộ đại lục. Mặc dù nằm ở đế đô Raya của Tây Khải đế quốc, nhưng không thuộc về bất cứ thế lực nào.

Học viện thông thường theo lệ tuyển chọn những cô cậu học sinh mười hai tuổi vào học, trong trường học có sáu năm học. Học sinh trong vòng sáu năm có thể thông qua kì thi thí luyện tốt nghiệp thành công là có thể ra trường.

Đương nhiên, nếu học sinh nào có đầy đủ năng lực, có thể nhập học và tốt nghiệp hoặc nhiều hoặc ít tuổi, cho tới bây giờ cái này cũng không thành vấn đề.

Keira Vinlane năm nay gần bảy mươi, là viện trưởng khoa luyện kim thuật, đã là bậc thầy thuật luyện kim cấp bảy.

Thầy luyện kim thuật tuy về tổng thể thì chức nghiệp này địa vị không cao như kiếm sĩ, người luyện kim thuật cấp thấp lại càng không thể so sánh với loại chức nghiệp chuyên về chiến đấu. Nhưng là bậc thầy luyện kim thuật bọn họ nếu luyện kim thuật có phẩm chất cao thì mỗi một người chính là bảo bối.

Người luyện kim thuật thăng cấp rất khó, bậc thầy luyện kim thuật cao cấp thì lại càng ít ỏi. Đại bộ phận người luyện kim thuật đều nằm ở ngưỡng cấp hai cấp ba, người cấp năm đã rất hiếm thấy. Keira Vinlanen là thầy luyện kim thuật cấp bảy, không nói ở trong học viện, ngay cả trong thủ đô Tây Khải cũng rất nổi tiếng.

Nhưng lúc này bậc thầy luyện kim thuật nhận được sự ca tụng của cả nước, nhưng đối với đứa học sinh của mình trước sau không có một chút biện pháp. Không chút do dự ký tên mình vào đơn rồi đưa lại cho Gil .

"Ôi, cũng thật là. Em hiện tại cũng đã sớm đạt tới tiêu chuẩn cấp bốn, lại ở trong này trơ ngốc hai năm cũng không có ý nghĩa gì. Huống hồ những thứ tôi có thể dạy cho em cũng không xê xích gì nhiều, còn lại quả thực đều được dựa vào mình em cả."

Keira Vinlane nâng cánh tay lên vỗ vỗ bả vai Gil, không khỏi có chút cảm khái. Gil vừa mới đến học viện không lâu, vẫn mới chỉ có mười hai tuổi chứ bao nhiêu. Năm đó đứa nhỏ kia cao không tới bả vai của mình, hiện tại cũng đã vượt qua đỉnh đầu của hắn. Mình thật sự là đã già rồi a.

Nhưng Gil đứa nhỏ này cũng không làm nũng, còn là đứa trẻ "tồi tệ quái gở", khiến Keira Vinlane tràn đầy lòng yêu thương quả thực phải chịu đả kích không nhỏ. Từ nhỏ đã bắt đầu cái dạng không để ý tới người khác hoặc là mở miệng khiến người ta giận điên, nhưng ít ra khi đó bộ dạng vẫn là mềm mềm nho nhỏ. Hiện tại không chỉ có bộ dạng không đáng yêu, ngay cả tính cách cũng thay đổi quá đáng ghét đi.

"Tốt nghiệp xong ra bên ngoài nhớ rõ phải thu bớt tính tình đi nha, đừng cứ mãi không đáng yêu như vậy. Vốn bộ dạng không phải kiểu người ta yêu thích, tính cách còn khiến cho người ta chán ghét như vậy, tiếp tục vậy hoài cả đời cũng sẽ không có người cần."

Vỗ vỗ, Keira Vinlanen lại nghĩ tới chuyện trong bốn năm nay này Gil lần lượt ném vỡ vụn giấc mộng "đứa học trò mềm manh lại đáng yêu" của mình, một bên bất mãn nói nhỏ, một bên bàn tay 
phát "Bành bạch"  ở trên lưng Gil —— vai nó quá cao, nhấc tay mệt mỏi quá, đánh vào trên lưng thoải mái hơn chút.

Trên người Gil được bộ áo choàng đen bao lấy thoạt nhìn luôn có mấy phần gầy yếu, ở dưới tràng phát thoạt nhìn "hung hãn" của của Keira Vinlane lại có thể không phản ứng chút nào. Chỉ có mỗi Keira Vinlanen là rõ ràng nhất, tên học trò của hắn thoạt nhìn yếu ớt, Trên thực tế mới không phải như cái biểu hiện bên ngoài vô hại như vậy đâu. Vòm lưng rắn chắc cứng rắn, khiến cho hắn vỗ lên mà cảm thấy tay đau quá (= =)

Nãy giờ Gil bị người gây rối cũng không thể nhịn được nữa, nhận lấy tờ đơn, trực tiếp lấy tay ngăn chặn Keira Vinlane, bắt đầu ở chung quanh trước bàn làm việc của hai người sờ soạng.

"Chuyện của em, thầy cũng đừng có nhọc lòng lo lắng, cứ vì mình suy nghĩ một chút đi, thầy, ạ! Ít nhất em tuổi còn trẻ, thầy đến bây giờ cũng vẫn một thân một mình, đã bị người ghét bỏ mấy chục năm rồi sao?"

Động tác của Gil tuy rằng thoạt nhìn không kiên nhẫn, cũng rất cẩn thận nắm chắc mới nói. Cũng tại Keira Vinlanen hắn không quan tâm gì tới chuyện mình đã bảy mươi tuổi, không có việc gì thì tới trường học gây loạn khắp nơi, hở ra là giậm chân khóc lóc om sòm. Có thể giống như lão già bình thường mỗi ngày tản bộ uống trà để cho hắn khỏi bị quấy rầu như vậy được không?

Nói thì nói như vậy, nhưng không thể không thừa nhận tình cảm giữa Gil và Keira Vinlane vẫn là tốt lắm.

Gil là học trò mà Keira Vinlane gặp qua đối với luyện kim thuật có... thiên phú nhất, là đứa nhỏ ông thích nhất cũng thương yêu nhất. Đến nỗi bên ngoài Gil có một ít vấn đề nhỏ, sinh ra trong bần dân Keira Vinlanen cũng thật sự không để ý tới. Thậm chí cũng không như những người khác coi trọng tôn ti cấp bậc, giữa hai người luôn luôn llà trêu chọc đùa giỡn.

Bất quá hình thức ở chung giống như bạn xấu này, Keira Vinlane tỏ vẻ căn bản không phải mình không muốn sống chan hòa hạnh phúc sao. Chỉ mong muốn một đứa học trò hiếu thuận nhu thuận mà sao khó khăn như vậy, đến tột cùng là phương pháp giáo dục của mình có vấn đề chỗ nào chứ?

Ở chung bốn năm, đối với ông lão cả ngày chọc phá đùa giỡn trước mắt này, Gil cũng đã sớm đem hắn quy trong phạm vi người mình. Tuy rằng tính cách nhanh nhẹn một chút, nhưng mà năng lực luyện kim thuật cao siêu đúng là người bạn đầu tiên mà sau khi đến đây Gil đón chào. Tuy rằng Keira Vinlane luôn luôn một bên tình nguyện luôn lấy tư thái trưởng bối tự cho mình là đúng...

Quả nhiên Keira Vinlanen vừa nghe Gil nói như vậy, bật người lại gắt gỏng lên, ngay cả động tác Gil cũng chưa từng chú ý.

"Du côn cắc ké, trò nói cái gì? Cái gì mà ta bị người ghét bỏ? Nhớ năm đó số lượng tiểu thư quý tộc cùng kiếm sĩ cấp cao ái mộ ta có thể kéo hàng dài xếp từ nơi này ra đến ngoài cửa lớn Eful Luis đi!"

"Ồ, thật không? Vậy sao bây giờ còn là biến thành sâu rượu?" Gil thuận miệng hùa theo Keira Vinlane, chỉ thấy hắn đem cái bàn đẩy ra phía trước, rốt cục xoay người từ phía dưới lấy ra mấy bình rượu giấu diếm.

Thấy Gil bộ dạng híp mắt lắc bình rượu, Keira Vinlanen trong nháy mắt khép miệng im lặng, dùng khóe mắt cẩn thận ngắm nhìn sắc mặt Gil .

Bất quá bộ dạng Keira Vinlanen lúc này chẳng mảy may đả động dù chỉ là một chút ý chí sắt đá của Gil : "Ngày mốt bắt đầu chia tổ kì thi thí luyện tốt nghiệp, chia tổ xong thì có thể rời trường học. Mấy ngày nay em đang chuẩn bị đi xa, không có thời gian chăm sóc thầy. Hai chai rượu Milla này tịch thu trước, nếu còn uống nữa cẩn thận bụng thầy to đến nổi không thể nhúc nhích. Uống nhiều hơn nữa béo đến nỗi khỏi cần dùng thuốc giảm cân gì luôn."

Nói xong Gil cũng không để ý Keira Vinlane, dứt khoát xoay người rời đi.

Nhìn thấy mái tóc dài màu đen của Gil quơ một độ cung biến mất ở cửa, mặc kệ hình thể hay là thể lực Keira Vinlane đều đã sớm không thể chế trụ nổi Gil , cũng chỉ có thể đau thương phẫn hận ở tại chỗ giậm chân mắng to:

"Gil thằng nhóc bất hiếu này ——!"

Keira Vinlanen có cảm giác nguyên tắc "ôn nhu từ ái" đối với học sinh của mình, từ năm thứ nhất gặp được Gil đã bị hắn làm cho tiêu hao hầu như không còn. Vì cái gì đứa nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy vào 
năm đó lại đáng yêu như vậy, bây giờ lại biến thành cái dạng này chứ?

Nhất định là phương pháp thu nhận đệ tử năm đó không đúng!

1 nhận xét:

  1. viện trưởng à thầy nào trò ấy,ông cũng có hơn gì đâu rõ ràng là 1 tổ bất thường

    Trả lờiXóa

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^