Thứ Ba, 20 tháng 1, 2015

[C5] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

☆ Vân Lạc Cửu 
☆ Phong ☆


☆ Kì thi tốt nghiệp ( ba )


Eagle mở to hai mắt nhìn, nửa ngày mới dùng giọng điệu run nhè nhẹ xác nhận, "Thật... Thật sự?"

Biểu tình trên mặt Gil không chút thay đổi nghiêm túc gật đầu một cái, "Thầy hướng dẫn của tôi Keira Vinlanen tình huống tương tự với cậu vậy. Chỉ có điều đầu óc hắn là do nhồi nhét đồ ngọt. Bệnh trạng của cậu nhẹ hơn so với hắn đôi chút, nếu kiêng nhóm đồ này, còn có thể chữa khỏi."

Keira Vinlanen, người luyện kim thuật cấp bảy, là một trong số đại biểu đại diện cho cường giả luyện kim thuật đế quốc Tây Khải. Ngay cả cường giả như vậy cũng bị vấn đề này quấy nhiễu à? !

Gil dùng ví dụ thực tế nháy mắt làm Eagle dao động .

Eagle: " Thầy Vinlanen ông ấy..."

Gil : "Bởi vì không nghe lời khuyên, cho nên hiện tại đã hết thuốc chữa."

Eagle: "... Hiện tại kiêng ăn thịt nướng thật sự có thể sẽ chữa khỏi? QAQ "

Gil bình tĩnh cầm túi nước uống một hớp: "Rất có thể."

"Mình đã ăn no... No rồi, tối rồi, chúc ngủ ngon." Eagle ở trước đống lửa sửng sốt hồi lâu, mù đường nhiều năm cuối cùng cũng gặp được chút hi vọng, rưng rưng run rẩy buông một nửa bữa tối của mình.

Nhìn thấy Eagle đối diện ôm trọng kiếm của mình nằm xuống, trong lúc nhất thời Gil cũng sửng sốt.

Hắn vậy mà cũng có thể tin? !

Chút kinh ngạc trôi qua lúc này cảm thấy khoái trá hiếm có cong khóe miệng, tâm tình không thoải mái mới vừa rồi nháy mắt tan thành mây khói.

"Chúc ngủ ngon, đêm nay sẽ có một giấc mơ đẹp." Kéo tấm áo choàng bao lên thân thể mình, tựa vào trên cây khô Gil cũng nhẹ giọng chúc ngủ ngon —— không biết trong mộng cậu có ăn nướng thịt hay không.

Hai người ở đây hòa hợp trong niềm vui thích (? ) ở chung, thuận lợi đạt được mục đích.

Gil kéo áo choàng trùm đầu, che kín khuôn mặt hắn không quá được mọi người hoan nghênh, cùng Eagle bước vào cửa đá trấn nhỏ.

Cuối cùng cũng bước chân tới được cái trấn nhỏ gần rừng rậm Dearing. Nơi này quy mô cũng không lớn, nhưng dựa vào rừng rậm ma thú người mạo hiểm định cư xung quanh bên ngoài, cho nên thông thường Mạo Hiểm Giả cần vật dụng gì đó, ở đây về cơ bản cũng có thể mua được.

Trong trấn nhỏ khắp đường phố các loại cửa hàng san sát nhau, chuyên buôn bán đủ loại vũ khí tương ứng với từng chức nghiệp, đồ dùng luyện kim thuật cho đến ma hạch, quyển trục ma pháp vân vân, cái gì cần có đều có.

Nhưng lúc này Gil cùng Eagle cũng không có bất cứ hứng thú gì với ngã tư đường rực rỡ muôn màu này, hai người sinh hoạt dưới màn trời chiếu đất ước chừng suốt năm ngày, trong bụng bây giờ chỉ thầm nghĩ tìm ngôi nhà có nóc có giường mềm nghỉ ngơi mà thôi.

Hai người một đường thẳng tới khách sạn trong trấn, thuê hai phòng, sau đó đồng loạt nhất trí quay về phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó nằm ngửa ngủ.

Đi bộ đằng đẳng suốt năm sáu ngày, ăn ngủ tất cả ở vùng hoang dã, dù hai người còn chưa tới nỗi kiệt sức nhưng cũng quá sức rồi.

Đợi cho Gil vừa tỉnh ngủ, trời đã nhá nhem tối. Lúc hắn và Eagle tới trấn, bất quá chỉ mới vừa giữa trưa, hai người ngay cả cơm cũng chưa ăn vội vã trở về phòng nghỉ ngơi.

Thế nên bây giờ rất đói bụng. Gil đứng dậy thay quần áo, chuẩn bị rửa mặt ra ngoài tìm chút gì đó no bụng.

Đợi khi hắn từ trong phòng tắm đi ra, vừa lúc cửa phòng cũng bị gõ lên.

"Gil , cậu đã tỉnh chưa?" Giọng Eagle cũng không lớn, đoán chừng là sợ Gil còn chưa ngủ tỉnh, không tiện quấy rầy.

Gil không lên tiếng đáp lại, trực tiếp đi tới mở cửa ra.

"Hóa ra cậu cũng đã thức dậy a." Nhìn thấy Gil đã thay quần áo mới, Eagle thật ra cũng có chút kinh ngạc.

Gil : "Ừ, mới vừa dậy."

Eagle: "Vậy thì thật là tốt, sắp chết đói, cùng ăn cơm chiều chứ?"

Gil gật đầu, quay đầu lại đóng cửa phòng cùng Eagle xuống lầu.

Khách sạn nơi Gil cùng Eagle dừng chân cũng rất thuận tiện, lầu một là nhà hàng. Đây cũng là kiểu cách thiết kế truyền thống khách sạn bình thường, dễ dàng thu hút khách khứa hơn thôi.

Hai người vừa vặn cũng chẳng thèm đi chỗ khác, trực tiếp xuống lầu một tìm cái bàn ngồi xuống.

Gil một bên nghe Eagle thuần thục chọn một đống món ăn, còn gọi hai ly nước trái cây đặc biệt ở vùng này, một bên quay đầu lại quan sát tình huống trong đại sảnh.

Nhà hàng này kết hợp với khách sạn quả thật cũng không nhỏ, việc làm ăn cũng không tồi, bàn bên trong đại sảnh gần như đã đầy người. Đa số quần áo mọi người ngồi xung quanh hầu hết đều là cách ăn mặc của lữ khách, có người một mình yên lặng ngồi ăn cơm, cũng có tốp ba tốp năm kể chuyện cho nhau nghe. Nhà hàng thế nhưng cũng phi thường náo nhiệt.

Gil đánh giá một vòng, quay đầu lại chỉ thấy Eagle một bàn tay chống đầu, một tay cầm ly nước trái cây bồi bàn đã bưng lên, cười nói với hắn, "Tôi gọi luôn phần của cậu rồi nha."

Eagle biết Gil căn bản không thèm để ý ăn cái gì, thường thường cũng lười nói chuyện, dứt khoát chọn giúp hắn một phần y nguyên si.

Gil một bên gật đầu ý bảo cảm ơn, một bên đưa mắt nhìn quanh bốn phía.

Eagle trở về phòng tắm rửa sau đó gội rửa bụi đất trên mái tóc vàng sạch sẽ, khôi phục mái tóc vàng óng ánh bóng mượt ngày xưa hơn nữa nụ cười tươi kia, quả thực làm mù hai mắt người xung quanh.

Gil cũng cầm ly nước trái cây của mình lên, một bên uống một bên nhịn không được nhíu mày. Đi cùng Eagle mà muốn bảo trì nguyên tắc làm người khiêm tốn, thật sự là quá khó khăn .

Chỉ có điều ly nước trái cây kia hương vị quả thật đúng là không tệ.

Ngoài ra món ăn hắn gọi rất mau được người đưa lên, hai người cũng không tiếp tục quan tâm tới chuyện linh tinh gì khác thêm, tập trung chuyên môn giải quyết bữa tối lần đầu tiên trong mấy ngày qua.

Eagle có lẽ vẫn còn ghi nhớ lời nói của Gil, chọn cho Gil cá trạch rán giòn vàng óng, thịt hun khói, còn mình thì yên lặng gặm bánh mì trắng. Thỉnh thoảng còn nhịn không được liếc sang địa bàn của Gil.

Gil vẫn một mực tận sức cố gắng duy trì biểu tình kéo căng của mình, nhưng kì thức cổ tay cầm nĩa run rẩy rất nhỏ lại thoáng tiết lộ tâm tình của hắn —— thật sự là đã lâu không có ăn qua bữa cơm vui vẻ như thế.

Hai người mới ăn được một nửa, trong một góc nhà ăn đột nhiên truyền đến một trận tiếng vang "rầm rầm". Động tĩnh kia không nhỏ, lấn át hết tiếng ồn trong đại sảnh.

Gil đang cắt thịt hun khói cùng Eagle gặm mặt bao cùng sửng sốt, theo bản năng cùng mọi người nhìn về hướng tiếng vang phát ra.

Chỉ thấy một góc sáng sủa trong đại sảnh, lúc này có thêm người xuất hiện hình thành tình huống đối nghịch.

Nhìn cách ăn mặc, thì một bên hẳn là thiếu gia quý tộc nhà nào cùng với hộ vệ của hắn. Mà một bên còn lại có vẻ có chút yếu thế hơn nhiều, chỉ có hai người lữ người ăn vận rất mộc mạc.

Nhưng đại đa số mọi người nhìn, ngay từ ánh mắt đầu tiên cũng sẽ không chú ý tới vị thiếu gia quý tộc quần áo đẹp đẽ quý giá. Trái lại một cái liếc mắt sẽ tập trung tới một gã lữ khách đối nghịch với hắn.

Không thể không nói người lữ hành kia quả thật trong nháy mắt đã khiến cho người ta không thể dời mắt: dáng người cực kì nhỏ nhắn thon dài, khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ. Mái tóc dài màu xanh lam đen mềm mại rối tung phả ở sau lưng, trên tai trái còn mang cài một đóa hoa tím đậm rất độc đáo. Vốn cách ăn mặc này nhìn vào hẳn phải cảm thấy vô cùng bình thường thậm chí thô tục, nhưng người lữ hành này khoác trên người bộ quần áo đơn giản nhưng lại làm cho người ta cảm thấy có thêm vài phần phong trần, thoạt nhìn luôn mang theo một vẻ đẹp rất thần bí.

Mà khiến người ta chú ý nhất chính là, ngoại trừ có tướng mạo xinh đẹp, người đẹp này có chỗ hoàn toàn khác biệt với người thường, có đôi tai nhọn.

"Là Tinh Linh nha!" Eagle quăng cái bánh mì hưng phấn nhỏ giọng nói với Gil bên cạnh: "Ở nơi này lại có thể có thể gặp được Tinh Linh, vận khí thật tốt."

Lời Eagle nói cũng là tiếng lòng của đại đa số người ở đây. Ở trong mắt phần lớn con người, Tinh Linh quả thật là con cưng của thần Quang Minh. Toàn bộ Tinh Linh không phân biệt giới tính, đều có được bề ngoài ôn nhu cùng tài bắn cung tuyệt vời. Vị ở trước mắt đúng là đại biểu. Lồng ngực gầy mảnh là chứng minh cho giới tính nam, cũng như trước làm mọi người vây xem trầm trồ ca ngợi cùng ái mộ.

Nhưng các tinh linh ở trong rừng rậm, rất ít khi lui tới cùng với chủng tộc khác, cũng rất ít khi rời khỏi khu rừng rậm Ca Mỹ của bọn họ. Tinh Linh chuyển dời tới chỗ khác cũng không phải không có, nhưng cực kì ít ỏi. Gặp được một người, thật sự có thể nói là vô cùng may mắn.

Bất quá lúc này Tinh Linh tựa hồ không may mắn thì phải, nhìn thấy quý tộc đối đầu với hắn, tiếp tục nghe bọn hắn tranh cãi mấy câu nữa, hầu hết mọi người đều hiểu được vì sao lại thế này .

Còn có thể thế nào nữa, ra ngoài ăn cơm lần đầu gặp được, chuyện tình dựa theo một trong số những mô- típ cũ: công tử quý tộc phải lòng thương mến Tinh Linh, mang theo hộ vệ của mình muốn làm cái gì đó với Tinh Linh? Còn không phải vừa nhìn đã hiểu ngay sao.

Mọi người vây xem mặc dù đối với chuyện gặp được Tinh Linh tỏ vẻ tán than, cũng biết sơ lược mọi chuyện, nhưng lúc này chẳng có lấy một người đứng ra tỏ ý gì, ngay cả Gil cùng Eagle.

Cá lớn nuốt cá bé là quy luật ở Vantican Lance. Cường giả có quyền lợi làm bất kì chuyện gì, mà kẻ yếu chỉ có thể thần phục. Thông thường những người đứng xem, chỉ cần không ảnh hưởng đến bản thân, cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện người ta. Trừ phi là tên rỗi hơi đau trứng còn phải là cường giả tuyệt đối có đủ thực lực. Chỉ có điều nếu có thực lực, ai còn quản bạn làm cái gì.

Công tử quý tộc vẫn hú hét to tiếng, tới tới lui lui cũng chỉ có mấy từ "Công Tước" "cha". Nói nửa ngày thấy Tinh Linh không có phản ứng gì, cho là hắn cuối cùng cũng biết thức thời.

Nhìn dung mạo tuấn tú Tinh Linh đứng yên lặng ngay trước mặt, theo bản năng vươn tay sờ hai má Tinh Linh.

Nhưng tay còn không có đụng tới Tinh Linh, đóa hoa trên tai trái Tinh Linh đột nhiên quỷ dị vặn vẹo một chút. Vốn đóa hoa hơi hơi khép lại ngay lúc này rung động một trận, ngay tại lúc ngón tay quý tộc sắp đụng tới Tinh Linh, đột nhiên đóa hoa khẽ nở.Nhụy hoa lộ ra một hàng răng trắng dày đặc, "Rắc rắc" một tiếng táp tới ngón tay của đối phương.

Quý tộc giật nảy mình, sợ tới lùi giật về phía sau.

Tinh Linh thấy bộ dạng quý tộc, lại đột nhiên cười với hắn, "Xoẹt" một tiếng đóa hoa bên tai hắn nhe cái răng trắng sắc bén——

"A ——!" Quý tộc lần này quả thực bị hù chết, hét to một tiếng chạy về phía sau, lảo đảo suýt ngã thì được hộ vệ phía sau đỡ lấy.

Không phải là vị thiếu gia rất nhát gan, mà là hình ảnh vừa rồi quá đột nhiên lại cực kỳ quỷ dị.

Đừng nói là vị quý tộc kia muốn cùng Tinh Linh gần gũi, ngay cả mọi người bên cạnh vây xem, ngay tại khi đóa hoa quỷ dị kia lại có thể lộ ra hàm răng trắng sắc lẹm như dã thú thì đều sợ tới mức cả người ngây ngẩn tại chỗ. Thấy Tinh Linh thủ đoạn cao minh như vậy, tất cả đồng loạt theo bản năng lui về phía sau từng bước.

Tinh Linh vừa thấy biểu tình của mọi người, hừ lạnh một tiếng, xoay người cùng người bạn đồng hành rời khỏi nhà hàng. Lúc này quả thật không có một người nào dám tới ngăn hắn.

"Xen Ma Thực?" Gil thấp giọng nói.

"Hố hố, Tinh Linh này quả thật không đơn giản a." Eagle cũng híp mắt nhìn chằm chằm phương hướng Tinh Linh rời khỏi.

Vừa rồi hai người bọn họ cũng bị Tinh Linh hù đến phải lặng đi một chút, nhưng kịp phản ứng hai người rất kinh ngạc thân phận Tinh Linh.

Ma Thực đơn giản như tên gọi chính là một loại thực vật ma thú, nhưng đối với ma thú mà nói lại cực kì rất ít ỏi. Ma Thực bình thường đều vô cùng nguy hiểm, cũng không dễ dàng gặp được.

Xen Ma Thực là Tinh Linh Ma Thực duy nhất. Tên là Xem chính là Ma Thực và Tinh Linh đồng thời sinh ra. Tinh Linh cùng Ma Thực làm bạn mà sống, Xen Ma Thực cả đời chỉ bên cạnh Tinh Linh, tuyệt không tồn tại vấn đề phản bội, bằng không sẽ bị phản phệ.

Quan trọng nhất là, bình thường Tinh Linh căn bản không có Xen Ma Thực. Xen Ma Thực chỉ tồn tại ở huyết thống thuần tuý vả lại Tinh Linh trời sinh kẻ mạnh đứng trên người. Tự thân Ma Thực mạnh yếu, tính cách, cũng thể hiện ra trên thân mình Xen Tinh Linh.

Nói cách khác, Tinh Linh có Xen Ma Thực, ở giữa đám người trong tộc Tinh linh, có lực ảnh hưởng không nhỏ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^