Thứ Năm, 29 tháng 1, 2015

[C6] Pháp Sư Cao Cao Tại Thương


☆ Vân Lạc Cửu  
  Phong  



☆ Kì thi tốt nghiệp ( bốn )


Sau khi Tinh Linh rời đi, trong phòng ăn cũng chầm chậm khôi phục lại tiếng động huyên náo. Có lẽ mọi người vừa ngồi xuống còn có thể thảo luận một chút về tin tức kì lạ vừa rồi, nhưng cũng chỉ là thế này thôi.

Ở trấn nhỏ này Mạo Hiểm Giả chiếm đa số, mỗi ngày đều xảy ra một hay một số chuyện không tưởng, thật sự không quá làm cho mọi người chú ý lắm.

Bên này Gil cùng với Eagle cũng tiếp tục tiến hành bữa tối đang tạm ngắt quãng của bọn hắn.

Cuối cùng thì Eagle không thể chịu đựng được ném cái bánh mì trắng trong tay, bắt đầu bắt tay vào cắt quả táo trong tay, một bên nói chuyện phiếm với Gil , "Vừa rồi Tinh Linh Ma Thực kia, có răng nanh còn chưa tính. Sao có chuyện Tinh Linh cũng có răng nanh được? Bọn hắn không phải đều ăn chay à?"

"Giả." Gil một bên uống nước trái cây, một bên sấy bánh nướng, "Là loại phẩm chất cơ bản nhất của luyện kim thuật. Nếu cậu thích, trở về làm một bộ tặng cho cậu."

Gil cắn một cái bánh nướng khẽ nhíu mày. Sao vẫn là ngọt ? Eagle cũng quá nghiền đồ ngọt đi.

Hai người từ từ xử lý xong hết bữa tối, sau đó dạo quanh trấn nhỏ một vòng, mua một số đó thịt khô chuẩn bị làm lương khô. Còn về phần các vật phẩm chất như thuốc thang, phấn đuổi côn trùng, đá lửa, Gil từ sáng sớm đã chuẩn bị xong xuôi.

Nơi này dù sao đã không phải là trường học, chuyện gì cũng có thể phát sinh, Eagle ra cửa thậm chí cũng đem trọng kiếm của mình cõng trên lưng .

Đương nhiên, bởi vì cái… dạng này cho nên Eagle rõ rành rành công khai thân phận của mình là kiếm sĩ, cho nên khi hai người mua vật tư cũng nhận được một số ưu đãi nho nhỏ—— ở Vantican Lance, kiếm sĩ cùng với Ma Pháp Sư đúng là hai cái chức nghiệp được hoan nghênh nhất.

Kiếm sĩ cùng với Ma Pháp Sư, một nghề đề cao tinh thần lực, một nghề đề cao tính chất thân thể vốn có. Hai người này tùy ý đạt tới một cái độ cao nhất định cũng sẽ gặp phản hồi lại trên thân mình, tăng cường thể chất, kéo dài tuổi thọ.

Nhưng đó cũng không phải bởi vì khía cạnh này mà tất cả mọi người đều muốn dùng hết biện pháp trở thành Ma Pháp Sư cùng với kiếm sĩ. Nguyên nhân chủ yếu là việc tu luyện các chức nghiệp này thập phần không dễ, cũng cần phải đủ thời gian để đề cao thực lực bản thân.

Tỷ như một Ma Pháp Sư mất tám mươi năm đạt tới cấp bảy, nhưng bởi vì tinh thần lực đề cao, cho nên thân thể của hắn còn có thể duy trì ở trạng thái bốn, năm mươi tuổi. Trạng thái này không những kéo dài để cho hắn tiếp tục tu luyện tới cấp độ cao hơn mà sau khi hắn nâng cao thực lực thì thân thể cũng ngày một tăng cường.

Mà đồng dạng một người luyện kim thuật, ở độ tuổi tám mươi thăng lên cấp bảy, nhưng luyện kim thuật không thể làm cho hắn tăng cường thể chất gì cả, nhiều lắm cũng chỉ là tự mình điều phối một ít phương thuốc phối, so với những cụ già bình thường thì khỏe mạnh hơn một chút mà thôi.

Nhưng điều này cũng không phải nói người luyện kim thuật yếu hơn, kém hơn Ma Pháp Sư cấp bảy, hai người đều có sở trường riêng, căn bản không thể nào so sánh. Nhưng Ma Pháp Sư cấp bảy bằng vào tinh thần lực còn có thể có nhiều thời gian để tu luyện tiến cấp, mà người luyện kim thuật cấp bảy chỉ có thể chậm rãi đi tới điểm tận cùng. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà phần lớn các chức nghiệp cấp cao khác như Ma Pháp Sư, kiếm sĩ, đạo tặc, mà người luyện kim thuật, người ngâm thơ rong cũng không có thể nhận ra.

Đương nhiên, những điều này cũng đều là đề tài để nói với người xa lạ . Còn cá nhân Eagle thì cho rằng, cho dù mình không phải là kiếm sĩ, hắn cũng người gặp người thích, nhóm mấy người chủ cửa hàng kia bằng lòng cho hắn ưu đãi đấy chứ.

Chuẩn bị xong những thứ thiết yếu, hai người cũng không dừng lại ở trên đường quá lâu, trực tiếp trở về khách sạn.

.

"Ừm... Đồ ăn thì phải để riêng ở nơi này, ờ, thuốc cũng phải bao kỹ lại một chút? Vậy đặt ở nơi này. Không đúng, như vậy thì không có chỗ để quần áo... A! Thật là phiền quá mà! Vì cái gì ông già đó không cho mình mua không gian giới chỉ chứ? Nhiều đồ như vậy, phiền phức muốn chết!"

Gil không nói gì chỉ nhìn Eagle đang ở bên cạnh thu thập hành lý sắp xếp được một nửa thì bắt đầu phát điên. Đứng như trời trồng ở bên cạnh, nhìn Eagle còn đang gào khóc một chút cũng không có ý định tiếp tục thu xếp hành lý, thật sự chịu không nổi dứt khoát xoay người, thuần thục đem mấy thứ bị hắn ném hết lên giường phân loại sửa sang lại cho ngay ngắn, rồi đóng gói chúng lại.

"Ai? Gil, cám ơn." Chờ Eagle phục hồi tinh thần lại, thấy hành lý của mình đều đã được Gil sửa sang lại tốt lắm, lúc này mới nói lời cảm ơn.

Có chút ngượng ngùng sờ sờ cái mũi của mình, bây giờ Eagle mới phát hiện hành vi vừa rồi của mình sao mà giống như là đang làm nũng cùng Gil quá vậy, giống như muốn hắn giúp mình ấy. Chỉ có điều bình thường luôn đeo theo vẻ mặt nghiêm túc, vừa nhìn đã biết Gil sẽ không thế nào giúp mình thu xếp đồ đạc, cái này đúng là Eagle cũng rất chi là giật mình.

"Khụ... Cái kia... thật ngại quá, mình xưa nay chưa khi nào thu xếp đồ đạc."

"... Không có việc gì." Chỉ cần cậu đừng có tiếp tục ầm ĩ .

Eagle rất xấu hổ sờ sờ cái mũi, được rồi, bị niên đệ nhỏ tuổi hơn mình một chút, bình thường tính cách cũng có chút quái gở, cổ quái tuỳ hứng (? ) giúp sắp xếp hành lý, Eagle cảm giác thể diện của mình có chút sụt giảm thì phải.

Gãi gãi mái tóc vàng luôn luôn có chút hỗn độn, Eagle tạm thời ném bỏ sự xấu hổ trong lòng, đem chuyện mới vừa rồi toàn bộ đổ lỗi trên người thầy hướng dẫn.

"Đều là do ông già kia, nói cái gì phải tự mình kiếm tiền mà mua không gian giới chỉ. Biết rõ là tôi không... thạo ... việc thu dọn đồ đạc "

Gil nhìn thấy bộ dạng Eagle giận dỗi, không biết sao lại cảm thấy rất thú vị. Khó khi nào chủ động vuốt lông của hắn một lần.

"Không gian giới chỉ cũng không phải nói mua là có thể mua, không phải Mạo Hiểm Giả và người lữ hành chuyên nghiệp, cũng không dùng được."

Không gian giới chỉ được xem như là một trong mấy món vật phẩm đứng đầu tại đại lục Vantican Lance, tuy mang theo bên mình rất tiện lợi, nhưng chế tạo cực kỳ phức tạp gian nan, tài liệu tiêu hao cũng là quý hiếm vô cùng. Đến nay chỉ có một phần nhỏ trong số tộc người lùn biết làm, cho nên giá bán cũng rất cao.

Không gian giới chỉ bình thường nhất, diện tích một mét khối, giá bán ít nhất cũng phải hơn vạn tiền vàng. Mà mười kim tệ, bình thường cũng đã đủ cho một nhà ba miệng chi tiêu trong một tháng. (1 tiền vàng =10 tiền bạc =100 Sn tệ =1000 tiền đồng )

Hình như oán niệm của Eagle đối với không gian giới chỉ đã có đã lâu rồi, cho dù Gil có nói như vậy , tuy cũng chẳng phải khó chịu , nhưng bộ dạng vẫn không quá cao hứng.

Gil cũng không còn nói thêm nữa cái gì. Ngay cả "ông già chết tiệt" trong miệng Eagle mới vừa rồi, Gil không có hỏi, Eagle cũng không có ý định giải thích. Cứ như vậy ra ý với Eagle một chút, được hắn đưa đến cửa rồi tự trở về phòng nghỉ ngơi.

Cả hai người đều rất quý trọng thời gian nghỉ ngơi đêm nay. Qua đêm nay, lại phải trải qua cuộc sống mấy ngày không nóc nhà, không có giường mềm a.

Hi vọng trên đường tìm kiếm ma thú có thể thuận lợi đi.

.

Rừng rậm Dearing là một trong rừng rậm ma thú lớn nhất ở Tây Khải đế quốc, đất đai cực kỳ rộng lớn, sản vật cũng thập phần phong phú. Có rất nhiều các chủng loại Ma thú khác nhau, bậc thềm cấp bậc cũng khá lớn, trong rừng rậm rất ít ma thú cấp cao đi vắng.

Đương nhiên, cái này cũng có cho thấy một khía cạnh khác, rừng rậm Dearing đối với những người tới từ bên ngoài mà nói, nguy hiểm cũng vô cùng lớn. Nhưng cho dù có như vậy vẫn hấp dẫn rất nhiều Mạo Hiểm Giả đến đây.

Tìm kiếm ma thú, tìm kiếm dược vật, tìm kiếm bảo tàng... Vô số Mạo Hiểm Giả bước vào rừng rậm này, nhưng thông thường chỉ là ở chạy quanh bên ngoài rừng rậm. Mạo Hiểm Giả có thể bước vào trong khu rừng rậm rất ít người nào có thể còn nguyên vẹn, thậm chí còn sống để mà trở về.

Đương nhiên hai người Gil cùng với Eagle còn chưa có chính thức tốt nghiệp, tự nhiên sẽ không ngốc đến nỗi xông thẳng vào trong rừng rậm. Lần này chỉ là kì thi tốt nghiệp trong trường học thôi mà, nhà trường cũng không muốn phải trả giá bằng mạng của đám học trò.

Kỳ thật đại đa số những Ma thú cấp ba hầu hết thì lực công kích cũng không lớn, ví dụ như người tốt nghiệp ở học viện Eful Luis năng lực ở cấp hai bình thường, nhưng nếu như không bắt được ma thú, muốn chạy trốn cũng không khó khăn. Mà đối với Eagle đã là kiếm sĩ cấp bốn, lại càng đơn giản.

Cuối cùng thì Gil cũng nhìn thấy bộ dạng Eagle giơ trọng kiếm lên —— Ừ thì, thắt lưng không có bị gãy.

Đương nhiên, tuy bản thân Gil cũng là cấp bốn, nhưng mà làm người luyện kim thuật, sức chiến đấu là con số không, không nằm trong số đó.

Đây là buổi tối ngày thứ bảy khi hai người Gil và Eagle tiến vào trong khu rừng rậm, lúc này hai người đã chọn được nơi đóng quân, nhóm lửa trại.

Eagle ngồi xổm ở một bên dùng đoản kiếm lột da nhung giác thú mới săn được, một bên tay chân lanh lẹ từ trong thi thể của nhung giác thú lấy viên ma hạch ra, ném cho Gil ở một bên.

Gil nhận lấy viên ma hạch, dùng nước trong túi rửa ráy sạch sẽ, ném vào trong cái bọc. Đây đã là viên ma hạch cấp ba thứ tám mà hai người có, yêu cầu của trường học mặc dù là năm viên, nhưng đó là những viên phải đạt yêu cầu về tiêu chuẩn. Mang nhiều ma hạch trở về, sẽ được tính thêm bên trong phần định mức ở ngoài.

Kỳ thật nói như vậy, chia đều để cho hai người đủ điều kiện để tốt nghiệp mà nói trong vòng một tháng phải mang về năm viên ma hạch cấp ba đã là chuyện không dễ dàng gì rồi, nhưng Gil cùng với Eagle cũng đã hoàn thành. Eagle có sức mạnh, chuyện săn bắn ma thú cấp ba cũng sẽ không khó khăn. Hơn nữa Gil luôn sẽ đưa cho mình thứ kỳ quái gì đó, tỷ như thuốc làm ma thú mê hoặc, sẽ có tác dụng hấp dẫn ma thú đến địa điểm mình muốn, sau đó bỗng chốc dùng lồng sắt kim loại hay đủ các loại phẩm chất luyện kim thuật cổ quái tóm lấy nó.

Tóm lại, Eagle cảm thấy, tuy rằng Gil không có sức chiến đấu, nhưng cũng không có cần mình, hắn có thể một mình một người hoàn thành kì thi tốt nghiệp. Trừ bỏ hai người gặp được con ma thú câp ba lần đầu tiên, Eagle còn anh dũng giơ trọng kiếm của mình lên. Thì đa phần đều là cầm đoản kiếm đem các loại ma thú hôn mê, ngủ say, bị giam rút gân lột da mà thôi.

Ý nghĩa tồn tại quá yếu kém, Eagle cảm thấy được có chút ưu thương nho nhỏ.

Ưu thương thì là ưu thương, da cũng phải tiếp tục lột, ma hạch cũng phải tiếp tục lấy ra. Chờ Eagle đem nhung giác thú giải quyết xong xuôi, Gil cũng đã nướng xong thịt nướng.

Mỗi ngày đến lúc này, đóng quân dã ngoại thời khắc này vốn là lúc Eagle mong đợi nhất cao hứng nhất, nhưng hiện tại vậy mà hắn lại chỉ cảm thấy nó trở thành một loại dày vò.

Ma thú trừ bỏ ma hạch, còn có thịt... Những điều này đều là vô nghĩa, hai người săn giết ma thú cũng không thể chỉ cần mỗi ma hạch thì tất cả đều ném đi? Cho nên mỗi ngày thịt nướng không thiếu. Dù mấy ngày nay thịt ma thú cộng lại đủ hai người ăn một tuần, nhưng ở vùng hoang dã này, đồ ăn dự trữ luôn không ít. Mỗi lần đều chưa kịp ăn, để đó lạnh ngắt lúc sau lại cất vào trong cái bọc.

Không, chính xác là nói Gil chưa ăn.

Hai người từ ngày đầu tiên khi tiến vào rừng rậm thì không thiếu thịt để dùng mà Eagle thật sự nhịn không được nữa. Kết quả ăn xong đứng dậy đi tới dòng suối nhỏ cách đó không xa để múc nước thì lại lạc đường.

"Xem đi, bệnh trạng lại tăng thêm đi? Nơi này cách dòng suối nhỏ chỉ có mấy chục bước mà thôi."

Mất chút sức lực mới tìm được Eagle, hắn một lần nữa được dẫn về chỗ đóng trại. Gil nhịn không được âm trầm nhìn chằm chằm đối phương nhè nhẹ nói.

Lúc ấy bàn tay đang ôm lấy siêu của Eagle run lên, thiếu chút nữa thì nước trong siêu bị vẩy hết cả ra ngoài.

Tính đến bây giờ đây, thì hiện tại Eagle mỗi ngày cũng chỉ dám cắn thịt khô quắt như thịt người chết khô, cùng với bánh bao không vị cứng như đá...

2 nhận xét:

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^