Thứ Năm, 26 tháng 2, 2015

[C17] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

 Vân Lạc Cửu 
 Phong 




☆ Đầm lầy mê vực (một)         






Từ lúc quay về trường, Eagle và Gil cũng đã trao đổi địa chỉ ký túc xá với nhau, có điều trong khoảng thời gian này quay về trường học hai người đều có tự bận rộn, không có thời gian để đi thăm người kia.

Hiện tại Eagle bị Kermit đá đi, tối hôm qua toàn bộ hành lý của hắn cũng đã bị ném vào bên trong không gian giới chỉ hết trơn hết trọi, hiện tại đúng là hoàn toàn không có việc gì làm. Nếu hắn muốn ngay lúc này cũng có thể ngay lập tức rời đi.

Có điều sau khi rời khỏi trường hắn cũng là đi các nơi du lịch, một người đi đường rất cô quạnh, nếu như có người bạn đồng hành thì tốt rồi...

Ôm ý nghĩ như vậy, Eagle lảo đảo đi tới ký túc xá của Gil.

Lúc này Gil cũng đã nói lời tạm biệt với Keira Vinlanen xong rồi. Cũng giống như Eagle, Gil cũng đem mình chiếc cúp đạt được trong kỳ thi vừa rồi để lại cho Keira Vinlanen làm kỷ niệm, lại một lần bị Keira Vinlanen nhét một đống tài liệu mới trở lại ký túc xá.

Dù sao không phải ai cũng giống như Eagle, mặc kệ là đồ gì tiện tay một phát ném hết vào không gian giới chỉ là xong việc.

Eagle xoay lưng ngồi ở cái ghế duy nhất trong ký túc xá của Gil, nhìn thấy Gil vừa nhanh lại cực kỳ có trật tự đem phần tài liệu luyện kim thuật cuối cùng phân loại xếp ngăn nắp ở bên trong không gian giới chỉ, lúc này mới mở miệng nói: "Gil, về sau cậu có tính toán gì không?"

"Tính toán? Cậu không phải đã quyết định hết rồi à, sao bây giờ còn hỏi tôi?" Gil buồn cười nhìn thấy Eagle cố gắng tận lực muốn đem biểu tình của mình trở nên nghiêm túc hơn.

"Hắc hắc," tuy rằng đã sớm đoán được Gil cũng sẽ đi ra ngoài du lịch, hơn nữa cũng muốn đi chung với mình, có điều Gil nhất định cũng sẽ nói như vậy. Nhưng mà Eagle vẫn cảm thấy rất vui vẻ, "Dù sao cũng là đi du lịch, một người đi thì rất chán. Huống hồ mình còn phải chờ ma sủng bé nhỏ của cậu nở nữa tự đặt tên cho hắn nữa đâu."

Gil chỉ cười cười cũng không nói tiếp, đem phần tài liệu cuối cùng đặt vào trong giới chỉ.

Eagle cũng không để ý, cứ thế vui vẻ nói, "Vậy chúng ta đi tới chỗ nào trước đây?"

"Cái này thì đúng thật là tôi không biết, kỳ thi tốt nghiệp vừa rồi cũng là lần đầu tiên tôi đi ra ngoài, nếu vậy sao cậu không quyết định đi. Ừ... Sau đó tôi sẽ đi nghiên cứu đường đi một chút."

Có thể để Eagle quyết định đi nơi nào, nhưng việc dẫn đường vẫn là nên quên đi.

Eagle sẽ không để ý Gil ghét bỏ: "Cứ quyết định như vậy, hôm nay hay mai hãy đi?"

"Ngày mai đi," Gil thở dài, "Tôi còn có chút chuyện trong nhà phải xử lý cho xong đã."

Eagle lần đầu tiên nghe Gil đề cập tới chuyện gia tộc nhà mình, cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu cười nói: "Ừm, vậy buổi tối chúng ta cùng ăn cơm nha."

.

Ở giai cấp quý tộc ở đại lục Vantican Lance đều có một vài quy định tương tự. Một trong số đó chính là việc con cháu trong tộc sau khi trưởng thành nếu đi xa thì cần phải hoàn toàn thoát ly khỏi gia tộc nhà mình.

Trong lúc con cháu hoàn toàn thoát ly khỏi gia tộc thì không thể nhận được sự trợ giúp của gia tộc, hành vi việc làm ở bên ngoài cũng không quan hệ gì với gia tộc. Chỉ có trường hợp ở bên ngoài đạt được thành tựu nhất định, hơn nữa được gia tộc công nhận mới được quay về gia tộc.

Quy định như thế, hoàn toàn phù hợp với nguyên tắc cá lớn nuốt cá bé ở đại lục này, cũng là sự bảo đảm cho giai cấp quý tộc phát triển lên tầm cao. Cho nên dưới tình huống bình thường, sau khi con cháu trong gia đình quý tộc trưởng thành hầu như đều thả ra ngoài rèn luyện một đến hai năm.

Tuy bình thường con cháu trong nhà quý tộc chắc chắn sẽ không rập khuôn tuân theo quy định nghiêm khắc này, hoàn toàn không nhận sự hỗ trợ của gia tộc. Có điều dưới tình huống bình thường gia tộc cho chúng mang theo một tiểu đội lính đánh thuê để bảo đảm an toàn.

Mặc dù sự tồn tại của Gil ở trong gia tộc Andries gần như là trong suốt, thậm chí hắn đã là trò cười của cả giới quý tộc, nhưng quy định này cũng không vì là hắn mà ngoại lệ. Được cái cho dù không có quy định này thì Gil cũng đã tính toán rời đi.

Dựa theo tuổi tác hẳn là còn có hai năm mới đến lúc Gil tự mình sống tự lập. Có điều nếu như hắn cũng đã có thể tốt nghiệp rồi thì mọi người trong gia tộc cũng không thèm để ý sớm hơn hai năm—— chính xác hẳn là phải nói, cho dù trước đó Gil không thể thuận lợi tốt nghiệp, thì mọi người trong gia tộc cũng không để ý.

Ở chỗ quản gia kí kết khế ước du lịch xong xuôi, xác nhận rằng trong thời gian du lịch dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không quan hệ gì tới gia tộc. Sau đó nhận lấy khoản tiền vàng quản gia đưa tới —— năm nghìn tiền vàng dùng để bảo đảm chắc chắn trong thời gian đi du lịch Gil sẽ không phải rơi vào tình cảnh lưu lạc đầu đường hoặc là bởi vì đói khát mà chết.

Có điều dưới tình huống bình thường con cháu trong gia tộc nếu như đi ra ngoài số tiền vàng nhận được cũng chỉ khoảng chừng hai ngàn, nếu như cha mẹ còn lo lắng sẽ tự mình lén cho thêm một ít, nhưng lần này ngoại lệ gia tộc còn cho hắn một số nhiều như vậy.

Duy nhất dành cho Gil nhiều tiền như vậy, cũng không phải bởi vì Gil được thành tích xuất sắc trong kỳ thi tốt nghiệp cho nên được gia tộc quý mến. Mà mỗi một người ở bên trong gia tộc đều rõ ràng, lần này Gil đi ra ngoài du lịch, phỏng chừng phải mất một khoảng thời gian rất dài rất dài.

Có lẽ cả đời này, dù hắn đạt được thành tựu ở bên ngoài cũng không thể được gia tộc cho phép quay trở về gia tộc. Cả đời này phải lấy thân phận người lữ hành trôi giạt ở bên ngoài.

Năm nghìn tiền vàng, có thể là khoản sinh hoạt phí mà gia tộc Andries cuối cùng cho Gil cái kia một số sinh hoạt phí .

Cả quá trình kí kết khế ước cũng không đến mười lăm phút đồng hồ, thậm chí ngay cả cha mẹ ruột của Gil cũng chưa lộ diện. Nếu không phải bắt buộc phải cùng gia tộc kí kết khế ước du lịch, phỏng chừng ngay cả tổng quản gia của gia tộc Andries, Gil cũng không thấy được.

Có điều bản thân Gil đối với việc này hoàn toàn không ý kiến, thậm chí có thể nói là rất hài lòng. Hiệu suất cao cầm lấy khế ước xử lý xong đặt vào bên trong không gian giới chỉ, lại khiến cho Gil có chút hảo cảm với gia tộc nhà mình.

Không có gì trói buộc, cũng sẽ không tùy thời tới quấy rầy, ngược lại còn có thể đúng lúc mình cần cung cấp một khoản tiền lớn. Gil không chỉ một lần âm thầm cảm thấy may mắn vì hoàn cảnh mình sống lại.

Về phần cái gọi là thân tình, Gil trải qua những năm tháng tu ma dài lâu, hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩa gì —— hắn không hiểu, cũng không cần.

Gil từ cánh cửa bên hông trong gia tộc bước ra, liếc mắt một cái đã thấy thanh niên tóc vàng cách đó không xa tựa vào trên vách đá đợi hắn.

"Nhanh như vậy à?" Nhìn thấy Gil rất nhanh đã ra đây, trái lại Eagle có chút giật mình.

Gil : "Chỉ là kí kết một khế ước sau đó cho tôi một khoản phí du lịch mà thôi."

Eagle gật gật đầu, cũng không tiếp tục truy hỏi vấn đề này. Hai người sóng vai đi qua ngỏ tắt nhỏ, đi đến ngã tư đường chợ phiên.

Dù sao Thành Raya cũng nằm ở đế đô Tây Khải đế quốc, trình độ phồn vinh này đương nhiên không phải là cái loại trấn nhỏ này có thể so sánh.

Ngã tư đường rộng rãi bằng phẳng, cửa hàng trang hoàng khéo léo tinh mỹ, ngay cả mọi người ở chỗ ngã tư đường trang phục toàn bộ tinh tế khéo léo mà phong thái ung dung, tự tại —— ở thành Raya, bạn vĩnh viễn cũng không thể xác định người mới vừa rồi bạn vừa gặp thoáng qua có người nào là quý tộc hoặc là con cháu lãnh chúa hay không. Những người lữ hành mang theo bộ dạng phong trần mệt mỏi trên đường bình thường hy bắt gặp ở trên trấn nhỏ, ở trong này gần như cũng không thể nhìn thấy.

Cả Gil lẫn Eagle trước hết đặc biệt đem phần tiền vàng không cần thiết cất vào ngân hàng. Tiền vàng ở trên người không cần thiết phải mang nhiều lắm, cho dù đi ra ngoài lữ hành, chỉ cần không phải ở những nơi quá mức xa xôi, phần lớn các cửa hàng đều có dịch vụ giữ tiền.

Có điều trong suốt quá trình, Eagle đều luôn luôn dùng ánh mắt ai oán quét mắt sang Gil .

Kỳ thật gia cảnh của Eagle cũng rất tốt. Nhưng mỗi tháng tiền tiêu vặt mà hắn nhận được cũng không nhiều, hơn nữa gần như đều dùng để sửa chữa hoặc là thay thanh trọng kiếm mới.

Coi như lần này hoàn thành xuất sắc kỳ thi tốt nghiệp ở trường được thưởng một ngàn kim tệ, toàn bộ hắn đều ký gởi tại ngân hàng cũng không quá hai ngàn kim tệ. May mắn hắn là người xuất sắc luôn đứng hạng nhất với các chức nghiệp dùng vũ khí, dụng cụ cũng có các khoản tiền thưởng tương ứng. Bằng không tiền thưởng vừa mới đến tay Eagle đã ngay lập tức chuyển hóa thành thanh trọng kiếm mới rồi.

Mà lúc này thẻ visa với hơn vạn tiền vàng ký gởi tại ngân hàng của bạn đồng hành bên người, ở trong mắt Eagle đột nhiên khiến người nhìn phát ghét!

"Tốt lắm, cậu dù có trừng tôi thì tiền vàng của cậu cũng sẽ không nhiều thêm đâu a." Gil cảm thấy mình rất vô tội.

Eagle: "Cậu còn nói!"

Gil nhún vai, được rồi, hắn thừa nhận, đột nhiên bản thân có được một khoản khá khẩm như vậy, cũng có chút phấn khởi tựa như lúc trước khi bọn hắn ở trong khu rừng rậm ma thú lấy được phần kim tệ có sẵn bên trong không gian giới chỉ kia. Mà Eagle cũng trước sau như một, bên trong cứ mãi rỗng tuếch.

Gil cố gắng cố nén cười, tận lực khiến cho biểu tình trên khuôn mặt mình thoạt nhìn trông nghiêm túc một chút, "Ừm, cậu xem thử số ma hạch mà chúng ta thu hoạch được lúc trước đó còn không bán mà. Đi thôi, bán hết thì toàn bộ số tiền đó đều là của cậu."

Eagle nghi ngờ nhìn chằm chằm Gil, "Thật không?"

Gil : "Đương nhiên!"

Eagle: "Được rồi."

Ma hạch là hai người bọn họ cùng với sự trợ giúp của Louka Caton và Lance săn bắt ở trong rừng rậm ma thú, nếu bây giờ bán hết phần tiền thu được đều thuộc về hắn, Eagle trong nháy mắt cảm thấy vui vẻ không ít. Chuyện Gil ký gởi ngân hàng gì gì đó, tự nhiên cũng ném sau đầu.

Có điều phần lớn ma hạch đều là cấp ba, một số ít ma hạch còn lại đều là của đám ma thú cấp một, cấp hai do bọn hắn thuận tay săn tới. Ma hạch của những ma thú cấp thấp nếu bán cũng chẳng bán được giá tốt, tổng cộng hai mươi ba viên ma hạch của bọn hắn kia mua không đến hai trăm tiền vàng. Có điều Eagle vẫn cảm thấy là hắn có lời, chỉ cần hắn vui vẻ là tốt rồi.

Thật sự là cái tên dễ dàng thỏa mãn. Gil đứng ở một bên nhìn Eagle cười đến mức để lộ cả cái răng tiểu hổ nha kia, trong lòng nở nụ cười không phúc hậu.

Đây có lẽ là thời gian kể từ khi hai người quen biết nhàn nhã dạo chơi suốt cả một buổi chiều, không cần phải gấp rút lên đường, cũng không cần phải lo lắng mua đủ các thứ không tiện mang theo. Hai người một bên chọn lựa các loại vật phẩm mà bọn hắn cần dùng trên đường, một bên thảo luận lộ tuyến đường đi.

Cứ thế thời gian thấm thoát trôi qua chẳng mấy chốc đã đến quá trưa, nhìn chân trời xa xa chỉ còn lại có nửa vầng mặt trời màu đỏ, Eagle lôi kéo Gil tới góc đường một quán ăn.

Gil rất ít mấy chỗ này, nói chính xác thì trước khi gặp Eagle, hắn chưa bao giờ đặt chân tới nơi này —— hoàn cảnh quá mức ồn ào vả lại có quá nhiều người, Gil luôn tận lực tránh đi.

Có điều đây cũng là đêm cuối cùng hắn ở thành Raya, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn cũng sẽ không còn trở về nơi này nữa. Cho nên Gil cũng ngoan ngoãn đi theo Eagle tới nơi này ăn bữa tối cuối cùng.

"Tốt lắm, nhóm bảo tối của ta ơi qua đêm nay, ta đành phải nói ra lời tạm biệt, hẹn ngày gặp lại với các cậu thôi." Eagle hai tay tạo thành chữ thập, thành kính nói với một bàn món điểm tâm ngọt.

Từ sau khi Gil nghe " lý luận thịt nướng " thì Eagle đã muốn tận lực từ bỏ nó, chiến đấu liên tục trên mọi chiến trường của các món điểm tâm ngọt .

Gil bưng ly nước trái cây hỗn hợp của mình nhấp một ngụm, thở dài: "Cậu xác định tối nay ngoài bọn chúng ra không cần ăn gì khác à?"

"Không!" Eagle rất có nghĩa khí cự tuyệt đề nghị của Gil: "Đây là thời khắc cuối cùng để tôi nói lời tạm biệt với chúng nó, tôi tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ thứ khác xen lẫn vào."

Gil : "... Được rồi, cậu thích là tốt rồi."


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^