☆ Vân Lạc Cửu ☆
☆ Phong ☆
☆. Kì thi tốt nghiệp ( năm )
Âu sầu ăn cho xong bữa tối, Eagle cởi lớp áo choàng ra đầu gối lên trọng kiếm nằm xuống ở trước đống lửa trại.
Gil ngồi ở cạnh đống lửa, dùng nhánh cây gẩy gẩy mấy que củi gỗ đang bùng cháy, "Cậu đi nghỉ sớm đi, ngày mai chúng ta tiếp tục thử đi vào bên trong một chút nữa xem sao."
Eagle ngáp một cái, nghe vậy mệt mỏi gật đầu, nói câu chúc ngủ ngon với Gil . Kéo qua áo tơi ở một bên che trên người, gối lên trọng kiếm của mình, sau đó cuộn tròn thân mình đi vào giấc ngủ.
Ban đêm độ ẩm trong rừng rậm rất cao, cái rét căm căm thổi vào tim, đống lửa một đêm này vẫn thổi bùng. Hơn nữa lúc này hai người đang vây ở trong khu rừng rậm, vì vậy khó có thể nói trước một chập sẽ gặp phải cái thứ gì, giữ lại một người làm nhiệm vụ gác đêm là chuyện nhất định.
Hai người xem như cũng phân chia công việc, bình thường Gil canh chừng đến lúc trước nửa đêm, sau đó Eagle thay phiên trông đến trời sáng.
Ban đêm rừng rậm cũng không tính là im lặng, chung quanh trừ bỏ tiếng gió thổi cây cối lay động thì còn có thanh âm của các loài côn trùng kêu vang, chỗ xa xa không biết tên, có khi còn có tiếng ma thú tru lên.
Gil ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm bị nhánh cây có chút đổ nát che khuất, bên tai tiếng hít thở một người khác cũng dần dần trở nên quy luật, vững vàng.
Một nửa khuôn mặt của Eagle chôn ở trong tấm áo choàng, tia lửa không ngừng lộp độp bắn ra, ánh lên phần mặt Eagle còn lộ cũng lúc sáng lúc tối. Thời gian khi một mình gác đêm quả thật có chút nhàm chán, Gil quay tầm mắt lại, chống cằm, rõ ràng là đang nhìn chằm chằm Eagle đang nằm đối diện mà ngẩn người.
Đúng là rất thú vị khi ngồi bên cạnh ngắm nhìn bạn đồng hành đang đi vào giấc ngủ tựa hồ so với khi hành tẩu một mình thì bớt lạnh lẽo nhiều lắm. Gil không tiếng động cười đến ác liệt: người này thật đúng là rất dễ lừa gạt nha.
Nghĩ đến ngày đó khi vừa mới bước vào trong khu rừng rậm, Eagle rút trọng kiếm uy phong sắc bén ra, cảm giác rất mạnh mẽ, lúc này nhìn lại giống hệt như sủng vật lưu lạc bộ dáng nhỏ bé vô cùng đáng thương, làm sao còn có phong phạm cường giả một bộ biểu tình ôn nhu thành thục như khi còn ở trường học.
Phỏng chừng đúng là vì thế cho nên mới khiến cho Gil không có việc gì cũng rất sung sướng mà trêu đùa hắn.
Không biết sau khi hắn kịp phản ứng, những điều này là do lừa hắn, sẽ có phản ứng gì đây? Gil không thấy một xíu xìu áy náy nào, thậm chí có chút xấu xa mà mong chờ việc đó đến.
Không biết qua bao lâu, những que củi lửa đột nhiên nổ một chút, phát ra tiếng động "tất tất" nhẹ nhàng. Eagle vốn đang nằm ngủ say đột nhiên mở mắt, mà Gil đang ngẩn người cũng đứng phắt dậy.
Eagle nhảy dựng lên, cùng lúc trọng kiếm cũng bị hắn rút khỏi mặt đất. Gil nhìn chằm chằm vào khoảng không tối đen trong rừng cây xa xa, tay cầm lấy cái gói đồ bọc ở trong bao, thong thả lui về sau đó vòng qua đống lửa, đứng chung một chỗ cùng Eagle.
Hai người tập trung tư tưởng khẩn trương nhìn chằm chằm về một hướng, nhưng qua một lúc lâu không có phát sinh bất cứ chuyện gì, cũng không thấy hai người cũng không có chút thả lỏng nào.
Lúc Eagle tay cầm trọng kiếm sẽ dùng kiếm khí cắt nát mảnh vải bao bên ngoài, trong tay Gil cũng đã nắm chặt vài bình thuốc. Hai người giữ im lặng nhìn chằm chằm phía trước, trên trán vậy mà cũng đã lén lút lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Lại một trận gió đêm thổi qua, cây cối nhẹ nhàng lay động, tiếng động xào xạc lúc này lại không ngừng kích thích lên sợi dây thần kinh mẫn cảm của hai người. Đống lửa bùng cháy trước mắt, không có chút dấu hiệu báo trước đột nhiên phụt tắt. Một vệt bóng đen thoáng hiện im hơi lặng tiếng hiện ra trước rặng cây rừng.
Chung quanh ánh sáng thật sự không đủ, bóng đen kia ẩn quanh đây, lại có thêm hơi thở của đêm tối che đậy giùm nó. Eagle cố gắng nửa ngày, cũng chỉ có thể mơ hồ phân biệt đó là một con dã thú đại khái thật lớn cao như một người đi.
Bỗng nhiên Gil siết chặt bình thuốc trong tay, thấp giọng nói; "Ám ma hổ!"
Eagle nghe vậy, trọng kiếm nắm trong cổ tay cũng không thoát khỏi việc rung xuống một li rất nhỏ, "Cậu khẳng định chứ?" Nơi này đúng là bên ngoài khu rừng rậm, loại ma thú cấp cao như ám ma hổ trong truyền thuyết này, hiện tại làm sao có thể ở nơi này?
Gil cũng chưa có đáp lại, tuy rằng Eagle không thể tin được, nhưng không nghi ngờ khi trong điều kiện phủ dưới tầng bóng đen mà Gil phán định được điều này.
Đột nhiên cánh mũi Eagle huých một cái, đem trọng kiếm chặn ngang trước người Gil, ra ném cho hắn một cái ánh mắt.
Hai người dò xét tính lui về sau một bước nhỏ. Nhưng gót chân còn chưa kịp chấm đất, bóng đen phía trước thoáng chốc cũng bước một bước về phía trước. Hai người nhất thời cứng đờ ngay tại chỗ rồi.
"Thưa ngài đáng kính, " Gil đột nhiên lên tiếng: "Chúng ta chỉ là người lữ hành đi qua nơi đây, không có ác ý gì."
Ma thú từ cấp bảy trở lên, đều có cao trí tuệ có thể cùng tộc đàn chủng tộc khác trao đổi. Ám ma hổ là ma thú hệ hắc ám trời sinh đã là cấp tám, khi trưởng thành thân thể ít nhất cũng cấp chín, cấp mười, việc cùng với chủng tộc khác khai thông tự nhiên không thành vấn đề.
Nhưng mà ma thú trời sanh tính bài ngoại, các chủng tộc ý thức lãnh địa rất mạnh, đối với nhân loại không ngừng săn giết chúng nó thu thập ma hạch lại càng tràn ngập địch ý. Gil cùng Eagle cũng biết, hiện tại đoán chừng là rất nguy hiểm .
Nhưng giọng nói của Gil vẫn vững vàng ổn định như trước, thành khẩn nói; "Nếu quấy rầy tới ngài, chúng ta bằng lòng lập tức rời đi."
Lời còn chưa dứt, bình thuốc trong tay Gil đã ném tới ám ma hổ, đồng thời kéo Eagle, "Đi!"
Hai người căn bản không cần tiếp tục trao đổi, song song xoay người nhanh chóng chạy tới vào trong cánh rừng rậm. Ám ma hổ phía sau gầm nhẹ một tiếng, cũng hung mãnh đuổi theo sát hai người.
Vốn bằng thực lực của hai người bọn họ, cũng đã rất nhanh bất quá so sánh với ám ma hổ —— cấp bậc chêch lệch quá lớn, căn bản không có cửa để đọ. Mà bình thuốc vừa rồi Gil ném ra, bên trong đại đa số hương vị đều là những thứ mà ma thú rất chán ghét, đối với những ma thú cấp ba phỏng chừng chỉ cần hít vào một hơi cũng chẳng thể chạy trốn được thế này đã trực tiếp lăn quay ra rồi.
Nhưng với những ma thú bậc cao, có cần có tác dụng cản trở chúng nó trong một chập cũng đã là cực hạn . Cho nên những thứ đó chỉ là công toi, bây giờ hai người tha hồ mà chạy trối chết để kiếm đường sống. Đương nhiên, ám ma hổ cũng thật sự bị chọc giận rồi.
Eagle: "Con ám ma hổ kia bị thương, tôi ngửi được mùi máu tươi !"
Gil : "Cho dù nó có bị thương cậu cũng đánh không lại, câm miệng, chuyên tâm chạy thoát thân đi!"
Hai người gần như đã dùng hết toàn lực thục mà lao vào bên trong rừng rậm, nhưng khu rừng rậm này vốn là lãnh địa của ma thú, dù có chạy thế nào đi nữa cũng không thể có thể chạy thoát khỏi đám ma thú. Phía sau tựa hồ đã có hơi thở lạnh cần kề, tiếng gầm của ám ma hổ cũng rất giống như đang ở bên tai.
Làm hai người vòng qua một cây đại thụ, chuẩn bị rẽ sang bên phải, bên sườn mặt Gil đột nhiên hiện lên một tia âm u. Theo bản năng Gil đẩy Eagle bên người ra, còn mình cũng mượn lực lăn qua bên kia.
Eagle bị Gil đẩy một phát lảo đảo, ở ngay tại chỗ lăn một vòng rồi đứng lên, đã thấy chỗ vừa nãy mà hai người đứng, không biết từ bao giờ lại xuất hiện một cái hố rõ to. Ngay cả thân cây đại thụ lúc nãy bọn họ vòng qua, trên thân giống như đã bị cái thứ gì ăn mòn, thiếu một cái chỗ hổng nửa vòng tròn.
Mà con ám ma hổ kia, chẳng biết từ lúc nào không chút tiếng động đứng ở ngay đằng Gil, mắt thấy ngay lập tức muốn nhào tới trên người Gil.
Eagle quát khẽ một tiếng, trọng kiếm trong tay thoáng cái lượn quanh phủ lên mình một tầng sáng bạc, trong bóng đêm lại càng thêm rõ ràng. Eagle vung ngang lên, trọng kiếm lập tức cắm ở ngay giữa Gil và ám ma hổ.
Một trận đau nhức nặng nề đập thẳng vào lồng ngực Eagle, nhưng cậu liều mạng cắn chặt răng không chịu lui về phía sau một bước. Có Eagle hỗ trợ, Gil cũng coi như tìm được đường sống trong chỗ chết, nhanh chóng xoay người dựng lên, nhảy đến phía sau Eagle.
Ám ma hổ hình như rất chán ghét hơi thở trong sáng bạc phủ trên trọng kiếm của Eagle kia, ở tại chỗ đảo quanh một vòng. Nhưng sự chênh lệch giữa Eagle và nó quá lớn, căn bản không có khả năng áp chế được nó, ngược lại hình như khiến cho nó càng thêm phẫn nộ rồi.
Ám ma hổ lại gầm rú lên đánh tới, Eagle đem trọng kiếm chắn ngang trước người,ánh sáng bạc trên thân kiếm lại lóe sáng vài phần. Thân kiếm ở trước mắt xẹt qua nửa vòng, bổ nhào đập về phía ám ma hổ.
Vuốt hổ cùng trọng kiếm chảng vào nhau, tiếng cọ xát chói tai kèm theo nhiều tia lửa mỏng manh bắn toé ra phía sau. Gil đứng ở đằng sau Eagle, rõ ràng cảm giác được Eagle căn bản không có cách nào khác để giao thủ với ám ma hổ. Vừa rồi giúp hắn ngăn cản một lần kia cũng đã là cực hạn của Eagle, hiện tại lại càng cắn răng gắng gượng chống đỡ sắp sửa không thể nhịn được nữa.
Thừa dịp vài giây đồng hồ ngắn ngủi trong lúc một người một thú đang giằng co, Gil hung hăng nhíu mi một chút. Đột nhiên vung tay lên, cái gì tối đen như mực từ trong tay hắn toát ra, đột nhiên nhằm phía ám ma hổ.
Ám ma hổ bị ma pháp bất thình lình xuất hiện chấn động bị dọa nên có chút sửng sốt, theo bản năng từ chỗ đứng nhảy qua hai bên trái phải tránh né. Gil nhân cơ hội một tay kéo lấy Eagle, trong nháy mắt khi ám ma hổ ngây người, lập tức mang theo hắn ngã xuống lăn qua một bên. Phía sau hai người chính là một cái sườn dốc, theo hiệu quả của quán tính, hai người ôm thành một đoàn trong nháy mắt lăn xuống phía dưới thoát ra ngoài.
Từ lúc bắt đầu khi bị Gil kéo thì Eagle cũng rất mờ mịt, tiếp theo đó chính là đầu óc cháng váng mắt hoa cả lên đủ các loại quay cuồng. Còn chưa kịp đợi hắn phản ứng xảy ra chuyện gì thì đột nhiên dưới thân còn thấy trống không, cảm giác mất trọng lượng bỗng chốc đánh úp lại ——
"Ê? Ô a a a a a a a a a ——! ! !"
.
Ám ma hổ đứng ở đầu trên sườn dốc, nhìn phương hướng Gil với Eagle biến mất, có chút không cam lòng đi tới đi lui.
Gil cùng với Eagle không thấy được, nhưng ở trong mắt ám ma hổ, lấy sườn dốc làm giới hạn, có một rách lam ẩn chắn ngang trước mặt của nó, cảnh cáo nó không được phép vượt qua Lôi Trì một bước.
Ám ma hổ ở yên tại chỗ đảo hai vòng, sau đó nằm úp sấp xuống liếm liếm miệng vết thương dữ tợn nọ trên bụng —— vừa rồi bởi vì truy kích Gil cùng Eagle, miệng vết thương xé rách lại càng thêm lớn.
Dùng ánh mắt tràn đầy oán hận, cuối cùng liếc mắt một cái nhìn phương hướng hai người nọ biến mất, ám ma hổ quay người lại, không tiếng động lại biến mất ở trong bóng đêm rừng sâu.
.
Ám ma hổ đã dời bước, mà lúc này hai người bị bóng đêm dày đặc phủ vây, hoàn toàn tìm không thể gắng sức dù chỉ một xíu. Bọn hắn tựa như rơi vào bên trong một cái hang quặng mỏ sâu thăm thẳm, bốn phía trừ bỏ màn tối bao phủ thì không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì khác.
Dưới tình thế cấp bách, một tay của Eagle nắm lấy trọng kiếm của mình, một tay gắt gao lôi kéo Gil bắt đầu nhớ lại câu thần chú phiêu phù (bay lơ lửng). Trong lúc này thì Thánh ma pháp khẳng định không có hiệu quả bằng ma pháp hệ gió, nhưng hiện tại phù chú phiêu phù không thể nghi ngờ chính là thứ thực tế nhất.
Từ câu thần chú được đọc, bên người Eagle bắt đầu có chút chút tia sáng ánh bạc thoáng hiện. Nhưng cũng chỉ có một chút, tựa như mấy chú đom đóm ở bên cạnh hắn khì khì với hắn vài cái, sau đó lại lâm vào màn đêm bất tận.
Eagle cắn răng, trực tiếp lấy trọng kiếm gõ lên vách đá bên cạnh—— lúc trước hắn cũng đã cảm giác được, nơi này nguyên tố hắc ma pháp quá nồng, ít nhất với năng lực hiện tại của hắn, chỉ một cái câu chú phiêu phù đơn giản vốn không đủ dùng.
Trọng kiếm tiếp xúc với vách đá ma xát vào nhau tạo ra tia lửa liên tiếp, nhưng tốc độ rơi của hai người chẳng thấy có dấu hiệu chậm lại một chút nào cả.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^