Chủ Nhật, 15 tháng 2, 2015

[C8] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

☆ Vân Lạc Cửu ☆
☆ Phong ☆





☆ Kỳ thi tốt nghiệp ( sáu )

Eagle cũng không biết bây giờ là lúc nào rồi, đột nhiên phát hiện dưới chân quỷ dị dâng lên một trận cảm giác mát mẻ. Không biết thì khi nào, Gil đã chủ động vòng tay qua eo của hắn, miệng nhỏ giọng lẩm bẩm câu thần chú Eagle chưa từng nghe qua.

Dần dần, Eagle có cảm giác hình như mình bị cái thứ gì bao trùm từ trên xuống dưới, tựa hồ như là một dòng khí, nhưng so với dòng khí sềnh sệch hơn nhiều, cũng không thể chạm đến.

——xúc cảm này quá quỷ dị.

Eagle theo bản năng rùng mình một cái. Không phải bởi vì rét lạnh run người, mà đây là một đợt gió lạnh buốt từ bên trong tản ra ngoài, khiến cho đằng sau gáy hắn nổi lên một tầng da gà. Nhưng hắn và Gil lại thật sự giống như bị tầng vật chất trong vô hình phủ xuống, tốc độ càng ngày càng chậm lại.

Cũng không biết qua bao lâu, rốt cục thì bên dưới chân cũng truyền đến xúc cảm vững vàng.

Trói buộc bên hông cũng được giải trừ, Eagle nghe thấy tiếng động rất nhỏ do quần áo trên người Gil cọ xát ra, cuối cùng thì ánh lửa sắc vàng mỏng manh ấm áp cũng hiện ra ngay trước mắt.

Bị phủ bên trong màn đêm quá lâu trong khoảnh khắc bị ánh lửa hắt vào có chút không thể thích ứng, mở hai mắt trừng trừng, qua hơn nữa ngày Eagle mới hồi phục lại tinh thần.

Nhìn Gil đứng trước mặt tay giơ một đoạn ngọn nến ngắn, trong lúc nhất thời Eagle không biết phải nói cái gì.

"Hình như thứ vừa rồi là.. Ma pháp Vong Linh?" Eagle nhìn thấy ánh sáng mỏng manh bên dưới, hình dáng có chút mơ hồ Gil, nhỏ giọng hỏi han.

Gil sửng sốt một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: "Ừ."

Gil thẳng thắn thừa nhận như vậy , thật ra lại khiến Eagle không biết làm thế nào cho phải. Nên vui vẻ vì bằng hữu thẳng thắn với mình hả? Nhưng là...

Vong linh pháp sư là cấm kỵ, nhất là nhân tộc.

Nhân tộc chủ yếu là kính thờ thần Quang Minh, những người sử dụng ma pháp hắc ám kính ngưỡng thần Hắc Ám đều hẳn là phải bị xua đuổi, bị xóa bỏ.

Đặc biệt là pháp sư vong linh có thể triệu hoán Tử Linh tà ác, là kẻ vĩnh viễn sẽ không được thần Quang Minh tha thứ.

Ở đại lục Vantican Lance mỗi một chủng tộc gần như đều đã nghe qua về vong linh pháp sư tà ác, nhưng người thật sự gặp qua vong linh pháp sư lại không nhiều, ít nhất Eagle cũng chưa từng gặp qua.

Gil là vong linh pháp sư duy nhất mà ta được gặp, tuy rằng bình thường thì hắn có xấu xa một chút, nghiêm túc một chút, nhưng hắn cũng không tà ác a.

Điều luật và thực tế giao chiến, Eagle có chút rối rắm.

Eagle hơi hơi nghiêng đầu, khuôn mặt Gil tái nhợt thâm thúy ngay trước mặt, ở dưới tia sáng mỏng manh lại khiến cho ta cảm nhận được mấy phần mong manh.

Trong khoảng thời gian ở chung Gil cũng được xem là hòa hợp. Tuy ngay từ đầu không thích nói chuyện cũng luôn luôn xụ mặt, nhưng trong lúc đóng trại ngoài vùng dã ngoại mỗi ngày luôn tự giác chuẩn bị bữa tối; tuy rằng thoạt nhìn không quá cao hứng, mỗi lần mình bị lạc đường hắn cũng luôn sẽ chủ động đi tìm mình. Sau này đã quen thuộc thì ngẫu nhiên còn có thể chế giễu mình vài câu, nhưng cũng sẽ cau mày giúp mình thu thập đống đồ đạc lộn xộn.

Eagle nghĩ tới dọc đường ăn chung ở chung với Gil, cùng với lần chạy trốn tránh khỏi cuộc rượt đuổi vừa rồi của ám ma hổ hai người hai bên nâng đỡ lẫn nhau. Nếu không có Gil, phỏng chừng mình sớm đã bị lạc trong cánh rừng lạ lẫm này rồi, trở thành truyền thuyết là tên nô dịch của Vong linh pháp sư đầu tiên trong tộc chứ còn gì nữa.

Vong linh pháp sư không nhất định đều là người xấu, cũng giống như trong thánh điện quang minh không nhất định đều là người tốt. Việc gì cũng đều có ngoại lệ, Gil cũng là trường hợp ngoại lệ vong linh pháp sư. Người biết nướng thịt ăn ngon như vậy, không thể nào là người xấu!

Eagle càng nghĩ càng cảm thấy được sự thật chính là như thế, ở trong lòng hình tượng của Gil còn chưa có bị đen hóa, đã bị hắn ném vào thùng phẩm màu rửa sạch sẽ, dùng cọ chà trắng bóc đến mức không thể trắng hơn được nữa.

Thẳng đến thật lâu về sau, Eagle nhớ lại chuyện cũ vào giờ khắc này thì đúng là hận không thể lúc ấy trực tiếp nhào thẳng tới đâm đầu vào tảng thạch bích đằng sau chết quách cho rồi.

Vong linh pháp sư thật sự có thể có người tốt? Cho dù có, cũng tuyệt đối không phải là Gil ! Là lúc trước ta quá ngốc quá ngây thơ. (TAT)

Nhưng chuyện này phải chờ lâu lắm đó, hiện tại Eagle còn chưa có biết, bây giờ hắn nhìn khuôn mặt trầm tỉnh đóng băng của người bạn tốt, đang cảm thấy áy náy vô hạn.

Nếu ở trước mặt mọi người Gil luôn luôn dùng thân phận người luyện kim thuật để che giấy, thuyết minh hắn cũng không quá vui khi người khác biết được bí mật này, khẳng định là một khoảng lặng trầm mặc và do dự của mình vừa nãy đã xúc phạm tới hắn.

"Gil ?" Eagle cố gắng muốn đánh vỡ bầu không khí trầm mặc lúc này.

Gil : "Ừm?"

Eagle: "Ngực của tôi đau quá..."

Mặc dù là vắt hết óc tìm chủ đề, nhưng vừa rồi không chú ý, bây giờ vừa nói ra miệng, quả thật ngực rất đau a!

Eagle nhe răng, dứt khoát ngồi xuống đất, ném trọng kiếm sang một bên, nâng tay xoa nhẹ lồng ngực của mình.

Vừa rồi cứng rắn đối đầu với ám ma hổ, trong nháy mắt kèn cựa bị áp chế bắn ngược trở lại, thiếu chút nữa đã bổ thẳng nghiền nát lồng ngực của hắn. May mắn nhờ thể chất của kiếm sĩ quá tốt, may mắn là ý chí muốn sống của Eagle rất ngoan cường và dây thần kinh cảm giác rề rà. Hắn cố gắng đến hiện tại mới bắt đầu kêu to thật đúng là cũng không dễ dàng gì.

Gil thở dài, cũng ngồi xổm xuống, cầm ngọn nến trong tay đưa cho Eagle, còn mình thì từ trong cái bọc lôi hai bình thuốc phục hồi ra, rót tất cả vào trong miệng Eagle.

Eagle than thở oán hận mùi vị không ngon, nhưng vừa rồi đau đến hàng mày nhăn chặt, lúc bấy giờ cũng đã từ từ thả lỏng .

"Đau sao không sớm nói sao?" Một vài thời điểm đúng là Gil cũng đành bó tay với dây thần kinh thô của Eagle.

"Vừa rồi còn chưa có đau a." Eagle còn đang chặc lưỡi, bình thuốc phục hồi của Gil đúng hiệu quả không tồi nhé, nhưng sao hương vị lại trái ngược với đồ ăn hắn làm ra thế chứ.

Nhìn thấy Eagle lại khôi phục thành dáng vẻ bình thường như vậy, Gil cũng không biết vì cái gì, trong lòng đột nhiên thoải mái hơn vài phần.

Vừa rồi cảm giác do dự khi Eagle biết thân phận của hắn là vong linh pháp sư, đương nhiên Gil tường tận. Kỳ thật Gil cũng hiểu được không có vấn đề gì, không cần nói khi ở thời kì tu ma mấy ngàn vạn năm đều trải qua một mình, mà khi vừa đặt chân tới thế giới hoàn toàn mới mẻ này, hắn cũng có rất ít người bạn.

Người khác không muốn tiếp cận hắn, hắn lại càng không muốn người khác lại gần.

Nhưng trong khoảng thời gian ở chung không lâu cùng với Eagle này, Gil cũng cảm thấy không tệ. Có chút tiếng huyên náo ôm sòm nho nhỏ, nhưng ngoài ý muốn cũng không đáng ghét.

Vừa rồi trong khoảnh khắc hai người chìm trong bầu không khí trầm mặc kia, Gil đã cảm thấy có chút tiếc nuối.

Gil các hạ sỡ hữu bộ não hơi lớn, đã tưởng tượng đến tình cảnh có thể một giây sau Eagle đã từ chỗ này nhảy ra, sau đó dùng vẻ mặt chính nghĩa hoặc là chán ghét giơ trọng kiếm lên, trong miệng hô "Ngươi là tên vong linh tà ác ", chính là trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái.

Thực sự chỉ là có một chút không thoải mái, mà thôi.

Có điều cuối cùng Eagle cũng là mở mình oán hận miệng vết thương bị đau, hơn nữa không hề phòng bị tùy ý để cho mình rót thuốc vào miệng, lúc này còn có thể oán hận hương vị khó nuốt, thật đúng là khiến cho cơn buồn bực nho nhỏ trong lòng Gil nháy mắt biến mất tăm hơi.

Gil : "Không có việc gì chứ? Ai bảo vừa rồi cậu cứng rắn đối chọi với ám ma hổ hử."

Eagle lầm bầm một tiếng, không đáp, nhưng thật ra giơ ngọn nến lên xem xét vũ khí của mình. Dưới ánh sáng mơ hồ nhìn sơ một lượt, thiếu chút nữa Eagle đã thảm thiết hét vang trời rồi.

"Vì sao lại như vậy? Cái chuôi trọng kiếm này của tôi phải chờ rất lâu rất lâu dành dụm đủ tiền mới mua được !" Eagle hai mắt rưng rưng ôm trọng kiếm của mình, đau lòng không biết làm gì bây giờ.

Trọng kiếm của hắn cơ bản có thể nói đã hư rồi, thân kiếm vốn sắc bén cứng rắn, lúc này hiện đầy vết cắt. Mũi kiếm đã sớm trở nên gồ ghề, không trọn vẹn không được đầy đủ ——trước đó hẳn là do đụng độ ám ma hổ cho nên bị phá hư.

"Nói đến trọng kiếm của cậu," Gil đột nhiên nghĩ đến, "Vừa rồi cậu dùng thánh ma pháp? Ngươi là ma kiếm sĩ?"

"Ấy?" Còn đang chìm trong bể đau thương vì vũ khí và tiền vàng của mình, khi Eagle nghe thấy lời Gil nói mới kinh ngạc ngẩng đầu, "Ai hắc hắc hắc hắc, loại chuyện nhỏ nhặt này cậu cũng đừng để ý làm gì."

Gil : "..."

Nhìn thấy ánh mắt của Gil , Eagle cười khan nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể thẳng thắn.

"Mỗi người đều có bí mật riêng à nha, không phải cậu cũng có sao? Thấy chưa, tôi giúp cậu giữ bí mật của cậu, cậu cũng phải giúp tôi bảo vệ của mình, chúng ta huề nhau nhé."

Gil không đáp, ánh mắt chuyển hướng tới trọng kiếm bị hỏng hóc của Eagle.

Hắn đã cảm thấy là lạ bằng thực lực cấp bốn của Eagle, làm sao có thể đối đầu chống lại ám ma hổ cả hai lần. Hóa ra cậu ta chính là ma kiếm sĩ, mà thuộc tính của thánh kiếm sĩ có thể khắc chế ám ma hổ, chẳng thể trách có thể chống đỡ hai lần.

Có điều Eagle... Rốt cuộc là có lai lịch gì?

Ma kiếm sĩ, tên như ý nghĩa, chính là kiếm sĩ chỉ biết sử dụng ma pháp.

Ở Vantican Lance, Ma Pháp Sư và kiếm sĩ, đều được hoan nghênh ngang nhau, mà hai chức nghiệp này cũng không dễ dàng tu tập. Ma Pháp Sư về mặt thần chú thì cực kỳ tối nghĩa khó hiểu, còn phần huấn luyện cho kiếm sĩ khó có người nào có thể chịu được. Nhưng điều này cũng không phải nguyên nhân ngăn trở phần lớn mọi người trở thành Ma Pháp Sư hoặc là kiếm sĩ.

Muốn trở thành Ma Pháp Sư điều kiện tiên quyết chính là phải có ma pháp tương tác, muốn trở thành kiếm sĩ trước hết thân mình phải có đấu khí. Mà điểm này cũng không phải là mặt thiếu hụt ngày ngày siêng năng tập luyện là có thể bù lại.

Thiên phú, mới là trở ngại lớn nhất cản trở phần lớn mọi người trên con đường tu luyện trở thành Ma Pháp Sư và kiếm sĩ.

Mà nguyên nhân để trở thành một Ma Pháp Sư nhất định phải có loại năng lực này cũng rất đơn giản: nguyên tố ma pháp cũng giống như không khí vậy, đều là thứ phân li ở bên trong vạn vật thế gian. Một người trước tiên bản thân phải được có năng lực hòa hợp cùng với nguyên tố ma pháp mới có thể tùy thời triệu hoán chúng nó để sử dụng.

Nói một cách nghiêm khắc thì ở Vantican Lance nguyên tố ma pháp được chia làm sáu hệ lớn. Ngoại trừ bốn hệ gió, lửa, nước, đất ra, còn có hai hệ Quang và Ám.

Mà hai hệ Quang, Ám lại là hai hệ ma pháp đặc thù:

Hệ ma pháp Quang Minh còn được xưng là thánh ma pháp, là hệ thông thường chuyên tu tập mặt trị liệu, là loại ma pháp khôi phục. Đương nhiên, trong loại ma pháp này cũng có hệ công kích, hơn nữa thực lực cũng tuyệt không tầm thường. Cho nên pháp sư quang minh ở trên đại lục này luôn được hưởng địa vị cực cao.

Còn hệ ma pháp Hắc ám bình thường cũng được xưng là ma pháp Tử Linh, ám ma pháp. Tên cũng như ý nghĩa, đại đa phần những pháp sư tu luyện loại này chủ yếu là điều khiển vong linh.

Mà pháp sư vong linh là cấm kỵ của toàn bộ đại lục này, sự tồn tại của nó bị coi là thứ tà ác và dơ bẩn. Đây cũng là nguyên nhân vì sao màu tóc và màu mắt của Gil lại bị toàn bộ người trong gia tộc ghét bỏ.

Còn đấu khí thứ này, Gil nghiên cứu mười mấy năm, đã sớm xác định trên người mình hoàn toàn không có vật kia, đã buông tha từ lâu rồi. Lực tương tác của ma pháp hắn thật ra là có, cho nên hắn có thể được xưng là Ma Pháp Sư.

Mà trên người Eagle, lại đồng thời có cả hai loại thiên phú lực tương tác ma pháp cùng đấu khí. Người như vậy cực hiếm thấy, nếu như một người có thể tự mình chọn lựa thiên phú, vậy sau này cũng có thể trở thành Ma Pháp Sư hoặc là kiếm sĩ, hai loại thiên phú này nếu tu tập đồng thời thì được gọi là ma kiếm sĩ.

Nói trắng ra thì ma kiếm sĩ cũng chính là kiếm sĩ chỉ biết sử dụng ma pháp. Giải thích nghe ra thì chỉ đơn giản như vậy thôi, nhưng muốn đạt được thành tựu thật sự thì lại là một việc cực kỳ gian nan.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^