Lililicat
Phong
Chương 16 Thời điểm vay tiền đừng có mà vặn vẹo vòng vo
Từ trước đến nay Mộ Dung Đức Âm có một quy củ luật bất thành văn đó chính là cũng không nợ tiền.
Mỗi lần ra ngoài chỉ có hắn hào phóng vung tay ban thưởng cho người khác, tới chỗ nào cũng đều bày cái điệu bộ đại gia, cầm sấp tiền ném thẳng vào mặt người ta, đã từng thiếu người ta cái gì? Huống chi là chuyện thiếu tiền một tiểu nha đầu, mà khoản tiền kia cũng là hắn chính mồm hứa hẹn cho. Vì thế hắn cò kẻ mặt cả từng tý một với Long Sách: "Long Sách, ta thân là tôn chủ Đại Ma Giáo mà vẫn có thể đứng vững trên giang hồ là vì biết giữ chữ tín. Ngươi không cho ta hai mươi vạn, ta biết ăn nói làm sao với người ta?"
"Thúi lắm! ! Đã nói là ta không có tiền." Long Sách liếc hắn một cái, quay suốt cả một ngày hàng này cũng không biết mệt đang lúc ngủ mà đòi tiền mình. Bộ đời trước mình nợ hắn cái gì hả trời?
Vì thế hai người cùng vào trong phòng tắm, ở trong bồn tắm lớn tiếp tục nói chuyện. Đương nhiên, cuối cùng cả hai người tắm đến vui vẻ thỏa thích, ngâm mình bên trong bể vui sướng đến cực điểm đã hoàn toàn quên mất dự tính ban đầu của mình từ lâu. Đức Âm thế mà lấy tới một cái lọ dầu bôi trơn mùi cỏ Huân làm cho Long Sách phải lườm Đức Âm một cái ——Hàng này thế mà lại biết mua mất thứ này cơ đấy, còn là mùi cỏ Huân nữa đó!
"Đây là Địa Ngục Khuyển tặng cho ta." Đức Âm có chút vừa lòng với sự chu đáo của khuyển nhà mình. Địa Ngục Khuyển cách một cánh cửa áp tai nghe lén, được Đức Âm tán thưởng hắn cảm thấy tự hào cực kỳ.
Vì thế bên trong bồn tắm lớn sau khi đem đủ các loại tư thế nhất nhất thử một lần, cuối cùng huynh trưởng là được Đức Âm bế ra đặt xuống giường lớn.
"Đức Âm . . . . . . Ngươi cái đồ tiểu yêu tinh này. . . . . . Muốn hút khô ta mới vừa lòng. . . . . ." Huynh trưởng ghé vào trên giường, lầu bầu câu nói chỉ có công mới dùng.
"Huynh trưởng, là do ngươi đòi hỏi quá độ. . . . . ."
"Câm miệng! !"
Vì thế hai người tắt đèn đi ngủ, Đức Âm ôm Long Sách, dán tới lưng hắn chuyển vận cho hắn một ít nội lực.
"Đừng lãng phí nội lực của ngươi, người vừa mất đi quá nhiều nội lực cũng đừng có hành động thiếu suy nghĩ, bộ tưởng lãng phí nội lực tốt lắm sao?" Long Sách đẩy hắn ra, "Bằng không lại uổng phí số thuốc bổ ta đút cho ngươi."
"Huynh trưởng lo lắng quá rồi." Đức Âm ghé sát vào vành tai của hắn, khẽ nở nụ cười. Khó có thể tưởng tượng, Mộ Dung Đức Âm lạnh lùng như vậy thế nhưng tại thời điểm này có thể cười trầm mị như vậy, thực giống như ác ma mê hoặc tâm thần người ta.
"Ngươi rõ là đồ yêu tinh. . . . . . dụ dỗ chết người. . . . . ." Long Sách nhào tới, đột nhiên môi chạm môi Đức Âm trao cho nhau một nụ hôn sâu đúng chuẩn đang rộ lên tại thời đại văn minh công nghiệp.
Vì thế sau khi nụ hôn dài kết thúc Đức Âm bước xuống giường đi đánh răng súc miệng làm Long Sách tức giận đến mắt trợn trắng. Mb bệnh sạch sẽ của hắn sao lại nặng cỡ này vậy! !
Hôm nay tiến hành quay tại núi rừng hoang dã. Lúc rảnh rỗi, mọi người tụm cùng nhau ăn cơm hộp, Long Sách ra hiệu cho Thị Long trong đống cơm hộp như nhau trộm tới một cái lồng đựng cơm siêu cấp xa hoa, đó là hắn cố ý chuẩn bị cho Âm Heo. Phần ăn của những người khác đều chỉ có trứng chim, thịt kho cơm chiên …, chỉ có phần của Đức Âm là cá chình nướng, trứng cá, ngụy trang bên ngoài. Vì chuẩn bị cà mèn này mà Địa Ngục Khuyển cùng Thị Long còn đặc biệt dùng khinh công quay về nội thành chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, dưới tài xào nấu của Long Sách mở nắp che cà mèn màu trắng lên để lộ phần cơm được xếp thành hình trái tim tinh xảo.
"Thúi lắm! ! Đã nói là ta không có tiền." Long Sách liếc hắn một cái, quay suốt cả một ngày hàng này cũng không biết mệt đang lúc ngủ mà đòi tiền mình. Bộ đời trước mình nợ hắn cái gì hả trời?
Vì thế hai người cùng vào trong phòng tắm, ở trong bồn tắm lớn tiếp tục nói chuyện. Đương nhiên, cuối cùng cả hai người tắm đến vui vẻ thỏa thích, ngâm mình bên trong bể vui sướng đến cực điểm đã hoàn toàn quên mất dự tính ban đầu của mình từ lâu. Đức Âm thế mà lấy tới một cái lọ dầu bôi trơn mùi cỏ Huân làm cho Long Sách phải lườm Đức Âm một cái ——Hàng này thế mà lại biết mua mất thứ này cơ đấy, còn là mùi cỏ Huân nữa đó!
"Đây là Địa Ngục Khuyển tặng cho ta." Đức Âm có chút vừa lòng với sự chu đáo của khuyển nhà mình. Địa Ngục Khuyển cách một cánh cửa áp tai nghe lén, được Đức Âm tán thưởng hắn cảm thấy tự hào cực kỳ.
Vì thế bên trong bồn tắm lớn sau khi đem đủ các loại tư thế nhất nhất thử một lần, cuối cùng huynh trưởng là được Đức Âm bế ra đặt xuống giường lớn.
"Đức Âm . . . . . . Ngươi cái đồ tiểu yêu tinh này. . . . . . Muốn hút khô ta mới vừa lòng. . . . . ." Huynh trưởng ghé vào trên giường, lầu bầu câu nói chỉ có công mới dùng.
"Huynh trưởng, là do ngươi đòi hỏi quá độ. . . . . ."
"Câm miệng! !"
Vì thế hai người tắt đèn đi ngủ, Đức Âm ôm Long Sách, dán tới lưng hắn chuyển vận cho hắn một ít nội lực.
"Đừng lãng phí nội lực của ngươi, người vừa mất đi quá nhiều nội lực cũng đừng có hành động thiếu suy nghĩ, bộ tưởng lãng phí nội lực tốt lắm sao?" Long Sách đẩy hắn ra, "Bằng không lại uổng phí số thuốc bổ ta đút cho ngươi."
"Huynh trưởng lo lắng quá rồi." Đức Âm ghé sát vào vành tai của hắn, khẽ nở nụ cười. Khó có thể tưởng tượng, Mộ Dung Đức Âm lạnh lùng như vậy thế nhưng tại thời điểm này có thể cười trầm mị như vậy, thực giống như ác ma mê hoặc tâm thần người ta.
"Ngươi rõ là đồ yêu tinh. . . . . . dụ dỗ chết người. . . . . ." Long Sách nhào tới, đột nhiên môi chạm môi Đức Âm trao cho nhau một nụ hôn sâu đúng chuẩn đang rộ lên tại thời đại văn minh công nghiệp.
Vì thế sau khi nụ hôn dài kết thúc Đức Âm bước xuống giường đi đánh răng súc miệng làm Long Sách tức giận đến mắt trợn trắng. Mb bệnh sạch sẽ của hắn sao lại nặng cỡ này vậy! !
Hôm nay tiến hành quay tại núi rừng hoang dã. Lúc rảnh rỗi, mọi người tụm cùng nhau ăn cơm hộp, Long Sách ra hiệu cho Thị Long trong đống cơm hộp như nhau trộm tới một cái lồng đựng cơm siêu cấp xa hoa, đó là hắn cố ý chuẩn bị cho Âm Heo. Phần ăn của những người khác đều chỉ có trứng chim, thịt kho cơm chiên …, chỉ có phần của Đức Âm là cá chình nướng, trứng cá, ngụy trang bên ngoài. Vì chuẩn bị cà mèn này mà Địa Ngục Khuyển cùng Thị Long còn đặc biệt dùng khinh công quay về nội thành chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, dưới tài xào nấu của Long Sách mở nắp che cà mèn màu trắng lên để lộ phần cơm được xếp thành hình trái tim tinh xảo.
Nhưng là Long Sách nói cho Đức Âm, không nên ăn phần ăn trong cái cà mèn này.
"Ta hiểu được." Đức Âm nghe thế là hiểu ngay. Lúc ăn cơm, bưng cà mèn đi tới trước mặt Hân Triệt. Lại nói Hân Triệt đang được mấy trợ lý hầu hạ xung quanh, ngồi ở dưới bóng râm mát mẻ, hưởng thụ luồng gió tươi mát do người khác quạt cho mình. Kỳ thật Hân Triệt rất ghét ăn cơm hộp trong nước, mà ngay cả cà mèn của hắn cũng được chế tạo đặc biệt, có điều hắn không muốn ăn. Trời nóng bức, nuốt không trôi.
Nhìn tư thế kia mà coi, cứ như vương công công tử cổ đại vậy. Đức Âm bưng hộp cơm chẳng biết cố ý hay vô tình đi về bên này, lấy phương thức rất vụng về đến gần hỏi thăm: "Ăn không?"
". . . . . . . . . . . ." Hân Triệt = =
"Hôm nay thời tiết không tệ." Vô vị bồi thêm câu thứ hai.
"Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?" Hân Triệt tuy biểu tình vẫn kiêu căng như trước, nhưng hai má đã bắt đầu thiêu đốt —— Đáng ghét, chỉ vì cái tên vô vị này thế mà mình lại bám đuôi hắn một đường từ Star Search rồi tới tổ kịch của Trương Nhất Mộc, kết quả là nhận được hai câu vô vị này sao?
"Rốt cuộc thì anh muốn nói cái gì?" Hân Triệt hỏi.
"Tôi thấy cặp lồng đựng cơm của cậu hình như đã nguội rồi, vừa vặn cái chỗ tôi rất nóng. Cậu xem ha ha." Đức Âm mặt không chút thay đổi bày ra bộ dạng xum xoe, hắn chuyển cặp lồng đựng cơm đến trước mặt Hân Triệt, sau đó mở nắp ra.
"Tôi không ăn. . . . . ." Một câu này Hân Triệt còn chưa nói xong, đã bị hào quang bên trong cặp lồng đựng cơm bắn ra bốn phía kia hấp dẫn.
Đó là cặp lồng đựng cơm hay sao! ! Đó thật sự là cặp lồng đựng cơm sao? ! Đó vốn dĩ là tác phẩm nghệ thuật! !
"Chúng ta cùng nhau ăn đi." Đức Âm chẳng biết xấu hổ đặt mông ngồi ở bên cạnh Hân Triệt, thế mà Hân Triệt cũng không tỏ ý chán ghét, ngược lại ra hiệu bảo nhóm trợ lý lui ra.
Nhưng dù sao Hân Triệt hắn cũng đã thành tinh trong giới giải trí hỗn tạp này từ lâu, đương nhiên còn chưa bị khuôn mặt Đức Âm mê hoặc đến mức đầu óc choáng váng, cho nên hắn cảnh giác hỏi: "Rốt cuộc anh muốn nhận được thứ gì từ chỗ tôi? Trong buổi tiệc tối hôm đó, lời anh nói với tôi kỳ thật là gạt người đi?"
Đức Âm gợi lên một mạt mỉm cười giết tất, nói: "Vừa ăn vừa nói chuyện, nếm thử tay nghề của tôi xem như thế nào, yên tâm, không có độc, không tin tôi ăn trước một miếng cho cậu xem nhé."
Nói xong hắn cầm lấy thìa, xẻn một muỗng chỗ hình trái tim mà huynh trưởng làm, đưa đến chính mình miệng, cũng vươn đầu lưỡi liếm liếm môi. Bộ dáng khêu gợi kia làm cho Hân Triệt nhìn không chớp mắt, bất chợt một giọt nước ấm nóng rơi trên mu bàn tay mới giật mình phát giác ra mình bị chảy máu mũi .
"Anh. . . . . . Anh cái người này. . . . . ." Hân Triệt vội vàng bịt mũi lại, nhưng khăn tay của Đức Âm lại nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng, dán lên trên mặt hắn rồi, lau máu mũi giúp hắn.
"Cậu cầm khăn tay đi để tôi đút cậu ăn, nào há miệng." Giọng điệu của Đức Âm càng ngày càng dịu dàng sắp sửa chảy ra nước, Hân Triệt không tự chủ được há miệng để Đức Âm tùy ý từng muỗng từng muỗng đút cho hắn ăn một nửa còn lại phân nửa cho vào miệng mình. Nhất thời, nỗi hưng phấn được Đức Âm tự tay đút cơm cùng mỹ vị tuyệt đỉnh đan xen hòa vào cùng một chỗ, làm Hân Triệt cuộc đời này cho chưa bao giờ có được sự hưởng thụ lớn lao như vậy có cảm giác như đất trời đảo lộn, cả người đều tách rời khỏi hiện thực, rơi vào giữa dòng sông thả đầy hoa hồng bồng bềnh không ranh giới, sắc đỏ của vườn hoa chờ đợi hắn chính là ngục thất cực lạc! !
Bị đánh sâu vào bên trong mị hoặc đã đến đỉnh điểm cực hạn của con người, Hân Triệt từ từ nhắm hai mắt đôi môi run rẩy run rẩy hết nửa ngày, mới nói: "Anh, anh không phải. . . . . . Muốn tiền. . . . . .của tôi đó chứ? ! !"
Lý trí đáng sợ đến nhường nào đây nha! ! Hân Triệt thật sự là hạng người có ý chí siêu cấp ương ngạnh trong nhân loại! ! Hắn là tấm gượng của nhân loại! ! !
"Hân công tử minh giám." Âm Heo (⊙_⊙)? ← sắc mặt khi đi vay tiền.
Được rồi, vẫn như trước là phải chen thêm cho đủ số lượng từ:
Đại đội trưởng tiểu phân đội mèo Mỹ lông ngắn của Âm Heo, mèo Mỹ Châu Ly ( Trư Ly —— bởi vì ăn được cho nên bị Đức Âm đặt cho cái tên này, về sau lại bị Long Sách đổi thành cái tên "Châu Ly" ) văn nhã. Bởi vì trời sinh đã thông minh, có khí chất tư chất lại tốt cho nên được Đức Âm trao cho chức đội trưởng, thuận tiện được tu tập "Chân kinh mèo Mỹ long ngắn" chân truyền của Đức Âm. Chỉ cần vài ngày là đã thành con mèo ngộ đạo trong số chúng mèo, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều phơi bày phong phạm cao quý của loài mèo.
Nghe nói, có người tận mắt chứng kiến hình ảnh lúc mèo này ngồi xếp bằng, đang cùng Âm Heo tham thiền; lại có người thấy mèo này hếch cằm vểnh râu, biểu tình bí hiểm, tâm bình chí tĩnh; trong lúc đó tư thế của mèo này chân dưới vững chắc, ánh mắt chuyên chú, miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó có thể làm ra động tác kinh điển trong Thái Cực. Vì thế trong đoàn phim có người mê tín nghi thần nghi quái chứng kiến cảnh này thì coi mèo ta là "linh miêu chuyển thế " , còn tôn xưng mèo ta là đại tiên quân mèo Mỹ mà tin sùng bái lạy.
Nhưng khi Thị Long đem đồ ăn chuyển đến cho vị đại tiên quân mèo Mỹ này thì chính là một móng vuốt pia vận động không ngừng, hiển lộ khí phách ra ngoài, mà một mình mèo ta chiếm lấy suất ăn nhiều nhất, ngốn ngáu một miệng lớn. Mà mỗi lần Đức Âm bắt gặp cảnh ấy chỉ cười nhạt, nói: "Ly cũng là heo."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^