☆ Vân Lạc Cửu ☆
☆ Phong ☆
☆ Đầm lầy mê vực (bốn)
Bạn đừng chờ mong trong phòng trong cái khách sạn ở một trấn nhỏ nơi biên thuỳ này có các đồ dùng cần thiết cho việc tắm rửa. Nhìn thấy phòng tắm trống trơn, Eagle nhún nhún vai, bình tĩnh lấy nước từ trong trong không gian trong giới chỉ của mình ra.
Nước sạch rất dễ dàn xếp, Gil cùng với Eagle đại khái trong lúc chạy trốn đã tích trữ rất nhiều. Nhưng là không có mấy thứ thiết yếu làm Eagle rất rối rắm —— gội xong thân mình nhưng chỉ tưới mỗi nước thì chẳng thể nào gội sạch cát vàng trên đầu cả.
Eagle táo bạo túm lấy đầu tóc vàng dài đến eo của mình, bắt đầu tự hỏi cắt bỏ chúng nó đến tột cùng là có ảnh hưởng tới vẻ ngoài anh dũng của mình hay không đây.
"Eagle? Cậu đang muốn phá phòng tắm hả? Đừng thấy khách sạn này bình thường, tôi dám cá, nếu cậu hủy nó chúng ta tuyệt đối không có đủ tiền để bồi thường."
Gil vừa dứt lời, cửa phòng tắm đột nhiên "Phanh" một tiếng trực tiếp mở ra.
Nhìn thiếu niên trước mắt ướt đẫm lại lộ ra trọn vẹn bộ tóc vàng, Gil ánh mắt khó hiểu quét qua một lần, thần sắc vẫn sừng sững bất động, chỉ nhíu mày hỏi, "Cậu tắm xong rồi?"
Eagle: "Không, tôi chỉ muốn đi ra hỏi cậu thử, cậu thấy tôi cạo trọc đẹp không?"
Gil : "..."
Mười lăm phút sau, Eagle dưới sự trợ giúp "Cánh tay xương khô chuyên trách tắm rửa " của Gil, tẩy sạch một đầu tóc dài rồi.
Đem khăn mặt lau sơ qua, thuận tay sờ sờ hai cây chồng còn đang ngồi chồm hỗm trên băng ghế, ngón tay xương khô nhỏ nhắn nắm lấy gáo nước trơn bóng, tinh thần sảng khoái bước ra khỏi phòng tắm.
Bên ngoài phòng tắm Gil đang ngồi ở trên giường ôm quả trứng ma thú tròn tròn đen bóng.
Gần đây quả trứng này hình như bởi vì được Gil chiếu cố rất tận tình, đã bắt đầu có phản ứng nở. Không có việc gì cũng rất thích để Gil sờ sờ nó, còn ở trên chỗ mềm mại lăn qua lăn lại. Khiến Eagle nhiều lần hoài nghi nó đến cùng có phải là quả trứng hay không nữa.
Eagle: "Mình xong rồi, cậu đi tắm đi."
Gil nghe vậy ngẩng đầu nhìn Eagle trên người nước còn nhỏ giọt, nửa thân dưới chỉ bọc một cái khăn tắm, cẩn thận đặt quả trứng ở trên giường, còn mình lướt qua người Eagle bước vào phòng tắm.
Eagle chính mình thì ngồi vào chỗ vừa rồi của Gil, cũng không để ý nước từ trên đầu rơi nhỏ giọt, trực tiếp lấy quần áo khoác sơ lên, chọc chọc quả trứng ma thú vẫn còn đang lăn qua lăn lại ở trên giường.
Trứng ma thú có lẽ bởi vì sự tương khắc của nguyên tố ma pháp trên người Eagle, ngay lập tức giống như ghét bỏ, "lộc cộc" lăn tới đầu bên kia. Eagle không thú vị bĩu môi, xoay người mở cửa đi xuống dưới lầu.
Từ ngày bị gia tộc Bretton truy đuổi chặn đường, Gil cùng Eagle ở trên đường cũng không tiện anh chạy tìm tôi rồi đôi ta cùng chạy cho nên đã dưỡng thành thói quen đi đến nơi nào cũng đều sinh hoạt chung một chỗ.
Dù sao nếu nửa đêm muốn lên đường thì phải đi sang phòng bên cạnh gọi bạn đồng hành tỉnh dậy, sau đó lại phải thu dọn hành trang, tránh thoát khỏi đám truy binh, đúng là quá phiền toái quá gian nan . Cho nên hai người dứt khoát trực tiếp ở chung một chỗ. Một tiện phối hợp, hai tiết kiệm thời gian, còn bớt một khoản tiền thuê nhà, vì sao mà không làm đâu.
Đương nhiên, hai người từ sau khi rời khỏi thành Raya, khoảng chừng đều qua đêm lấy đất làm giường, trời làm chiếu mà thôi.
Gia tộc Bretton ở Tây Khải đế quốc cùng với tộc Andries là hai gia tộc lớn nhất nhì, không nói khoa trương đâu sự thật là chỉ dậm chân một phát thì Tây Khải cũng run rẩy ba hồi bốn bận.
Bị một gia tộc có vị thế như vậy bám riết suốt một đường, Gil cùng với Eagle tự nhiên cũng không thể ung dung thoải mái cho được.
Đương nhiên, đám lính đánh thuê nhà Bretton truy đuổi suốt cả một tháng mà vẫn chưa tóm được hai tên đệ tử mới vừa tốt nghiệp, tâm tình cũng không có khá khẩm được.
Phòng ăn ở lầu một trong khách sạn mặc dù không tính là náo nhiệt, nhưng dù sao cũng là chỗ duy nhất trong trấn nhỏ nơi biên cảnh này, người lui tới vẫn có một ít, trong đại sảnh ở lầu một cũng ngồi quá nửa.
Eagle kéo mái tóc ẩm ước tìm một vị trí ngồi xuống, lúc người phục vụ tỏ ý bảo hắn chọn món, suất phần ăn chia cho hai người. Sau khi điểm chọn món với người phục vụ nói rõ với người nọ là mình muốn ăn ở trong phòng xong xuôi thì tay chống cằm ngồi tại chỗ đợi.
Hiện tại trong những trường hợp hai người bắt buộc phải xuất hiện ở nơi công cộng, bình thường thông đều sẽ không lộ diện —— bề ngoài của Gil với Eagle nổi bật quá mức, cho nên suốt cả đường chuyển từ thành thị này sang trấn nhỏ kia, bọn hắn chạy không quá ba nơi đã bị chặn đứng.
"Oh, anh đẹp trai vì sao ngồi một mình ở trong này?"
Eagle vẫn đang ngẩn người bất chợt lấy lại tinh thần, ngẩng đầu thì chỉ thấy một nữ kiếm sĩ cao gầy đi đến đối diện hắn, kéo một cái ghế dựa khác ngồi xuống.
Nữ kiếm sĩ diện mạo bình thường, nhưng dáng người cao gầy phối với bộ đồ da bó sát người, xuất hiện ở nơi này cũng vẫn rất thu hút mắt người.
Eagle thân thiện nở nụ cười, nhưng cũng không nói chuyện.
Nữ kiếm sĩ cũng không để bụng, "Người bạn đồng hành của anh đâu rồi? Sẽ không phải chỉ có một mình chạy tới nơi này chứ? Tuy rằng nơi này không có thứ gì tốt, nhưng rượu mạch vẫn phải có, tôi mời anh uống một chén thế nào?"
Đối phương lễ phép lại mang theo nụ cười tươi, hiển nhiên không khiến cho vị nữ kiếm sĩ nhiệt tình dễ dàng chịu lui bước.
Thanh niên trước mắt tuy quần áo trên người hết sức giản dị, nhưng một đầu tóc vàng… ẩm ướt. Khiến cho hắn chỉ cần tùy ý ngồi ở bên cạnh bàn, gác chân tay chống lấy cằm cũng tự nhiên sinh ra một cỗ hương vị biếng nhác. Đặc biệt ẩn bên dưới quần áo hơi dính dấp vệt nước là một dáng người thon dài lại khoẻ đẹp, làm cho người ta nhìn mà trong lòng ngứa ngáy.
"Không được, người bạn đồng hành của ta còn đang ở trong phòng chờ ta. Hắn mệt muốn chết rồi, ta phải đồ ăn lên."
Eagle nghiêng đầu nhìn xung quanh phía sau, vừa vặn nhìn thấy người phục vụ bưng phần ăn của hắn tới đây, "Vậy ta đây sẽ không khiến ngài tiêu pha xin phép đi trước, hẹn gặp lại."
Lưu lại hai câu nói mập mờ mười phần cùng với nữ kiếm sĩ nhiệt tình đực mặt tiếc hận, Eagle nhận lấy khay trong tay người phục vụ, cũng không quay đầu lại đi lên lầu.
Tình huống như vậy tần suất xảy ra ở trên người mình cũng coi như cao, ngoại trừ năm mười bốn tuổi một mình chân ước chân ráo mới vừa bước ra cửa, nghĩ đến mấy nam nữ là thật tâm muốn mời mình uống rượu, ăn cơm mà cảm động muốn chết. Trải qua mấy năm rèn luyện đổ cả máu và nước mắt, đối với những tình huống như vậy Eagle cũng coi như ứng đối tự nhiên.
Trở lại phòng, người bạn đồng hành "mệt muốn chết rồi" trong miệng Eagle hiển nhiên cũng đã rửa mặt chải đầu xong xuôi.
Gil cũng không tùy tiện như Eagle, lúc này mái tóc dài màu đen không chỉ được lau khô ngay ngắn, cũng đã thay bộ áo choàng chỉnh chỉnh tề tề.
Trong phòng mặc dù có ghế dựa, nhưng không có bàn. Hai người dứt khoát đem khay đồ ăn đặt ở trên giường, dù sao chỉ có hai người bọn họ, cũng không cần thiết đi chú ý mấy thứ lễ nghi này nọ.
Eagle: "A... Nơi này cách Tây Khải rất xa, cũng đã sắp vào trong biên giới đế quốc Ân Á. Đến bên kia, bọn hắn hẳn sẽ không có khả năng tiếp tục đuổi theo chúng ta chạy khắp nơi chứ?"
Gil một bên chậm rãi nhai nuốt đồ ăn trong miệng, một bên nhìn tấm bản đồ đơn giản bày ở một bên, tay kia sờ sờ quả trứng ma thú lăn tới bên cạnh hắn làm nũng.
"Có điều phải nói, " Eagle thừa dịp Gil còn đang vỗ về viên quả trứng ma thú không có chút tự giác làm một quả trứng này, thuận tiện lấy đi bánh bao ở trong tay đối phương, "Nhà Bretton bám riết không tha cậu như thế, người hiểu thì biết là bọn họ đang đuổi giết cậu, người không biết khẳng định cho là bọn họ muốn ép buộc cậu trở về làm phu nhân đâu! Hắc hắc ha ha hắc hắc..."
Gil : "..."
Nhìn thấy đồng bạn không thèm...để ý tới mình, Eagle bất mãn hừ một tiếng. Nhanh chóng cắn hết bánh bao trong tay, đem quả trứng ma thú không ngừng lăn lộn ở bên người Gil cưỡng chế ôm lấy, đặt ở trên đùi mình.
Không có nó gây rối, cuối cùng Gil có thể ăn cơm thật ngon, song chỉ có điều trong lúc từ từ nhai nuốt vẫn như cũ không nói chuyện.
Gil : "Cậu không biết sao? Hiện tại trong giới quý tộc lưu hành cưới vợ mắt xanh tóc vàng ."
Eagle một bên dùng sức đè lại quả trứng đang muốn lăn xuống khỏi chân mìh, một bên bất mãn phản kích: "... Nói cho cậu biết bao nhiêu lần rồi, cậu không được dùng biểu tình thoạt nhìn thì nghiêm trang nói chuyện nhạt nhẽo thế rồi mà, tôi cảm thấy cả người không được tự nhiên."
Gil : "Vậy dùng nụ cười cợt nhả để nói chuyện nhạt nhẽo nói toàn thân sẽ tự tại dễ chịu sao?"
Eagle: "..."
Nếu hiện tại Keira Vinlanen ở đây, phỏng chừng hai người sẽ có tâm tình rất giống nhau. ——Đến tột cùng là phương thức trao đổi không đúng chỗ nào, đúng là Gil càng ngày càng không đáng yêu.
(=皿=)
Hai người một lần nữa thảo luận chi tiết về lộ tuyến kế tiếp, nghỉ ngơi ở trong khách sạn này một đêm. Sáng sớm hôm sau, tiếp tục lên đường.
Tuy rằng bọn hắn càng lúc càng tới gần biên cảnh, đám người nhà Bretton truy đuổi sớm đã không còn từng bước ép sát như lúc đầu. Nhưng nếu như thật sự muốn hoàn toàn thoát khỏi bọn hắn, nhất định cũng phải vào trong khu vực của đế quốc Ân Á rồi hẳn nói sau.
Mới vừa mở cửa phòng, giọng nói có chút quen tai đột nhiên chen vào, "Ơ, anh đẹp trai, lại gặp mặt. Anh cũng chuẩn bị lên đường à?"
Eagle âm thầm thở dài, nhưng ngày hôm nay vị nữ kiếm sĩ nọ vẫn nhiệt tình như lửa nhích từng bước lại gần, thậm chí hoàn toàn coi thường Gil đang khoác áo choàng đen đứng ở một bên.
"Sớm a." Eagle cười cười, không chút dấu vết nghiêng người, muốn đi xuống dưới lầu.
"Anh đẹp trai, bây giờ anh muốn đi đâu. Chúng ta muốn đi Tây Khải, nếu như chung đường, có muốn đi cùng hay không?"
Nữ kiếm sĩ đứng ở phía trước lù lù đứng sừng sững trên hành lang hẹp không xê dịch, cánh tay làm như vô ý giơ lên, tự nhiên muốn đi kéo lấy Eagle.
Nhưng tay mới đưa đến một nửa, đột nhiên một cánh tay dài nhưng có chút tái nhợt, ôm lấy bả vai của Eagle mạnh mẽ kéo xuống lầu.
Hai người chiều cao xấp xỉ, Eagle bị Gil mang theo như vậy, kỳ thật cũng rất hài hòa.
Hành lang khách sạn hiển nhiên không rộng đến mức đủ để ba người song song sánh bước, Eagle có chút khó nhọc nghiêng người gật đầu nhìn thoáng qua nữ kiếm sĩ.
"A, thật có lỗi, chúng ta muốn đi tới đế quốc Ân Á. Cảm tạ ý tốt của cô, nữ sĩ."
Nữ kiếm sĩ có chút ngây người nhìn hai người sóng vai bước ra khách sạn, nửa ngày mới không cam lòng bước tới chỗ người bạn đồng hành đã đợi cũng có chút mất kiên nhẫn, một bên còn tiếc nuối nói thầm:
"Lớn lên đẹp trai lại là người bị đè, thật sự là đáng tiếc..."
Hai người một lần nữa thảo luận chi tiết về lộ tuyến kế tiếp, nghỉ ngơi ở trong khách sạn này một đêm. Sáng sớm hôm sau, tiếp tục lên đường.
Tuy rằng bọn hắn càng lúc càng tới gần biên cảnh, đám người nhà Bretton truy đuổi sớm đã không còn từng bước ép sát như lúc đầu. Nhưng nếu như thật sự muốn hoàn toàn thoát khỏi bọn hắn, nhất định cũng phải vào trong khu vực của đế quốc Ân Á rồi hẳn nói sau.
Mới vừa mở cửa phòng, giọng nói có chút quen tai đột nhiên chen vào, "Ơ, anh đẹp trai, lại gặp mặt. Anh cũng chuẩn bị lên đường à?"
Eagle âm thầm thở dài, nhưng ngày hôm nay vị nữ kiếm sĩ nọ vẫn nhiệt tình như lửa nhích từng bước lại gần, thậm chí hoàn toàn coi thường Gil đang khoác áo choàng đen đứng ở một bên.
"Sớm a." Eagle cười cười, không chút dấu vết nghiêng người, muốn đi xuống dưới lầu.
"Anh đẹp trai, bây giờ anh muốn đi đâu. Chúng ta muốn đi Tây Khải, nếu như chung đường, có muốn đi cùng hay không?"
Nữ kiếm sĩ đứng ở phía trước lù lù đứng sừng sững trên hành lang hẹp không xê dịch, cánh tay làm như vô ý giơ lên, tự nhiên muốn đi kéo lấy Eagle.
Nhưng tay mới đưa đến một nửa, đột nhiên một cánh tay dài nhưng có chút tái nhợt, ôm lấy bả vai của Eagle mạnh mẽ kéo xuống lầu.
Hai người chiều cao xấp xỉ, Eagle bị Gil mang theo như vậy, kỳ thật cũng rất hài hòa.
Hành lang khách sạn hiển nhiên không rộng đến mức đủ để ba người song song sánh bước, Eagle có chút khó nhọc nghiêng người gật đầu nhìn thoáng qua nữ kiếm sĩ.
"A, thật có lỗi, chúng ta muốn đi tới đế quốc Ân Á. Cảm tạ ý tốt của cô, nữ sĩ."
Nữ kiếm sĩ có chút ngây người nhìn hai người sóng vai bước ra khách sạn, nửa ngày mới không cam lòng bước tới chỗ người bạn đồng hành đã đợi cũng có chút mất kiên nhẫn, một bên còn tiếc nuối nói thầm:
"Lớn lên đẹp trai lại là người bị đè, thật sự là đáng tiếc..."
Sao biết bị đè...
Trả lờiXóa"'Người kia' mệt quá rồi" đáng lẽ phải làm người ta nghĩ là Gil bị đè chứ...
Chẳng lẽ Eagle lớn lên ko đúng...
:D Vì sự thật nó phũ lắm ấy ơi. Đọc comment của ấy mà cười lăn lộn
Trả lờiXóa