Thứ Ba, 3 tháng 3, 2015

[C21] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

 Vân Lạc Cửu 
 Phong 


☆ Đầm lầy mê vực (năm)



Eagle: "Thầy giáo nói, đối với nữ sĩ cần phải ôn nhu."

Gil : "Cậu ôn nhu à?"

"Tôi rất ôn nhu a! Ở trước mặt nữ sĩ tôi luôn luôn có thể mỉm cười đúng mực." Eagle nhún vai, ý bảo Gil đang còn ôm bả vai nắm chặt ngón tay của hắn chưa buông ra, "Cậu nên thay đổi tính tình một chút."

Gil thuận thế buông tay, hỏi ngược lại: "Làm sao cậu biết tôi không duy trì nụ cười mỉm đúng mực? Có nữ sĩ xuất hiện ở trong phạm vi tầm mắt, tôi luôn luôn duy trì nụ cười."

Nhìn thoáng qua người đi bên cạnh toàn thân đều bị bộ áo choàng màu đen thùng thình che kín không kẽ hở, lai thử tưởng tượng một chút dáng vẻ vừa rồi Gil ở bên dưới mũ trùm bảo trì khuôn mặt tươi cười ôn nhu...

Eagle yên lặng ngậm miệng, kéo mũ đầu chuyển tâm đi lên phía trước.

Nhưng còn chưa đi hai bước, một lần nữa lại bị Gil kéo lại, "Sách, thật sự là bám riết không tha."

Eagle nghe vậy ngẩng đầu, gia huy cùng chế phục quen thuộc làm hắn trong nháy mắt đau đầu bày ra khuôn mặt khổ qua.

Eagle: "Chúng ta cùng với đội trưởng Dong Binh kia cũng đã ở chung được hai tháng. Tuy tôi còn chưa biết tên của hắn, nhưng cũng coi như là bạn tri kỷ đã lâu a. Cậu nói thử xem nếu tôi đi qua cho hắn biết, 'một người cần phải sinh hoạt trong thời gian dài thì mới có thể xây dựng chắc chắn tình hữu nghị với bạn đồng hành', hắn sẽ nghe sao?"

Gil : "... Tôi nghĩ là có, cậu đi đi."

Gil kéo vành mũ xuống, xoay người rẽ vào lối ngỏ tắt nhỏ. Eagle thở dài, cũng nhanh chóng đuổi sát.

Anh đuổi tôi chạy suốt hai tháng,

Tình huống như vậy đối với Gil và Eagle mà nói đã sớm thuận buồm xuôi gió. Trước khi đối phương còn chưa phát hiện ra bọn hắn, hai người nhanh chóng băng qua con đường nhỏ bên đường, chuồn ra khỏi trấn nhỏ.

Có điều nếu hai người muốn dựa theo kế hoạch lúc trước, theo quan đạo đến đế quốc Ân Á, hiển nhiên là không quá thực tế.

Nếu người Bretton đã đuổi đến đây, đã nói rõ bọn họ đã quyết tâm trước khi hai người họ tiến vào đế quốc Ân Á nhất định dốc toàn lực tóm lấy bọn họ.

Dù sao chờ đến lúc bọn hắn thật sự đặt chân tới bên kia, nhà Bretton rất khó bắt được bọn hắn. Một khi có một đại quý tộc của Tây Khải tiến vào trong lãnh địa Ân Á sẽ rất thu hút sự chú ý của các thế lực.

Gil lại cầm ra tấm bản đồ đơn sơ thoạt nhìn chỉ có vài nét bút ít ỏi, cau mày trầm tư nửa ngày, cuối cùng cũng chọn một phương vị, kéo Eagle đi về phía trước. Bóng dáng hai người một lần nữa biến mất ở bên trong bãi cát vàng mênh mông.

.

"Gil ... Ngươi xác định phương hướng đúng chứ? Tôi cảm thấy hình như chúng ta bị lạc đường rồi." Eagle nhìn cảnh sắc hai ngày qua vẫn hoang vu không chút thay đổi, thật sự không nhịn được hỏi han.

Gil vẫn rất bình tĩnh nghiên cứu tấm bản đồ, nghe vậy đầu cũng chưa nâng, "Tôi cho rằng bị cậu nghi ngờ việc xác định phương hướng của tôi quả thực là một chuyện rất đáng xấu hổ."

Eagle: "... Nhưng mà chúng ta đã đi suốt cả hai ngày trồi rồi mà không tìm được đường ra khỏi hoang vu này! Bình thường từ chỗ chúng ta ít nhất chỉ cần đi hết ba ngày rưỡi là đến biên giới đế quốc Ân Á rồi!"

Gil cẩn thận cất tấm bản đồ, căn bản không muốn phản ứng với đồng bạn đang bắt đầu ăn vạ, "Cậu cũng đã nói, đó là lúc 'bình thường mà'."

"Vậy còn phải đi bao lâu?" Eagle vẻ mặt đau khổ, lại hỏi vấn đề đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần suốt hai ngày này rồi.

Gil : "Rất nhanh ."

Eagle: "... Ngày hôm qua cậu cũng nói như vậy."

Gil : "Ừa thì đó, ngày mai tôi còn có thể nói như vậy nữa."

Eagle: "..."

Nhìn Eagle ở phía sau phờ phạc lê lếch từng bước một như sủng vật bị người vứt bỏ, toàn thân trên dưới đều tản ra loại hơi thở ai oán và khát vọng vuốt lông mao. Gil trầm mặc nửa ngày, cuối cùng nhặt lên một chút lương tâm còn sót lại của mình.

"Làm sao vậy? Ngày hôm qua đã thấy trạng thái của cậu cũng có chút kỳ lạ. Khó chịu chỗ nào?"

"Không biết..." Eagle buồn bực kéo kéo áo choàng, thanh âm so với bình thường cũng yếu ớt hơn một chút, "Dù sao thì tôi vẫn cảm thấy phương hướng chúng ta đang đi có chỗ nào không đúng..."

Eagle không phải là người không chịu được chút khổ như thế này, trước kia khi một mình lữ hành điều kiện gian nan hơn thế này vài lần Eagle cũng đều đã trải qua. Nhưng chưa một lần này như bây giờ, toàn thân hắn rã rời ngay cả hô hấp cũng đều rất khó chịu.

Càng đi về trước, trong không khí hình như càng lúc càng truyền đến một phần khí tức khác thường. Tựa hồ có một thứ gì đó không ngừng đè ép Eagle, khiến hắn cảm thấy ngay cả khi thở cũng nặng nề đến khó chịu. Tỉ mỉ cảm nhận, thế nhưng đến cuối cùng vẫn không nên nói ra được sự bất thường ở bên trong.

"Nhẫn nại thêm một chút." Gil tự nhiên cũng đã sớm cảm thấy Eagle rất lạ, vừa rồi trêu đùa cũng không làm cho tâm tình của hắn dễ dàng hơn chút nào. Điều này đối với Eagle trời sinh tính tình lạc quan cởi mở mà nói thì đúng thật là một chuyện rất không bình thường.

Gil từ bên trong giới chỉ cầm ra một lọ thuốc phục hồi đưa cho Eagle, ý bảo đối phương uống hết. Rồi sau đó lại chủ động đưa tay đi lấy Eagle bước đi chệnh choạng, dắt hắn đi lên phía trước,

"Vừa rồi ma yểm truyền đến tin tức, đi một đoạn không xa nữa là sẽ gặp có đầm lầy trong rừng cây nhỏ. Hẳn là chỗ này cũng chính là đoạn cuối của sa mạc này."

Nhiệt độ cơ thể của Gil luôn thấp hơn người bình thường một ít, tuy rằng làn da có phần tái nhợt hơn nhưng ngón tay lại thon dài mạnh mẽ. Eagle cảm giác bàn tay mình bị đối phương nắm chặt, cảm giác nặng trĩu trong lòng trong nháy mắt được vỗ về an lòng không ít, nhiệt độ cơ thể hơi thấp của đối phương cũng khiến cho hắn thanh tỉnh một chút.

Giữa trưa ngày thứ hai, cả Gil và Eagle đã bắt đầu cảm giác được đợt bão cát nhỏ hơn rất nhiều. Càng đi về phía trước, cảnh sắc cuối cùng từ hoang mạc không đổi, bắt đầu có một vài cây cối thấp bé. Dưới chân cũng bắt đầu có chất đất cứng rắn xuất hiện.

Hai người nhẹ nhàng thở ra, xem ra bọn họ sắp rời khỏi sa mạc hoang vu này rồi. Eagle cũng bởi vậy thoạt nhìn có chút tinh thần. Thẳng đến khi trời tối, hai người cuối cùng cũng thoát khỏi sa mạc hoang vắng, tiến nhập một rừng cây.

Ban đêm hai người dừng chân ở vùng dã ngoại, dù sao thì trong rặng rừng nhỏ thoải mái hơn hoang mạc nhiều lắm. Nhưng Eagle vẫn còn ủ rũ, từ lúc đi ra khỏi sa mạc thì chỉ phấn khởi được một chút, rồi đâu lại về đó mà hình như trông càng lúc càng uể oải.

Gil lại ép Eagle uống thêm một lọ thuốc hồi phục, nhìn thấy hắn bọc thảm vẻ mặt hốt hoảng nằm xuống, không khỏi nhíu mày.

Trước hết triệu ma yểm để bọn nó đi ra ngoài tra xét một lần, xung quanh căn bản không phát hiện ra điều gì bất thường. Xem ra nơi này cũng chỉ là một rừng cây thật bình thường một khác thì chỉ như là cách hai người không xa có một đầm lầy.

Bộ dạng của Eagle lúc này, khiến Gil chưa nghĩ ra phương pháp gì giải quyết.

Suốt hai tháng qua, có thể nói hai người bọn họ chỉ phải trốn và chạy, mà hiện tại tuy điều kiện có kém nhưng thoải mái nhiều lắm. Các phương diện khác thì không nói làm gì, ít nhất một đường tới nay, ngay cả dáng vẻ khẩn trương của Eagle, thật sự thì Gil cũng chưa từng nhìn thấy qua, không có lý do gì đột nhiên trong lúc này lại không thích ứng được.

Mang theo nỗi lo lắng bảo ma yểm lại đi tra xét thêm một vòng, vẫn là không phát hiện điều gì khác lạ. Gil đưa tay dò xét cái trán của Eagle, thấy nhiệt độ cơ thở bình thường lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Gil cũng không dám ngủ, luôn một mực cau mày nhìn chằm chằm Eagle ngủ không quá an ổn. Hai tháng cùng nhau bôn ba, mối quan hệ giữa Gil và Eagle như những người bạn lâu năm bình thường thì không nói làm gì, cái chính là làm cho Gil thay đổi không ít.

Chí ít rõ ràng nhất là bất tri bất giác ngoại trừ bỏ bản thân Gil đã bắt đầu quan tâm lo lắng cho một người khác. Trong lúc vô ý thức sẽ đặc biệt chú ý từng chi tiết nhỏ trong sinh hoạt rối loạn của hắn, hơn nữa còn rất lo lắng cho tình trạng thân thể của hắn.

Có lẽ, đây là có sự khác nhau khi có thêm một người được gọi là "bạn bè" đi.

Trong rừng cây bỗng chốc yên tĩnh trở lại, chỉ còn mỗi bộ xương khô đang trông coi đống lửa ngẫu nhiên đan xen vài tiếng ‘ tách tách’ của hoa lửa. Đêm nay yên tĩnh cực kỳ.

Eagle cũng không biết bản thân mình đến tột cùng là bị làm sao, ngoại trừ cả người từ khi bắt đầu đã luôn cảm thấy khó chịu thì cũng không biết từ khi nào, thần trí cũng trở nên mơ hồ.

Eagle đã rất lâu không có cảm giác như thế này, ấn tượng về cái loại cảm giác tương tự đã từng gặp qua lần gần nhất đã là mùa đông năm hắn mười tuổi. Lúc ấy hắn đang chơi trên mặt hồ kết băng thì không cẩn thận dùng trọng kiếm chọc thủng mặt băng, rơi vào trong hồ bị sư phụ vớt lên.

Mấy ngày sau cũng giống hệt như lúc này đây, đầu nặng trĩu không thể động đậy, ý thức cũng hỗn loạn. Hơi buồn nôn, nhưng cuối cùng cũng không thể nôn ra. Khó chịu đến nỗi hắn muốn lấy trọng kiếm phá tan mọi thứ xung quanh, thế nhưng toàn thân ngay cả cánh tay cũng chẳng còn tý sức lực.

Eagle cảm thấy giấc ngủ này mệt mỏi tột cùng, lồng ngực giống như bị vật nặng đè ép, không thể thở. Không ngừng giãy giụa muốn choàng mắt tỉnh lại, nhưng màn hắc ám trước mắt đẩy thế nào cũng không thể giãy thoát.

"... Eagle... Eagle... Eagle!"

Eagle đột nhiên mở to mắt, há to miệng hơi thở nặng nề.

Gió đêm lành lạnh làm cho thần trí của Eagle thanh tỉnh vài phần, đỉnh đầu vẫn bị bóng đêm mờ mịt vua bủa, cảm giác bức bối trong lồng ngực vẫn sờ sờ ra đó, tứ chi cũng bị thứ gì đó chẹn ép, không thể cựa quậy.

"Gi... Gil !"

Lúc này Eagle mới phát hiện lồng ngực mình có một cánh tay chặn ngang, giống như bảo hộ lại giống như giam cầm đang chặt chẽ khóa lại.

"Eagle, cậu tỉnh rồi? Trước tiên cậu đừng lộn xộn, chúng ta gặp chút rắc rối."

Giọng của Gil từ trên đỉnh đầu truyền đến, Eagle ngẩn người, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo lại. Lúc này mới phát hiện vừa rồi cảm thấy được thân thể không nhúc nhích được căn bản không phải ảo giác, hắn và Gil đang... ở bên trong đầm lầy? !

Eagle khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, theo bản năng muốn giãy dụa, lại bị Gil quát bảo ngưng lại ,

"Đừng nhúc nhích! Càng giãy dụa chúng ta chìm càng nhanh."

Đến tận lúc này Eagle mới phát hiện hiện giờ mình hoàn toàn dựa vào trong ngực Gil, một cánh tay kê bên dưới cổ bảo vệ đầu mình, một tay khác thì đang chặn ngang ôm hắn.

Nước bùn lạnh như băng khiến cả người ướt sũng, Eagle rõ ràng cảm nhận được bọn hắn đang dùng một loại tốc độ thong thả không thể kháng cự tự từ trầm xuống. Thân thể vẫn không có chút khí lực, muốn dùng thuận bồng bềnh nhưng chung quanh không thể cảm thụ được chút chút xíu Nguyên tố Quang Minh.

Dưới tình huống như vậy Eagle cũng không tránh khỏi có chút kích động , "Đây... Đây rốt cuộc là... ?"

Lúc này khẩu khí của Gil hiếm khi cũng lộ ra vài phần buồn bực, "Nếu biết được vì sao lại thế này, chúng ta cũng sẽ không rơi vào loại tình huống này ." Dừng một chút, lại nói: "Chung quanh đều là nguyên tố ám ma pháp, thánh ma pháp của cậu hẳn là không có cách nào để sử dụng. Nhưng rõ ràng nơi này nguyên tố hệ ám đậm đặc nhưng tôi cũng không có cách nào dùng ma pháp được."


Eagle tiếp tục trừng mắt nhìn bầu trời, vậy hiện tại bọn họ không phải là chờ chết à?

1 nhận xét:

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^