Thứ Tư, 4 tháng 3, 2015

[C22] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong



☆ Đầm lầy mê vực (sáu)


"Nghe này Eagle, " Giọng của Gil lại từ trên đỉnh đầu truyền đến, "Có thấy cái cây phía trên kia không?"

Eagle đảo tròn mắt, chật vật nhẹ nhàng nghiêng đầu, rồi mới miễn cưỡng đáp lại: "Ừm, nhìn thấy. Kỳ quái, vì cái gì chúng ta bị trũng xuống, còn cái cây không hề hấn gì?"

Gil : "Lúc này cậu còn quan tâm nhiều như vậy làm gì? Nó không bị trũng xuống vừa vặn có thể cứu mạng cậu. Giờ tôi chuyển cậu lên giữa không trung, cậu hãy vươn tay bắt lấy nhánh cây, tạm thời ở trên tàng cây được chứ. Đầm lầy này ắt hẳn là vật di động, chờ nó chuyển dời cậu có thể đi xuống."

"Đợi một chút... Để tôi đi trước? Vậy còn cậu thì sao?" Hiện tại đoán chừng là do Eagle bị ảnh hưởng nguyên tố hệ ám, thần trí vẫn còn có chút hỗn độn, theo bản năng xoay người túm lấy cánh tay của Gil hỏi.

Giọng nói của Gil rất lạnh lùng: "Tôi tự có biện pháp, trước tiên cậu phải chắc chắn bảo đảm cậu có thể bình an leo lên trên cây. Bằng không tôi cũng không có biện pháp chuyển cậu lên lần thứ hai đâu."

"A? Ừm..." Eagle gật đầu. Lúc này thần trí không minh mẫn cho lắm, Gil nói cái gì theo bản năng hắn đều làm theo.

Ngay sau đó, không đợi Eagle làm ra phản ứng gì, đột nhiên có cảm giác tay Gil nâng hắn chuyển qua lưng. Cầm một cái vòng tròn gì đó đặt trên lưng hắn.

"Cái..."

Không đợi Eagle thốt ra miệng, sau lưng đột nhiên vọt lên một dòng khí lưu khổng lồ. Bị cỗ khí lưu nhấc lên cao, sau lưng xuất hiện một trận ê ẩm đồng thời thân thể của Eagle bị ném mạnh...đến giữa không trung.

Eagle ở trên không trung khó khăn thay đổi tư thế, cuối cùng vẫn là gắng sức khởi động đấu khí, lao về trước một đoạn ngắn, lúc này mới "phanh" một tiếng đập vào cành cây khô.

Nhịn xuống hương vị tanh ngọt cuồn cuộn trào chực lên lồng ngực  một, một tay ôm chặt lấy thân cây lắc lư không ngừng, đến lúc này thân hình Eagle mới trụ vững.

Nếu là bình thường, loại chuyện này căn bản chỉ là chuyện nhỏ, dù có nhắm mắt lại Eagle cũng có thể nhảy lên trên cành cây. Nhưng lúc này thân thể của hắn hoàn toàn rơi vào trạng thái trì trệ, hành động chậm chạp không nói làm gì, ngay cả tư duy cũng không nhanh nhạy. Cả người ngu ngơ, hành động hoàn toàn dựa vào bản năng. Ma pháp trên người lại bị đè nén, nếu không phải hắn còn có đấu khí, vừa rồi sớm lại bị quăng ngã nhào trong đầm lầy.

Eagle tựa vào thân cây thở dốc, lắc lắc cái đầu nặng trĩu, lưng truyền đến cảm giác nóng rát đến lúc này mới khiến hắn thanh tỉnh một ít.

Vội vã xoay đầu nhìn xuống bên dưới tàng cây, nhưng Gil sớm đã mất tăm, chỉ còn dấu vết của dòng khí từ đấu khí mới thoát phá đi ra. Mà vết tích kia cũng không quá rõ ràng, mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ biến chuyển lúc nãy, bùn cát chung quanh cũng từ từ bị san bằng.

"Gil ? Gil !"

Eagle kêu hai tiếng, nhưng không nhận được bất cứ lời hồi đáp nào. Eagle không chớp mắt nhìn chằm chằm bên dưới, hi vọng một giây sau nhìn thấy Gil từ bên dưới vũng bùn bị ném lên như vừa rồi. Nhưng là bốn phía im lặng đến đáng sợ, không có bất kì động tĩnh gì.

Eagle ôm chặt thân cây bên người, siết chặt đến mức ngón tay găm vào trong. Nhưng hắn vẫn chưa hề phát giác ra, nín thở không nhúc nhích nhìn chằm chằm vũng bùn.

Thật lâu thật lâu sau, rốt cuộc Eagle cũng ngồi không yên. Từ trong giới chỉ rút ra trọng kiếm, dồn sức tụ hội đấu khí bổ mạnh xuống.

Đầm lầy "oanh" một tiếng nổ tung, bùn lầy văng khắp nơi bắn lên cao. Thân cây quá sức chịu đựng rõ ràng phát ra tiếng vang "răng rắc", nhánh cây cũng lung lay sắp đổ. Nhưng Eagle lại hoàn toàn không thèm để ý, vẫn chăm chú nhìn vũng bùn phía dưới.

Nhưng vẫn không nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia.

Eagle nôn nóng, gọi thêm hai tiếng, không nghe thấy tiếng ai đáp lại. Vẻ mặt luôn luôn duy trì nụ cười hiền hòa, lần đầu tiên hiện lên nét hốt hoảng.

Vũng bùn ban nãy bị Eagle bổ tới từ từ lắp bồi, rất nhanh chẳng còn nhìn thấy dấu vết khác lạ nào. Rõ ràng vừa mới nãy người nọ còn nói chuyện cùng mình, nắm lấy cánh tay mình vẫn còn lưu chút độ ấm nhưng lúc này đây giống như đã biến mất khỏi thế gian, không để lại một chút dấu vết.

Eagle cúi đầu trừng mắt, thoạt nhìn trông rất ôn hòa bình thản nhưng nhìn đầm lầy cắn răng, cuối cùng giống như trút hết nỗi căm phẫn giơ trọng kiếm lên cao, tức thì bổ mạnh xuống. Ngay sau đó thả người dựng lên, nương theo trọng lượng của trọng kiếm, mạnh mẽ vọt xuống đầm lầy.

.

Không có bất cứ thứ gì bảo hộ cứ như vậy vọt vào đầm lầy tự nhiên không dễ chịu chút nào. Eagle cảm giác mấy ngày hôm trước, mỗi ngày mình đều mở miệng oán hận ở trong sa mạc ăn cát là cuộc sống khổ bức cỡ nào, quả thực đúng là không biết hưởng thụ.

Đắm mình trong vũng nước bùn cả người ướt sũng nhớt nhác, thì khi đó quả thực đúng là thiên đường!

Nương theo sức nặng của trọng kiếm, Eagle từ trên không trung lao xuống đến đoạn cuối vẫn lấy một loại độ như trầm mình xuống vực.

Miễn cưỡng tụ hội đấu khí khó khăn lắm mới bảo vệ được miệng mũi, Eagle có cảm giác mình đã trầm xuống đủ sâu, nhưng vẫn không cảm giác được sự tồn tại của Gil .

Chẳng lẽ đầm lầy này còn có thể đã chuyển Gil tới địa phương khác rồi sao?

Eagle lại có chút hốt hoảng, hắn nhảy xuống cũng nói rõ đánh đổi tánh mạng. Lực ma pháp trên người vẫn bị phong bế, thân thể cứng ngắt, đấu khí cũng miễn cưỡng lắm mới có thể tụ lại. Không chỉ đầm lầy này, mà bất cứ nơi nào trong giới hạn tương tự đều có thể áp chế hắn.

Chung quanh nguyên tố hệ ám cũng không giống như rừng rậm ma thú lúc trước, chẳng qua bởi vì mật độ quá lớn, nguyên tố thánh ma pháp bị ngăn cách do đó đè ép ma pháp của hắn. Nơi này nguyên tố hệ ám rõ ràng còn chứa cả tính xâm lược, không ngừng ăn mòn thân thể hắn vốn chỉ thích ứng với nguyên tố thánh ma.

Cố tình hết lần này tới lần khác ở chỗ quỷ dị này, thẳng đến lúc khi hắn và Gil tỉnh lại bên trong vũng bùn, mới cảm giác được nguyên tố hệ ám đang quanh quẩn bên người. Hai người suốt cả hành trình vốn đã thật cẩn thận tra xét, nhưng vẫn như cũ không có...chút phòng bị. Dù thân thể của Eagle phản ứng thành thực tỏ vẻ bài xích, trước sau như một hai người căn bản vẫn không thể tìm được nguyên nhân.

Eagle cảm giác được mình vẫn còn đang chìm xuống với tốc độ ngày một nhanh, hiện tại hắn đã đến cực hạn. Nếu cuối cùng xuất đấu khí ra, phỏng chừng thật sự không được rồi. Mãi vẫn chưa phát hiện ra tung tích của Gil khiến cho Eagle vẫn còn đang đắn đo.

Đấu khí liên tục tiêu hao lại lần nữa khiến cho tinh thần vừa gắng gượng của hắn bắt đầu tan rả, Eagle hung hăng cắn đầu lưỡi của mình một cái, cảm giác đau đớn xộc lên để cho hắn thanh tỉnh thêm vài phần. Nín thở lâu khiến cho lồng ngực của hắn sắp sửa nổ tung , nhưng vẫn không tìm được thân ảnh của người nọ, dù sao đi nữa Eagle cũng không muốn bỏ cuộc giữa chừng.

Ngay trong lúc Eagle nở nụ cười khổ, mình quá xem thường cái đầm lầy này, đã chìm sâu thế này... Phỏng chừng ngay cả mình cũng không thể đi lên.

Nhưng còn chưa có cảm thán xong, thân thể chợt lạnh lẽo, áp suất xung quanh vũng bùn lầy vốn đang đè ép hắn đột nhiên nhẹ hơn vài phần. Nhưng Eagle chỉ cảm thấy thân thể còn nặng hơn vừa rồi, hơn nữa bắt đầu chìm xuống với tốc độ cực nhanh.

Tình huống bất ngờ xảy ra, Eagle vốn không phòng bị hoảng hốt không thôi, miệng vốn đang đóng chặt tức thì há to. Ngay lập tức nước lạnh thấu xương ồ ạt luồn vào trong miệng lỗ mũi.

Eagle đã muốn không biết mình chật vật như vậy bao lâu, phổi bị lửa đốt nóng rát, rồi lại không thể thở được. Nước lạnh rót vào miệng lỗ mũi, ngạt thở, đầu lại choáng váng Eagle chỉ có thể giãy dụa theo bản năng.

Dù thắt lưng đột nhiên bị người tóm lấy, Eagle cũng hoàn toàn không có cảm giác. Thẳng đến khi một cổ lực khác ôm hắn ra khỏi dòng nước xiết, Eagle mới tìm lại được chút thần trí.

"Khụ... Khụ khụ khụ khụ... Khụ khụ..."

"Cậu nhảy xuống làm gì? Tự tử hả ?"

"Khụ khụ khụ...Gi... Gil ..."

Gil thở dài, kéo Eagle lên trên bờ, một bên giúp hắn vỗ lưng thuận khí .

"Khụ... Hô..." Eagle ho khan cả buổi, mà một bên Gil vỗ lưng vỗ đến mức hắn sắp ho ra phổi mới ngừng tay lại.

"Khốn kiếp! Gil muốn đánh thì cứ nói thẳng! Đừng tưởng rằng hiện tại tôi sẽ sợ cậu !" Ổn định lại lúc này Eagle lần đầu tiên xù lông với Gil.

Ở trong vũng bùn "vui chơi thỏa thích" nửa ngày, lại bị nước sông bị sặc hết cỡ mới bình ổn lại. Cố tình hết lần này đến lần khác kẻ làm cho lo lắng gần chết lại chẳng những không vui, khi nhìn thấy mình câu nói đầu tiên lại là trêu chọc, muốn Eagle không xù lông cũng khó.

Muốn đánh nhau sao? Ai đánh ai!

"Tốt lắm, đừng quá kích động, hiện tại thân thể thế nào?" Gil từ trong giới chỉ cầm tấm thảm ra, trực tiếp khoác trên người Eagle.

Vừa rồi bởi vì ho khan hai má ửng hồng vừa dịu, đoán chừng ngâm ở trong vũng bùn cả nửa ngày, hiện tại cả người lại bị ướt đẫm, Trên mặt Eagle ngoại trừ sắc trắng bệch tái nhợt, còn bị đông lạnh có vẻ xanh xao.

Tóc dài màu vàng kim ướt sũng dính trên mặt, sắc vàng rực rỡ, lúc này giống hệt chủ nhân, có vẻ ảm đạm rất nhiều. Trông có vẻ rất đáng thương.

Gầm lên giận dữ xong rồi, Eagle giống như bong bóng xì hơi, trong nháy mắt ủ rũ trở lại.

Nơi này nguyên tố hệ ám có tính xâm lấn so với đầm lầy còn nồng đậm hơn ban đầu, hơn nữa vừa trải qua một trận giày vò, Eagle chỉ cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào ngay cả việc bảo trì thanh tỉnh cũng mất hơn phân nửa khí lực mới làm được.

Gil không có biện pháp, giúp Eagle gần như sắp ngất xỉu đổi quần áo trên người. Lại nhớ thanh trọng kiếm của Eagle vẫn còn ở trong hồ lại lôi trở về, lúc này mới đổi quần áo ướt sũng trên người mình.

Lúc này Eagle cũng dần dà lại sức, ỉu xìu hỏi han: "Nơi này là chỗ nào? Có phải bên dưới đầm lầy nối thẳng tới sơn cốc?"

Hiện tại chỗ hai người đang ở gọi là sơn cốc, không bằng nên nói là phần dưới của một sườn núi. Khắp chung quanh được vây bởi vách núi đá, dốc cao chót vót. Ít nhất hiện tại với trạng thái của Eagle lúc này đừng nghĩ tới việc có thể trực tiếp đi lên. Trước mặt còn có một cái ao hồ không lớn, cũng chính là chỗ vừa rồi Eagle rơi vào.

Bị rơi vào trong đầm lầy cuối cùng trong lúc đường cùng cũng có thể thoát ra, bên trong đầm lầy này ắt hẳn có điều kỳ lạ. Chẳng lẽ là truyền tống trận sao?

"Không biết, có lẽ là chúng ta có 'vận may' rơi vào trong khu cấm ai đó thiết lập." Gil từ trong giới chỉ lấy ra một sợi dây chuyền bạc, tự tay đeo lên trên cổ Eagle, "Đây là nguyên tố chắn khí, trước kia rảnh rỗi làm chơi. Chỉ là vật thí nghiệm, cho nên hiệu quả có lẽ cũng không lớn, nhưng chung quy có thể làm cho cậu dễ chịu hơn chút."

Sau khi Gil rơi vào đầm lầy, mới phát hiện nguyên tố hệ ám xoay vần chung quanh. Nhớ lại bộ dạng phờ phạc suốt dọc đường của Eagle, toàn bộ đều đã có lời giải thích thỏa đáng. Có điều cũng đã muộn, chẳng có tác dụng gì.



Eagle gảy sợi dây chuyền trước ngực một chút, tự nhiên gật đầu. Cái cảm giác đầu óc choáng váng cả người vô lực khi trầm người bên dưới vũng bùn, cũng không phải là việc dễ dàng chịu được.


@Phong: Ờ, có Ebook Ác huynh rồi đó nhé, chật vật hết biết.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^