Vân Lạc Cửu
Phong
☆ Đầm lầy mê vực ( mười)
Quầng sáng hào quang của trận ma pháp dưới chân hoàn toàn lụi tắt, cuối cùng hợp thành một thể hòa mình vào trong bóng tối, biến mất vô tung.
May mắn là ma yểm ngay từ đầu được Gil triệu hoán đi ra vẫn như trước tận chức tận trách nâng viên thạch anh ký ức cùng với khí cụ chiếu sáng. Còn đội ra đoàn đoàn thi khôi đang bủa vây xung quanh hai người.
Mà chỗ hai người đang đứng, căn bản không thể tiếp tục dùng ‘đại sảnh’ để hình dung, mà là một cái hành lang kéo dài đen như mực.
Ma yểm nâng khí cụ chiếu sáng, nhiều lắm cũng chỉ có thể thấy rõ cảnh vật cách xa vài thước thôi. Mấy chỗ xa hơn, ánh sáng rọi soi dường như đã bị bóng tối cắn nuốt, cảnh tượng chung quanh đều trở nên mơ hồ không rõ.
Nền đá cẩm thạch ở giữa đường đi của hai người luôn chảy thẳng một đường kéo dài đến điểm cuối, miễn cưỡng có thể phân biệt ra màu xanh lam của trận ma pháp.
"Chậc... Sao tự nhiên lại xuất hiện cái loại thí luyện này cơ chứ?"Vẫn là một loại thí luyện tu luyện địa thường gặp. Nói đơn giản, bây giờ chỉ cần bình an quay về điểm xuất phát chỗ trận ma pháp kia là coi như thông qua.
Đương nhiên, một đoạn hành lang này thoạt nhìn cũng không có dài, cũng không dám cam đoan trên đường sẽ xuất hiện cái thứ gì hay không đâu.
Kỳ thật nói thật, mặc kệ là trận địa bộ xương khô vừa rồi hay dãy hành lang dài lúc này đều là hạng mục đơn giản thường gặp trong tu luyện địa.
Nhưng hiện tại đừng nói để cho hắn từ nơi này đi đến chỗ trận ma pháp đối diện, hắn ngay cả nằm đều ngại khó chịu, bị nguyên tố ám ma liên tục ăn mòn làm hắn hận không thể ngất đi cho xong chuyện.
"Đi tới trận ma pháp bên kia đi?"
Gil quay đầu lại nhìn Eagle, phát hiện đối phương mệt mỏi cúi thấp đầu đáp ứng.
Thu hồi ánh mắt, Gil dận cây pháp trượng trong tay xuống trên mặt đất một cái, đoàn thi khôi vây chung quanh hai người trong nháy mắt hóa thành làn khói nhẹ màu đen, biến mất tung mất tích. Gil một lần nữa niệm lên một đoạn chú ngữ, rất nhanh, bên trên cây ma trượng xuất hiện một dị không gian màu xám đen vặn vẹo.
Không gian vặn vẹo không ngừng, từ trong nhảy ra sáu cái bóng đen. Răng nanh sắc bén, bộ da lông đen như mực, hình dáng hệt như loài chó. Nước dãi từ trong miệng tí tách không ngừng, rơi xuống đất tức khắc sàn nhà bị ăn mòn bốc ra một làn khói trắng.
Sáu con chó ma cao cỡ chừng nửa người, nhanh chóng lấy hai người làm trung tâm mặt đối mặt với đoàn thi khôi.
Lúc Eagle thấy rõ nhóm chó ma khựng lại một chút, nhưng lúc này Gil lại đột nhiên ôm lấy hông kéo hắn ngồi xổm xuống.
"Ai?" Eagle còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên đầu óc choáng váng hoa cả mắt. Đợi đến khi hắn phục hồi tinh thần lại, cả người đã bị lộn ngược, giống như cái bao tải bị Gil vác trên vai.
"Đợi... đã..." Eagle giãy dụa kháng nghị.
"Đợi cái gì, đợi cho mấy thứ ở chung quanh kia bổ nhào qua?" Gil không đếm xuể tới đối phương suy yếu chống cự, một tay cố định thân thể Eagle, một tay cầm pháp trượng. Khi nhận được chỉ thị của hắn hai con chó ma dẫn đầu xông ra ngoài, Gil theo sát phía sau. Còn thừa lại bốn con vẫn như trước ở bên trong bảo hộ hai người.
Bị người khiêng chạy băng băng như vậy, là thể nghiệm mới mẻ lần đầu tiên có được trong đời của Eagle. Từ năm mười tuổi chính nghĩa mười phần từ chối cái ôm ‘tình thương của cha’, đến bây giờ cũng chưa từng được người đối xử như vậy. Cái cảm giác khi bụng bị xương bả vai cứng rắn đỉnh vào thật sự quá khổ sở, đặc biệt lúc này hắn vẫn giữ cái tư thế đầu chếch xuống đất.
Bị lộn ngược lại còn đang bị vác chạy xuất hiện xóc nảy, khiến cho Eagle cảm thấy cũng chẳng cần cái thứ kỳ quái gì xuất hiện bổ cho mình một đao, hiện tại nửa cái mạng của hắn cũng đã đi tong.
Nếu có thể, ngay lập tức Eagle muốn rút thanh trọng kiếm của mình ra, khiến cho Gil mở to mắt nhìn rõ khí tràng uy vũ của nam tử hán thuần chất trên người hắn. Nhưng sự thật hiển nhiên hắn không thể không cầm theo trọng kiếm, mà còn bị người khiêng chạy trối chết.
Eagle bị Gil khiêng trái lách phải né nhảy tránh vật cản, cố nén dục vọng nôn mửa. Đầu óc hãy còn choáng váng, lúc này mới mơ mơ màng màng cảm thấy có chỗ kỳ quái:
Gil không phải Ma Pháp Sư sao? Khiêng mình nhẹ nhàng như vậy không nói, còn chạy trốn vui thế là sao? !
Trước hết không nói tới chuyện Gil khiêng Eagle đến tột cùng có nhẹ nhàng thoải mái hay không, ít nhất bây giờ Gil có cảm giác tâm tình của mình hoàn toàn không dính dáng gì tới vui vẻ.
Hai con chó ma đi trước mở đường, trong đó có một con vừa rồi đã bị lôi vào hốc đen bên phải, rốt cuộc cũng không đi ra. Còn lại năm con đều tự mình hứng nhận lấy đủ các loại công kích từ hai bên suốt cả dọc đường. Tuy sinh vật vong linh cũng chẳng có cảm nhận sâu sắc cũng không có máu thịt, nhưng từ miệng vết thương của bọn chó ma không ngừng liên tục tràn ra bụi nước màu đen. Đó là tử khí, căn cứ chứng minh bọn hắn sắp sửa tiêu tán.
Cảnh vật trong bóng tối khiến người ta không dễ dàng phân rõ ra khoảng cách thực. Thoạt nhìn phía trước cách trận ma pháp cũng không quá xa, theo tính toán của Gil, mình ít nhất đã chạy mười lăm phút là đến đích nhưng chạy một hồi đích đến phía trước vẫn cách hai người một khoảng xa xa. Cái loại cảm giác rõ ràng ở ngay trước mắt, nhưng làm thế nào cũng không thể đi tới, quả là làm cho người cảm thấy bực bội.
Gil đang băng băng chạy thì bất thình lình đùi phải khựng lại một xíu, đồng thời nương theo quán tính nhảy sang trái.
"Bính" một tiếng, chỗ hắn đứng ban nãy lập tức bị một cái dây màu đen bên cạnh quất trúng, ngay cả mặt sàn cũng đều quất thành một cái động nho nhỏ.
Một con chó ma đứng ở bên phải ngay lập tức xông lên trước cắn xé cùng dây leo màu đen kia. Gil vẫn chưa từng dừng lại, tiếp tục chạy về phía trước.
Hành lang dài hai bên không ngừng xuất hiện đủ các loại thứ quỷ dị cản trở công kích đường đi của Gil, có điều ngoại trừ con chó ma đầu tiên…bị thiệt hại, cả bọn mới đầu có chút chật vật thì càng lúc càng dần dần nắm giữ tiết tấu. Còn Gil kỳ thật có vẻ thành thạo, tốc độ đi tới cũng không bởi vì phải khiêng theo một cậu chàng dáng người xấp xỉ mình mà có chút trì trệ nào cả.
Trận ma pháp màu lam ngày càng cần kề, lúc này Gil cũng thở phào một hơi, đột nhiên cảm thấy từ phía sau dâng lên một trận âm hàn.
Căn bản là không thời gian đi tra xét xem rốt cuộc sau lưng có cái gì, hành động theo bản năng chỉ trong tích tắc bật nhảy lên trên. Đồng thời hai con chó ma cũng che ở phía sau hắn.
Gần như cùng lúc Gil vừa dậm bước nhảy khỏi, chợt nghe phía sau tiếng lợi khí xé gió. Đợi đến khi hắn hạ xuống đất quay đầu lại thì trên bụng hai con chó ma vừa rồi đều bị mở toạc ra một nửa. Bộ da lông màu bị tháo ra, thậm chí có thể nhìn thấy khung xương sườn màu trắng tuyết, nhưng lại chẳng có bất cứ gì từ trong thân thể đó chảy ra.
Năm con chó ma đồng loạt cúi thấp mình, gắt gao nhìn chằm chằm sinh vật Tử Linh đột nhiên xuất hiện, bắt đầu phát ra tiếng gầm nhẹ cảnh cáo.
Gã võ giả áo đen đứng ở cách đó không xa, trong tay cầm một thanh trường kiếm nhưng căn bản không hề động đậy.
So với thi khôi, nam tử cao lớn ở trước mắt cách ăn mặc như võ giả, rõ ràng sỡ hữu bề ngoài nguyên vẹn của nhân loại, hành vi động tác cũng không có chút chậm chạp. Nhưng con ngươi đen kịt chiếu thẳng Gil, không mang theo một chút hơi thở của người sống.
Gil nhíu nhíu mày, "Ngay cả Hắc Võ Sĩ cũng xuất hiện sao?"
Hắc Võ Sĩ là sinh vật vong linh cấp sáu, thuộc loại sinh vật vong linh trung cấp. Trên nhiều phương diện như: bề ngoài rồi hành vi không khác gì người thường, thực lực khoảng tầm kiếm sĩ cấp ba cấp bốn. Nhưng bởi vì sinh vật vong linh vốn chẳng có cảm giác đau đớn, cho nên về mọi mặt Hắc Võ Sĩ cũng là một loại vong tộc khiến đại bộ phận chủng tộc khác khá là sợ hãi.
Dưới tình huống bình thường, sinh vật vong linh được triệu hồi tương đương cấp bậc của năng lực của vong linh pháp sư. Vừa rồi Gil triệu hồi ra sáu con chó ma cấp năm đã là năng lực cực hạn của hắn rồi.
Gil thở dài, Hắc Võ Sĩ này ngay sau khi toàn bộ đám sinh vật cản đường bị hạ lại xuất hiện, cho nên mục tiêu của hắn chính là mình và Eagle. Chỉ cần một hai người bọn hắn tiếp tục đi về phía trước, ngay lập tức sẽ bị công kích.
Trận ma pháp chỉ còn cách vài bước chân, nhưng cố tìh lại trồi ra một Hắc Võ Sĩ. Tâm tình của Gil bây giờ thật sự là tồi tệ tới cực điểm.
Một tiếng huýt sáo, ba con chó ma ngay lập tức khẽ ứng một tiếng, cảnh giác rút lui về bên người Gil . Về phần hai con bị thương lúc trước vẫn ở nguyên tại chỗ gầm nhẹ giằng co với Hắc Võ S.
Gil ngồi xổm xuống, đem Eagle ở trên vai rõ ràng đã mất ý thức đặt ở trên mình một con chó ma.
Xác nhận Eagle đã nằm úp ổn thỏa, mới vung tay lên, chó ma tức thì cõng Eagle chạy tới chỗ trận ma pháp, hai con còn lại thì gắt gao bảo hộ ở hai bên Eagle.
Eagle rời khỏi ngay tức khắc kích hoạt Hắc Võ Sĩ phản ứng. Một kiếm bổ ra đánh về phía hai con chó ma, Gil nâng kiếm nhanh chóng vọt tới.
Một nhát bổ tới hai con chó ma cơ hồ còn chưa kịp phản kháng lại, nháy mắt hóa thành hai làn khói đen tiêu tán .
Gil nhanh chóng từ trong giới chỉ lấy ra một hộp thuốc nhuộm ánh huỳnh quang, thoa lên trên cây pháp trượng. Mà lúc này Hắc Võ Sĩ đã vọt tới trước mặt của hắn.
Nghiêng người tránh thoát một kiếm bổ xuống của Hắc Võ Sĩ, thân thể dường như mất trọng lực nhảy lên trên, một cước đá vào cổ tay cầm kiếm của Hắc Võ Sĩ.
Bởi vì mượn lực, thân thể của Gil phải nhảy về hướng ngược lại một khoảng cách. Mà Hắc Võ Sĩ bị Gil đá trúng cổ tay, thân thể tuy lảo đảo một vài bước nhưng thanh trường kiếm trong tay vẫn bị hắn nắm chặt ở trong tay.
Mặc dù chưa hoàn toàn đạt được mục đích, nhưng Gil cũng không hiếu chiến. Tận dụng chút ít thời gian ngắn ngủi này, nhanh chóng bôi cho xong bột phấn ánh huỳnh quang lên thân ma trượng, ở trên mặt đất vẽ một cái trận ma pháp không lớn.
Đợi đến khi Hắc Võ Sĩ một lần nữa xông lên, từ bên trong trận ma pháp đột nhiên bay ra vài cái dây mây to, vòng vo mấy bận rồi trói Hắc Võ Sĩ ở trong trận ma pháp.
Cùng lúc đó Gil ở ngoài lập tức quay đầu bỏ chạy —— trận trói buộc cấp thấp như vậy căn bản không thể nào trói được Hắc Võ Sĩ, nhiều lắm chỉ kéo chân nó một chút mà thôi.
Quả nhiên, căn bản Gil không chạy được mấy bước, Hắc Võ Sĩ liền thoát khỏi dây mây, rút kiếm rượt theo.
Được cái lúc ở trong trận tu luyện địa, bọn họ cũng có chút thời gian nghỉ thở hơi —— hình như là do Hắc Võ Sĩ xuất hiện, rải rác chung quanh bốn phía, cơ quan chẳng biết từ đâu lại khởi động trạng thái công kích chưa từng xuất hiện qua.
Eagle đã bị chó ma cõng tới trận ma pháp, nhưng vì lúc đầu trận ma pháp là do hai người bọn họ cùng nhau khởi động, cho nên hiện tại trận ma pháp cũng buộc định hai người phải cùng nhau vào trong đó mới có thể khởi động.
Ba con chó ma không có mệnh lệnh của Gil , vẫn ngoan ngoãn nằm ở bên người Eagle. Mà Gil cũng đứng cách điểm cuối không xa, đang bị Hắc Võ Sĩ kéo chân cản trở, càng ngày càng cáu kỉnh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^