Thứ Ba, 17 tháng 3, 2015

[C35] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong



 


Chương 35 Tiểu đội Muffin ( tám )





"Từ đâu mà cậu lấy được bản ghi chép này." Gil quay đầu nhìn chằm chằm Eagle.

Eagle, "Không phải đã nói rồi sao, khu chợ ở thành Đông bên kia."

"Ngày hôm qua vì xem bản ghi chép này mà tôi cũng không có chú ý cậu đã nói những lời này. Hôm nay ngẫm lại, quả thật còn có vấn đề." Gil nhìn chằm chằm đôi mắt xanh biếc của Eagle, nhẹ giọng nói, "Phía Đông thành Freiya Ti bỏ hoang đã lâu, về sau dần dà hình thành một xóm nghèo. Nơi đó vốn không có chợ."

Eagle sửng sốt, lập tức lắc đầu, "Không có khả năng."

"Cậu có phải lại lạc đường hay không, có khi nơi cậu đi căn bản không phải là thành Đông." Louka Caton đối với thuộc tính lộ si của Eagle cũng có biết chút ít, cho nên hỏi lại.

"Không thể nào." Eagle cũng thu hồi lại biểu tình vui cười lúc bình thường, "Sau khi chúng ta đi mua đồ, hôm đó dẫn Lilith với Pudding ra ngoài, mỗi một con đường tôi đều làm dấu hiệu."

Tuy bình thường thoạt nhìn Eagle không tim không phổi một tý, kỳ thật sức quan sát và trí nhớ của hắn không kém hơn Gil chút nào. Ở một vài chi tiết nhỏ dễ dàng bị cho người ta xem nhẹ, nhưng Eagle vừa  nhạy bén hơn nữa trực giác cực kỳ chuẩn xác. Tỷ như ngày hôm qua một mình hắn ra cửa cũng biết mình không thể xác định phương hướng cho nên luôn để ký hiệu trên từng con đường. Tuyệt đối sẽ không xảy ra tình huống ra đi không biết đường về.

Trên phương diện này của Eagle, Gil quá hiểu cho nên rất yên tâm, "Tôi biết, cho nên ngày hôm nay tôi đã theo ký hiệu cậu để lại ở thành Đông tìm một lần. Lần cuối cùng xuất hiện ký hiệu đó trong phạm vi xung quanh cũng chỉ có một mảnh đất trống. Ngoại trừ ngẫu nhiên có một hai hộ dân nghèo thì căn bản không có cái chợ nào."

"Không có khả năng! Ngày hôm qua chỗ đó người đến người đi... Lilith, cái chỗ ta còn mua ly nước trái cây pha sữa cho ngươi, ngươi còn nhớ rõ chứ?"

"Gì?" Lilith ghé vào trên vai Lance, mờ mịt giơ nhành hoa, "Nước trái cây pha sữa? Ngày hôm qua ta có uống qua sao?"

Nghe Lilith trả lời như vậy, Louka Caton cùng Lance cũng đã phát hiện sự tình hình như quả thật có chỗ không đúng lắm. Bởi vì ngày hôm qua lúc Lilith trở lại, rõ ràng còn hướng bọn hắn khoe hương vị của ly nước trái cây pha sữa.

Gil nhìn thoáng qua Lilith vẫn còn đang mờ mịt nhớ lại, quay đầu kéo Eagle qua, con ngươi màu đen thẳng tắp nhìn vào đôi mắt xanh biếc của Eagle.

"Eagle, hiện tại nói cho tôi biết. Ngày hôm qua người bán nước trái cây cho cậu trông như thế nào? Là nam hay nữ?"

Nghe được vấn đề của Gil, Eagle vốn đang sửng sốt, theo sâu trong đáy mắt hiện lên một khoảng trống. Gil tự nhiên bắt được biểu tình của Eagle trong nháy mắt đó, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.

Eagle cũng rất nhanh đã kịp phản ứng với việc trí nhớ mình trở nên hỗn loạn chợt biến sắc, kéo ghế dựa đứng bật dậy.

"Đừng đi, vô dụng." Gil thản nhiên lên tiếng ngăn cản Eagle chuẩn bị đi ra ngoài.

"Là ảo thuật?" Lúc này vẻ mặt tươi rói như ánh mặt trời tỏa nắng của Eagle hoàn toàn lui đi, bộ dạng trở nên thâm trầm nghiêm túc làm cho hắn trong nháy mắt thoạt nhìn tựa như thay đổi thành một người khác.

Gil gật gật đầu, ý bảo Eagle bình tĩnh, "Ảo thuật này hẳn là chỉ có thể dùng một lần, hơn nữa thiệt giả khó phân, đồng thời nó cũng là màn ảo thuật bậc cao hơn nữa cực kỳ phức tạp mới có thể gạt được cậu. Thuận tiện nhân cơ hội đưa cậu bản ghi chép này, cũng từ lúc cậu tự tay nhận lấy bản ghi chép này là ảo thuật được hoàn thành, kể từ đó ảnh hưởng của màn ảo thuật bắt đầu dần dần tiêu tán . Như vậy sẽ làm làm cho cậu dưới tình huống không chút ý thức lại lần nữa quên nó. Nếu như tối qua tôi không hỏi lại cậu, có lẽ cậu sẽ nói cậu căn bản không đi qua thành Đông."

Eagle im lặng đứng tại chỗ, ánh mắt thâm thúy cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Hắn từ nhỏ đã đối với chuyện xung quanh mình phi thường mẫn cảm, hơn nữa còn có được trực giác quỷ dị. Mới trước đây từng bị lão già trong nhà cười nhạo, nói đây là bản năng nhạy bén của dã thú nguyên thủy còn chưa có tiến hoá hoàn toàn, cho nên vẫn còn lưu lại trên người hắn.

Hiện tại năng lực ma kiếm sĩ của Eagle đang ở cấp năm. Nhưng dưới tình huống bình thường thân thể của hắn những người năng lực không đến cấp chín trở lên thì gần như cũng không thể ẩn thân ở trước mặt hắn, càng đừng nói ảo thuật chỉ là một màn xiếc.

Eagle từ năm mười bốn tuổi đã một mình ra ngoài tính cho đến hiện tại, mỗi một tầng lớp, những nơi vàng thau lẫn lộn đều đặt chân tới. Nhưng tình huống giống như ngày hôm nay không tiếng động rơi vào bẫy rập thế này, rồi lại phải đợi một ngày sau mới bị Gil đánh thức vẫn là lần đầu.

"Về phần màn ảo thuật này đến tột cùng là ai tung ra, tung ra như thế nào. Hiện tại tạm thời thì tôi cũng vẫn chưa nắm rõ." Gil cúi đầu nhìn bản chép tay bằng da cũ kỹ rách nát, ánh mắt trở nên sâu thẳm, "Quan trọng nhất là vì sao phải trăm phương ngàn kế đem bản ghi chép này đưa tới tay của cậu."

Tất cả mọi người trầm mặc, chuyện này từ đầu tới đuôi đều lộ ra một cỗ cảm giác quỷ dị làm người ta dựng tóc gáy. Nếu không phải Gil phát hiện ra dị thường, từng chút từng chút thắt chặt trí nhớ của Eagle thì cho đến bây giờ mọi người cũng sẽ không phát hiện Eagle đem ghi chép mang về trong lúc bị trúng ảo thuật.

Vốn buổi tối vui vẻ thỏa mái như thường ngày nhưng vì sự kiện này cho nên bầu không khí đều trở nên có chút ngưng trọng. Màn ảo thuật này thuộc về phương diện luyện kim thuật, Lance và Louka Caton căn bản cũng không giúp đỡ được cái gì. Chỉ có thể an ủi Eagle, đợi ngày mai mọi người lại tiếp tục tới thành Đông tra xét một lượt xem sao. Đêm nay trước hết hãy nghỉ ngơi, bình ổn tinh thần rồi hãy nói sau.

Lúc Gil bước ra phòng tắm thì chứng kiến cái giường trong phòng ngủ vốn thuộc về mình đã bị một người chiếm hết.

Pudding chui vào trong cổ áo ngủ của Eagle, cả người cuộn thành một đoàn nằm ở trên ngực hắn. Eagle nằm một bên cách lớp áo ngủ còn vỗ về làm nó yên lòng, một bên xuất thần nhìn chằm chằm trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì. Tóc dài màu vàng kim ở trên gối đầu dạt ra bốn phía, thân thể gầy gò cường tráng bị áo ngủ rộng thùng thình che lấp, cả người so với bình thường thoạt nhìn nhu hòa rất nhiều.

Gil cũng không còn để ý vị kia xâm chiếm lãnh địa, lau khô mái tóc rồi bắt đầu sắp xếp đống sách ngổn ngang trong phòng. Chờ hắn sửa sang lại căn phòng, ngồi ở trên mép giường, nghiêng mình tay phải thì vói vào bên trong cổ áo hơi hơi rộng mở của Eagle.

Ngón tay xẹt qua cần cổ ấm áp cùng xương quai xanh của đối phương, lại với xuống chút nữa, mặc dù hình thể không quá khoa trương nhưng vừa cứng rắn cộng thêm độ co dãn vừa đủ.

Thân thể dưới tay khẽ run bật lên, Gil có cảm giác Eagle ngay tức khắc sẽ nhảy dựng lên, lập tức đè người ép xuống, tay phải không có chút... ý tứ muốn rút ra nữa, tay trái chận bả vai của đối phương.

"Gil... cậu đang làm gì vậy? ! Mau lấy tay ra!" Eagle bị người đè ép lên hoàn toàn không thể nhúc nhích. Đột nhiên lại nghĩ đến cuộc nói chuyện buổi chiều với Louka Caton, nháy mắt mặt đỏ lên, giãy dụa đẩy Gil ra.

Nhưng ở trên giường xoay tới xoay lui gào khan nửa ngày, nhưng người đè bên trên vẫn không nhúc nhích tý nào. Eagle rõ ràng cảm giác được lực đạo Gil đặt ở trên bả vai mình cũng không nặng. Nhưng chẳng biết Gil dùng phương pháp gì mà mình hoàn toàn không thể cựa quậy. Mà lúc này ngay cả Gil thân là một Ma Pháp Sư mà mình cũng không thể hất xuống, trong lòng Eagle lặng lẽ hộc máu.

Bàn tay hơi lạnh của Gil vẫn đang men theo lồng ngực của hắn trượt xuống dưới, Eagle cảm giác lông tơ cả người mình gần như dựng đứng hết cả lên. Sắc hồng trên mặt lan tràn tới bên tai. Lúc nhìn chằm chằm khuôn mặt Gil phóng đại ở trước mắt mình thì ngay cả hô hấp cũng sắp sửa không thông.

Nhìn thấy Eagle đỏ bừng cả khuôn mặt xù lông giơ chân, rồi làm thế nào cũng chẳng có biện pháp vùng thoát từ dưới người mình. Gil vui vẻ cong cong khóe miệng. Ghẹo đã đời, lúc này mới dùng cái tay với vào áo ngủ Eagle kéo cái cục tròn màu đen ra.

"Cậu khẩn trương cái gì?"

Nhìn thấy lúc này kiếm sĩ nằm ở trên giường mình, áo ngủ xốc xếch, hai má ửng hồng, Gil lộ ra một nụ cười xấu xa. Chậm rì rì nhấc Pudding rồi quơ quơ nhưng vẫn tiếp tục nhắm mắt ngủ gật. Sau đó đặt nó vào trong rổ trên đầu giường.

Eagle ngơ ngác nhìn mặt Gil , theo bản năng đưa tay khép vạt áo đang lỏng lẻo. Lại nhìn thấy nụ cười xấu xa của Gil giương cao, ngay lập tức kịp phản ứng đã biết động tác này không đúng chỗ nào a!

"Gil cái tên khốn kiếp này!" Eagle rướn người dậy, thoáng dùng sức, ngay lập tức xoay người bật dậy, nhắm thẳng trên người Gil đánh tới.

Gil bình tĩnh nhíu mi, khẽ nghiêng người tránh đòn tấn công đang tới của Eagle. Tay trái khẽ đảo, đè vai phải của đối phương lôi xuống, thuận thế ngửa người ve đi phía trước. Lại gắt gao đem Eagle áp trở về trên giường.

"Khốn, kiếp, a a a ——! ! !"

Lúc này Eagle y hệt một con cá vừa nhảy lên bờ, ngoại trừ chân sau còn có thể đạp phịch hai cái, hoàn toàn không có sức phản kháng.

Bởi vì chuẩn bị đi ngủ cho nên lúc này trên người hai người đều chỉ mặc một lớp áo ngủ hơi mỏng. Nhiệt độ cơ thể hai bên rất nhanh xuyên thấu qua lớp vải dệt truyền vào nhau.

Eagle mặt đỏ như rỉ máu, thở hổn hển không biết nên nói cái gì. Lúc này ngay cả khung xương hình thể của Gil, Eagle đều cảm giác rất rõ ràng. Nghĩ tới bình thường thân hình của Gil luôn ẩn giấu bên dưới áo choàng đen rộng thình, thoạt nhìn nom "mảnh khảnh mỏng manh". Eagle rất muốn quét một tầng Pudding lên trên mặt hắn, rồi tố cáo hắn bịp bợm!

"Rốt cuộc thì cậu đang khẩn trương cái gì?" Gil nhìn chằm chằm hai má đỏ bừng của người nào đó dưới thân, kỳ quái hỏi lại một lần.

Eagle: "Ai, ai khẩn trương? ! Có gan thì cậu tránh ra, chúng ta đường đường chính chính đánh một trận!"

"A." Gil cười giễu một tiếng, thân thể dồn lực nặng nề đè ép xuống, "Cậu thấy có thể đánh thắng được tôi à?"

Eagle oa oa kêu to: "Trước tiên cậu cứ đứng lên rồi nói sau!"

Gil hoàn toàn mắt điếc tai ngơ với uy hiếp của Eagle, mà chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm nhìn chiếc khuyên trên tai trái đối phương. Chiếc khuyên bạc màu trắng ở giai đoạn trước trong trận tu luyện địa từng bị ăn mòn, nhưng cuối cùng đã được tinh lọc khôi phục ánh bạc sáng ngời vốn có.

Thật sự là rất khéo tay, là sự kết hợp hoàn mỹ giữa trận ma pháp và nguyên tố luyện kim thuật. Ngay cả mình ngay từ đầu cũng bị bề ngoài tinh xảo đẹp đẽ của nó mà tưởng chừng là do tộc người lùn làm ra.

Eagle thở hồng hộc giãy dụa nửa ngày không có kết quả, phục hồi tinh thần lại thì chứng kiến Gil đang ở phía trên khẽ cúi đầu, nhìn chằm chằm tai trái của mình trầm tư suy nghĩ cái gì đó.

Mặt Eagle đột nhiên biến đổi, thay bằng vẻ mặt anh dũng không sợ hi sinh. Sau đó ngẩng đầu, "bính!" Một tiếng đánh vào cằm Gil.

"Hừ..."

"A..."

Chiêu này của Eagle vừa tự mình hại mình nhưng cũng đả thương người. Dưới tình huống không hề phòng bị Gil bị chảng mạnh như vậy, ngay lập tức bưng cằm nghiêng người ngã xuống một bên. Eagle nhân cơ hội cũng bưng cái trán choáng váng, nhanh chóng đi chân trần nhảy xuống giường.

Trong miệng vẫn không quên một bên kêu la, "Ngày mai đại gia tôi sẽ tìm cậu tính sổ, cậu cứ tắm rửa sạch sẽ chờ đó cho gia!" Sau đó "Bính" một tiếng kéo cửa xông ra ngoài.

Nhìn thấy bóng dáng Eagle nghiêng ngả lảo đảo chật vật, cho dù cằm còn kéo theo từng trận đau đớn, Gil vẫn không nhịn được cười ra tiếng. Sự ngưng trọng trước bữa tối rốt cục cũng tiêu thất.

Eagle bưng cái trán lao ra khỏi phòng Gil thì cửa phòng đối diện của Louka Caton cũng vừa lúc mở ra.

Nhìn thấy tóc vàng trên đầu Eagle rối tung, quần áo mất trật tự, ngượng ngùng bụm mặt, còn có vệt đỏ bừng bên tai lao khỏi phòng Gil , một đường hét to chạy về phòng ngủ của mình. Mà bên trong phòng ngủ đóng kín của Gil lại truyền ra tràng cười vui vẻ thỏa mãn.

Louka Caton thoát khỏi cơn buồn ngủ mông lung đứng trước cửa phòng sửng sốt một lúc lâu, lúc này mới nói thầm: "Không phải ban ngày còn nói không có gì sao, thế mà buổi tối đã tiến triển đến một bước này sao? Hóa ra Eagle cũng rất chủ động nha."

"Cậu đứng ngớ ở trước cửa lầm bầm cái gì vậy?" Louka Caton chợt hoàn hồn, xoay mặt mới thấy Lance chẳng biết từ lúc nào cũng đứng ở cánh cửa phòng bên cạnh, vẻ mặt không hiểu nhìn mình.

Cẩn thận đánh giá khuôn mặt hàng năm không thay đổi của Lance một lần, không ngờ tên đầu gỗ này cũng ra góp vui. Lại nghĩ tới Eagle mới vừa rồi đỏ mặt chạy đi cùng với tràng cười vui vẻ của Gil. Louka Caton đột nhiên cảm thấy trào dâng cơn tức, đi lên vài bước giơ chân đạp Lance một cước. Sau đó nổi giận đùng đùng trở lại phòng, "bính" một tiếng đóng sầm cửa.

Lance: "..."


Hắn chỉ muốn xuống lầu uống miếng nước mà thôi, nào có trêu chọc đến ai?

2 nhận xét:

  1. bạn ấy gato nên trút giận lên đầu tên đầu gỗ nhà bạn ấy kìa

    Trả lờiXóa

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^