Thứ Sáu, 27 tháng 3, 2015

[C40] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong




Chương 40 sa mạc huyễn thành ( năm )


"Gil , cậu không sao chứ?" Lance cùng Louka Caton chạy tới gần, lại thấy chỉ có một mình Gil, đưa mắt nhìn chung quanh, "Eagle đâu? Hai người không ở cùng nhau?"

Gil sờ sờ đầu của chó ma dẫn đường, "Tôi không sao. Tạm thời còn chưa rõ Eagle đang ở đâu. Hai người các cậu vẫn luôn ở cùng một chỗ?"

Louka Caton: "Không có. Tôi cũng chỉ mới gặp Lance trước khi chó ma phía trước tới thôi, cậu cũng tiến vào ảo cảnh sao?"

Gật gật đầu, Gil đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, Lilith đâu?"

"Ở trong này." Louka Caton xách Lilith từ trong áo choàng của mình ra, "Cậu tìm nó?"

Gil đón lấy Lilith mang theo vẻ mặt mờ mịt từ trong tay Louka Caton. Mà đối với nội dung diễn ra trong ảo cảnh, ba người cũng rất ăn ý trực tiếp bỏ qua.

Gil : "Lilith, vừa rồi cậu luôn cùng một chỗ với Louka Caton?"

Lilith bất mãn ở trong tay Gil vặn vẹo, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Ừm."

Gil : "Vậy trong lúc Louka Caton ở trong ảo cảnh, cậu có nhìn thấy gì không?"

"Không có a." Louka Caton cũng mờ mịt tựa như Pudding mới vừa rồi, "Lúc đó Louka Caton đột nhiên đứng tại chỗ ngẩn người, cũng không thấy Lance với các ngươi đâu. Mà ta gọi cả nửa ngày, Louka Caton cũng không để ý tới ta, cứ như tên ngốc ngớ ngẩn vậy đó nha."

Louka Caton tạt qua một cái tát làm Lilith đang bị Gil xách đến giữa không trung xoay tròn hai vòng, "Mi nói ai ngốc ngớ ngẩn hử? !"

"Sự thật là vậy!" Lilith phẫn nộ nhe cái răng sắc lóe lóe, "Bất kể ta gọi ngươi kiểu gì thì cũng chẳng có phản ứng, thân thể lại không có vấn đề gì khác. Không phải ngốc ra đó thì là gì? Thẳng cho tới khi Lance qua đó cùng ngươi... Ê!"

"Đủ rồi." Louka Caton một phen nắm Lilith bắt nó nhét trở về áo choàng lý, "Nói thẳng Gil hỏi cái kia trong đoạn thời gian ngươi cái gì cũng không biết không phải tốt lắm!"

Gil nhìn thấy gương mặt Tinh Linh trước mặt bỗng nhiên ửng hồng, cùng với biểu tình trên mặt Lance cũng mang theo chút lúng túng. Nhíu mày, nhưng rất thông minh không hỏi han tới biểu hiện kỳ lạ của hai người người bạn đồng hành, tiếp tục đề tài mới vừa rồi.

"Từ phản ứng của Pudding thì rõ ràng có thể thấy màn ảo thuật vừa rồi hẳn là không có hiệu quả với ma thú, Ma Thực."

"Vậy Eagle đâu?" Louka Caton nhìn mấy người nói nửa ngày nói, vẫn không thấy bóng dáng của tên bạn đồng hành cuối cùng, không thể không lo lắng hỏi, "Sẽ không phải đã bị ảo cảnh vây khốn rồi chứ? Hay là lạc đường?"

"Sẽ không, " Gil tự nhiên hiểu rõ thực lực của Eagle, "Loại ảo cảnh này còn chưa đến mức đó. Nhưng thật ra khả năng lạc đường lớn hơn một chút."

Louka Caton: "Ừm, vậy chúng ta ở đây chờ hắn là được rồi."

Gil không đáp lời, nhìn chằm chằm tòa cung điện xa xa trầm mặc không nói.

.

"Nhóc vẫn luôn một mình ở đây?" Eagle ngồi trên chiếc ghế chân cao rộng rãi thoải mái, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ hình vòm thật lớn, quang ảnh lấp lánh phản xạ trên mặt sàn thuần trắng.

Cậu nhóc bên cạnh ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, sau đó rất nhanh nằm úp xuống cái bàn tròn, hào hứng đùa nghịch bánh bích quy nhỏ Eagle cho nhóc, "Không phải chỉ có một mình ta đâu, Barney cũng ở cùng ta." Dừng một chút, lại nói thêm một câu, "Bây giờ còn có ngươi a."

Eagle quay đầu lại nhìn khuôn mặt cậu nhóc dưới ánh mặt trời có vẻ có chút mơ hồ, "Nhưng tôi không thấy 'Barney' nhóc nói ... Một mình cậu ở trong này đã bao lâu rồi?"

"Chỉ là Barney có việc tạm thời đi ra ngoài mà thôi, rất nhanh sẽ trở lại ." Cậu nhóc không kiên nhẫn dùng một bàn tay gom lọn tóc tóc dài đang trượt xuống sang một bên, tay kia thì tiếp tục xếp đống bích quy nhỏ thành hình con thỏ.

"Đừng lãng phí đồ ăn!" Eagle thật sự nhìn không được, đứng dậy đập cho cái móng vuốt đang phá phách một phát.

Cậu nhóc vội rụt tay lại, đem mấy miếng bánh bích quy còn chưa kịp xếp hình nhanh chóng nhét vào miệng, vô tội nhìn Eagle.

Thở phì một hơi, Eagle thấy mái tóc màu ngân bạc của nhóc lại rối tung, liền vẫy vẫy tay gọi nhóc, "Lại đây."

Biểu tình trên mặt cậu nhóc lập tức trở nên càng thêm vô tội , hai ba cái gom đống bánh trên bàn sắp sửa ghép thành hình nhét hết vào miệng, phồng hai cái quai hàm, vẻ mặt ngây thơ nhìn qua.

Eagle quả thực có chút nhịn không được muốn nâng trán, "Nhóc đừng ngốn hết thế... Đưa lưng về phía tôi này, không phải mắng nhóc đâu."

Lúc này cậu nhóc mới cầm ly nước trái cây trên bàn ực mạnh hai cái, sau đó vẻ mặt tò mò tiến đến bên cạnh Eagle, đưa lưng về phía hắn ngồi xuống.

Eagle một tay vén mái tóc dài màu bạc của đối phương lên, từ trong giới chỉ lấy ra một cây lược gỗ kiểu cách rất đơn giản, "Bạch Mộng là tên của nhóc hả? Cũng là cái tên mà người trong bộ tộc gọi sao?"

"Đây là tên Barney đặt cho ta." Bạch Mộng có chút tò mò Eagle đang làm gì đó, nhưng da đầu bị cây lược nhẹ nhàng chải vuốt thật thoải mái, nhưng lại không nhịn được lại bắt đầu loay hoay.

"Vậy tộc nhân của nhóc đâu?" Tóc Bạch Mộng rất dài, cũng không xê xích với Gil bao nhiêu, hơn nữa vừa nhìn cũng biết đã thật lâu không có người chải chuốt. Xử lý gọn lại đúng là một đại công trình.

"Tộc nhân là cái gì?" Bạch Mộng một bên duỗi cái tay rảnh rỗi sờ soạng bánh bích quy nhỏ trên bàn, một bên hỏi lại, "Mấy chuyện xảy ra trước khi gặp được Barney không nhớ rõ."

Eagle: "Không nhớ rõ hả? Một chút ấn tượng cũng không có?"

Bạch Mộng: "Đúng vậy. Barney nói thời điểm nhặt được ta thì ta mới chỉ vừa phá xác vài ngày, không nhớ rõ cũng rất bình thường."

Eagle: "Hai người ở trong này ở đã lâu rồi đi?"

"Ừm." Bạch Mộng vạch lên ngón tay tính toán, "Barney mang ta đến nơi đây thời gian, ta còn không tới cửu giai đâu."

Eagle trầm mặc một hồi trẻ, nói : "Ngươi một mực nơi này, sẽ tịch mịch sao?"

"Không biết a, " Bạch Mộng lập tức lắc đầu, "Barney luôn ở cùng ta a." Dừng một chút, Bạch Mộng lại nghĩ tới cái gì, căm giận nói : "Chỉ là lần này hắn đi ra ngoài quá lâu! Nếu hắn mà trở về ta quyết sẽ không để ý đến hắn !"

Eagle không tiếng động thở dài, "Nhóc hiện tại đã lên cấp thánh có thể tự do ẩn dấu hơi thở hóa thành hình người. Không muốn đi ra ngoài nhìn thử sao?"

"Không được, ta muốn chờ Barney." Bạch Mộng vội lắc đầu, căn bản không chút chần chờ.

"Barney lúc đi... Có nói cho nhóc bảo nhóc chờ hắn trở về sao?"

Gương mặt Bạch Mộng vốn vui tươi hứng phấn dạt dào, cho dù nhắc tới Barney cũng sẽ tức giận, đột nhiên sửng sốt một chút, biểu tình cũng trở nên mờ mịt,

"Lúc đi? Barney lúc đi... Nói cái gì sao?"

Bạch Mộng cúi đầu, cả người tự nhiên khe khẽ run rẩy, "Barney... Barney hắn nói... Nói..."

Eagle vừa thấy tình huống của Bạch Mộng hình như có gì không đúng, vội vàng duỗi một bàn tay rảnh vỗ vỗ cái đầu của nhóc, "Được rồi, nghĩ không ra thì cũng đừng nghĩ."

Bạch Mộng sửng sốt, trừng mắt nhìn, nghi hoặc nhưng chỉ một lát sau là lại khôi phục phía bộ dáng ngây thơ lúc trước, "Nha."

Eagle nhẹ nhàng thở ra, một bàn tay thít chặt ba vòng quanh đuôi sam, từ trong giới chỉ lục cái nơ con bướm lúc trước mua cho Pudding nhưng nó lại bị thà chết chứ không chịu đeo

"Có điều Eagle ngươi thật giống Barney." Bị chuyển đề tài, rốt cục Bạch Mộng cũng bắt đầu vui vẻ trở lại.

"Tôi rất giống với Barney?" Eagle cũng tò mò, "Barney trông như thế nào?"

Đoán chừng trong thư viện trường cũng có lưu lại bức họa của Kreegans, nhưng là một ma kiếm sĩ cũng chẳng nhàm chán đến nỗi không việc gì lại tra cứu bộ sách của luyện kim thuật. Thế cho nên rốt cuộc Kreegans trông như thế nào thì Eagle đúng là không biết.

"Nhìn này." Bạch Mộng chỉ một ngón tay, bên dưới tấm mành vải trắng treo trên mặt tường bên phải đột nhiên cuốn lên để lộ ra một bức họa cao nửa người.

Trên người mặc bộ trường bào luyện kim thuật quen thuộc, mái tóc dài màu nâu xoắn xoắn chỉ buộc hờ rất đơn giản. Khuôn mặt ôn nhu không cười tự nhiên mang theo ba phần lo lắng, đôi mắt màu lam bình thản dừng ở phía trước.

Eagle nghiêng đầu nhìn hồi lâu, "Giống sao? Chỉ có màu mắt có chút giống thôi mà?"

Bạch Mộng chun cái mũi, "Không chỉ thế, khí tức trên người cũng có chút tương tự."

"..." Eagle: "Nhóc là dùng cái mũi ngửi được hả?"

Sau khi đeo cái nơ con bướm buộc gọn lọn tóc, Eagle vỗ vỗ bả vai Bạch Mộng, "Tốt lắm."

Bạch Mộng nghe vậy vội vàng đem đề tài mới vừa rồi ném tới sau đầu. Kéo mái tóc đến trước người, trông rất vui vẻ thích thú chạy tới trước tấm kính trong ngắm nghía còn với thay sờ sờ cái nơ con bướm to to màu đỏ.

"Ha ha ha, thế nào? Đẹp chứ?" Eagle thấy bộ dáng Bạch Mộng, đắc ý cười to.

"Ừ!" Bạch Mộng vui vẻ gật đầu, hưng phấn ở trước gương xoay tới xoay lui, "Eagle lợi hại thật đó, Barney không biết làm mấy trò này đâu."

Eagle: "Đó là đương nhiên, bình thường Gil ở nhà ngại mái tóc quá dài phiền phức đều là tôi giúp hắn buộc đó."

"Gil ?" Bạch Mộng xoay người nhìn Eagle, "Hắn là ai vậy?"

"Là người bạn đồng hành của tôi đó." Eagle cười nói với Bạch Mộng, "Bốn người bọn tôi cùng đi đến đây, lúc trước không cẩn thận bị tách ra. Tôi thì bị nhóc đưa tới đây, không biết bọn hắn thế nào? Nhóc có thể giúp tôi tìm bọn hắn được không?"

Bạch Mộng nhăn mày, trong giọng nói có chút không vui, "Tìm được bọn hắn thì sao? Ngươi muốn đi với bọn họ hả? Đã nói là ở trong này chờ Barney với ta cơ mà !"

Tôi đồng ý với nhóc khi nào a...

Eagle cười khổ nhưng không nói ra, chỉ đáp: "Nhưng dù sao nhóc cũng phải để tôi gặp mấy người bạn đồng hành đã chứ. Tôi chưa nói tiếng nào đã biến mất, bọn hắn sẽ rất lo."

Bạch Mộng vẫn một mực trừng Eagle. Hai người yên tĩnh trở lại, ai cũng không chịu nhường nhau.

Eagle trầm mặc nửa ngày, tự hỏi phải đả động Bạch Mộng thế nào. Mà đột nhiên biểu tình trên mặt Bạch Mộng biến đổi, nghiêng đầu nhìn về cánh cửa.

"Bạch Mộng? Từ từ..." Eagle còn chưa nói xong, bóng dáng Bạch Mộng đã đột nhiên biến mất ở trong đại sảnh. Bộ dáng kia rõ ràng là đã cảm ứng được tình huống của mấy người bọn Gil .

Eagle sốt ruột bật khỏi ghế, còn không bước đi thì bức họa bên cạnh đột nhiên phát ra một đoàn sáng choang.

Kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, Eagle đạp mấy bước đi đến bức họa Kreegans ngay trước mặt. Vừa dừng chân bất thình lình một viên thạch anh màu lam từ chỗ bức tranh rớt ra nện thẳng trên đầu.

Eagle: "..."

.

Ba người bọn Gil đứng nguyên tại chỗ đợi một lúc lâu, cuối cùng Gil đành phải thả ra chó ma tìm kiếm tung tích Eagle. Nhưng vẫn không thu được kết quả.

Louka Caton nhìn chằm chằm chó ma một hồi lâu, xác định chỉ có một mình nó trở lại, "Không tìm thấy sao? Vậy Eagle ở đâu rồi?"

Gil thở dài, triệu hồi chó ma, đem Pudding một mực nằm trên bả vai hắn đặt xuống, "Không rõ ràng lắm, để nó đi tìm thử xem có thể tìm được hay không."

Pudding vừa bị đặt xuống đã bắt đầu phóng về phía cung điện màu trắng. Ba người nhanh chóng đuổi theo, thẳng cho đến cánh cửa đá màu trắng đồ sộ hiện ra trước mắt ba người.

"Pudding." Gil vội vàng xách nó lên, phòng ngừa đứa nhỏ không có đầu óc này trực tiếp vọt vào bên trong.

"Nơi này là..." Lance ngẩng đầu nhìn lên cánh cửa đá cao chót vót, "Cửa vào cung điện?"

"Pudding ngươi xác định Eagle có ở bên trong không?" Louka Caton nhìn cánh cửa đá nặng trịch, nghiêng đầu hỏi.

Mà nét mặt của Pudding trở nên hung hãn, nhìn chằm chằm cánh cửa đá phía trước. Thấp giọng niệm động chú ngữ, sau lưng Gil bỗng chốc có hai gã Hắc Võ Sĩ từ từ không gian khác chậm rãi hiện hình.

Louka Caton sửng sốt, trong nháy mắt trở nên cảnh giác. Thân ảnh Lance nhoáng lên một cái, kéo Louka Caton về đằng sau.

"Các ngươi tới nơi này tìm ai?"

Cửa đá đột nhiên lặng im mở ra, giọng nói xa lạ từ bên trong truyền đến. Một lát sau, một bóng hình bước ra cửa.


Thanh niên đột nhiên xuất hiện hung hăng nhìn chằm chằm ba người, tóc bạc thắt đuôi sam nương theo từng bước chân của hắn lắc qua lắc lại, nơ con bướm màu đỏ ở phía sau như ẩn như hiện.

1 nhận xét:

  1. cái nơ bướm màu đỏ là minh chứng rõ rệt rằng "nội nhân" (tương lai) nhà Gil đang ở trong đó

    Trả lờiXóa

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^