Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2015

[C20] Siêu Sao Đức Âm

Lililicat
Phong

Chương 20 Mỗi một mỹ cường công đều sẽ phải gặp một thụ thoạt nhìn trông giống như quật cường kì thực lại là bình phàm miễn cưỡng chống đỡ nhược thụ. . .



Mưa càng lúc càng lớn, Đức Âm ngồi ở trong xe, nhìn huynh trưởng đứng  trú mưa trước cổng chung cư cách đó không xa.

Huynh trưởng...

Trong ấn tượng của hắn, huynh trưởng vẫn luôn là người có thể dựa vào. Từ nhỏ, huynh trưởng vẫn luôn cao hơn hắn một bậc. Không những hắn phải luôn ngửa đầu, duỗi tay xin huynh trưởng này nọ, mà vẫn luôn nghiêm nghiêm túc túc nghe lời huynh trưởng nói, tất cả các khoản chi phí từ ăn cho tới mặc đều do một mình huynh trưởng ôm đồm hết, mọi thứ không cần hắn phải quan tâm. Nhưng từ khi nào bản thân mình lại trổ mã cao to hơn huynh trưởng nhỉ, thậm chí còn đặt huynh trưởng ở dưới thân?

Có đôi khi, hắn thậm chí còn nghĩ, huynh trưởng luôn ở phía dưới, nói không chừng có lẽ đúng như ý nguyện của hắn.

Huynh trưởng cho hắn một thế giới cũng như trong cảm nhận của chính mình, huynh trưởng là cả thế giới của hắn.

Một người huynh trưởng như vậy, Mộ Dung gia như vậy khiến hắn khó có thể rời bỏ mà trở lại với Úc Sơn, khó có thể dễ dàng bỏ qua thân phận làm người.

Cứ như vậy mà cùng huynh trưởng đi...

Mộ Dung Đức Âm tựa đầu vào đệm tựa, từ trong túi tiền lấy ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng, chỉ một thoáng ánh mắt đặc biệt thâm trầm.

Mộ Dung Long Sách mặc cái áo ba-đờ-xuy màu xám, yên lặng đứng ở trước cửa tầng lầu, cuối cùng lối đi nhỏ hẹp trong tiểu khu xuất hiện một bóng người bước chậm tới. Người kia không che ô, cả người bị ướt sũng, ngay cả bước chân cũng có chút nghiêng ngả. Đợi đến khi người nọ tới gần, Long Sách cũng đã nhận ra người nọ chính là Đào Đông.

Đào Đông là một thanh niên hơn hai mươi tuổi thân mình gầy yếu, bộ dáng cũng coi như thanh tú, có điều rất gầy, bộ dáng buồn bã ỉu xìu. Lúc hắn dời bước lướt qua Long Sách thì Long Sách hỏi: "Đào Đông tiên sinh, chúng ta có thể nói chuyện không?"

"Ai?" Đào Đông mờ mịt quay đầu, nhìn người đàn ông anh tuấn bất phàm.

Nếu, đây không phải là truyện đam mỹ Ly Miêu viết thì nhất định đây là cuộc gặp gỡ kinh điển giữa công thụ—— Vào một đêm mưa to tầm tã, bình phàm thụ thanh tú thân mình suy yếu, thâm trầm tinh anh vĩ ngạn công, ánh đèn đường mờ ảo phảng phất bốn mắt nhìn nhau, một đoạn nghiệt duyên bắt đầu.

Mộ Dung Đức Âm nhìn theo Long Sách cùng Đào Đông nói với nhau vài câu, sau đó hai người lên lầu.

Long Sách nói, chỉ cần ba mươi phút là đủ. Đức Âm phun khói điếu thuốc vốn luôn ngậm chưa từng đốt, kỳ thật hắn căn bản không có hút thuốc, chính là cảm thấy chơi như vậy tương đối thú vị mà thôi, sau đó bắt đầu xử lý đống đồ ăn vặt chất trên xe.

Lúc này tại đây trong tiểu khu đã bị dở bỏ, gần như không còn người ở, ánh đèn đường âm u, mặt đường vừa hẹp vừa bẩn, Đức Âm xuyên qua cửa xe có thể nhìn thấy một chút nước bẩn màu đen nghẹt bên cống thoát nước, còn có đám chuột chạy tán loạn bốn phía, còn những cánh cửa sổ bằng thủy tinh trên tòa chung cư cũng đã bị tàn phá không còn nguyên vẹn, chẳng khác gì một đống đổ nát hoang tàn.

Đại khái Long Sách lên lầu được năm phút đồng hồ, Đức Âm liền phát hiện chỗ đầu phố xuất hiện một đám người đang vây quanh đuổi đánh một người, thoạt nhìn có lẽ là bọn cướp giật.

Vì thế Đức Âm cầm lấy tán dù xếp đẩy cửa xe, chuẩn bị thấy việc nghĩa hăng hái làm.

Mà cái người bị đánh hội đồng kia bị đá một cước té nhào trên mặt đất, không thể động đậy, còn đám người đánh người đích thị là một bọn côn đồ ăn mặc lố lăng, Đức Âm xòe ô, dùng giọng nói trầm thấp quát to: "Dừng tay!"

"Xen vào việc của người khác, lá gan cũng không nhỏ!" Một gã côn đồ vung cái dao xếp trong tay lăm le về phía Đức Âm.

Mộ Dung Đức Âm lạnh lùng nở nụ cười, khuôn mặt khuất dưới tán ô chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt nhuộm sát ý.

Vừa lia mắt tới khuôn mặt Đức Âm một cái, gã đại ca cầm đầu đột nhiên phấn khích kêu to, quỳ xuống nâng hai tay lên cao 【đây là động tác kinh điển của nhóm sườn lợn nướng tự mình sáng tạo ra】: "Heo Heo đại nhân! ! Heo đại nhân! ! Tôi là sườn lợn nướng của ngài! ! Chúng tôi đều là sườn lợn nướng của ngài! ! Làm ơn kí tên cho tôi đi! !" Mấy tên côn đồ khác cũng sôi nổi kêu to: "Heo Heo đại nhân! ! Thật đúng là hắn! ! Lão đại chúng ta hời to! ! Thật là lợi hại! ! Hôm nay đi cướp quả nhiên rất đúng ! !"

Quá rõ ràng, đây là một đám xã hội đen kiêm luôn sườn lợn nướng.

"Cút! Cử chỉ không hợp, ngu xuẩn làm xằng làm bậy, không xứng làm sườn lợn nướng của bổn tọa." Mộ Dung Đức Âm nói.

Vì thế lão đại tan nát cõi lòng dắt một đám tay sai, vừa hạnh phúc lại vừa tan nát cõi lòng bị thần tượng Âm Heo dùng chân đá chạy mất.

Âm Heo cứ thế dùng khuôn mặt của hắn hăng hái làm việc nghĩa.

Huynh trưởng nói đúng, mặt Âm Heo là vạn năng .

Âm Heo đem người bị đánh đến bán hôn mê kéo lê kéo lết tới cầu thang lầu thì thả xuống, từ trong túi tiền móc chiếc điện thoại bật đèn pin chiếu lên thanh niên xúi quẩy, hỏi: "Nhà cậu ở đâu? Cậu tên là gì?"

Thanh niên ngây ngây dại dại, rên rỉ đáp: "Tôi... Tên tôi là... Quyền Thác Nhân... Tôi... Tôi ở..." Còn chưa nói xong đã hôn mê bất tỉnh.

Âm Heo lục lọi túi sách của hắn, phát hiện hàng này là một nhóc con vẫn còn học trung học, trong túi sách cũng không có nhiều sách vở cho lắm, một đống bài thi không có một môn nào đạt điểm chuẩn, có vẻ vừa từ trường trở về.

Hàng này vừa mới ra khỏi cổng trường, trong túi hàng này còn phiếu điểm và lời phê của giáo viên, lời bình như sau: Gan dạ trung thực, hiền lành tốt bụng, nhưng có đôi khi quá xúc động, hay để tâm vào mấy chuyện vụn vặt. Nếu như có thể đem tinh lực dùng trong hoạt động khóa ngoại môn bóng đá đặt chăm chỉ dồn cho việc học tập thì thành tích có thể nâng cao hơn nhiều.

Nói cho các bạn biết, Quyền Thác Nhân của Trung Quốc vô luận là kỳ thi tốt nghiệp trung học hay là đá banh, tất cả đều không đến nơi đến chốn.

Nhưng gặp được Âm Heo, chứng tỏ tánh mạng của hắn sắp sửa có sự nghịch chuyển cực lớn.

Đêm mưa lạnh lẽo của một ngày nào đó, thân là super siêu sao đang cực kỳ hot, không là Âm Heo, nhặt được Thác Nhân.

"Cho dù là tương lai, bổn tọa sẽ giống y nhu bị cáo Bành Vũ, tự thân giải oan cho mình, nhưng bổn tọa đã quyết định, quán triệt hành động chính nghĩa nhân gian. Bổn tọa cứu người, cũng không có đạo lý cứu một nửa." Mộ Dung Đức Âm bễ nghễ liếc thanh niên nằm trên mặt đất, trong ánh mắt toát ra ánh sáng từ bi. Vì thế ————

Hắn túm cổ áo Thác Nhân, ném hắn vào cốp xe sau, đợi về nhà chờ Địa Ngục Khuyển và Long Sách xử lý.

Bộ dáng kia rất giống giấu xác có được hay không ( gào thét -ing )? !

***********

Mà sau khi vào phòng Đào Đông cũng ngã quỵ cắm đầu xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Long Sách sờ sờ trán của hắn, không ngờ nóng kinh người! Hàng này thế mà bị phát sốt !

Thật phiền toái, cứ như vậy cũng không có cách nói chuyện đàng hoàng với hắn. Vậy thì cứ tiến hành kế hoạch B. Long Sách thò tay từ trong túi tiền lấy một viên linh dược bảo mệnh mang từ cổ đại đến nhét vào trong miệng hắn, sau đó điểm huyệt ngủ của hắn, rồi nhanh chóng xách hắn xuống lầu, quyết định trước hết cứ ném vào trong cốp xe mang về rồi tính tiếp.

Nhưng khi hắn mở cốp xe ra thì...

"Đây là cái gì! ! ! Heo Bảo! ! Xảy ra chuyện gì! ! Sao có một người chết thế này! !" Long Sách =口=! ! !

"Không phải người chết, là một thiếu niên thất bại đáng thương bị bọn cướp tấn công hôn mê, ta quyết định thấy việc nghĩa hăng hái mà làm cứu tới." Âm Heo nói.

"Nhưng là cốp xe không thể nhét nhiều người như vậy! !" Long Sách lắc lắc Đào Đông bị xách trong tay. Đối với một cao thủ có nội công mà nói, xách một người chỉ là chuyện nhỏ.

"Không gian tựa như rãnh vú, chen vô là có chỗ." Âm Heo nói.

"... ... Là bọt biển." Long Sách nhanh chóng đính chính lại.


Vì thế, cuối cùng Đào Đông và Thác Nhân lấy một tư thế giống như tư thế trong môn yô-ga Ấn Độ nom rất quỷ dị bị người nhồi nhét trong cốp xe.


Chimrayflo@tung cho ấy 1 chương, đợi tớ hén. Từ từ tớ sẽ làm tiếp, ^__^

1 nhận xét:

  1. XD hạnh phúc chết mất, cảm ơn cậu làm trước 1 chương cho tớ đọc đỡ thèm hi hi hi. Đọc đến đoạn sườn heo mà tớ cười đến ná thở luôn, đang tình anh em mùi mẫn=))))))) truyện của Ly mèo lúc nào cũng khiến tớ bất ngờ, rất phấn khích khi đọc truyện của bả :D

    Trả lờiXóa

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^