Vân Lạc Cửu
Phong
Chương 46 Cốc sương mù ( ba )
Sáng sớm hôm sau, khi Gil rời giường thì căn nhà gỗ vẫn còn đang say giấc, Pudding cuộn tròn một cục trong cái rỗ đặt chỗ góc phòng. Ba cánh cửa phòng còn lại vẫn đóng chặt, vừa nhìn là biết chủ nhân bên trong còn chưa rời giường.
Rửa mặt xong trực tiếp đi đến phòng bếp, Gil vừa đi vừa nghĩ nếu hôm nay không có việc gì thì ra ngoài bổ sung thêm một ít tài liệu luyện kim thuật. Nội dung bên trong khối thạch anh ký ức của Kreegans cực kỳ phức tạp, phải cần có thời gian từ từ nghiên cứu, cũng cần phải bổ sung tài liệu thí nghiệm một lần nữa.
Mới vừa bước chân vào phòng bếp, đầy trong đầu đều bị luyện kim thuật nguyên liệu tràn ngập Gil , chứng kiến ngồi xổm trên bàn cơm tiểu thân ảnh thì còn một chút không kịp phản ứng.
Hình như nghe được tiếng vang từ phía sau truyền đến, cả người đứa nhỏ đang ngồi chồm hổm trên bàn phồng má quay đầu lại. Vừa nhìn thấy Gil đứng chỗ cửa, nhóc sợ tới mức quăng luôn cả bánh bích quy trong tay ra, nhanh chóng leo đến mép bàn muốn nhảy xuống. Kết quả vừa đưa mắt nhìn xuống, lại bị cái độ cao kia dọa hết hồn, sốt ruột bò qua bò lại trên mặt bàn.
Gil bước tới hai bước, túm lấy gáy nhóc ta, xách nhóc xuống.
"Ô..." Nhóc ta tức khắc cuộn người lại, đôi mắt to tròn màu đỏ ngay lập tức chứa đầy nước mắt.
Gil : "Nếu còn dám khóc ta sẽ quăng luôn đó."
Hơi nước mờ trong mắt nhóc tức thì bay biến, bày cái vẻ mặt nhu thuận đáng yêu, lấy lòng nhìn nhìn Gil .
"Nhóc là Puffs?" Gil đánh giá đứa bé trai thoạt nhìn còn chưa đến ba tuổi này, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn rất tự nhiên cong lên, trông càng thêm mềm mềm trắng noản. Một đầu tóc dài màu trắng bạc xoã tung chảy thẳng đến bả vai trông cực kỳ giống như lông tơ.
Nghe thấy người nọ gọi tên mình, nụ cười trên mặt Puffs lại càng thêm ngọt ngào, cố gắng sít tới cọ bàn tay Gil đang xách nó nhưng chân tay nhóc ngắn ngủn không với tới được. Chỉ có thể chuyển sang bước thứ hai lộ ra một cái răng sữa trắng sáng, dùng chất giọng ngọt ngào non nớt gọi Gil:
"Ba ba!"
Gil : "..."
Đặt Puffs ở trên mặt đất, Gil đi đến bên cạnh bàn rót một chén sữa ổn định tâm tình đang bấp bênh.
"Kêu ngài hoặc là đại nhân."
"Vâng, ba ba!"
"..."
Hình như cảm nhận được từ trên người Gil không có ý thương hại mình, Puffs vui tươi rạo rực chạy về bên người Gil. Thân hình nho nhỏ dán bên cẳng chân Gil, ngẩng đầu dùng vẻ mặt mong mỏi ngóng trông Gil.
Nửa phút đồng hồ sau, Puffs như mong muốn từ trong tay Gil nhận lấy nửa chén sữa, ngẩng đầu tuôn ừng ực.
Gil lại nhấc nhóc con lên đặt nó ngồi ở trên mặt bàn, đặt vào khay của nhóc thêm vài miếng bánh bao. Còn mình thì đứng dậy, chuẩn bị đi ra cửa.
Puffs vừa nhìn thấy Gil phải đi, vội vàng buông cái chén xuống, vội vội vàng vàng nhét miếng bánh bao Gil cho vào miệng."A a" giơ cánh tay ý bảo Gil ôm nhóc.
Gil nhíu mày, xách nó từ trên bàn xuống, đặt tới phòng khách, "Tự mình đi chơi đi, ta có việc phải ra ngoài."
"Ba ba, cùng nhau!" Puffs quay đầu lại ôm lấy cổ tay Gil, cố gắng muốn bò lên trên người Gil.
"... Đã nói là ta không phải ba ba của nhóc." Gil phẩy phẩy cánh tay thế nhưng Puffs hệt như miếng kẹo da trâu liều chết dính chặt không buông tay. Nào thấy chút xíu bộ dạng khiếp sợ lúc đầu khi nhìn thấy Gil.
"Không phải ba ba... Đó là mẹ..." Puffs còn chưa nói xong, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy sắc mặt của Gil, lập tức biết đều câm miệng. Cúi đầu nhắm mắt, dùng sức xông về phía trước, "phanh" một tiếng lọt tỏm vào trong lòng Gil.
"Cùng đi ~!"
Thở dài, không biết là bởi vì biết chuyện lúc trước giữa Bạch Mộng và Kreegans nên cảm khái hay là bởi vì Puffs hiện tại bộ dạng đáng yêu manh nha không làm cho người ta bài xích. Tóm lại cuối cùng Gil chỉ đành bất đắc dĩ ôm lấy nhóc con, mở cửa đi ra ngoài.
.
Lúc Louka Caton vác Lilith vẫn còn đang mơ mơ màng màng đi vào nhà ăn thì Lance và Eagle đã ngồi sẵn bên bàn. Trên bàn cơm còn có mấy cái chén đĩa trống không, hiển nhiên hai người đã xử lý xong bữa sáng rồi.
Lance đang xem một quyển địa lý giết thời gian, còn Eagle thì đầu tóc vàng vẫn còn tán loạn, vẻ mặt trầm tư sờ sờ cằm. Pudding đang đứng bên chân hắn phẫn nộ tru lên, thỉnh thoảng còn gặm xé một bên giày và ống quần của hắn.
Louka Caton vẻ mặt nghi hoặc, "Eagle, sáng sớm mà cậu và Pudding đã chơi cái gì vậy? Gil đâu?"
"A, Louka Caton, cậu đã dậy rồi? Sớm vậy." Eagle bị Louka Caton gọi hồn, "Tôi đâu có chơi đùa gì chứ. Về phần Gil , kỳ thật... không biết mới sáng sớm hắn cùng Puffs chạy đi đâu nữa."
Louka Caton kinh ngạc nhíu mày, "Gil mang theo Puffs ra ngoài hả?"
"Tuy rằng ta cũng cảm thấy có chút khó tin, nhưng mà quả thật sáng sớm đã không thấy bọn họ đâu cả." Eagle bất đắc dĩ cúi người ôm lấy Puddingđã bắt đầu dùng cái răng cửa nho nhỏ cắn để giày của mình, "Cậu tức giận với tôi có ích lợi gì. Ai bảo cậu gủ nướng, không phải Gil cũng không mang theo tôi sao?"
Pudding: "Rống ——!"
Eagle nhún vai, "Ăn điểm tâm không? Ăn hết chúng ta đi tìm bọn họ?"
Lúc này Pudding mới vừa lòng duỗi chân ý bảo Eagle buông mình ra, lầu bầu chạy về chậu thức ăn bên cạnh.
Rốt cục cũng đuổi được Pudding đi rồi, lúc này Eagle mới nhẹ nhàng thở ra. Mà Louka Caton ngồi một bên cũng đã bắt đầu ăn bữa sáng của mình.
"Ơ? Louka Caton, không phải lúc ở trong khu rừng rậm cậu thu được cái không gian giới chỉ kia sao?" Bây giờ, Eagle mới chú ý tới chiếc nhẫn màu vàng trên tay trái nâng chén sữa của Louka Caton.
Lại nghiêng đầu nhìn Lance ngồi ở một bên, phát hiện trên ngón tay của hắn cũng không phải chiếc nhẫn nhặt được trong rừng rậm lúc ấy.
"Chiếc nhẫn kia nào dám dùng chứ." Louka Caton nuốt đồ ăn trong miệng xuống, mới hồi đáp: "Cái nhẫn pháp sư kia đã bán lại rồi. Còn chiếc nhẫn của vị thiếu gia quý tộc kia bị ta và Lance tách viên bảo thạch ra khỏi chiếc nhẫn rồi bán riêng. Tuy như vậy bán ít đi không ít, nhưng cũng đủ cho tôi với Lance đổi chiếc nhẫn bình thường."
Eagle: "Ừm, như vậy cũng không tệ."
Bị Eagle nhắc tới chuyện chiếc nhẫn, Louka Caton đột nhiên nhíu mày, "Nhưng mà tên người lùnmua viên bảo thạch kia thật sự muốn ăn đòn!"
"Tộc người lùn đều như vậy mà. Chỉ cần có chuyện liên quan tối vấn đề lợi ích, Tộc người lùn cũng sẽ có người thiếu đòn bình thường thôi." Eagle phất phất tay an ủi.
"Nhưng là cái gã kia đặc biệt thiếu đòn!" Louka Caton "ba" đặt cái tách xuống bàn, căm giận nói.
Lance cũng nghĩ tới cái lão người lùn lúc ấy mặc cả giá giao dịch của viên bảo kia, nhíu nhíu mày. Nếu không phải lúc ấy nóng lòng muốn bán nó thì Lance cũng tuyệt đối không muốn qua lại với tộc người lùn. Có điều chuyện này cũng đã xảy ra lâu như vậy, cứ buồn bực thêm nữa cũng không còn ý nghĩa. Vì thế lại tiếp tục cúi đầu xem sách của mình.
Ba người Eagle ở nhà uống trà tâm sự một chút, nhưng kỳ thật cũng nhàn nhã thoải mái. Mà người nào đó mang theo Puffs xuất môn không bao lâu, cũng đã chú ý tới tình huống ngày hôm nay có chút không đúng.
Tầm mắt ở đằng sau như có như không một đường vẫn luôn dõi theo hắn bắt đầu từ cửa hiệu thứ hai thì đã xuất hiện, lúc sau Gil cố ý mang theo Puffs rẽ vào chợ phiên náo nhiệt, nhưng tầm mắt ở phía sau vẫn theo đuôi không dứt.
Lại thử tiến vào một cửa tiệm tương đối thanh tĩnh. Nương theo mặt tiền cửa hàng che lấp cùng với tủ kính trong suốt trong cửa tiệm, quả nhiên nhìn thấy bên ngoài cửa hàng có hai gã đàn ông tầm mắt thủy chung không rời khỏi người kiếm sĩ cao lớn bên trong cửa hàng.
"Ba ba..." Hình như Puffs phi thường mẫn cảm đối với những tầm mắt ác ý chung quanh, từ lúc Gil cảm giác có người theo đuôi thì Puffs luôn bất an chui vào trong lòng Gil.
Gil vỗ vỗ đỉnh đầu Puffs nằm trong lòng, từ trên kệ tiện tay cầm lấy mấy gói kẹo hộp đóng gói đẹp đẽ, lại đút một cái cho Puffs. Cúi đầu ở bên tai Puffs nói nhỏ mấy câu.
Puffs ôm hộp kẹo kinh ngạc ngẩn đầu, nhìn thấy Gil nhíu mày ánh mắt dò hỏi, ngay sau đó còn nghiêm túc gật đầu. Khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc.
Gil vừa lòng xoa nhẹ đỉnh đầu của nó, giống như thưởng cho nó lại đút cho nó một cái hộp Muffin trông rất đáng yêu. Bản thân mình còn cầm mấy món điểm tâm ngọt không biết đến tột cùng là món gì, đi tới cửa trả tiền. Sau đó vẻ mặt tự nhiên đẩy cửa bước ra.
Hai gã kiếm sĩ nhìn như vô ý tựa vào đầu đường nói chuyện phiếm, lúc này thấy Gil ôm Puffs từ cửa hàng đi ra. Đợi đến khi một lớn một nhỏ đi xa, lúc này mới dùng một loại tư thế cực kỳ nhàn nhã theo phía sau.
Hai người một đường hết nhìn đông tới nhìn tây, thoạt nhìn giống như đang ngắm nhìn cảnh tượng phồn vinh chung quanh chỗ ngã tư đường. Kỳ thật khóe mắt vẫn một mực gắt gao bám đuổi hai người đi phía trước.
Cũng may thanh niên mặc trang phục luyện kim thuật hoàn toàn không phát giác, một đường ôm đứa nhỏ đi tới thỉnh thoảng lại ngừng một chút, thỉnh thoảng cúi đầu trao đổi hai câu với đứa nhỏ trong lòng. Hai gã kiếm sĩ thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng thập phần kiên nhẫn vẫn duy trì một khoảng cách xa xa nhìn chằm chằm, một chút không có tiến lên quấy rầy ý tứ của.
Dần dần, hai người không chút phát hiện bọn hắn đã bị người thanh niên tóc đen dẫn tới khu chợ tấp nập nhộn nhiệt. Đã không còn đám người rộn ràng hòa cùng tiếng la hét sôi nổi của những người bán hàng rong, hoàn cảnh chung quanh yên tĩnh không ít.
Thanh niên vẫn thong thả đi về phía trước, đứa nhỏ trong lòng thỉnh thoảng lôi kéo vạt áo của hắn, nâng hộp kẹo hình như đang khoe cái gì. Thoạt nhìn thì bề ngoài của thanh niên tóc đen có chút nghiêm nghị lạnh lùng nhưng đối với đứa nhỏ cũng rất nhẫn nại, thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng đáp lời. Thoạt nhìn bầu không khí giống như một đôi cha con ấm áp.
Hai gã kiếm sĩ đối với bầu không khí ôn tình có chút khinh thường bĩu môi. Nhưng trong người gánh vác nhiệm vụ vẫn hết sức cẩn thận tẫn trách đi phía sau.
Nhìn thấy một lớn một nhỏ phía trước đột nhiên rẽ vào một cái ngỏ tắt nhỏ. Lúc này hai người mới tăng cước bộ, tận lực không phát ra tiếng vang rẽ theo vào.
"Người, người đâu rồi? !"
Hai gã kiếm sĩ quẹo cua, đột nhiên phát hiện cách vài bước phía trước là một bức tường đá cao lớn. Mà vừa rồi thanh niên và đứa nhỏ chỉ cách có vài bước nhưng hiện tại lại giống như bốc hơi khỏi nhân thế.
"Khốn kiếp! Trúng kế. Mau tìm!"
Cũng không tiếp tục bận tâm có thể kinh động tới mục tiêu hay không, hai gã kiếm sĩ lập tức luống cuống phân công nhau tìm kiếm chung quanh. Một gã thậm chí còn trực tiếp nhảy vọt qua bức tường vây, người kia thì hốt ha hốt hoảng quẹo vào ngõ nhỏ bên cạnh tìm kiếm.
Đợi đến khi bóng dáng hớt ha hớt hải của hai người nọ biến mất, một lớn một nhỏ lúc này mới hệt như quỷ mỵ từ trong chân tường không có một bóng người xuất hiện.
"Ba ba, bọn hắn chạy mất rồi."
"Làm không tệ." Gil khen ngợi vỗ vỗ đỉnh đầu Puffs.
Puffs vui vẻ cánh tay vung vẫy hộp kẹo, tiếng vang bụp bụp làm cho người ta cảm thấy sung sướng vô tận.
"Ha ha ha ha, là bọn hắn quá ngu ngốc nha. Ảo thuật đơn giản như vậy cũng nhìn không ra."
Gil chẳng ừ hử chỉ cười cười, ôm Puffs xoay người đi về hướng ngược lại.
Ảo thuật đơn giản sao?
Tuy trí nhớ của Puffs đã bị rút bỏ, trở lại hình hài của ấu thú. Nhưng khả năng biến hóa của ma thú cấp thánh cùng với năng lực ngôn ngữ lại không hề bị mai một. Đối với Puffs hiện tại mà nói, cho dù là sử dụng màn ảo thuật với thủ pháp đơn giản nhất thì căn bản những người có năng lực cấp bảy, cấp tám không thể dễ dàng nhìn thấu.
Chỉ là chuyện vừa mới thật sự có chút kỳ quái, Gil cẩn thận lọc qua một lần thân phận của hai gã kiếm sĩ kia, lại cũng không phát hiện ra điều gì. Cuối cùng cũng chỉ đành ôm Puffs trở về rồi hẳn nói sau.
Lai bi theo duoi chac lan nay ca doi se chay toi coc suong mu
Trả lờiXóa