Vân Lạc Cửu
Phong
Chương 54 hương vong linh ( hai )
"Trứng rồng? !" Eagle vừa nghe, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm quả trứng màu đen to lớn trước mắt, "Thật sự sẽ ấp ra rồng thiệt sao?"
Gil bước hai bước tới gần, dùng ma lực phủ quanh bàn tay phải, cẩn thận tránh đi nhiệt độ nóng cháy tỏa ta, nhẹ nhàng vuốt vỏ trứng một chút, "Vẫn còn nguyên tố sinh mệnh, nếu không có gì bất trắc thì có thể mạnh mẽ nở ra."
Chỉ có điều ai có thể chuyển trứng rồng đến đây?
Gil ngẩng đầu nhìn giá sách nằm một bên, đi qua rút ra một quyển đã bị nhòa nghiêm trọng, thoạt nhìn trông có chút cũ nát.
Ở trên đại lục này Long Tộc là chủng tộc có tính cách bá đạo nhất chuyên bao che khuyết điểm lại còn rất bạo lực. Đặc biệt đối với con nhỏ, là nghịch lân của cả Long Tộc. Đây cũng là chủng tộc đơn thế nhưng lại có sức chiến đấu mạnh nhất Vantican Lance, có điều quần tộc rất thưa thớt, điều kiện sinh sôi nảy nở rất khó khăn cũng chính là nguyên nhân Long Tộc cực kỳ ít ỏi.
Dưới tình huống bình thường thì Long Tộc sống lâu nhất cũng có thể sống tới ngàn năm, nhưng có điều trong một quần Long Tộc nội trong hai ba trăm năm cũng không nhất định có một quả trứng rồng được mạnh khỏe nở ra. Xác suất ít ỏi như vậy cho nên tự nhiên đối với Long Tộc thì trứng rồng và rồng con còn trân quý hơn so với toàn bộ vàng bạc bảo thạch hiếm có trên đời.
Nhưng bây giờ trong một cái sơn động nho nhỏ nhỏ đột nhiên lại xuất hiện một quả trứng rồng chứa sinh mệnh xác xuất nở cao như thế—— nếu Gil không lầm thì quả trứng này cũng sắp sửa nở thành rồng con rồi. Nhưng bất kể tra khắp các ngõ ngách xung quanh cũng chưa tìm được dấu hiệu cho thấy nơi đây đã từng có Long Tộc sinh sống.
Rốt cuộc ai có năng lực như vậy, có thể chuyển quả trứng rồng này dưới mí mắt của vài con, thậm chí hơn mười con rồng trưởng thành bắt đến đây chứ?
Vả lại quả trứng rồng muốn thành rồng con thì ước chừng ít nhất cũng phải cần mất cả trăm năm. Quắc mắt xem xét hoàn cảnh chung quanh một lần nữa, rõ ràng thời gian quả trứng rồng nằm ở đây tuyệt đối cũng không ngắn.
Quyển sách Gil cầm trong tay, bất quá cũng chỉ là bản chép thô sơ đơn giản khái quát trong mấy trang, mày nhíu chặt —— trên trang giấy ố vàng ghi lại tất cả đều là cách điều chế ám kim thuật.
Ám kim thuật này tự nhiên Gil cũng hiểu một chút, đây cũng là một loại nằm trong chuyên ngành luyện kim thuật. Nhưng vì thủ pháp này quá mức quỷ dị vả lại rất máu me cho nên được chia vào loại ám kim thuật. Hiện tại tại đại lục Vantican Lance, ám kim thuật cơ hồ cùng giống như vong linh pháp sư, là một cái chức nghiệp bị bài xích.
Gil lại loay hoay trên giá sách tìm suốt nửa ngày, cuối cùng từ mấy quyển sách trên kệ tìm được một chữ kí giống nhau.
"Sao thế?" Ánh mắt của Eagle cuối cùng cũng từ quả trứng rồng dời đi một chút, hỏi Gil đứng bên cạnh không ngừng sục xạo kệ sách, "Phát hiện được gì sao?"
Trong tay Gil cầm một quyển giở trang giấy có đề chữ ký đưa tới, để cho hắn tự nhìn.
" Kester Bert? Hình như tôi đã nghe ở đâu rồi ..." Eagle cúi đầu cố gắng nhớ lại.
"Seyfer á." Gil thản nhiên nhắc nhở.
"A!" Eagle ngẩng đầu, "Là hắn!"
Kester Bert, người bậc nhất trên đại lục này và đồng thời cũng là người luyện kim thuật duy nhất điên cuồng trầm mê ở trong ám kim thuật khủng bố. Trong thế giới của hắn, mọi thứ chỉ có hai loại : một là tài liệu luyện kim thuật, một là không phải tài liệu luyện kim thuật.
Mà còn điên cuồng hơn là hắn đã từng đem người sống làm nguyên liệu luyện chế phẩm chất luyện kim thuật, mỗi điều cấm kỵ của các chủng tộc trên đại lục hắn đều không thèm để ý tùy ý mạo phạm. Là một trong số ít đối tượng bị toàn bộ chủng tộc trên đại lục này truy nã.
"Đúng thế , tôi nhớ mấy chục năm trước, hắn đã bị thánh điện Quang Minh vây bắt, xử tử ở Seyfer rồi mà." Eagle khiếp sợ nhìn chằm chằm cái chữ kí trên góc.
Kester Bert là người đã bị toàn bộ mấy đại chủng tộc trên đại lục truy nã suốt mấy thập niên. Cuối cùng mới bị người của thánh điện Quang Minh bắt lấy xử tử, vào lúc đó cũng gây ra một trận xôn xao không nhỏ trên đại lục. Eagle tự nhiên cũng có ấn tượng.
"Căn cứ vào mốc thời gian, xem ra cũng là hợp lý." Gil lau lớp bụi bậm bám trên giá sách, "Đúng là long tức, bảo tồn ba trăm năm không hề hấn gì cũng rất dễ dàng. Mà trứng rồng muốn nở cũng cần mất trăm năm. Từ lúc Kester Bert bị xử tử đến giờ tính một cách chính xác cũng đã sáu mươi hai năm. Theo độ phát triển sinh mệnh của quả trứng này thì có lẽ cũng sắp trứng rồi . Không biết rốt cuộc Kester Bert đã bắt nó đem tới đây từ khi nào."
Eagle ngơ ngác gật gật đầu, Gil suy đoán giải thích hơn nửa ngày, thế nhưng hắn chỉ nghe được một tin tức, "Nói cách khác, quả trứng rồng nỳ là Kester Bert không biết lấy từ đâu chuyển tới đây. Mà bây giờ Kester Bert đã chết rồi, cha mẹ của nó cũng không biết là ai? Hơn nữa... Nó còn sắp nở sao?"
Gil gật đầu, "Theo dấu hiệu thì có thể nói như vậy."
"Toffee!" Eagle lập tức xoay người nhìn lại quả trứng rồng trước mặt, trong đôi mắt xanh being biếc lòe lòe phát ánh sáng yêu thương tràn trề, "Từ nay về sau, ta sẽ là cha của con!"
"Đừng có tự ý đặt tên bậy bạ!" Gil nhịn không được muốn đỡ trán, "... Cậu lại muốn để làm chi?"
Eagle trìu mến vuốt ve quả trứng rồng, dùng một loại ngữ khí rất mộng ảo biểu đạt tầm tình: "Lúc còn bé tôi vẫn luôn có một giấc mơ, chính là trở thành kỵ sĩ cưỡi rồng!"
"..." Gil : "Từ nhỏ cậu đã mơ nhiều vậy rồi hả."
Nhưng hiện tại giờ này Eagle căn bản chẳng nghe thấy bất cứ lời nào Gil nói, cả người đang đắm chìm vào quả trứng rồng đáng yêu này. Thậm chí hắn có cảm giác mình đã sắp sửa được ngồi trên lưng rồng thật lớn, vi vu nhìn ngắm tất cả quang cảnh trên đại lục Vantican Lance này rồi!
Đối với việc Eagle rõ ràng đã tiến vào trạng thái cuồng ma, Gil cũng lười quan tâm đến hắn . Tiếp tục ở bên trong thạch động lật xem những vật phẩm Kester Bert để lại. Mà Pudding từ lúc bước vào đây một mình đi loanh quanh khắp nơi, cuối cùng cũng trở lại giữa động, nghi hoặc run rung cái lỗ tai.
"Pudding, sao vậy?" Gil thấy trạng thái của Pudding thật sự có chút khác thường, lại hỏi một lần.
Pudding nhỏ giọng đáp lại một tiếng, nhưng không thể biểu đạt rõ ràng ý tứ của mình, thoạt nhìn có chút nôn nóng.
"Cậu muốn tìm thứ gì hả?" Tuy hiện tại trong lòng Eagle hơn phân nửa đều đặt trên quả trứng rồng , nhưng hắn vẫn chú ý thấy tình huống Pudding khác thường. Bây giờ nhìn Pudding quẫy cái đuôi xoay quanh mình, cũng đem lực chú ý đặt ở trên người nó.
Ngay trong lúc lực chú ý của cả Gil và Eagle đều đổ dồn về trên người Pudding thì cái giá kim loại đang đặt quả trứng, đột nhiên lắc một cái.
Nhưng Gil và Eagle vẫn còn đang đọc ý Pudding biểu đạt qua ngôn ngữ hình thể phức tạp thì lúc này cái giá kim loại bên trên bắt đầu lay động kịch liệt. Thời điểm nó lung lay sắp đổ thì Gil bất chợt ngẩng đầu.
Mà lúc này Eagle mới chú ý tới, quay người lại, hoảng sợ phát hiện cái giá đã sắp sửa đổ xuống.
"A a a a! ! Toffee a ——! ! !" Eagle xoay người bổ nhào về phía trước, đồng thời lúc này bên cạnh Gil cũng đột nhiên thoáng hiện bóng đen, muốn Chươngm phía dưới quả trứng rồng.
Nhưng bất kể là Gil hay Eagle cũng đều chậm một bước. Nương theo một tiếng "lạch cạch" thanh thúy thì quả trứng rồng nện trên mặt đất lại bắn lên trên.
Đồng thời, vốn long tức vây quanh quả trứng cũng bởi vì cái giá kim loại đổ sụp xuống, mà bị nện đến tia lửa bắn ra. Vô số đốm lửa màu đen lơ lửng trôi lềnh bềnh giữa không trung, rồi lại rơi xuống lò sưởi trong tường.
Gil cùng Eagle thăm liên tục bật lên vài cái, hơn nữa từ quả trứng rồng lại phát ra tiếng vang "răng rắc" càng nghe càng khủng bố, căn bản không chú ý tới tình huống khác.
Trên mặt đất chỗ long tức rơi rụng hình như có thứ gì đó lặng lẽ được nhóm lên. Trong lúc đó ma pháp nguyên tố bên trong sơn động đột nhiên tăng vọt, Gil chỉ kịp duỗi tay tóm lấy vừa vặn ôm lấy Eagle đang ôm quả trứng rồng vào trong ngực, một tay xách cái đuôi Pudding. Còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở thì một đoàn bạch quang trước mắt hiện lên, lập tức mất đi ý thức.
.
Gió đêm lành lạnh thổi qua gò má, xúc cảm lạnh lẽo khiến Gil từ trong choáng váng thanh tỉnh vài phần.
Bưng cái trán chống thân thể nhỏm dậy, Gil miễn cưỡng chống mí mắt, xuyên thấu qua tầm mắt mơ hồ xác định Eagle cùng Pudding nằm ngay bên cạnh. Lúc này mới an tâm nhắm hai mắt lại, để xoa dịu cơn quay cuồng truyền từ đầu làm cho người ta buồn nôn.
Gil ngồi tại chỗ một lúc lâu, lúc này mới cảm thấy cái đầu như bị kim châm miễn cưỡng có thể chịu đựng, mới từ trong giới chỉ tìm một lọ thuốc nâng cao tinh thần. Một ngụm uống hết cả bình, cuối cùng đến lúc này mới cảm thấy đầu óc chậm rãi thư thái trở lại.
Ngẩng đầu nhìn chung quanh, lúc này Gil mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, bọn họ đã từ bên trong sơn động chuyển dời ra đồng cỏ ngoài trời. Mà trong lòng của Eagle còn ôm thật chặc quả trừng đen thuần. Pudding thì đang nằm ở bên cạnh mình. Mà pháp trượng của hắn cùng thanh trọng kiếm của Eagle đều rơi xuống ở cách đó không xa.
Chung quanh có vẻ phi thường trống trải, trên đầu treo một vầng trăng tròn vành vạnh, vắt vẻo treo trên cao. Ở nơi này khắp bốn phía xung quanh dường như cực kỳ vắng vẻ. Gil chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía xa xa.
Đồng cỏ mênh mông vô bờ, chẳng nhìn tới điểm cuối, cũng không phát hiện ra bất cứ tung tích của loài... sinh vật khác. Ngẫu nhiên chỉ có làn gió đêm thổi qua mặt cỏ thì phát ra tiếng "sàn sạt" rất nhỏ. Toàn bộ mọi thứ trông có vẻ cực kỳ an bình.
Gil cầm lấy pháp trượng của mình, cảnh giác nhìn quanh bốn phía. Sau khi xác nhận chung quanh thật sự không có bất kỳ một loại sinh vật nào khác, lại triệu hồi ra mấy ma yểm, bảo chúng nó đi tra xét xa xa. Lúc này mới bế Pudding lên, gọi Eagle còn đang mê man.
"A..." Eagle bị Gil gọi dậy, trạng thái cũng y hệt như Gil ban nãy, thống khổ ôm cái trán. Gil rót một bình thuốc nâng cao tinh thần cho hắn, qua một lúc lâu, Eagle mới tỉnh táo trở lại.
"Đây là... ?" Eagle nhận lấy trọng kiếm Gil đưa tới, mờ mịt đánh giá bốn phía.
"Không biết, sắp xếp đồ đạc của cậu rồi chúng ta chờ ma yểm quay về tính tiếp." Gil cũng hiểu tình huống có chút quỷ dị, lời giải thích hợp lý nhất bây giờ chính là bọn hắn lại sơ sẩy đụng phải Truyền Tống Trận trong sơn động. Hơn nữa căn như vào tình huống lúc này thì khẳng định đây là Truyền Tống Trận cự ly xa —— Trong cốc sương mù tuyệt đối không có thảo nguyên mênh mông vô bờ như vậy.
Nhưng Gil theo bản năng lại cảm thấy, lần này khẳng định bọn hắn không chỉ đụng phải một cái Truyền Tống Trận đơn giản như vậy.
Trong không khí chung quanh có nguyên tố ma pháp tự do di động, hoàn toàn không giống với tình huống lúc bình thường. Theo lý mà nói thì mật độ ám nguyên tố lúc này rõ ràng cao hơn rất nhiều.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^