Lililicat
Mộ Dung Đức Âm nhận được một cuộc điện thoại thần bí, bảo hắn đi một mình đến khu dân cư vắng vẻ ngoài vùng ngoại ô, bằng không tính mạng Thác Nhân khó bảo toàn, vì cứu Thác Nhân, sau khi tan học Đức Âm ngồi xe do Thị Long cầm lái tới vùng ngoại ô tìm người. Lúc này, Địa Ngục Khuyển đã ẩn mình trong chỗ tối, âm thầm theo đuôi Đức Âm.
Lúc này sắc trời dần tối, cảnh trí xung quanh đều dần dần mơ hồ, đây là khu bỏ hoang trước kia từng là một mảnh đất quy hoạch để xây dựng biệt thự, nhưng bởi vì đủ các loại nguyên nhân chỉ xây một nửa đã bị đình chỉ, nhưng bởi vì nơi này cách xa nội thành cho nên nơi này chẳng khác gì một tòa quỷ thành, hiếm có người ở.
Từ một góc âm tu có hai người đàn ông cao to chặn đường Mộ Dung Đức Âm, tiến lên trước mấy bước lục soát người. Sau một hồi tra khám, xác định Mộ Dung Đức Âm không mang theo vũ khí cùng điện thoại, lúc này bọn họ mới dẫn hắn đi về phía trước, cuối cùng tiến vào một căn biệt thự tối đen, chui vào tầng hầm dưới mặt đất.
Sau khi đẩy Mộ Dung Đức Âm vào tầng hầm dưới đất, hai gã đàn ông khóa chặt cánh cửa sắt bên ngoài lại. Nhưng không ngờ, hai người vừa mới đóng cửa lại, đã bị Địa Ngục Khuyển thần không biết quỷ không hay đánh ngã, mà ổ khóa sắt cũng bị Địa Ngục Khuyển dễ dàng bẻ gãy, ngay lạp tức hắn giống như một bóng ma lẻn vào.
Mà lúc này, tại hầm ngầm tối đen bên dưới lòng đất, Đức Âm từ bậc thang bước từng bước một đi xuống, rốt cục cũng tới tầng trệt, thấy được một cái hình phòng cải biến cho phù hợp với thời đại này. Chỉ thấy Thác Nhân cả người toàn là máu, bị khóa ở trên vách tường, nửa chết nửa sống gục đầu.
"Thấy hắn như thế, đau lòng sao?" Hân Triệt giọng điệu quái gở từ một bên bước ra, nhìn Đức Âm cười lạnh.
"Cuối cùng anh cũng chịu xuất hiện , Mộ Dung Đức Âm." Trong tay Hân Triệt còn cầm một cái roi da, xem ra vừa rồi hắn chính là dùng cái roi này ngược đãi Thác Nhân.
Mộ Dung Đức Âm hơi hơi nhíu mày đáp: "Vì sao lại gọi ta tới đây, vì cái gì muốn liên lụy tới người khác?"
"Bởi vì ta muốn nhìn thấy anh lộ ra cái vẻ mặt này, nếu tôi không thể trở thành duy nhất của anh thì hãy để tôi trở thành vết thương sâu nhất trong lòng anh!" Trong ánh mắt Hân Triệt toát ra thần sắc điên cuồng.
Hắn đi đến bên cạnh Mộ Dung Đức Âm, vươn tay vuốt ve hai gò má của Mộ Dung Đức Âm, trong ánh mắt điên cuồng dần dần biến thành si mê.
Mộ Dung Đức Âm nhìn hắn: "Rốt cuộc cậu muốn ta làm như thế nào?"
"Tôi muốn... hoàn toàn có được anh..." Hân Triệt nheo ánh mắt lại, dần dần dí sát mặt vào mặt Mộ Dung Đức Âm, bởi vì Mộ Dung Đức Âm cao hơn hắn rất nhiều, hắn phải kiễng mũi chân, mới có thể nâng môi mình đến cằm Mộ Dung Đức Âm.
"Đáng ghét!" Hân Triệt một phát túm lấy vạt áo của Mộ Dung Đức Âm, mệnh lệnh: "Xoay người!"
Một phen lạnh lẽo chủy thủ lại vào lúc này thần không biết quỷ không hay mà đáp đến Hân Triệt trên cổ, Địa Ngục Khuyển kia trầm thấp tiếng nói so chủy thủ còn muốn rét lạnh: "Gục xuống."
"Mộ Dung Đức Âm! Anh cái đồ khốn kiếp!" Hân Triệt sau khi giật mình hoảng sợ lại thoắt một cái trở nên giận tím mặt, cơn tức bùng lên, khiến cho hắn không những không ngừng động tác trong tay, trái lại tay thọt vào trong túi tiền móc ra cái dao xinh xắn giấu sẵn bên trong, hung hăng đâm vào Mộ Dung Đức Âm.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Địa Ngục Khuyển thoáng hiện một tia bí hiểm sâu không lường được, rõ ràng trong nháy mắt có khả năng ngăn cản Hân Triệt, nhưng hắn không động thủ, mắt mở trừng trừng mà nhìn Hân Triệt đem thanh đao nhỏ ấy đâm vào bụng Đức Âm.
Máu tươi lập tức từ trong bộ đồng phục Đức Âm khuếch tán, Mộ Dung Đức Âm lui về phía sau một bước, tựa vào trên vách tường, bưng bụng hỏi Hân Triệt: "Đây là kết quả cậu mong muốn sao?"
Thanh đao trong tay Hân Triệt kịch một tiếng rơi xuống đất, hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm Mộ Dung Đức Âm. Địa Ngục Khuyển lập tức đi lên, cánh tay cầm đao buông thỏng trên mặt đất.
Lúc này, Thác Nhân hơi hơi mở to mắt, nhìn thấy một màn máu chảy đầm đìa lại thấy Mộ Dung Đức Âm tựa vào trên người Hoa Ảnh thở dốc, máu tươi không ngừng từ bụng của hắn chảy ra, nhìn ghê người.
"Đức Âm..." Thác Nhân giọng khàn khàn gọi một tiếng, bởi vì thương thế quá nặng, hắn cũng chỉ mở miệng nói một câu như vậy, rồi hôn mê luôn.
"Đều đã bất tỉnh ?" Đức Âm hỏi Hoa Ảnh.
"Vâng, chủ nhân." Hoa Ảnh đáp.
Lúc này Đức Âm đột nhiên đứng lên, rút túi máu trên bụng ra, phân phó: "Mang hai người này mang đi."
.
.
Đức Âm trở lại nhà, kể sơ qua tình cảnh mình bị bắt cóc cho Long Sách nghe. Sau khi Long Sách nghe xong thì nói: "Ta đã sớm nói, Thác Nhân này trời sinh có sẵn tướng mạo thụ khổ bức, tuyệt đối sẽ không mang đến chuyện tốt gì. Chẳng qua như vậy cũng tốt, đúng lúc có thể mượn cơ hội này lăng xê một chút, Bảo Bảo, ngươi chuẩn bị đi, ta muốn tuyên bố tin tức ngươi bị thương nhập viện."
Đức Âm: "... ..."
Quả nhiên, ngày hôm sau, tin tức Mộ Dung Đức Âm bị tập kích bị thương trở thành tin trang nhất các tạp chí trên toàn quốc, vô cùng xôn xao oanh động.
Bệnh viện quý tộc Mộ Dung Đức Âm đang nằm cũng nhanh chóng trở thành tiêu điểm. Mà đồng thời Hân Triệt cũng bị đưa vào bệnh viện, thì bị hoài nghi là thủ phạm đâm Đức Âm bị thương, dẫn đến ngàn vạn sườn lợn rán bao vây khắp trong ngoài bệnh viện, muốn giúp Đức Âm đòi lại công đạo thanh thế này đúng là thị uy.
Một số fan trung thành của Hân Triệt hợp thành "đoàn tinh linh ", cùng nhóm sườn lợn rán đấu đá kịch liệt, bởi vậy càng khiến cho đoàn sườn lợn rán và nhóm tinh linh toàn quốc đối địch lên đến đỉnh điểm.
Internet đối mặt mắng mỏ, trên các diễn đàn mỗi một lần đụng độ tia lửa bắn tóe tứ tung, có đôi tình nhân thậm chí bởi vì thần tượng khác nhau mà dẫn đến chia tay.
Nhóm sườn lợn rán lại bắt đầu những chuỗi ngày chung tay đoàn kết, cũng hợp thành chiến đoàn bảo vệ thánh Âm Heo, mười hai người đứng đầu trong đoàn sườn lợn rán toàn quốc được xưng là mười hai sườn lợn rán hoàng kim, thề sống chết bảo vệ Âm Heo, phát động thánh chiến với binh đoàn tinh linh.
Tóm lại, thời kỳ trưởng thành của nhóm hàng này chủ yếu chính là thích gây sức ép.
Lại nói, Long Sách lợi dụng sự kiện này khiến cho danh tiếng Đức Âm lại nâng thêm một bậc thang —— các ngôi sao minh tinh chính là thời khắc phải luôn phải có đề tài mới, thời điểm mọi người không muốn đàm luận với bạn, cũng đã rõ ràng thời kỳ tỏa sáng của bạn cũng đã qua.
Mà Âm Heo, cuối cùng cũng như Long Sách mong đợi, ngồi trên xe lăn xuất hiện ở trước mặt truyền thông. Chẳng qua bởi vì Âm Heo hiện tại còn đang trong quá trình "dưỡng thương", cho nên xin miễn mọi cuộc trả lời phỏng vấn Giới truyền thông cũng chỉ có thể cách một tấm kính thủy tinh, quay mấy đoạn phim Đức âm ngồi ở trên xe lăn được người đẩy vào trong phòng bệnh.
Mà đối với Đức Âm mà nói, những ngày nằm viện chính là những ngày được vui chơi giải trí, hắn chỉ cần làm một việc chính là xuống tầng trệt cùng Địa Ngục Khuyển chạy tới chạy lui, đùa đùa mèo mỹ lông ngắn.
Rốt cục, Thác Nhân bí mật chuyển vào nơi này, ở cùng một lầu với Đức Âm cũng đã thanh tỉnh.
Đức Âm nghe tin Thác Nhân đã tỉnh lại , liền chuẩn bị tới nhìn hắn một chút. Dù sao thì hắn cũng rảnh rỗi nhàm chán, vì thế dưới sự hỗ trợ của khuyển nhà mình dùng xe lăn tới phòng bệnh thăm. Thác Nhân thụ đều là ngoại thương, nhưng là bởi vì đã bị tinh thần kích thích quá lớn, bởi vậy kéo dài tới mấy ngày sau mới thanh tỉnh.
Đương lúc hắn chậm rãi mở mắt ra, thời điểm nhìn thấy Đức Âm, nhất thời từ một một bộ biểu tình khổ bức, kinh ngạc nhìn Đức Âm nửa ngày, lập tức thống khổ ngoảnh mặt sang một bên. Nức nở nói: "Đức Âm... Tôi không ngờ sẽ được gặp lại anh..."
"Là do tôi nên cậu mới gặp phải tai bay vạ gió này đúng không?" Đức Âm nói, "Cậu yên tâm, không có lần sau."
"Không... hai người chúng ta, căn bản là hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Đức Âm, van cầu anh, buông tha cho tôi." Thác Nhân khẩn cầu, "Tôi không muốn bị cuốn vào trong thế giới của anh, cũng không muốn anh vì tôi mà bị thương. Tôi chỉ muốn chuyên tâm vào luyện tập, có được không?"
Đức Âm hơi hơi sửng sốt, không thể tưởng được Thác Nhân người này thế nhưng thật sự có thể ma lực chống cự lại mình, thật là một tên gia hỏa đặc biệt. Khó trách, tên Thác Nhân khổ bức này có đôi khi còn sẽ tản mát ra một chút quang mang không giống người thường như vậy.
"Tốt thôi, nếu cậu đã muốn rời khỏi tầm mắt của tôi, vậy thì tôi sẽ cho cậu tự do. Chỉ có điều vận mệnh của cậu chính là kẻ tù tội, rời khỏi tôi, cậu sẽ lại quay trở tiếp tục với vận mệnh đau khổ như trước, cậu thật sự quyết định như vậy sao?" Đức Âm hỏi.
"Hãy để cho tôi được tự do, Đức Âm. Tôi thật sự không hy vọng anh lại vì tôi mà bị thương thêm nữa." Thác Nhân quay sang, mặt đầy nước mắt nhìn Đức Âm.
"Ách..." Đức Âm nghĩ nghĩ đáp: "Chờ thương thế của cậu tốt lên, cậu hãy bước trên hành trình hướng tới câu lạc bộ bóng đá thiếu niên ở Italy đi , có lẽ một ngày kia, lúc cậu trở thành siêu sao bóng đá, đến lúc đó, cậu hãy đến gặp tôi đi."
"Vậy, cứ quyết định như vậy đi." Lần đầu tiên Thác Nhân lộ ra nụ cười sáng lạn với Đức Âm, mà còn chảy nước mắt, "Hãy đợi đến ngày đó rồi gặp lại, bạn của tôi."
"A a a a! Bằng hữu!" Âm Heo đột nhiên bốc cháy, Thác Nhân làm cho hắn biết được, hóa ra trên cái thế giới này, giữa nam nhân cùng nam nhân còn có thứ tình cảm thuần khiết như thế tồn tại!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^