Lililicat
Phong
Chương 32. . .
"Hân Triệt, chúng ta hãy buông bỏ lòng thù hận, làm bạn bè đi!" Mộ Dung Đức Âm nhiệt huyết đứng ở trước giường bệnh của Hân Triệt nói. Rất hiển nhiên, hàng này đã được Thác Nhân cổ vũ, trong chuỗi ngày rảnh rỗi sinh nông nỗi bắt đầu chơi trò tình bạn hữu.
"... Mộ Dung Đức Âm... Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!" Hân Triệt thốt lên một câu nói sâu xa. Tầm mắt hắn khóa chặt trên người Mộ Dung Đức Âm, giống như muốn dùng ánh mắt chọc Mộ Dung Đức Âm thành một cái sàng. Mộ Dung Đức Âm hủy toàn bộ mọi thứ hắn có, hắn đã lập lời thề cả đời này sẽ mang theo nỗi oán hận đối với Mộ Dung Đức Âm.
"Vậy cậu muốn tôi làm thế nào, cậu mới bằng lòng buông bỏ thù hận trong lòng?" Mộ Dung Đức Âm hỏi.
"Tôi muốn anh... Muốn anh..." Trong ánh mắt của Hân Triệt càng lúc càng trở nên mê loạn, hô hấp dồn dập, cuối cùng hai mắt tối sầm, ngất xỉu.
Mộ Dung Đức Âm cảm thấy quá vô vị, vì thế quay đầu phân phó với Địa Ngục Khuyển: "Hoa Ảnh, chúng ta hãy làm bạn thân cho đến hết cuộc đời này đi!"
"Chủ nhân ~~~~~" Hoa Ảnh quỳ gối xuống, hưng phấn cọ đôi dép lê của Đức Âm, "Hoa Ảnh thề cả đời sẽ làm cẩu của ngài!"
Đức Âm thở hắt ra, sờ sờ cái đầu Hoa Ảnh, ý bảo khuyển nhà mình hãy đứng lên.
Xem ra, cuộc đời này đã định trước là Đức Âm chỉ có mỗi một người bạn đó chính là bạn Thác Nhân khổ bức thụ.
Kết thúc chuyến thăm bệnh an ủi khuyên răn mấy bệnh nhân bởi vì đủ các loại nguyên nhân do mình mà nằm viện, Đức Âm tiếp tục hành trình tìm kiếm đủ các loại phương pháp giải quyết sự tịch mịch trong lòng mình. Long Sách đã đi làm, cả tầng lầu vắng vẻ hẳn lên, làm bạn với hắn cũng chỉ có mỗi Địa Ngục Khuyển trung thành và tận tâm.
"Hoa Ảnh, chúng ta chơi cái gì đi?" Đức Âm hỏi.
Địa Ngục Khuyển lên tinh thần, vội vàng nói: "Tiểu chủ nhân, ta làm ngựa cho ngươi cưỡi được không?"
Trong cảm nhận của Địa Ngục Khuyển, hắn vẫn luôn hy vọng chính mình sẽ giống những ảnh vệ khuất nhục chịu ngược một lần!
"Không có ý nghĩa." Đức Âm mới không thích cái loại trò chơi của mấy đứa con nít ba tuổi này.
"Vậy thì tiểu chủ nhân, ngài dùng gia hình trút hết lên người thuộc hạ thì sao?" Địa Ngục Khuyển ánh mắt lấp la lấp lánh.
"Hoa Ảnh, ngươi chả thú vị gì ca ." Âm Heo khinh bỉ. Cuối cùng, Âm Heo chán đến chết quay trở lại phòng bệnh của Thác Nhân, tìm người giải buồn.
Thác Nhân thật vất vả mới từ trong bể tâm tình mênh mông vừa rồi bình phục được một chút, không ngờ Âm Heo đột nhiên lại xông vào, khiến cho adrenalin của hắn bị kích thích tăng lên, ngay cả giọng nói cũng mang theo vài phần run rẩy, thấp thỏm hỏi: "Sao anh... anh lại tới đây làm cái gì?"
"Tôi vừa rồi suy nghĩ hồi lâu, lại cảm thấy người Trung Quốc nếu như muốn trong thế giới bóng đá có được vị trí nhỏ nhoi, chỉ dựa vào sự cố gắng cùng với tài năng trời cho vẫn là không đủ ." Đức Âm nghiêm túc nói.
"Vậy... ý của anh là... Còn cần gia thế nữa sao? Mộ Dung Đức Âm, tôi đã nói rồi, tôi không cần anh giúp đỡ, về sau cũng không trở cần quan tâm tới vấn đề của tôi, anh không cần..." Thác Nhân vội vàng lắc đầu.
"Tôi cũng chưa nói là muốn giúp đỡ cậu cái gì, ý của tôi là, tôi muốn dạy cho cậu một kỹ năng trân quý mà con người bây giờ đã bỏ quên từ lâu rồi, " Mộ Dung Đức Âm ánh mắt trở nên thâm trầm, bộ dạng cao thâm như tiên nhân đạo sĩ đắc đạo mà nói, "Ta muốn truyền thụ võ công cho cậu!"
"Võ công? ! Anh điên rồi sao! ! Tôi muốn gọi bác sĩ !" Thác Nhân cho rằng Âm Heo nhất định là bởi vì chấn thương sọ não mà bị chập mạch, vội vàng vươn tay ấn cái nút trên đầu giường.
Không ngờ lúc hắn đặt tay vào cái nút trong nháy mắt đã bị Địa Ngục Khuyển dùng chân khí đánh nát, chỉ thấy Địa Ngục Khuyển lấy tốc độ tựa như thần quỷ đóng chặt cửa sổ, kéo màn rèm, nhất thời khiến cho phòng tối như um.
Âm Heo cười lạnh hai tiếng, nói: "Nhóc con, đây chính là kỳ ngộ hiếm có, người khác cho dù nằm mơ cũng không có được đâu. Ngươi lại gặp dễ như trở bàn tay, ngày sau ngươi oai phong tung hoành trên sân bóng, trở thành siêu sao bóng đá khắp hành tinh, chớ quên công lão phu dìu dắt, hừ hừ hừ hừ ~~~ Hoa Ảnh, đả thông hai mạch nhâm đốc cho hắn!"
"Các ngươi điên rồi sao! ! ! A a a a a! ! !" Thác Nhân kêu la thảm thiết.
"Kêu la cái gì, đây chính là lễ vật trân quý ta tặng cho ngươi a!" Âm Heo tàn khốc nở nụ cười, giống hệt như sát nhân cuồng sát sắp sửa xé nát con mồi.
Vì thế, vào lúc đất trời mờ mịt, không trăng không sao bên trong phòng bệnh tràn ngập tràng tiếng kêu cực kỳ bi thảm kia của Thác Nhân. Tiếc là, hiệu quả cách âm trong phòng bệnh quả thật quá tốt, người bên ngoài một chút cũng chẳng nghe được chút xíu động tĩnh nào trong phòng.
Làm bạn với con cháu của Úc Sơn thì đừng có mong sẽ có nhân sinh như một người bình thường, vận mệnh đã sớm bị chệch đường ray cách xa tới vạn dặm đường rồi.
Vì thế trong quá trình những ngày mà Thác Nhân dưỡng thương trong bệnh viện tiếp sau đó, vẫn luôn bị Âm Heo cái tên đại quỷ súc bắt ép đứng trung bình tấn, luyện kiến thức cơ bản, mà cả tầng lầu đều bị người nhẹ nhàng khóa lại.
Hắn căn bản trốn không thoát! Mãi cho đến đến tận khi vào cái đêm mưa to gió cuộn trào, bị Âm Heo "ngược đãi" đến độ toi một nửa cái mạng Thác Nhân sắp sửa biến thành người điên cuối cùng cũng đập cánh cửa thủy tinh nhảy xuống, tìm ra lối thoát.
Trải qua trăm đắng nghìn cây, cuối cùng Thác Nhân cũng bay tới với đội bóng đá thiếu niên Italy. Nhưng mà, ngoài dự liệu của hắn là, thậm chí có một tuyển thủ trẻ tuổi đến từ Nhật, cùng hắn cạnh tranh vị trí duy nhất trong danh ngạch dành cho khu vực châu Á tham gia thi đấu.
Thiếu niên này cùng Thác Nhân tương tự nhau đến mức lạ thường, mà ngay cả tên của hắn cũng trùng tên của người kia. Thiếu niên người Nhật này là kiểu hình điển hình như loài sói liều mạng, Tuyền Thác là người bốc đồng, thể lực hay kỹ thuật đều là hàng đẳng nhất. Thậm chí thiếu niên này còn là đội trưởng trong đội hình bóng đá trong nước, cũng là một người nổi tiếng tại Nhật liên quan tới một scandal với một ngôi sao ca nhạc Hoảng Ti trong nước.
Đối mặt với cường địch như vậy, đối mặt với toàn thể cầu thủ miệt thị người Trung Quốc, Thác Nhân phải chịu áp lực cực hạn cuối cùng tiến hành một hồi quyết đấu với Tuyền Thác. Bao hồi sứt đầu mẻ trán, đêm trước ngày diễn ra trận đấu tuyển chọn quyết định trong lúc hắn sắp sửa sụp đổ thì cuối cùng cũng nhớ ra những khẩu quyết cùng chiêu thức mà Đức Âm truyền thụ cho hắn.
Mộ Dung Đức Âm nói không sai, chỉ có đem công phu của Trung Hoa từ xưa dung nhập vào bên trong bóng đá, mới có thể xông tới nền bóng đá mới có hy vọng vực dậy nền bóng đá nước nhà! !
Thác Nhân phảng phất giống như đã thông thấu được đạo lý.
Ngày hôm sau, tại trận đấu có tính cách quyết định giữa Thác Nhân và Tuyền Thác thì đột nhiên Thác Nhân vận khởi chân khí lưu chuyển trong cơ thể mình, một cước bắn phá rót nội kình vào trong quả bóng khiến quả bóng bay xéo một đường, Tuyền Thác liều mạng ngăn chặn, lại bị Thác Nhân đá trúng xương sống, nhất thời...
Y hệt như tình tiết trong 《 tình yêu thứ ba 》1 kinh điển, cuối cùng Tuyền Thác ngồi trên xe lăn, không những không thể tiếp tục sự nghiệp bóng đá của mình thậm chí còn phải khổ bức bay tới Mỹ điều trị, mà ở nơi đó gặp được Hoảng Ti đến tìm hắn.
[1] Phải nói là bộ phim này cực kỳ máu chó, không
phải một chậu, hai chậu mà là cả bể máu chó. Tớ không ghét truyện ngôn tình
(tất nhiên phải là truyện đọc được, ít nhiều có chút máu cũng chịu được) nhưng
xem được vài tập phim này rất muốn chửi người. T^T, tớ mà có hứng thì đã kiếm
Đồng Nhân giải tỏa rồi. Ô mô, ghét phim kiểu kiểu ngôn tình mà nhân vật chính
điên thế này.
Mà Thác Nhân bởi vì cố ý đả thương người bị phạt cấm thi đấu vĩnh viễn, từ đó chỉ đành vĩnh biệt với bóng đá mãi mãi.
Mộ Dung Đức Âm...
Ma vật...
Thác Nhân đứng dưới màn mưa tầm tã, kinh ngạc ngây ngô cười.
Hắn bị đá ra khỏi đội tuyển, đời này cũng không còn hy vọng tham gia các trận đấu bóng đá nào nữa.
Giấc mộng của hắn đã tan biến.
Vĩnh viễn...
Hắn lưu lạc đầu đường, toàn bộ mọi thứ đều đã bị tịch thu bị vây trong tình cảnh nghèo túng khốn cùng chìm sâu trong nỗi thất vọng tột cùng, thậm chí mất đi dũng khí sống sót. Mãi cho đến kia một người đàn ông mặc âu phục màu đen tìm được hắn, dùng tiếng Trung sứt sẹo hỏi hắn: "Muốn tiếp tục sống một cuộc sống như vậy sao? Vì sống sót, cậu sẽ không tiếc hai tay mình nhuộm đầy máu tươi chứ?"
Từ nay về sau, trên đời thiếu đi một chàng thiếu niên nhiệt tình đam mê bóng đá.
Mà trong giới xã hội đen ở Italy, lại có thêm một sát thủ thần bí phương Đông —— "Chris Trương" .
Mà Thác Nhân bởi vì cố ý đả thương người bị phạt cấm thi đấu vĩnh viễn, từ đó chỉ đành vĩnh biệt với bóng đá mãi mãi.
Mộ Dung Đức Âm...
Ma vật...
Thác Nhân đứng dưới màn mưa tầm tã, kinh ngạc ngây ngô cười.
Hắn bị đá ra khỏi đội tuyển, đời này cũng không còn hy vọng tham gia các trận đấu bóng đá nào nữa.
Giấc mộng của hắn đã tan biến.
Vĩnh viễn...
Hắn lưu lạc đầu đường, toàn bộ mọi thứ đều đã bị tịch thu bị vây trong tình cảnh nghèo túng khốn cùng chìm sâu trong nỗi thất vọng tột cùng, thậm chí mất đi dũng khí sống sót. Mãi cho đến kia một người đàn ông mặc âu phục màu đen tìm được hắn, dùng tiếng Trung sứt sẹo hỏi hắn: "Muốn tiếp tục sống một cuộc sống như vậy sao? Vì sống sót, cậu sẽ không tiếc hai tay mình nhuộm đầy máu tươi chứ?"
Từ nay về sau, trên đời thiếu đi một chàng thiếu niên nhiệt tình đam mê bóng đá.
Mà trong giới xã hội đen ở Italy, lại có thêm một sát thủ thần bí phương Đông —— "Chris Trương" .
âm heo đúng là đáng yêi chết mất
Trả lờiXóaoh...chủ nhà trở lại rồi...*tung hoa*...hóng miết...cố lên.... :))))))))))))
Trả lờiXóaĐừng hóng làm gì, giờ tớ bận kinh :)
XóaÔi mẹ ơi! :D thế méo nào mà từ cầu thủ bóng đá lại tiến hoá thành dân xã hội đen của Ý :v
Trả lờiXóa