Chủ Nhật, 28 tháng 2, 2016

[C33] Siêu Sao Đức Âm



Chương 33. . .


Về phần Hân Triệt sau khi ở trong bệnh viện hai ngày thì đã bị người của tập đoàn tài chính Tây Môn ghé qua đón đi rồi. Vì thế Âm Heo chán muốn chết



Cũng may buổi tối mỗi ngày, Long Sách đều sẽ trở về cùng bầu bạn với Âm Heo.



Cuối cùng thì mấy ngày sau, Long Sách cũng làm thủ tục xuất viện cho Âm Heo, tuy nói là xuất viện nhưng tuyên bố với công chúng bên ngoài rằng Âm Heo vì công việc cho nên không thể không nén đau xuất viện trước thời hạn, bởi vậy lúc xuất viện vẫn ngồi xe lăn, đeo khẩu trang, trong đám đông vây quanh bị Long Sách ôm vào bên trong chiếc xe xa xỉ.



Bởi vì những sự kiện sóng gió lần này cho nên Long Sách qua lại với tập đoàn tài chính Tây Môn, vì muốn vãn hồi danh dự của tập đoàn nhà mình, tập đoàn tài chính Tây Môn lợi dụng thủ đoạn vừa ép buộc vừa khuyên dụ cuối cùng cũng đạt thành hiệp nghị với Long Sách. Nội dung bàn đàm phán lần này chính là: buộc hắn phải tổ chức buổi họp báo, trước mặt công chúng phải làm sáng tỏ vụ việc vừa rồi của Hân Triệt. Trong buổi họp báo còn bắt buộc Âm Heo phải có mặt, bởi vậy cho nên Long Sách dẫn Âm Heo tới phòng làm việc của mình, dặn dò Âm Heo trong buổi họp báo lần này nên nói thứ gì.



Văn phòng của Long Sách ba mặt tường xung quanh đều là bộ khung cửa sổ lớn, vừa có thể xem toàn cảnh đô thị, vừa không khác gì so với văn phòng tổng thống nước Mỹ .



Đức Âm ngồi trên xe lăn được Long Sách đẩy thẳng vào trong văn phòng, thư ký đem cánh cửa có hiệu quả cách âm đóng chặt lại.



Long Sách ngồi trước máy tính xử lý đống văn kiện, bảo Âm Heo ngồi đó chờ một lát. Vì thế Âm Heo từ trên xe lăn đứng dậy, không có việc gì lục lọi các vật dụng trang trí trong phòng làm việc của Long Sách.



Long Sách vẫn luôn là một người rất có phẩm vị, bên trong văn phòng bài trí rất nhiều tác phẩm nghệ thuật, mà ngay cả bộ sô pha đặt ở một bên cũng được làm từ bàn tay của danh gia.



Âm Heo nằm ở trên ghế sa lông, đánh giá Long Sách đang một mực bận rộn —— Long Sách đột nhiên cảm thấy thấy lạnh cả người, nhịn không được nói: "Ngươi nhìn ta làm cái gì?"



"Thưởng thức huynh trưởng thôi." Đức Âm đáp.



"Hừ, có cái gì đẹp đâu chứ ." Long Sách than thở một câu, nhưng ánh mắt cũng nhịn không được nhìn về phía Đức Âm —— Bất luận có nhìn bao nhiêu lần thì tên em trai oan nghiệt nhà hắn vẫn đều đẹp đến độ chấn động lòng người đến như vậy, mà càng nhìn thì càng không có ai có thể rời mắt.



Hai người bốn mắt nhìn nhau, ẩn tình đưa tình, môi son của Âm Heo khẽ mở vô cùng mê người, bất chợt lại thấy hắn thoắt một cái giọng điệu trở nên uyển chuyển mềm mại ôn nhu lại cực kỳ nhã nhặn nói: "Huynh trưởng, ngươi nhìn ta như vậy, có phải hay không... ?" 【 Âm Heo khi còn bé bị Long Sách ép buộc luyện công phu biến giọng, Âm Heo có thể trơ cái bộ mặt than mà âm điệu lại biến đổi sang loại hình nhược thụ uyển chuyển thanh nhã】 "Là cái gì? Bảo Bảo?" Long Sách nhìn hắn cười tủm tỉm. Bầu không khí trong văn phòng càng lúc càng mập mờ ái muội, tình ý triển miên kéo dài không ngừng.



"Có phải tính cho ta tiền tiêu vặt hay không a?" Giọng điệu của Âm Heo đột nhiên lại trở lại như cũ, làm cho hưng trí của Long Sách xoát một cái tụt dốc không phanh.



"Việc này để lát nữa hẳn nói." Cuối cùng Long Sách cũng dời cái ánh mắt hệt như thuốc dán trở về, tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình của mình. Âm Heo thấy thế lại nói: "Huynh trưởng, trường học cho bài tập về nhà, ta muốn huynh trưởng hoàn thành giúp ta."



"Cứ để Địa Ngục Khuyển làm đi, cái tên nô tài kia hiện tại vô pháp vô thiên như vậy sao? Ngay cả bài tập cũng không làm cho ngươi?" Long Sách ngẩng đầu hỏi, có điều lại hỏi thêm một câu: "Bài tập gì? Ngay cả Địa Ngục Khuyển cũng không làm được?"



"Thầy giáo dặn thông qua bài tập lần này nhằm giúp chúng ta học được lòng biết ơn, hơn nữa phải học được lòng biết ơn đối với người lớn nhà mình, bởi vậy mới cho bài tập về nhà này, đề bài chính là rửa chân cho phụ huynh." Đức Âm nói.



Long Sách vừa nghe, trái tim vừa mới bình phục nhất thời lại đập bịch bịch kích động hẳn lên, vội vàng nói: "Bảo Bảo, ngươi thật sự muốn làm cái bài tập này hả?"



Đức Âm đáp: "Ta đã suy nghĩ rất nhiều, từ nhỏ đến lớn, đều là do huynh trưởng một tay chiếu cố ta, bởi vậy ta thấy mình cũng phải có nghĩa vụ báo đáp cho huynh trưởng. Huynh trưởng, ta muốn rửa chân cho ngươi."



Những lời này khiến cho trong lòng Long Sách cảm thấy vô cùng ngọt ngào, còn không đợi hắn trả lời, Đức Âm liền đứng lên nói: "Vậy bây giờ liền hoàn thành bài tập đi! Huynh trưởng ngươi cứ làm việc của ngươi đi, chỉ cần vươn chân ra là được rồi."



"Bảo Bảo... ô ô ~~" Long Sách hạnh phúc đến mức chảy cả nước mắt , hắn cũng không tiếp tục xử lý đống văn kiện kia nữa, nhanh chân chạy đến phòng rửa mặt tẩy rửa đôi chân răng tẩy đến thơm ngào ngạt sạch sẽ, một lát muốn hưởng thụ mấy đầu ngón tay ngọc của đệ đệ vuốt ve. Đợi hắn từ trong phòng rửa mặt đi ra, chỉ thấy Đức Âm đã chuẩn bị chậu rửa chân sẵn rồi, mà cái chậu rửa chân kia rõ ràng là gọi Địa Ngục Khuyển đem tới, không thì làm sao lại bưng tới nhanh như vậy?



Nhưng càng làm cho Long Sách cảm thấy cảm động hơn chính là, trong chậu rửa chân thả đầy các loại hoa tươi. Lúc hắn vừa ngồi vào ghế thì Đức Âm cũng đã bê chậu rửa chân lại đây, ý bảo Long Sách đem chân bỏ vào trong nước.



Long Sách nhắm mắt lại, cảm thụ ngón tay Đức Âm nhẹ nhàng nâng chân của hắn lên, vốc một vốc nước tưới lên bàn chân của mình sau đó nhẹ nhàng xoa nắn, cái loại cảm giác thoải mái này khiến hắn thư thái như đang trôi bồng bềnh bên dòng suối tiên, hắn mở to mắt, chỉ thấy Đức Âm vùi đầu ngồi xổm ở trước mặt mình, lông mi thật dài hơi hơi run rẩy, vẻ mặt chuyên chú.



Long Sách ngơ ngác nhìn chăm chú, tay không tự chủ được mà vươn ra, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Đức Âm, ôn nhu nói: "Được rồi, Bảo Bảo, tâm ý của ngươi ta đã cảm nhận được."



"Sẽ cho tiền tiêu vặt chứ?" Đức Âm ngẩng đầu, nháy mắt mấy cái hỏi.



"Cho." Long Sách = =



"Ta muốn toàn bộ đều là tiền mặt, một chục." Đức Âm nói, "Đêm nay có hẹn với bạn học, ta mời khách."



"Không cần phô trương quá... Thật là, nhật trình của ngươi căn bản không có mấy cái cuộc hẹn nhàm chán này..." Long Sách cầm lấy khăn mặt lau bàn chân, sau đó đi đến trước mở tủ két sắt ra, lấy ra cho hắn một chục tờ một trăm. Tuy bây giờ Đức Âm thân là danh nhân không nên tùy tiện xuất hiện trước đám đông, nhưng hắn vẫn hy vọng đệ đệ nhà mình có thể sống thật vui vẻ, cho dù đệ đệ có phá vỡ kế hoạch của mình đi tới buổi hẹn với bạn cùng lớp gì đó rồi có lẽ sẽ bởi vậy mà gây chuyện rối loạn thì Long Sách vẫn là ngoan ngoãn móc tiền ra.



Đức Âm ánh mắt lấp lánh nhìn chỗ tiền tiêu vặt huynh trưởng cho mình, lúc này, di động Long Sách đặt lên bàn đột nhiên vang lên—— có người gửi tin nhắn cho Long Sách.



Âm Heo cầm lấy di động xem, chỉ thấy nội dung tin nhắn viết lại là: "Mộ Dung Long Sách, không muốn đống hình mát mẻ của anh bị tung lên mạng thì, đêm nay đến khách sạn xxx số phòng xx."



Âm Heo nhướng nhướng hàng lông mày, trực tiếp ấn nút xóa tin nhắn. Long Sách đang lấy tiền, còn không hay biết, hỏi: "Bảo Bảo, ai gửi tin nhắn vậy?"



"10086." Đức Âm nhàn nhạt cười đáp.



Có đủ cả hai thuộc tính là mặt than và không đáng tin cũng không có nghĩa là Đức Âm là một kẻ thuần ngốc tự nhiên. Thỉnh thoảng cũng rất phúc hắc, cho dù là Long Sách cũng đôi khi cảm thấy trở tay không kịp. Tuy rằng Long Sách hiểu rõ bản chất đệ đệ nhà hắn hơn bất kì ai khác nhưng vẫn khó tránh khỏi bị hình tượng ăn hàng của hắn lừa gạt, vì thế đối với đáp án 10086 không hề nghi ngờ.



Ở trong văn phòng Long Sách đợi cho tới trưa, Đức Âm nhận lấy bản thảo tỉ mỉ chuẩn bị cho buổi họp báo sắp tới. Long Sách bởi vì được đệ đệ rửa chân, đối với Đức Âm cưng chiều càng cao hơn không biết bao nhiêu cấp bậc, luôn miệng dặn dò hắn mới luyến tiếc để Địa Ngục Khuyển đón đệ đệ yêu quý đi.



Về phần bức hình Long Sách đóng khung đặt trên mặt bàn, background máy tính và bức hình đóng khung trong phòng đều là ảnh ngọc của đệ đệ yêu nhà mình, nhất là hình nền trên máy tính của hắn là bức hình để trần một nửa của Đức Âm —— Đức Âm nằm thẳng bên trong bồn hoa hồng, chỉ có hạ thân trần trụi bị hoa hồng che khuất, còn những bộ vị còn lại nhìn một cái không sót cái gì, hơn nữa ánh mắt rất khiêu khích —— đây là bức ảnh nghệ thuật dẫn phát tới hồi án máu mũi trong lịch sử của Đức Âm, toàn bộ thế giới ngoại trừ Long Sách không còn ai có thể kháng cự lại mị lực khôn cùng của bức ảnh này hậu quả là bị thu hút ngập đầu cuối cùng dẫn đến một hồi xuất huyết siêu cấp khủng, đã bị liên hiệp quốc liệt vào loại độc dược tinh thần của con người. Dùng bức ảnh này làm hình nền, khiến cho không ai có thể thành công ăn trộm bí mật thương nghiệp trong máy tính của Long Sách.









Sau khi rời khỏi văn phòng của Long Sách, Đức Âm quyết định hủy buổi hẹn với bạn cùng lớp đi thẳng tới khách sạn đó để kiểm tra.


@Đừng hóng truyện nhà tớ quá, chẳng qua trong máy còn chưa post thôi. Già rồi nên dạo này bận và lười lắm  :)

1 nhận xét:

  1. ok...nhưng đừng drop nha ta sẽ cố gắng chờ thank you :)))))))

    Trả lờiXóa

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^