Tác giả: Chung Hiểu Sinh
Nhúng chàm: N. Phong
☆ Chương 1
Hàn Trường Sinh kiêu ngạo ngồi xếp bằng ở trong đại điện Diêm La, ngồi trên điện là phán quan Diêm La mặt đen, hai vị bên cạnh hắn cũng chính là Hắc Bạch Vô Thường.
Phán quan không thể nén được cơn giận, nói: "Ác đồ, ngươi có biết tội của mình chưa hả!"
Hàn Trường Sinh lạnh lùng mỉm cười: "Không biết."
Phán quan mặt đã đen ngày một càng đen. Người đang ngồi đây quả thật khiến cho hắn đau đầu, vừa rồi hắn lệnh cho Hắc Bạch Vô Thường đem người này lĩnh phạt trăm trượng, nhưng cái tên phàm nhân này ỷ vào việc ở nhân gian võ công bất phàm lại dám có ý đồ chống cự, bị Hắc Vô Thường một gậy đánh ngã, đánh đến độ da tróc thịt bong nhưng cố tình hắn vẫn cắn chặt răng gắng gượng, dù chết cũng quyết không cúi đầu.
Muốn kể lại đầu đuôi sự việc cũng rất dài dòng .
Chuyện là ở trên trời, có một nơi gọi là thiên giới, trên tiên giới có một vị tiên quân, vị tiên quân nọ tên là An Nguyên.
An Nguyên tiên quân là một vị tiên quân tốt tính tình cương trực là một vị thần ngay thẳng. Thời điểm làm tiên quân lấy việc diệt yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình. Hắn đã đến một tiên thọ nhất định, yêu cầu phải hạ giới độ kiếp, sau khi độ kiếp sẽ quay trở lại thiên giới là đủ thăng chức thành thượng tiên.
An Nguyên tiên quân hạ phàm lịch luyện, Ti Mệnh tiên quân viết mệnh cách cho hắn như thế này: hắn sinh ra trong một gia đình bình thường, sau đó vào trong phái Nhạc Hoa nổi tiếng khắp chốn giang hồ tập võ, là một thanh niên tốt đặt nhiệm vụ diệt trừ ma giáo làm chuẩn mực cuộc sống của mình.
Sau đó hắn gặp phải một loạt biến cố, lại có cơ duyên được cao nhân giúp đỡ, có được một thân nội lực thuần hậu. Sau đó lại bởi vì duyên phận đưa đẩy nhặt được một quyển bí tịch võ học thất truyền đã lâu, trải qua khổ luyện trở thành đệ nhất cao thủ trong giang hồ, đánh bại giáo chủ ma giáo đứng đầu thiên hạ Hàn Trường Sinh, lật đổ thế lực Thiên Ninh giáo công đức viên mãn, trở về tiên vị.
Kỳ thật đây là một bộ mệnh cách vô cùng tốt, vừa ma luyện phẩm chất đồng thời nâng cao ý chí cho tiên quân An Nguyên, đúng lúc tăng cường chính khí trên giang hồ. Nhưng nếu mọi việc thật sự đơn giản như vậy thì giờ phút này Hàn Trường Sinh cũng chẳng có chuyện gì .
"Ba!" Phán quan phẫn nộ vỗ bàn, vô cùng đau đớn nói: "An Nguyên tinh quân đang êm đẹp đi theo đúng đường, hắn không trêu ngươi cũng không chọc ngươi, vì cớ gì ngươi đá hắn rơi xuống vực, phá hủy mệnh cách của hắn? !
Một tháng sau hắn sẽ đi tìm huyền cơ lão nhân, huyền cơ lão nhân sẽ đem một thân nội lực truyền cho hắn, vận mệnh của hắn sắp sửa chuyển sang một bước ngoặt lớn ——" hắn càng nói càng dõng dạc, sau khi thở hổn hển một hơi, chỉ vào cái mũi của Hàn Trường Sinh nước miếng văng tung tóe khắp nơi, "Ngươi! Nói rõ xem, đến tột cùng vì sao ngươi lại đá An Nguyên tinh quân xuống vách núi hả!"
—— Điều thứ nhất mà ma giáo giáo chủ Hàn Trường Sinh phạm phải khi làm nhân vật phản diện chính là: Trước lúc nhân vật chính chưa đủ mạnh đủ cường đã đem nhân vật chính xử lý nhanh gọn đẹp.
Theo lý thuyết, Hàn Trường Sinh tên này chỉ là một người phàm, hắn không có khả năng biết thiên cơ, càng sẽ không biết vài năm sau hắn sẽ bị An Nguyên tinh quân tự tay xử lý êm đẹp. Cho nên, đến tột cùng vì sao hắn lại đá An Nguyên tinh quân vô tội xuống vực chứ! !
An Nguyên tinh quân một thân nội lực còn chưa có được, vừa rơi xuống đã bị nhánh cây móc chết, mệnh số vô cùng tốt toàn bộ đều bị yêu nhân ma giáo này phá hủy sạch sành sanh!
Hắn còn chưa hoàn thành việc độ kiếp, không thể nào quay trở về vị trí cũ, Diêm Vương thu hồn An Nguyên tiên quân, không biết phải xử lý làm sao, cũng không có cách báo cáo với thiên đình, dưới cơn nóng giận liền sai quỷ xoa mạnh mẽ kéo hồn Hàn Trường Sinh câu xuống dưới này hỏi tội.
Hàn Trường Sinh đúng lý hợp tình trả miếng: "Hắn xứng đáng! Ai bảo hắn để lão tử nghe thấy hắn nói bậy về Thiên Ninh giáo!"
Ánh mắt khinh bỉ của vị Phán quan xuyên qua tầng mây hướng thẳng lên trời xanh. Hắn gắng kiềm lại tính tình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Phàm nhân, ta cho ngươi thêm một cơ hội, ta có thể giúp ngươi và An Nguyên quay trở lại thời điểm gặp nhau trên sơn đạo, ngươi không thể lại đá hắn, sau đó phải dựa theo hướng đi của mệnh cách mà Ti Mệnh tiên quân viết, giúp An Nguyên tiên quân độ kiếp!"
Hàn Trường Sinh lạnh mặt đáp: "Nghĩ cũng đừng có nghĩ!"
"Ngươi!" Phán quan lại nổi bão: "Ngươi dám trái thiên mệnh, ngươi! Ngươi!"
Hắc Vô Thường tiến lên một bước, nói: "Nếu như ngươi cố ý vi phạm thiên mệnh, chúng ta đành phải đem ngươi xuống địa ngục tầng thứ mười tám chịu khổ!" Nói xong vung tay lên, trước mặt Hàn Trường Sinh liền xuất hiện cảnh tượng thảm thiết trong tầng mười tám địa ngục. Quỷ hồn bị kéo trong địa ngục cắt đứt mười ngón tay, lại có quỷ hồn bị cây vạn tuế trong địa ngục bóc rụng một tầng da, có quỷ hồn bị rơi ở trong nồi đồng nóng...
Hàn Trường Sinh mặt không đổi sắc: "Ta đường đường là giáo chủ Thiên Ninh giáo, há lại bó tay trước mấy cái kiếp nạn này? Quyết không từ!"
Bạch vô thường tiến lên một bước, đáp: "Ai, không ổn." Hắn vung tay lên, những cảnh tượng thảm thiết đó nhanh chóng biến mất.
Hắn từ trong lòng ngực xuất ra một quyển sách nhỏ, thản nhiên nói: "Phàm nhân này vốn không phải là người nhát gan sợ phiền phức, hơn nữa tâm lý phản nghịch của hắn rất mạnh, có cảm giác ưu việt với bản thân mình.
Chúng ta càng ép buộc hắn, hắn lại càng muốn làm trái, thủ đoạn cỡ này sợ là không thể hù được hắn. Đến, nhìn cuốn sổ nhỏ ta đưa đi, có ghi lại đặc điểm của người này."
Bạch vô thường thì thầm: "Hàn Trường Sinh, cực chú ý hình tượng của mình, mỗi ngày đều phí một khoảng thời gian dành cho việc soi gương, tự thấy không có ai anh tuấn hơn hắn." Nói tới đây, Bạch vô thường đem cuộn giấy trong tay hợp lại, rồi vung tay lên, trước mặt Hàn Trường Sinh lại xuất hiện một màn cảnh tượng: đó là một cây đinh ba tấc đóng lên ‘cây’ nam nhân, trên mặt hắn đầy rẫy những vết hồng vết đen, hình tượng đáng khinh, cực kỳ khó coi.
Hàn Trường Sinh lập tức lộ ra biểu tình ghét bỏ.
Bạch vô thường nói: "Người này, chính là người mà ngươi chuẩn bị đầu thai tới."
Hàn Trường Sinh trợn tròn mắt, một bộ dáng hệt như bị sét đánh: "Cái gì? !"
Bạch vô thường đánh giá thần sắc của hắn, không nhanh không chậm nói: "Ngươi làm trái thiên mệnh, làm nhiều việc ác, kiếp sau hẳn phải nếm quả đắng. Đây là kiếp sau của ngươi, tay không ngón, làm nghề xin ăn sống qua ngày, bị người người phỉ nhổ, hưởng thọ chín mươi chín tuổi —— hơn nữa trước khi ngươi đi đầu thai không có canh Mạnh bà thang để uống đâu."
Hàn Trường Sinh mặt đã trắng toát. Nói cách khác hắn phải mang theo ký ức tà mị cuồng quyến hiện tại đi chịu đựng chín mươi chín năm cuộc sống sinh hoạt của người quái dị? !
Bạch vô thường cười tủm tỉm đáp: "Ngươi còn yêu thích mỹ nhân, vả lại còn chuộng nam sắc có phải hay không."
Hàn Trường Sinh nhất thời lại càng có dự cảm không lành.
Bạch vô thường vung tay lên, trước mặt Hàn Trường Sinh xuất hiện một đống nam nhân tướng mạo xấu xí: "Những người này chính là những người vây quanh ở bên cạnh ngươi nửa đời sau, mỗi ngày ngươi đều phải cùng bọn họ làm bạn, ăn một chỗ, ở một chỗ."
Hàn Trường Sinh hút một ngụm lãnh khí.
Hắc Vô Thường cùng phán quan nhỏ giọng tụm đầu ghé tai: "Biện pháp này có tác dụng không? Địa ngục tầng mười tám hắn còn không sợ, công việc xin ăn này hình như cũng không tính là cái gì đi?"
Hàn Trường Sinh nghiến răng nghiến lợi đáp: "Bằng cái loại thủ đoạn này mà muốn uy hiếp được ta à?"
Phán quan thở dài: "Xem ra vô dụng rồi."
Hàn Trường Sinh đứng bật lên, vẻ mặt biến đổi trên khuôn mặt ngay thẳng chính trực, một thân chính khí hiên ngang: "Các ngươi lập tức thả ta về! Từ nay về sau, ta sẽ mở lượng giúp nạn dân khỏi thiên tai, làm nghề hành y giúp đời, truyền bá mọi người, đứng về lẽ phải! Cam đam sẽ chuẩn bị một chốn giang hồ sạch sẽ quang đãng! Ai dám sinh sự làm điều ác, nhiễu loạn võ lâm, chính là muốn chống lại Hàn Trường Sinh ta, quyết không bỏ qua!"
Ánh mắt của Phán quan cùng Hắc Vô Thường đều thay đổi, sùng bái nhìn về phía Bạch vô thường.
Bạch vô thường mỉm cười, nắm chặt quyển sách nhỏ lui về bên người phán quan.
"Khụ." Phán quan hắng giọng một cái, rồi nói: "Cái này cũng không được. Ngươi nếu cải tà quy chính , vậy làm sao An Nguyên làm tiên quân chứ hả? Hắn mới là nam chính, ngươi là đại nhân vật phản diện, ngươi không thể đoạt diễn.
Ta thả ngươi trở về, ngươi vẫn là làm ma giáo giáo chủ của ngươi đi, còn phải làm xằng làm bậy như trước ấy, nhưng mà ngươi không được quấy nhiễu mệnh cách An Nguyên tiên quân, thậm chí phải âm thầm nâng đỡ hắn, cuối cùng bị chính tay hắn đâm!"
Hàn Trường Sinh tức giận đến nghiến răng soàn soạt. Hắn còn phải giúp cái tên tiên quân chó má kia tự tay giết mình? Còn có việc xui xẻo nào nghẹn khuất hơn nữa chứ? Nhưng mà ngẫm lại những thứ mà Bạch vô thường mới vừa nói, hắn đành phải gắng gượng nuốt vào ngụm ác khí này.
Phán quan nói: "Những việc trọng yếu ngươi đều đã hiểu được, vậy ta sẽ thả ngươi trở về. Với pháp lực của ta, có thể đưa mọi việc trở về thời điểm trước lúc ngươi đá tiên quân xuống núi. Ngươi mau chóng trở về sửa lại sai lầm, sau này nên làm thế nào, Hắc Bạch Vô Thường sẽ tự mình làm việc với ngươi, ngươi cần phải toàn lực giúp tiên quân ở nhân gian độ kiếp."
Hàn Trường Sinh tức tối: "Lão tử không sợ chết, ngươi nếu muốn để tên tiên quân chó má kia giết lão tử, lão tử cũng đành nhận mệnh, nhưng lão tử quyết không giúp cái tên tiên quân chó má kia độ kiếp!"
Phán quan lạnh lùng nói: "Hiện giờ bởi vì sai lầm của ngươi, vận số ở nhân gian đã có sự thay đổi, phải tự ngươi đi sửa lại."
Hàn Trường Sinh đáp: "Vậy lão tử sống trên đời còn có ý nghĩa gì!"
Giọng điệu của Bạch vô thường cực kỳ nhẹ nhàng, cười nói: "Cho nên ngươi phải nhanh tay giúp đỡ An Nguyên tiên quân tu thành chính quả, sớm ngày chấm dứt những chuỗi ngày buồn tẻ của ngươi đi a." Hắn phất tay áo, những khuôn mặt xấu xí mới vừa rồi lại thay phiên xuất hiện ngay trước mặt Hàn Trường Sinh.
Hàn Trường Sinh buồn bực xiết chặt nắm tay, nhịn xuống cục tức. Hắn xoắn xuýt một hồi, nửa ngày sau mới nói: "Vậy kiếp sau của ta... ?"
Phán quan đáp: "Ngươi nếu có thể hoàn thành việc này, trợ giúp An Nguyên tiên quân thuận lợi trở về vị trí cũ, coi như là công lớn đức, tội nghiệt kiếp trước của ngươi coi như xóa bỏ. Ta có thể giúp ngươi chọn một khối thân xác cuồng bá khốc suất để cho ngươi đi đầu thai."
Hàn Trường Sinh lại hỏi: "Vậy người bên cạnh ta... ?"
Phán quan gẫy cái bàn một cái: "Mỹ nam tràn đầy! Ta còn có thể cho ngươi một chút hậu đãi, đem những mỹ nhân mà ngươi thích đầu thai cùng một chỗ với ngươi, ngươi còn có thể tiếp tục tiền duyên với bọn họ!"
Hàn Trường Sinh nhắm mắt, hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Thành giao!"
Chết vì giai...
Trả lờiXóa