Thứ Năm, 14 tháng 4, 2016

[C2] Phương pháp sai lầm khi làm nhân vật phản diện

Tác giả:Chung Hiểu Sinh
Nhúng chàm: N.Phong






☆ Chương 2



Hàn Trường Sinh chợt có cảm giác thân thể trôi bồng bềnh, đôi mắt trợn to. Lúc này mới phát hiện ra mình đã rời khỏi địa phủ âm u, đang ở trong một quán trà trên sơn đạo.

Trong quán trà có hai người: một là tiểu nhị trông quán, ngoài ra còn có một vị kiếm khách trên đầu đội đấu lạp—— cũng chính là nhân vật chính của đợt độ kiếp lần này, tiên quân An Nguyên đang trong bộ da người trần mắt thịt.

Trong khoảnh khắc Hàn Trường Sinh nhất thời có chút hoảng hốt. 

Hắn thật sự đã quay về. Rõ ràng chỉ mới đây thôi còn ở trong địa phủ đối diện với phán quan, Hắc Bạch vô thường cùng chúng ác quỷ bộ dáng hung ác ở trước mặt, hắn quả thật nghi ngờ có phải là mình đang ở trong một cơn ác mộng khủng khiếp hay không nữa.

"Tiểu nhị, tính tiền." An Nguyên tiên quân đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Tiểu nhị nhận chỗ tiền đồng An Nguyên tiên quân đưa qua, còn có lòng dặn dò: "Qua ngọn núi này đi về hướng nam, cách động núi chỗ ma giáo Thiên Ninh dừng chân không xa. Khách quan, ngươi cũng phải cẩn thận, đám người trong ma giáo kia giết người cướp của đều không từ, khách quan phải cẩn thận đừng để bị bọn họ cướp."

An Nguyên tiên quân lạnh lùng nói: "Ta là người của Nhạc Hoa phái, là giang hồ chính đạo. Sao lại phải sợ đám ma giáo cỏn con kia. Nếu quả thật để ta gặp được ác đồ ma giáo, ta nhất định sẽ diệt trừ tận gốc!"

Bà nội mi, có tin ta cho ngươi một đạp nữa không hả! Hàn Trường Sinh ở trong lòng điên cuồng chửi mắng.

Đây là lần thứ hai hắn nghe được đoạn đối thoại này. Cái tên kia đội cái mũ rơm kéo xuống rất thấp, Hàn Trường Sinh không thấy rõ bộ dạng hắn ra sao, chẳng qua nghe giọng nói xem ra là một thằng nhóc tuổi còn rất trẻ.

"Tên nhóc thối miệng còn hôi sữa, cư nhiên dám nói đại ma giáo đường đường là giang hồ đệ nhất của ta là ma giáo cỏn con? Còn khua môi múa mép bảo gặp một tên giết một tên? Ta khinh!" —— 

Đây là lần đầu tiên Hàn Trường Sinh trải qua cái loại cảnh tượng tâm lý hoạt động thế này. Sau đó, đợi lúc An Nguyên tiên quân bước ra quán trà, Hàn Trường Sinh không chút khách khí nâng chân đá hắn xuống sườn núi.

Lần này, hắn kiềm chế cái chân đang ngứa ngáy, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

An Nguyên đi đến bên cạnh hắn, giọng điệu ôn hòa lễ phép: "Cô nương, có thể nhường đường một chút hay không."

Hàn Trường Sinh đứng ở bên cạnh con ngựa của An Nguyên, An Nguyên đang muốn lên ngựa rời đi, lại bị Hàn Trường Sinh chặn trước mặt.

Hàn Trường Sinh nghe hắn gọi mình là cô nương, sửng sốt một chút. Sau khi bị đám khốn kiếp dưới địa phủ giày vò, hắn suýt nữa đã quên hôm nay hắn dịch dung.

Vì mục đích có thể xuống núi chơi đùa, hắn gạt tả hữu hộ pháp cùng bốn vị Đường chủ nhà mình nói hắn muốn bế quan luyện công, sau đó dịch dung thành bộ dạng của thị nữ trong giáo chạy đi.

Tuyệt thế võ công tổ tiên Thiên Ninh giáo truyền lại hắn không học được, nhưng thuật dịch dung cải trang tổ truyền hắn lại luyện đến thuần thục, kể từ nhỏ cho dù là tả hữu hộ pháp cùng hắn lớn lên cũng không nhận ra tài dịch dung của hắn.

Hàn Trường Sinh nghiêng người tránh ra một bước, An Nguyên lại nói: "Đa tạ."

An Nguyên đang muốn nhảy lên ngựa, Hàn Trường Sinh đột nhiên ra tay, một chưởng móc ra đánh úp về phía cái nón của hắn. An Nguyên nhận thấy phía sau có điều khác thường, lập tức lắc người né tránh nhưng đã muộn một bước, đấu lạp đã bị Hàn Trường Sinh chộp vào trong tay, dùng sức ném đi ra ngoài.

An Nguyên xoay người, tức giận nói: "Cô nương, ngươi vì sao lại vô lễ như thế?"

Cuối cùng Hàn Trường Sinh cũng thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhất thời lại ngẩn ngơ. Người này... may là Hàn Trường Sinh hận hắn thấu xương, nhưng lại không thể không thừa nhận, không hổ là tiên nhân hạ phàm, mười chín năm qua sống trên đời hắn chưa từng gặp qua nam tử tuấn mỹ đến nhường này.

"Cô nương?" An Nguyên ở trước mặt hắn phất phất tay, gọi thần trí không biết đã bay đi nơi nào của hắn.

"Khụ!" Hàn Trường Sinh ho khan một tiếng, bóp cổ họng, lúc mở miệng nói chuyện là giọng của một thiếu nữ trẻ.

Hắn chống nạnh làm ra bộ dạng chua ngoa, mở miệng, "Muốn bà cô ta nhường đường cho ngươi thế nhưng ngay cả tướng mạo chân thật cũng không dám để người ta nhìn thấy, danh hào môn phái cũng không chịu trình báo, ngươi có phải là khinh thường cô nãi nãi ta hay không? !"

An Nguyên sợ run một chút, vội chắp tay, phong độ nhẹ nhàng chào hỏi Hàn Trường Sinh: "Xin lỗi, là tại hạ đường đột. Tại hạ là đệ tử phái Nhạc Hoa, Hoàng Phủ Phượng Hiên Hi Thần, tên tự là An Nguyên."

Hàn Trường Sinh khẽ nháy mắt một cái: "Ngươi tên là Hoàng Phủ... Phượng Hiên... Hi Thần?" Hắn xòe ngón tay ra đếm, "Sáu chữ?"

An Nguyên có chút ưu thương thở dài: "Phải. Gia phụ ký thác kỳ vọng cao vào ta, hy vọng ta có thể khác với mọi người, cho nên mới đặt cho ta... cái tên như vậy."

Hàn Trường Sinh đảo mắt xem thường. MN, thật sự là không phục mà! Thần tiên bộ giỏi lắm sao, ngay cả đặt tên cũng nhây như vậy? ! Còn họ Hoàng Phủ? ! Cho dù là nhân vật chính hào quang sáng chói cũng không cần phải quá đáng vậy chứ!

Hàn Trường Sinh lại tiếp tục cố tình gây sự: "Vậy ngươi ban ngày ban mặt đội nón che mặt, chẳng lẽ là có tật giật mình? !"

Biểu tình của An Nguyên càng thêm ưu thương, lần thứ hai thở dài: "Ai... Sư phụ nói ta mang diện mạo của tiên nhân, thiên hạ lại không có nam tử nào anh tuấn được như ta. Nếu bôn ba bên ngoài vẫn nên hạ thấp mình tốt hơn, tránh chọc phải phiền toái."

"... ... ... ... ... ... ... ..." Hiện tại Hàn Trường Sinh quả thật cực kỳ hy vọng có người có thể tới đây giúp hắn khống chế cái chân đang ngọ ngoạy của hắn. Hắn sắp không thể khắc chế được nỗi xúc động lần thứ hai muốn nâng chân đá cái tên tiên quân bỏ đi này xuống vực núi rồi đây! !

An Nguyên lại nói: "Cô nương, tại hạ còn có việc, nếu cô nương không có chuyện gì, tại hạ xin phép cáo từ trước."

Hàn Trường Sinh chỉ lo khống chế cái chân đang ngứa của mình, không rảnh đôi co với hắn. An Nguyên thấy Hàn Trường Sinh chậm chạp không nói lời nào, do dự một chút, nhặt lên cái nón bị ném một bên lần nữa đội lên, nhày lên ngựa, giục ngựa rời đi.

An Nguyên đi rồi, một bụng bực tức của Hàn Trường Sinh không có chỗ phát tiết, trà cũng không muốn uống, nhảy lên ngựa của mình chạy về phía trước.

Còn chưa chạy được bao xa, đột nhiên hắn nhìn thấy bên phải lóe lên, hắn lập tức cúi người xuống, một cái phi tiêu từ sau lưng hắn bay tới.

"Con bà nó!" Hàn Trường Sinh ghìm cương dừng ngựa giận dữ hét lên, "Là ai đánh lén lão tử? !"

Lúc này từ trên sườn núi xuất hiện năm tên sơn tặc bộ dạng lỗ mãng ăn mặc lôi thôi nhếch nhác tử, tên cầm đầu dùng đôi mắt gian tà nhìn một lượt từ trên xuống dưới đánh giá Hàn Trường Sinh, dâm đãng mở mồm: "Mỹ nhân, cần gì phải vội vã chạy đi như thế, chơi đùa với gia một chút, đại gia ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi."

Hàn Trường Sinh sớm đã nghe nói ngọn núi bên này có sơn tặc qua lại, bởi vì nơi này gần hang động của bọn họ cho nên bọn sơn tặc thường giả mạo làm giáo đồ Thiên Ninh giáo làm xằng làm bậy, người thường vừa nghe thấy cái tên Thiên Ninh giáo liền sợ tới mức tè ra quần ngoan ngoãn giao tiển của ra.

Gặp phải sơn tặc tâm tình của Hàn Trường Sinh cũng không phát hỏa, ngược lại khiến hắn hưng phấn có thêm: mấy thằng nhóc này tới thật đúng lúc! Lão tử nghẹn một bụng tức không có chỗ trút, may mà gặp được các ngươi !

Thấy Hàn Trường Sinh ngồi ở trên ngựa không hề nhúc nhích, vả lại không có vẻ sợ hãi như mong đợi, tên sơn tặc cầm đầu bày ra bộ dáng hung thần ác sát: "Cô nương, chúng ta là người của Thiên Ninh giáo, ta chính là đường chủ long hổ Thiên Ninh giáo Lạc Tân, chắc cô nương đã nghe qua đại danh của ta rồi đi? Cô nương muốn theo ta, đảm bảo cô nương sẽ được ăn ngon mặc đẹp !"

Hàn Trường Sinh nghĩ nghĩ tới khuôn mặt lạnh như băng của Lạc Tân rồi lại liếc mắt nhìn bộ dạng mi xếch mắt chuột của tên đầu lĩnh sơn tặc một cái, nhịn không được xì một tiếng bật cười: "Chỉ bằng ngươi? Ha ha ha ha ha ha!"

Sơn tặc kia thấy nàng dám cười nhạo mình, nhất thời thẹn quá hóa giận: "Ngươi cười cái gì, ngay cả giáo chủ Hàn Trường Sinh của Thiên Ninh giáo nhìn thấy ta cũng sợ ta ba phần!"

Hàn Trường Sinh đang cười thì sặc một cái, giận tím mặt: "Sợ bà ngoại nhà ngươi! Đó là do lão tử khoan dung độ lượng, không thèm so đo với ngươi!" Nói xong kiếm trong tay áo kiếm bay thẳng tới đũng quần của sơn tặc khiến tến kia sợ tới mức vội vàng che đũng quần trốn tránh, lại bị phi kiếm cắt đứt thắt lưng, cái quần nhất thời lỏng lẽo rớt xuống.

"Nữ nhân thúi, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" Đầu lĩnh sơn tặc giận không kềm lại được: "Các huynh đệ, lên, bắt nàng về cho lão tử! Để cho các huynh đệ thay phiên hưởng thụ!"

Mấy tên sơn tặc lập tức rút đao đánh về phía Hàn Trường Sinh!

Hàn Trường Sinh tuy là giáo chủ Thiên Ninh giáo, nhưng thường ngày thường xuyên sống phóng túng không chịu chăm chỉ luyện công, võ công cũng không cao. Chẳng qua tuy không cao cường, nhưng dù sao cũng mạnh hơn đám tặc tử trong núi này một chút, huống chi lần này hắn ra ngoài cũng đem theo không ít ám khí cùng với độc vật mà Đỗ Nguyệt Phi nghiên cứu chế tạo, dùng để thu thập đám sơn tặc này quả thực là dùng dao mổ trâu giết gà mà.

Không bao lâu, hắn đã đem toàn bộ năm tên sơn tặc đánh ngã trên mặt đất, nhìn chằm chằm cái tên tự xưng là Lạc Tân kia cười to: "Ngươi là Lạc Tân? Hử? Lạc Tân? Tiểu tử thúi nhà mi! Bình thường ỷ bản thân mình võ công cao khi dễ lão tử a ha ha ha, khinh thường lão tử không dám đánh ngươi hả!"

Tên sơn tặc kia bị đánh đến độ gào khóc cầu xin tha thứ, một bụng oán khí của Hàn Trường Sinh làm sao chịu nương tay, chỉ canh mặt hắn mà đánh, chỉ một lát sau đã đánh hắn thành một cái đầu heo.

"Dừng tay! Mau dừng tay!"

Hàn Trường Sinh đột nhiên nghe thấy có người ọi hắn. Thanh âm này cực kỳ cổ quái, giống như là từ dưới nền đất trồi. Hắn giật mình, ngừng tay nhìn xung quanh bốn phía: "Ai đang nói chuyện?"

Mấy tên sơn tặc bên cạnh vẻ mặt hoảng sợ nhìn vị cô nương cổ quái này, ai cũng không mở miệng.

Hàn Trường Sinh hoang mang nhíu mày, lắc đầu, giơ nắm tay muốn đánh tiếp, đột nhiên trước mắt hắn lóe lên một đường sáng trắng: "Phàm nhân, mau mau dừng tay!"

"Ai má ơi!" Hàn Trường Sinh bị Hắc Vô Thường không biết từ chỗ nào trồi ra khiến cho sợ hãi đến độ nhảy dựng lên, buông sơn tặc ra liên tục lui về phía sau, "Quỷ a!"

Mấy tên sơn tặc mặc dù không nhìn thấy Hắc Vô Thường, nhưng thấy Hàn Trường Sinh hệt như bị trúng tà, cũng bị dọa sợ. Thừa dịp Hàn Trường Sinh sững sờ, bọn họ nhanh chóng đứng lên, khập khiễng nâng nhau bỏ chạy.

"Ngươi làm cái gì vậy!" Hàn Trường Sinh căm tức không thôi, "Lão tử đánh vài tên sơn tặc cũng không được? Bọn họ đâu phải là thần tiên hạ phàm?"

"Bọn họ không phải là thần tiên." Hắc Vô Thường vẻ mặt đau khổ đáp, "Nhưng ngươi đánh bậy đánh bạ lại càng làm cho mệnh số của An Nguyên tiên quân bị sửa lại. Ai! Ai!"


@Lạc Vũ bên Wattpad (lactieuvu): Mình có tài khoản wattpad nhưng ngày càng ghét những người sử dụng wattpad với mục đích như bạn mờ  ^___^.   Mong bạn hoạt động được dài lâu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^