Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2016

[C35] Siêu Sao Đức Âm

Lililicat
Phong





Chương 35 Khách không mời mà đến. . .



Nữ gián điệp kinh tế lấy được bản hiệp nghị trong tay Địa Ngục Khuyển. Nhưng lúc cô nàng mở ra xem, lật được vài tờ thì lập tức biến sắc, giận tím mặt.

"Anh đang giỡn mặt tôi chắc!" Người phụ nữ phát điên rồi, cô ả đem bản thảo trong tay ném thẳng tới trên người Địa Ngục Khuyển đeo kính râm, giận dữ kêu to: "Được lắm! Các người cứ chờ bị phơi bày ra ánh sáng đi!"

"Phơi bày ra ngoài ánh sáng? Đừng nghĩ là tôi không biết, cô căn bản chẳng có bức ảnh nào cả, tay không còn giả bạch lang, quả thật rất dũng cảm, cô gái." Địa Ngục Khuyển lạnh lùng mỉm cười, "Không chỉ thế, tôi hy vọng số ảnh tôi chụp lại sẽ khiến cô vừa lòng." Hắn nói xong liền từ trong túi tiền lấy ra một tấm ảnh hắn vừa chụp lúc theo dõi người tối hôm qua, đây là bức hình hắn chụ ở ban công tầng hai mươi.

Người phụ nữ chỉ nhìn thoáng qua bức ảnh chụp kia cả người liền run rẩy cả lên —— sao hắn lại chụp mình trong bộ dáng này? ! Đây chính là bức ảnh riêng tư nhất của cô nàng ...

"Thế nào? Nếu bức ảnh này bị công bố ra ngoài , cho dù cô chỉ là một vô danh thì cũng rất nhanh sẽ trở thành trò cười trước hơn mười triệu người. Nếu cô muốn nổi danh thì cứ nói để tôi giúp cô đạt thành tâm nguyện." Địa Ngục Khuyển đem ảnh chụp ném tới trên mặt người phụ nữ.

Cô ả cả người như phát run, rốt cuộc cũng không thể thốt lên bất cứ lời nào. Cô nàng thề, một ngày nào đó, cô sẽ tự tay trả mối thù này! Đây quả là nỗi sỉ nhục lớn nhất đời này của cô nàng!

.

.

.

Tập bản thảo của Mộ Dung Long Sách bị trả về. Nhận được tới tay là một đống giấy nháp loạn xì ngầu, mấy thứ kia thoạt nhìn qua trông giống như là cắt dán chắp vá tung lung trên mạng, điều này làm cho hắn nhớ lại một đêm nọ Đức Âm ngồi trước máy tính.

Vì thế Long Sách rối rắm, hắn đang không ngừng suy tưởng, vì cái gì Đức Âm muốn ngăn cản mình gửi bản thảo? Không sai! Nhất định Đức Âm hàng kia phải xuất phát từ một mục đích nào đó, mới không để cho mình phát tán tác phẩm kinh thế hãi tục kia.

Hắn rốt cuộc là vì mục đích gì? ! Chẳng lẽ, hắn muốn đoạt bản quyền làm của riêng? Đem tác phẩm do mình biến thành một Quách Kính Văn thứ hai? ! Không, bằng sự hiểu biết của hắn đối với Âm Heo, Âm Heo còn chưa nhàm chán đến mức tới cái loại trình độ này!

Vậy thì vì sao hắn lại muốn đánh tráo bản thảo của mình! ! ! Chẳng lẽ có một ca ca viết tiểu thuyết đam mỹ thể loại ngược tâm ngược thân mất mặt lắm sao? ! ! Phải biết hiện tại hắn đã trở thành tác giả vàng trên trang văn học mạng kim giang!

Làm sao có thể trong loại thời khắc mấu chốt này mà từ bỏ chứ! ! Hiện giờ ngược văn với mà vương đạo! Vì cái gì mấy tác phẩm của Lililicat lại hiện hữu làm bẩn mảnh đất thần thánh đam mỹ tốt tươi này! Đam mỹ đang cần mình đến cứu vớt a!

"Huynh trưởng, vẻ mặt miên man suy nghĩ của ngươi là sao vậy hả." Âm Heo cắn bạch tuộc viên đứng ở phía sau Long Sách lên tiếng. Cuối cùng Long Sách cũng từ bao nỗi trầm tư giật mình tỉnh lại, lập tức dùng biểu tình thù hận đến vô cùng vô tận nhìn chăm chú vào Âm Heo: "Bảo Bảo, bản thảo của ta..."

"Cái gì?" Âm Heo (⊙_⊙)

"... ... Không có gì. Bỏ đi."

"Huynh trưởng ta nhìn thấy biểu tình táo bón của ngươi là đã biết ngay ngươi đang đụng phải nút chai trong tác phẩm mới đúng không." Âm Heo nói như ăn chắc, "Ta có thể giúp ngươi."

"Ngươi biết viết văn chắc?" Long Sách khinh thường nói.

"Đừng có mà coi thường ta, ta viết đa phần là thể loại kiếm phổ cổ trang cùng nội công tâm pháp, còn từng viết qua rất nhiều bộ tiểu thuyết. Chẳng qua không được độc giả đón nhận mà thôi." Đức Âm nuốt vào vài viên bạch tuộc, lập tức lộ ra biểu tình cao thâm.

"Ngươi viết chính là cái loại tiểu thuyết kinh dị khủng bố, bởi vì nội dung rất hài hòa cho nên bị nhà xuất bản hài hòa đúng không..." Long Sách nghĩ tới trăm ngàn câu chuyện Đức Âm viết khiến mình dựng hết cả tóc gáy kia, quả thực loại truyện nó không nên tồn tại trên đời mà!

"Hừ, ngươi viết chỉ mấy truyện khanh khanh ta ta, khổ bức hề hề, nếu muốn đột phá bình cảnh thì hãy cùng ta nhảy vào suối phun trở lại thế giới cũ của chúng ta, túm mấy tên gia hỏa khổ bức tới đây để cho bọn họ nói chuyện, sau đó ngươi nhớ kỹ là tốt rồi." Đức Âm nói.

"... Vậy sẽ tạo thành tình trạng hết sức hỗn loạn. Qua một bên ăn thuốc viên của ngươi đi, tên nhóc không đáng tin!" Long Sách khoát khoát tay với hắn.

Đây là cái đề nghị gì chứ? Nghe là đủ biết loạn tùm beng lên rồi, nếu tùy tiện xách người thế giới của mình mang tới thời đại này sẽ lại kéo theo một vài chuyện phiền toái không thể nào tưởng tượng được.

Nhưng mà, sự việc hoàn toàn lại bị Mộ Dung Đức Âm nói trúng rồi, người rơi từ dưới vực sâu thế mà có thể xuyên qua thời không, một lần nữa lại phải nghênh đón vị khách không mời mà đến.



***********

Đêm trăng tròn, hơn trăm môn phái giang hồ bao vây diệt trừ sát thủ cuồng ma võ công siêu tuyệt, trong lúc trải qua trận đại chiến suốt một ngày một đêm, sau khi trả giá vô cùng nặng nề chỉ còn sót lại mỗi nam nhân ác ma đạp lên thi thể của đồng bạn cuối cùng lại bị nhóm võ lâm hào kiệt bức đến vực sâu bên cạnh.

Nam nhân kia tên là Xích Ám dùng loại thủ pháp đáng sợ tàn sát hơn cả trăm vị cao thủ, trong một đêm danh nổi như cồn khắp chốn giang hồ, thêm nữa đã trở thành đệ nhất sát thủ trên bảng xếp hạng võ lâm, đã quen coi thói giết chóc làm lạc thú lớn nhất cuộc đời này. Bởi vì phạm vào vô số huyết án, cuối cùng cũng khiến cho nhóm quần hùng giang hồ liên thủ với nhau, một phen sống mái với hắn.

Hiện tại, tên ác ma kia đã sức cùng lực kiệt, toàn thân đều là vết thương, thở hồng hộc nhìn hơn trăm tên cao thủ còn sót lại ở trước mặt hắn.

"Nếu không phải bị đám danh môn chính phái các cao thủ giang hồ ti bỉ vô sỉ các ngươi hạ kịch độc, ta đã sớm đem bọn ngươi bầm thây vạn đoạn! Hừ hừ hừ ha ha ha ha! ! !" Xích Ám rơi vào bước đường cùng vẫn cười đến dữ tợn. Hắn siết chặt nắm tay, răng nanh cắn vang khanh khách: "Thiên hạ không ai có thể lấy được mạng của Xích Ám ta!"

Nói xong thét dài một tiếng, dồn chân khí, trong giờ khắc sắp sửa rời xa nhân thế giãy dụa đến ngoan cuồng!

Chỉ thấy hai mắt biến thành màu đỏ, Xích Ám lần thứ hai nhảy vào trong vòng vây, tuy binh khí của hắn đã bị đánh rơi từ lâu, chẳng qua chỉ cần một khi đôi tay này còn, cho dù trong đao quang kiếm ảnh da thịt không biết xuất hiện thêm bao nhiêu là vết xé rách nhưng dưới thế tới điên cuồng, trông hắn tựa như dã thú, dùng răng nanh cắn xé địch nhân, cảnh tượng đáng sợ nhất thời làm không người nào dám tiến lên!

Cái tên kia giống như là chém không chết! Rõ ràng đã chém hắn không biết bao nhiêu đao nhưng hắn lại vẫn hệt như trước không hề quỵ ngã, thậm chí càng đánh càng cuồng!

Nhưng mà, cho dù Xích Ám có cuồng có ngoan hơn nữa thì chung quy hắn vẫn chỉ là người, trên người khắc hơn trăm đao, rốt cục cũng khiến cho hắn cũng dần dần cạm kiệt không thể nào chống đỡ được nữa Sau khi phá vòng vây mấy lượt, lại vẫn như cũ không có cách nào đột phá vòng vây của đám hiệp sĩ thấy chết không sờn. Cái đầu điên cuồng của Xích Ám lúc này cũng hơi thanh tỉnh một ít!

Hắn không cam lòng cứ như vậy chết ở chỗ này!

Vì thế hắn quyết định đánh cuộc một lần! !

Phun bỏ phần chân tay còn lại đã bị cụt ở trong miệng, Xích Ám đột nhiên dồn hết sức lực đột phá vòng vây chạy về phía vực sâu —— đó là đường ra duy nhất của hắn! !

"Ta sẽ không chết ha ha ha ha ha ha! ! ! !" Xích Ám cười như điên dứt khoát nhảy xuống vực sau, bầu trời đêm trống trải lay động lại tựa như quỷ mị! !


Những người may mắn vẫn có thể bảo tồn một mạng đồng loạt đi tới trước nhìn xuống phía dưới đáy vực đen nhánh, cũng không biết Xích Ám có phải thật sự đã chết hay không chết. Nếu hắn không chết, vậy giang hồ ngày sau sẽ lại phát sinh một hồi đại nạn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^