Thứ Bảy, 7 tháng 5, 2016

[C4] Phương pháp sai lầm khi làm nhân vật phản diện

Tác giả: Chung Hiểu Sinh
N.chàm: N. Phong




☆ Chương 4




Nhạc Hoa phái là một trong năm đại kiếm phái, bởi vì được xây ở trên núi nhạc Hoa cho nên gọi là phái Nhạc Hoa.

Trên đường tới núi Nhạc Hoa, Hắc Bạch Vô Thường lại xuất hiện thêm một lần, giới thiệu cho Hàn Trường Sinh đại khái về tình hình trong Nhạc Hoa phái cũng như tình huống của Hoàng Phủ Phượng Hiên Hi Thần —— cũng chính là tiên quân An Nguyên.

An Nguyên tiên quân là tiên nhân hạ phàm độ kiếp, tự nhiên không giống người phàm. Từ nhỏ không chỉ tính tình mà tướng mạo của hắn cũng đã xuất chúng, thiên phú võ học cực cao.

Kiếm chiêu nhìn qua một lần là học được ngay, bí tịch võ học nhìn một lần là có thể ngâm nga. Chưởng môn phái Nhạc Hoa, Nhạc Bằng tự nhiên là cực kỳ thưởng thức với người đệ tử này, từ sớm đã âm thầm xem hắn là con rể tương lai của mình, không những thế còn muốn truyền chức vị chưởng môn phái Nhạc Hoa lại cho hắn.

Thời điểm Hắc Vô Thường nói tới đây, Hàn Trường Sinh đã từng chất vấn: "Vậy võ công của hắn chẳng phải rất lợi hại hay sao?"

Bạch Vô Thường đáp: "Chỉ là so với đám đệ tử trong phái Nhạc Hoa cùng thế hệ tương đối xuất sắc thôi. Võ học Nhạc Hoa phái dù sao cũng không có cái món võ học thượng thừa nào. Mà tuổi hắn cũng nhỏ, cho dù chưởng môn có vài phần kính trọng với hắn thì cũng không thể nào phá hủy quy củ, vượt qua thân phận đem võ học truyền thụ lại cho hắn."

Hắc Vô Thường bổ sung: "Mọi việc đều có tuần tự trước sau, tiên quân muốn độ phải trải qua kiếp nạn. Nếu như đường hắn đi thuận buồm xuôi gió thì đó cũng chẳng phải là kiếp nạn .

Mỗi lần gặp một kiếp, tu vi của hắn lại tăng lên thêm một lần, cuối cùng sẽ đạt được thành tựu. Hiện nay võ công của hắn ngay cả ngươi cũng không bằng."

Hàn Trường Sinh nổi giận: "Cái gì ngay cả ta cũng không bằng? Lão tử dầu gì cũng là giáo chủ Thiên Ninh giáo!"

Bạch Vô Thường lạnh lùng nói: " Võ công của ngươi ở trong Thiên Ninh giáo xếp hạng mấy?"

Hàn Trường Sinh nhất thời nghẹn lời, lầu bầu: "Bọn họ là thủ hạ của lão tử, bọn họ lợi hại không phải đại biểu cho sự lợi hại của lão tử hay sao?"

Bạch Vô Thường cười nhạt.

Hắc Bạch Vô Thường lại nói cho hắn biết, con gái của chưởng môn Nhạc Bằng tên là Nhạc Ngọc Nhi.

Ba người An Nguyên, Nhạc Ngọc Nhi cùng với Lý Cửu Long từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, Lý Cửu Long từ nhỏ đã thầm mến Nhạc Ngọc Nhi, cũng luôn mơ ước cái chức chưởng môn. Đáng tiếc từ tấm bé, bất kể là sự tình gì hắn đều bị An Nguyên đặt ở phía dưới.

Hắn biết tâm tư Nhạc Bằng, ông cực kỳ thưởng thức An Nguyên từ đó lại càng thêm ghen ghét An Nguyên, coi An Nguyên như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, không ngừng muốn dùng độc kế hãm hại An Nguyên.

Hắc Bạch Vô Thường luôn mãi dặn dò, lần này Hàn Trường Sinh tới Nhạc Hoa phái, trước hết phải sắm vai Lý Cửu Long, lấy thân phận Lý Cửu Long hoàn thành mệnh cách mà lão tinh quân đã soạn.

Hắn phải tùy thời tùy lúc ghi nhớ thân phận của mình, đừng để cho người nhìn ra manh mối, càng không thể làm ra chuyện phá hư mệnh cách của An Nguyên tiên quân.

Vài ngày sau, rốt cục Hàn Trường Sinh cũng đã tới Nhạc Hoa phái.

Lý Cửu Long âm thầm xuống núi , trước khi đi hắn lấy cớ nói mình bị bệnh cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, để cho người khác đừng quấy rầy hắn.

Người này mặc dù là Đại sư huynh, nhưng không được lòng người, trong môn phái nhiều ngày qua cũng không có người nào qua xem thử, bởi vậy không ai biết chuyện hắn trộm xuống núi s.

Hàn Trường Sinh cực kỳ thuận lợi trèo tường đi vào, chạy vào phòng Lý Cửu Long.

Mấy ngày hành trình vừa qua, Hàn Trường Sinh mệt muốn chết rồi, ngủ một hơi tới bảy tám canh giờ, sau khi tỉnh lại đã là buổi chiều.

An Nguyên tiên quân cũng chưa trở về, hắn đứng ở trong phòng cũng không có chuyện gì làm, bụng lại đói vì thế liền thay đồ đi ra ngoài kiếm ăn.

Chỉ một chốc lát, hắn đã đi tới bên cạnh đài luyện võ.

Có vài đệ tử trẻ tuổi đang ở trên đài luyện võ. Một đám đệ tử áo vải trong hàng nổi bật lên một thân ảnh màu vàng, Hàn Trường Sinh tập trung nhìn vào, chỉ thấy tên nhóc mặc bộ phục trang màu vàng là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, vóc dáng nhỏ xinh, đôi mắt tròn, khuôn mặt cũng tròn.

Trước đó Hắc Bạch Vô Thường đã cho Hàn Trường Sinh nhìn người này trong ảo ảnh, bởi vậy hắn liếc mắt một cái liền nhận ra tiểu cô nương kia chính là con gái độc nhất của chưởng môn phái Nhạc Hoa Nhạc Ngọc Nhi.

Hàn Trường Sinh nghĩ nghĩ, bèn nhảy lên một gốc cây đại thụ nhìn lén.

Ước chừng là luyện kiếm khơi gợi hưng trí, Nhạc Ngọc Nhi đột nhiên đề xuất so tài, cũng lôi kéo một tên đệ tử làm nũng: "Lâm sư huynh, ngươi tỷ thí theo ta đi, chúng ta đánh đến điểm thì dừng thôi."

Mấy đệ tử bên kia đều dừng luyện tập, tụm lại vây xem.

Hai người qua lại bảy tám chiêu, Hàn Trường Sinh ở một bên nhìn cũng hiểu được, trình độ của hai người Nhạc Ngọc Nhi với cái tên họ Lâm kia đều không cao, có thể nói là tám lạng nửa cân, chẳng qua thời điểm nhóc đệ tử họ Lâm xuất chiêu có chút cố kỵ, dường như muốn nhượng bộ Nhạc Ngọc Nhi. Qua hơn mười chiêu, lưỡi kiếm của Nhạc Ngọc Nhi chỉ thẳng ngực đệ tử họ Lâm: "Ta thắng!"

Lâm đệ tử cũng làm bộ bày ra bộ dáng bội phục: " Võ công của tiểu sư muội càng ngày càng cao ."

Bên cạnh mọi người sôi nổi vỗ tay: "Tiểu sư muội quả nhiên lợi hại."

Nhạc Ngọc Nhi hình như còn chưa tận hứng, lại gọi đích danh một vị sư huynh muốn tỷ thí với hắn. Vị sư huynh kia công phu hiển nhiên cao hơn Nhạc Ngọc Nhi một tầng, nhưng rõ ràng là hắn cũng nhường chiêu. Qua hai mươi chiêu, vị sư huynh kia liền thu kiếm: "Tiểu sư muội, ta thua."

Vẻ mặt Nhạc Ngọc Nhi đắc ý.

Hàn Trường Sinh trợn trắng mắt. Nương tay thế này cũng quá trắng trợn, các ngươi không thấy tiểu sư muội ngay cả kiếm cũng cầm không nổi à? Hắc Bạch Vô Thường từng nói qua với hắn, Nhạc Ngọc Nhi là nữ đệ tử duy nhất của Nhạc Hoa phái, lại là con gái độc nhất của chưởng môn cho nên tự nhiên là tất cả mọi người đều yêu chiều sủng ái.

Đối với cái loại hành vi này, Hàn Trường Sinh bày tỏ mình không thể hùa theo được. Nhạc Ngọc Nhi chẳng qua chỉ là nữ đệ tử duy nhất mà thôi có tính là gì, hắn đây vẫn là giáo chủ duy nhất của Thiên Ninh giáo chứ đâu, cũng không thấy hai vị hộ pháp với mấy vị Đường chủ biết nhìn sắc mặt hắn mà làm việc!

"Đổi ngươi tới!" Nhạc Ngọc Nhi đột nhiên chỉ mũi vào một tiểu đệ tử ở trong góc phòng.

Bạn đệ tử nhỏ kia hiển nhiên hoảng sợ, lui về phía sau một bước.

Nhạc Ngọc Nhi nhíu mày, nâng cằm lên, ngạo mạn nói: "Lưu Tiểu Kỳ ngươi không nghe thấy sao, ta bảo ngươi qua đây so chiêu với ta!"

Hàn Trường Sinh đánh giá cái tên nhóc Lưu Tiểu Kỳ kia. Đó là một thiếu niên con nhỏ, thân hình gầy yếu, làn da tái nhợt, ngũ quan thanh tú, trên mặt còn chưa có rút đi dáng vẻ non nớt. Bộ dáng áng chừng mười sáu mười bảy tuổi, nhìn có vẻ nhỏ hơn Nhạc Ngọc Nhi vài tuổi.

Hàn Trường Sinh đã xem qua tư liệu danh sách tóm lượt thành viên Nhạc Hoa phái chỗ Hắc Bạch Vô Thường, tên nhócLưu Tiểu Kỳ nhập môn chỉ mới hai năm, cũng xem như là đệ tử nhập môn, hiện tại cũng chỉ có thể luyện chút công phu cơ bản, các trưởng lão còn chưa dạy hắn công phu chính thức.

Vị sư huynh đứng bên cạnh Lưu Tiểu Kỳ đẩy hắn một cái, hung hăn nói: "Tiểu sư muội gọi ngươi đấy!"

Sắc mặt của Lưu Tiểu Kỳ càng thêm trắng nhợt, liên tục xua tay: "Ta không được, ta... không được."

"Bảo ngươi qua thì ngươi cứ qua!" Nhạc Ngọc Nhi vẻ mặt không vui, "Lưu sư đệ, mỗi lần ngươi đều nói cái gì mà không được, ngươi không phải là khinh thường chúng ta đó chứ?"

Mấy nhóc đệ tử bên cạnh hùa theo: "Đúng thế, đúng thế!"

Mặt mày Lưu Tiểu Kỳ như sắp khóc.

Hàn Trường Sinh có chút ngạc nhiên đánh giá bọn họ. Trước khi đến đây, hắn đã được Hắc Bạch Vô Thường tuy nói là đại khái giới thiệu với hắn quan hệ của mọi người trong Nhạc Hoa phái, nhưng thời gian có hạn cũng không phải đầy đủ cho lắm.

Hàn Trường Sinh chỉ cần nhớ kỹ ai là ai cũng đã không dễ dàng, những chuyện khác nghe qua rồi cũng quên. Mà tình huống trước mắt nhìn kiểu gì thì Lưu Tiểu Kỳ này cũng là người không được hoan nghênh.

Đúng như suy đoán của Hàn Trường Sinh vậy, Nhạc Ngọc Nhi cực kỳ không thích Lưu Tiểu Kỳ, mà bây giờ cũng là cố ý gây khó dễ với hắn.

Bình thường Lưu Tiểu Kỳ đã là một người quái gở, Nhạc Ngọc Nhi lại quen được mọi người nuông chiều, phàm là yêu cầu của nàng gần như không ai dám cự tuyệt.

Nhưng tên Lưu Tiểu Kỳ này, mấy lần cứ nhằm vách tường mà đụng. Có một lần Nhạc Ngọc Nhi hẹn vài vị sư huynh lén lút xuống núi chơi đùa, vừa lúc bị Lưu Tiểu Kỳ bắt gặp, Nhạc Ngọc Nhi liền mời hắn đi cùng, Lưu Tiểu Kỳ lại cự tuyệt.

Kết quả chuyện tự ý xuống núi bị chưởng môn phát hiện, đem cả đám phạt ba ngày cấm túc, mà ngay cả Nhạc Ngọc Nhi cũng không thể may mắn thoát khỏi. Kì thực việc này là chưởng môn tự mình phát hiện , nhưng Nhạc Ngọc Nhi lại hoài nghi việc này là co Lưu Tiểu Kỳ tố cáo, từ đó về sau liền kết thù oán.

Lưu Tiểu Kỳ bị người đẩy ra, mặt buồn rười rượi nói: "Ta... Ta không đánh lại sư tỷ ."

"Nhát như chuột!" Nhạc Ngọc Nhi khiển trách, "Vừa rồi các sư huynh không phải cũng giúp ta luyện đó sao? Nhanh một chút!"

Lưu Tiểu Kỳ đành nơm nớp lo sợ nâng kiếm.

Chỗ Hàn Trường Sinh ẩn núp là bên một gốc cây đào, lúc này vừa vặn là mùa đào kết trái. Hắn tiện tay hái được một quả đào tươi ngon mọng nước, ở trên quần áo xoa xoa vài cái rồi vừa gặm đào vừa xem náo nhiệt.

Nhạc Ngọc Nhi bước lên, trực tiếp nâng kiếm chém về phía Lưu Tiểu Kỳ. Dù sao cũng là tỷ thí, nàng dùng kiếm gỗ, có điều dù là ai bị đánh trúng phỏng chừng cũng ăn đau.

Lưu Tiểu Kỳ vội vội vàng vàng nâng kiếm ngăn trở, giải thế công của Nhạc Ngọc Nhi.

Nhạc Ngọc Nhi tấn công ồ ạt, hoàn toàn là đánh bừa không đầu không đuôi, Lưu Tiểu Kỳ cũng không có tiến công, chỉ tập trung chống đỡ .

Đột nhiên, Hàn Trường Sinh ngạc nhiên nhíu đầu mày.

Lưu Tiểu Kỳ cũng tính nhượng bộ Nhạc Ngọc Nhi. Nhưng lúc hắn làm khác hẳn mấy vị sư huynh kia.

Vừa rồi Lưu Tiểu Kỳ bị thế tấn công dồn dập của Nhạc Ngọc Nhi bức nóng nảy, lưỡi kiếm họa một vòng cung chắn rớt thế tiến công của Nhạc Ngọc Nhi.

Võ học của Thiên Ninh giáo là tiếp thu sở trường võ học đủ loại trường phái, cho nên mới lợi hại như vậy.

Hàn Trường Sinh đối với mấy bộ võ học của mấy đại môn phái trên giang hồ cũng tương đối rõ ràng, vừa rồi một chiêu Lưu Tiểu Kỳ dùng khi đó, tuy chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, nhưng tuyệt đối không phải là chiêu thức của Nhạc Hoa phái.

Bởi vì đây không phải là một chiêu đầy đủ, hơn nữa chính là chỉ một khắc, những đệ tử đứng bên cạnh cũng không ai nhìn ra, còn tưởng rằng Lưu Tiểu Kỳ đánh bậy ra, nhưng Hàn Trường Sinh nhìn rõ cũng hiểu được, Lưu Tiểu Kỳ đang cực lực khắc chế chiêu thức của chính mình.

Dựa theo tin tức chỗ Vô Thường thì Lưu Tiểu Kỳ luyện võ chỉ mới được hai năm, vẫn còn đang học tập phần nền tảng, chẳng qua Hàn Trường Sinh thấy tư thế cầm kiếm cũng như cước bộ của hắn vững chắc, rõ ràng đây không giống như bộ dạng của người chỉ luyện hai năm.

Đương nhiên, võ công của Lưu Tiểu Kỳ quả thật cũng không lợi hại, không phải là che giấu thì cũng không đến mức bị mèo ba chân Nhạc Ngọc Nhi đánh cho chật vật như vậy, chỉ có điều trước khi nhập môn vào Nhạc Hoa phái, ắt hẳn trước đó hắn đã học qua công phu môn phái khác.

Lưu Tiểu Kỳ bị đánh lui liên tục về sau, đã sắp sửa bay ra khỏi võ tràng. Nhạc Ngọc Nhi từng bước ép sát, đắc ý mắng: "Lưu sư đệ, ngươi sao lại ngốc như vậy, ngay cả chiêu thức như vậy cũng không thể tiếp được?"

Lưu Tiểu Kỳ bị một kiếm của Nhạc Ngọc Nhi bắn trúng bả vai, đau đến mức mồ hôi lạnh rơi xuống.

Rõ ràng là bảo đánh tới điểm thì dừng nhưng Nhạc Ngọc Nhi còn chưa chịu thu tay lại, vẫn còn tiếp tục công kích: "Ta muốn tới chỗ cha ta bảo cha đuổi tên phế vật như ngươi ra khỏi Nhạc Hoa phái chúng ta, vẫn là đi theo những tên phế vật trong ma giáo Thiên Ninh kia mới phải!"

Hàn Trường Sinh nhất thời giận tím mặt. Ma giáo phế vật? Chỉ bằng cái loại mèo ba chân như ngươi mà dám gọi Thiên Ninh giáo chúng ta là phế vật? ! —— giáo chủ đại nhân tuy chỉ là hạng giang hồ ba xu nhưng vinh dự môn phái rất mạnh ! Ai dám nói bậy về Thiên Ninh giáo nửa câu, hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho kẻ đó!

Lưu Tiểu Kỳ đã bị bức lui tới sát rìa, Nhạc Ngọc Nhi lại hung tợn huy kiếm chém về phía Lưu Tiểu Kỳ. Lưu Tiểu Kỳ hoảng loạn cực độ cũng không thể nào né tránh, Hàn Trường Sinh kẹp hạt đào, vận khởi nội lực, bắn về phía Nhạc Ngọc Nhi——

Ba!

Nhạc Ngọc Nhi kiếm trật mấy tấc, không có đánh trung Lưu Tiểu Kỳ, cùng lúc đó, Lưu Tiểu Kỳ trong tay mộc kiếm lại đâm trúng Nhạc Ngọc Nhi bả vai.

"A!"

Thanh kiếm trong tay Nhạc Ngọc Nhi rơi xuống đất, cô nàng ôm bả vai lui về phía sau, khuôn mặt phấn nộn bởi vì tức giận mà đỏ hơn: "Ngươi dám đâm ta? !"

Mấy sư huynh đệ vội vàng xông tới, có người đỡ lấy Nhạc Ngọc Nhi, có kẻ lớn tiếng quát lớn Lưu Tiểu Kỳ: "Đã dặn là đến điểm thì dừng, tại sao ngươi lại đả thương người? ! Ta phải đi báo cho chưởng môn!"

Vừa rồi Nhạc Ngọc Nhi chém Lưu Tiểu Kỳ tùy ý, tập thể mọi người hình như đã bị mất trí nhớ .

Hàn Trường Sinh cười lạnh một tiếng, từ trên cây nhảy xuống, đi về phía mọi người.

1 nhận xét:

  1. Truyện thật dễ thương. Giọng văn của bạn đúng chất luôn. Tiếc là truyện chưa được edit hết.

    Trả lờiXóa

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^