Tác giả: Chung Hiểu Sinh
N.Chàm: N Phong
☆ Chương 5
"Các ngươi đang làm gì thế?" Hàn Trường Sinh hỏi.
Mọi người xoay lại nhìn chỉ thấy Lý Cửu Long do Hàn Trường Sinh dịch dung, cả bọn ngẩn ra.
"Đại sư huynh, ngươi hết bệnh rồi?" Một người sư đệ hỏi.
Hàn Trường Sinh có lệ đáp: "Ừ. Mấy người các ngươi tụm lại ở trong này làm gì?"
"Là Đại sư huynh à." Nhạc Ngọc Nhi ngửa đầu, bày ra bộ dáng cao ngạo, "Ngươi tới vừa lúc, ngươi hãy thay ta phân xử!"
Nhạc Ngọc Nhi đối với vị Đại sư huynh Lý Cửu Long này xưa nay vẫn luôn không thèm để ý nhưng sử dụng cũng rất thuận tay. Dù sao Lý Cửu Long cũng là đệ tử nhập môn sớm nhất cũng lớn tuổi nhất, võ công tuy không sánh bằng nhị sư huynh Hoàng Phủ Phượng Hiên Hi Thần, nhưng tốt xấu gì so với đám tiểu đệ tử kia cũng xuất sắc hơn gì. Huống chi, Lý Cửu Long luôn luôn đối với Nhạc Ngọc Nhi nói gì nghe nấy, Nhạc Ngọc Nhi bảo hắn đi hướng Đông, hắn chưa bao giờ dám đi về phía Tây.
Lần này Nhạc Ngọc Nhi cố tình gây hấn, nàng ôm hận Lưu Tiểu Kỳ đã lâu. Nàng cũng từng trộm cáo trạng với phụ thân mấy lần nhưng Nhạc Bằng luôn trách nàng quá yếu ớt chỉ biết khi dễ sư đệ, thường xuyên khuyên nàng chiếu cố sư đệ nhiều hơn.
Kể từ đó, nàng lại càng thêm chán ghét Lưu Tiểu Kỳ. Nàng muốn nhân cơ hội này khiến Lưu Tiểu Kỳ ăn chút đau khổ, biết được sự lợi hại của nàng. Lúc này nếu như nàng lại đi mách cha, chỉ sợ Nhạc Bằng sẽ lại răn dạy nàng không hiểu chuyện, phải biết nếu để Lý Cửu Long ra mặt, Nhạc Bằng tự nhiên sẽ bị đại đệ tử đả động.
Hàn Trường Sinh thiếu chút nữa không nén được tràng cười, đi lên trước hỏi: "Phân xử chuyện gì?"
Nhạc Ngọc Nhi kẻ ác nhân cáo trạng trước, chỉ vào mũi Lưu Tiểu Kỳ mắng: "Trước đó chúng ta đã nói rõ chỉ là tỷ thí thôi đánh đến điểm thì dừng, thế nhưng hắn làm ta bị thương!" Nàng ôm bả vai bày ra dáng vẻ yếu ớt, "Đau quá a!"
Vẻ mặt Lưu Tiểu Kỳ như sắp khóc: "Không có, ta không phải cố ý, ta tưởng ngươi có thể chặn được ..."
Hàn Trường Sinh đi lên trước, nhìn Lưu Tiểu Kỳ nói: "Tiểu sư đệ, ta nhớ rõ ngươi nhập môn chỉ có hai năm, sư phụ cũng chỉ dạy ngươi cửu thức căn bản nhất của Nhạc Hoa, có đúng hay không?"
Lưu Tiểu Kỳ nhát gan gật đầu: "Phải."
Hàn Trường Sinh xoay người, nhìn Nhạc Ngọc Nhi nói: "Tiểu sư muội ngươi với ta đều theo bên người sư phụ từ nhỏ, đã học được chiêu thức thứ ba mươi sáu, ngươi cùng tiểu sư đệ luận võ, đây không phải là khi dễ người ta hay sao?"
Nhạc Ngọc Nhi ngơ ngẩn một chút . Nàng vốn tưởng rằng Đại sư huynh nghe nói nàng bị thương nhất định sẽ lập tức hung hăng trách cứ Lưu Tiểu Kỳ một trận giúp mình hết giận, sau đó báo lại với chưởng môn nhưng nàng không thể ngờ hắn lại nói ra những lời như thế?
Nhạc Ngọc Nhi lắp bắp trả lời: "Chúng ta... Chúng ta chẳng qua chỉ là đùa giỡn, ta cũng nhường hắn ..."
Hàn Trường Sinh lạnh lùng nói: "Nếu ngươi nhường hắn, sao lại bị hắn đả thương? Nếu như đổi lại là các sư huynh đệ khác, bọn họ làm ngươi bị thương tất nhiên là bọn hắn không đúng.
Nhưng theo lý võ công của tiểu sư đệ thua xa ngươi, ngươi lại bị hắn đánh trúng, vậy nhất định là bình thường ngươi chỉ biết chơi đùa, không chăm chỉ luyện tập."
Nhạc Ngọc Nhi cứng đờ tại chỗ, không thể tin hai mắt trừng trừng Hàn Trường Sinh.
Các sư huynh đứng cạnh vội vàng giúp Nhạc Ngọc Nhi nói chuyện."Đại sư huynh tại sao huynh có thể nói tiểu sư muội như vậy?" "Tiểu sư muội quả thật nhuòng tiểu sư đệ chỉ là tiểu sư đệ ra tay rất nặng..."
"Tốt lắm." Hàn Trường Sinh khẩy cứt mũi, "Giờ ta đi nói cho sư phụ, võ công của ngươi ngay cả tiểu sư đệ cũng không bằng, trước hết để người khỏi dậy ngươi chiêu thức mới làm gì, tốt nhất là nhanh chóng đem ba mươi sáu chiêu thức dạy hết cho tiểu sư đệ rồi lại nói tiếp."
"Ngươi!" Nhạc Ngọc Nhi tức giận đến mức trong mắt đã có nước mắt, "Ngươi nói bậy, võ công ta kém chỗ nào!"
Hàn Trường Sinh khóe miệng lạnh lùng kéo theo nụ cườimỉm: "Muốn ta nói cho ngươi biết sao?"
Nhạc Ngọc Nhi nhất thời có chút khẩn trương, cầm lấy kiếm lui về phía sau một bước. Bình thường nàng cũng tỷ thí với Lý Cửu Long, tuy Lý Cửu Long luôn nhường nàng, nhưng võ công của Lý Cửu Long thế nào thì nàng cũng rõ ràng. Hai người bọn họ nếu như nghiêm túc tỷ thí, nàng không có chút phần thắng .
Nhạc Ngọc Nhi dậm chân, hung tợn nói: "Ngươi đã nói võ công ta kém, vậy nếu ngươi có bản lĩnh trong vòng năm chiêu đánh thắng ta, việc này coi như bỏ qua!" Khi nói lời này cũng là nàng tự thả cho mình một cái bậc thang.
Nếu là Hàn Trường Sinh không thể thắng nàng, vậy nàng sẽ đi tố cáo Lưu Tiểu Kỳ; muốn như Hàn Trường Sinh thắng nàng, vậy mọi chuyện coi như xóa bỏ, việc nàng không chăm chỉ luyện võ cũng không cần phải truy cứu nữa.
Hàn Trường Sinh ‘ha’ một tiếng, ngửa cằm, bễ nghễ đáp: "Nếu trong vòng một chiêu mà ta không thể thắng ngươi vậy từ nay về sau mọi việc ta đều nghe ngươi!" Võ học Thiên Ninh giáo vốn dĩ chính là tập hợp của võ học đứng đầu thiên hạ, mặc dù ở trong giáo Hàn Trường Sinh không được xem là người lợi hại nhất nhưng ở trên giang hồ cũng nằm trong đám cao thủ .
Chút công phu của Nhạc Ngọc Nhi ở trong mắt của hắn chẳng qua chỉ như một nữ tử tay trói gà không chặt.
Nhạc Ngọc Nhi triệt để bị chọc giận, siết chặt mộc kiếm hét lớn một tiếng, đâm thẳng tới ngực Hàn Trường Sinh.
Hàn Trường Sinh nhảy dựng lên, một cước đá vào trên thân kiếm nàng, Nhạc Ngọc Nhi thoát lực, mộc kiếm bay thẳng ra ngoài, xẹt ngang bên mặt một vị sư đệ vừa rồi còn thay nàng nói chuyện.
Tên đệ tử kia sợ tới mức hai chân mềm nhũn, quỳ phịch xuống. Nhạc Ngọc Nhi còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, mũi kiếm trong tay Hàn Trường Sinh cũng đã chấm trên môi hồng nhuận của nàng.
Nhạc Ngọc Nhi sợ tới choáng váng, hơn nửa ngày mới thức tỉnh lui về phía sau một bước tránh đi mũi kiếm, mới dám mở miệng nói chuyện: "Đại... Đại sư huynh ngươi tại sao có thể..." Đại sư huynh luôn ngoan ngoãn nghe lời nàng, hôm nay cư nhiên vì một tên Lưu Tiểu Kỳ mà dùng kiếm chỉ trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa của nàng? !
Hàn Trường Sinh ném thanh kiếm đi, bước tới bên người Nhạc Ngọc Nhi, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Về sau nói chuyện cẩn thận một chút!"
Nhạc Ngọc Nhi ngốc ngốc đứng bất động tại chỗ.
"À, quên nói cho ngươi, thanh kiếm vừa rồi của ta có dính cứt chó."
Nhạc Ngọc Nhi hút một hơi lãnh khí, thiếu chút nữa đã bất tỉnh. Các sư huynh xông lên đỡ lấy nàng, nàng chà lấy chà để miệng mình, thiếu chút nữa chà bong cả da.
Hàn Trường Sinh đắc ý cười, xoay người nghênh ngang mà đi, không được vài bước thì Lưu Tiểu Kỳ cũng đuổi kịp, nhỏ giọng nói: "Cám ơn ngươi, Đại sư huynh."
Hàn Trường Sinh không quá để ý khoát tay áo: "Về sau nếu cục da trâu kia lại tìm ngươi gây rắc rối, ngươi cứ việc tới tìm ta, ta giúp ngươi giáo huấn nàng." Bây giờ hắn nhìn Nhạc Ngọc Nhi không vừa mắt chút nào.
Lưu Tiểu Kỳ sửng sốt một chút, cảm động nói: "Đại sư huynh, ngươi thật tốt."
"Được rồi được rồi, nếu không có việc thì ngươi đi trước đi." Hàn Trường Sinh đang đói bụng cũng, không tâm tình dây dưa với Lưu Tiểu Kỳ, nhanh chóng đuổi Lưu Tiểu Kỳ đi chỗ khác tự mình đi kiếm ăn.
Hàn Trường Sinh dạo quanh Nhạc Hoa phái một vòng, tìm chút đồ lót bụng sau đó thăm dò địa hình, sau đó mới trở về.
Về phòng, Hàn Trường Sinh đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ, đột nhiên nghe thấy cửa sổ truyền đến một tiếng "meo". Hắn nhìn lại, có một con mèo hoa xinh đẹp đang ngồi xổm trên khung cửa sổ.
Mèo nhỏ thăm dò nhấc một vuốt vói vào trong, giẫm lên trên bàn. Thấy Hàn Trường Sinh cũng không có ý đuổi nó ra ngoài, lúc này nó mới thả lỏng nhảy vào.
"Đã đói bụng ?" Hàn Trường Sinh hỏi.
Mèo hoa nhẹ nhàng nhảy đến trước mặt Hàn Trường Sinh, chạy vòng quanh chân hắn, gọi ‘meo meo’ liên mồm.
Hàn Trường Sinh cầm theo cái bánh bao trở về chuẩn bị làm điểm tâm cho ngày mai, lúc này nghĩ nghĩ liền lấy cái bánh bao ra xé nhỏ đút cho mèo nhỏ.
Mẻo ta ăn đồ trong tay của hắn thực vật cảm thấy thỏa mãn ngẩng đầu lên để Hàn Trường Sinh sờ đầu của mình.
Hàn Trường Sinh ôm lấy mèo con, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó, mèo con lật mình để lộ cái bụng tròn tròn cho Hàn Trường Sinh vuốt lông.
Hàn Trường Sinh nhìn con mèo này chợt nhớ tới Đường chủ Ngọc Đường Cố Minh Tiêu nhà hắn. Cố Minh Tiêu cũng là mèo yêu biến thành người, lúc còn ở trên núi, Hàn Trường Sinh thường xuyên tranh sủng với đám mèo mà hắn nuôi, luôn muốn Cố Minh Tiêu đặt sự chú ý lền bản thân mình nhiều hơn cái nhóc ranh kia.
Một lát sau, Hàn Trường Sinh thở dài, vỗ vỗ cái mông tròn của mèo con: "Ngươi đi ra ngoài đi, ta phải đi ngủ ."
Mèo con nhảy từ trên người Hàn Trường Sinh xuống, quay đầu lại nhìn Hàn Trường Sinh liếc mắt một cái, nhẹ nhàng kêu một tiếng, liền ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Một đêm yên bình.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Trường Sinh liền xuất môn luyện công. Các đệ tử trong Nhạc Hoa phái đều phải tham gia buổi luyện võ vào sáng sớm, mỗi tháng hai lần sư phụ sẽ tự mình dạy, thời gian còn lại thì tự mình luyện tập.
Cách ba tháng một lần sẽ có chưởng môn cùng các trưởng lão tiến hành kỳ kiểm tra, xem hiệu quả luyện công của các đệ tử như thế nào, có lười biếng hay không.
Lúc trước Lý Cửu Long lấy cớ sinh bệnh, chạy thoát mấy buồi luyện sớm, hiện giờ Hàn Trường Sinh đã lộ diện trước mặt người khác, tự nhiên lý do giả bệnh cũng không thể dùng được, vì không để lộ sơ hở, hắn đành phải kiên trì đi tham gia buổi luyện sớm.
Thời điểm hắn tới, phần lớn các nhóm đệ tử đều đã đến. Nhạc Ngọc Nhi đang nói nói cười cười với mấy vị sư huynh đệ, nhìn thấy Hàn Trường Sinh, nàng sửng sốt một chút, có chút không được tự nhiên ngoảnh mặt sang chỗ khác.
Một lát sau, Lưu Tiểu Kỳ chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ , ánh mắt sáng lên nhìn Hàn Trường Sinh chào hỏi: "Đại sư huynh, buổi sáng tốt lành!"
Hàn Trường Sinh lười biếng tiếp chuyện với hắn: "Sớm."
Lưu Tiểu Kỳ trộm đưa cho hắn một cái túi hương: "Đại sư huynh, tặng cho ngươi."
Hàn Trường Sinh nhíu mày: "Đây là cái gì?"
Lưu Tiểu Kỳ cúi đầu nhỏ giọng nói: "Túi hương này là do chính tay đệ phối, có công hiệu bổ huyết dưỡng khí. Đại sư huynh lúc trước bị một trận bệnh, đệ nghĩ túi hương này có lẽ có tác dụng với huynh."
Hàn Trường Sinh giật mình, không biết nói cái gì, đành phải nhận lấy túi hương: "Cảm ơn."
Lưu Tiểu Kỳ liền rời đi tự mình đi luyện công .
Lại một lát sau, Nhạc Ngọc Nhi làm bộ không chút để ý đi tới, hỏi: "Đại sư huynh, thân thể của ngươi khỏe rồi sao?"
Hàn Trường Sinh từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ như trả lời.
"Khụ." Nhạc Ngọc Nhi mắt nhìn chằm chằm mủi chân của mình, bày ra bộ dáng không tình nguyện nói, "Lần trước ngươi nói muốn cùng nhau ra phía sau núi ngắm hoa đào, dù sao ta cũng muốn ra sau núi, ngươi đã hết bệnh rồi, vậy cùng đi đi ."
Hàn Trường Sinh chả hiểu ra sao nhìn nàng một cái: "Không đi!"
Nhạc Ngọc Nhi sửng sốt một chút, không thể tin được mà nhìn về phía Hàn Trường Sinh: "Vì sao lại không đi?"
Hàn Trường Sinh không lưu chút mặt mũi: "Không muốn đi!"
Nhạc Ngọc Nhi cắn cắn môi, mặt mày đỏ bừng, dậm chân, quay đầu chạy đi.
Cùng lúc này, Hắc Bạch Vô Thường đang trên đường lên thiên đình. Lần này bị Hàn Trường Sinh nháo một trận phải sửa lại mệnh số của An Nguyên tiên quân, phán quan bất đắc dĩ dùng phần lớn pháp lực để sửa chữa sai lầm.
Lúc này phán quan đã bế quan, trọng trách lên thiên đình báo cáo công tác đành phải dồn lên trên người hai người bọn họ, bọn họ nhân cơ hội này còn muốn thảo luận với mệnh cách tiên quân một chút về sự tình liên quan tới mệnh cách.
Đang bay trên đám mây, Hắc Vô Thường thường thường lo lắng nhìn xung quanh: "Lão Bạch, ngươi nói xem Hàn Trường Sinh kia có thể lại gây ra chuyện rắc rối nào nữa không hả?"
Bạch Vô Thường cau mày: "Nói cũng lạ, mệnh cách phàm nhân không hề có trong sổ ghi chép, chỉ có một mục liên quan với mệnh cách của An Nguyên tiên quân đó là hắn mấy năm sau sẽ bị chính tay tiên quân An Nguyên đâm."
"Đại khái cũng bởi vì mệnh cách của hắn trống rỗng, cho nên dẫn đến mệnh cách của mọi người bên cạnh hắn đều sẽ bị hắn ảnh hưởng. Nói đâu xa ngay cả Tả Hữu hộ pháp cùng với bốn vị Đường chủ Thiên Ninh giáo, dựa theo mệnh cách nguyên bản của bọn họ vốn dĩ đều không phải là người ở lâu trong ma giáo.
Vận số Thiên Ninh giáo sắp tận, mà phúc trạch mấy người kia vốn dĩ rất nặng, vốn nên có cuộc sống phú quý nhưng vì dính liếu với Hàn Trường Sinh mà ở lại Thiên Ninh giáo.
Nếu không bởi vì chuyện của tiên quân, chúng ta cũng sẽ không điều tra tới phàm nhân kia cũng không phát hiện trên người hắn lại có nhiều bí ẩn như vậy."
"Bây giờ chuyện ta lo lắng nhất chính là việc Hàn Trường Sinh giả trang thành Lý Cửu Long, đóng cọc ở Nhạc Hoa phái, " Hắc Vô Thường nói, "Có thể lại đem sự tình làm loạn thành một đống bùi nhùi nữa hay không. Trong phái Nhạc Hoa có một nhân vật trong tương lai có thể trở thành phụ tá đắc lực của tiên quân, vạn nhất mệnh số của người nọ cũng bị Hàn Trường Sinh sửa lại..."
Nói tới đây, Hắc Bạch Vô Thường đồng thời sợ run cả người.
"Chúng ta vẫn nên nhanh chóng lên thiên đình hoàn thành mọi chuyện xong xuôi, tranh thủ xuống nhân gian coi thử đi!"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^