Chung Hiểu Sinh
Phong
☆ Chương 6
Hàn Trường Sinh thật sự không có một chút hứng thú gì với phái Nhạc Hoa, hiện giờ hắn chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ đuổi An Nguyên tiên quân ra khỏi phái Nhạc Hoa rồi sau đó tiếp tục trên con đường sinh mệnh mà mệnh cách tiên quân đã soạn sẵn, và rồi hắn có thể quay về sơn động Thiên Ninh giáo .
Bởi vậy ngoại trừ việc không thể không tham gia hoạt động ở bên ngoài, phần lớn thời gian hắn đều tránh ở trong phòng hoặc ngủ hoặc xem kiếm phổ, chờ vị tiên quân khiến người chán ghét sớm ngày trở về.
Có điều hắn không muốn tiếp xúc với đám người bên ngoài nhưng cũng không có nghĩa là người bên ngoài cũng thấu hiểu tâm ý của hắn. Ngày ấy trong lúc xúc động hắn ra tay giáo huấn cái cô tiểu sư muội giải vây cho tiểu sư đệ, vì thế hắn đã dây phải một cái cọc phiền toái lớn.
Buổi chiều hôm nay, Hàn Trường Sinh luyện kiếm xong đang muốn trở về phòng, Nhạc Ngọc Nhi ở phía sau gọi lại: "Đại sư huynh."
Bước chân của Hàn Trường Sinh dừng một chút nhưng cũng không dừng lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân dồn dập, Nhạc Ngọc Nhi đuổi sát theo: "Đại sư huynh! Ta đang gọi huynh đó!"
Hàn Trường Sinh dùng giọng điệu lạnh như băng hỏi han: "Làm chi?"
Chỉ thấy Nhạc Ngọc Nhi mồ hôi mồ kê, bộ ngực bởi vì thở dốc mà phập phồng lên xuống, hiển nhiên ban nãy nàng ta đã dốc hết sức luyện tập. Nàng chặn đường Hàn Trường Sinh: "Đại sư huynh, chúng ta tỷ thí lại đi! Hai ngày này ta đã cố gắng luyện tập, đã tiến bộ rất lớn!"
Hàn Trường Sinh đảo mắt xem thường. Dùng hai ngày luyện lập nếu có thể thay đổi được gì, bản giáo chủ đã không đứng ở đây rồi, còn có thể đụng phải cái tên tiên quân An Nguyên phiền toái kia nữa hay sao? !
Hắn lười phản ứng với Nhạc Ngọc Nhi, tránh sang một bên tiếp tục bước đi. Nhạc Ngọc Nhi nóng nảy, cũng không quan tâm tới việc Hàn Trường Sinh có đồng ý hay không, hét lớn một tiếng: "Đại sư huynh ta đến !" Nói xong chỉa mũi kiếm đâm thẳng tới phía sau lưng Hàn Trường Sinh!
Hàn Trường Sinh nghe thấy động tĩnh phía sau, ngay cả đầu cũng không quay lại, thân thể khẽ dịch sang một bên, thanh kiếm gỗ kia lướt qua bên sườn.
Hắn một phát bắt được kiếm gỗ, ném qua đỉnh đầu, Nhạc Ngọc Nhi tức thì bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất thật mạnh.
Hàn Trường Sinh đem thanh kiếm trong tay ném đi, chỉ nghe Nhạc Ngọc Nhi hét một tiếng chói tai ——Thanh kiếm gỗ xẹt qua bên tai Nhạc Ngọc Nhi cắm thẳng xuống mặt đất.
Hàn Trường Sinh vỗ vỗ tay, nghĩ thầm lần này cấp dạy cho cô nàng này một bài học hù dọa nàng ta, về sau cô nàng sẽ không tiếp tục dây dưa với hắn nữa!
Các sư huynh đệ xông lên nâng Nhạc Ngọc Nhi dậy, chỉ trích Hàn Trường Sinh một trận: "Đại sư huynh, sao huynh có thể nặng tay với tiểu sư muội như vậy!"
Có điều hắn không muốn tiếp xúc với đám người bên ngoài nhưng cũng không có nghĩa là người bên ngoài cũng thấu hiểu tâm ý của hắn. Ngày ấy trong lúc xúc động hắn ra tay giáo huấn cái cô tiểu sư muội giải vây cho tiểu sư đệ, vì thế hắn đã dây phải một cái cọc phiền toái lớn.
Buổi chiều hôm nay, Hàn Trường Sinh luyện kiếm xong đang muốn trở về phòng, Nhạc Ngọc Nhi ở phía sau gọi lại: "Đại sư huynh."
Bước chân của Hàn Trường Sinh dừng một chút nhưng cũng không dừng lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân dồn dập, Nhạc Ngọc Nhi đuổi sát theo: "Đại sư huynh! Ta đang gọi huynh đó!"
Hàn Trường Sinh dùng giọng điệu lạnh như băng hỏi han: "Làm chi?"
Chỉ thấy Nhạc Ngọc Nhi mồ hôi mồ kê, bộ ngực bởi vì thở dốc mà phập phồng lên xuống, hiển nhiên ban nãy nàng ta đã dốc hết sức luyện tập. Nàng chặn đường Hàn Trường Sinh: "Đại sư huynh, chúng ta tỷ thí lại đi! Hai ngày này ta đã cố gắng luyện tập, đã tiến bộ rất lớn!"
Hàn Trường Sinh đảo mắt xem thường. Dùng hai ngày luyện lập nếu có thể thay đổi được gì, bản giáo chủ đã không đứng ở đây rồi, còn có thể đụng phải cái tên tiên quân An Nguyên phiền toái kia nữa hay sao? !
Hắn lười phản ứng với Nhạc Ngọc Nhi, tránh sang một bên tiếp tục bước đi. Nhạc Ngọc Nhi nóng nảy, cũng không quan tâm tới việc Hàn Trường Sinh có đồng ý hay không, hét lớn một tiếng: "Đại sư huynh ta đến !" Nói xong chỉa mũi kiếm đâm thẳng tới phía sau lưng Hàn Trường Sinh!
Hàn Trường Sinh nghe thấy động tĩnh phía sau, ngay cả đầu cũng không quay lại, thân thể khẽ dịch sang một bên, thanh kiếm gỗ kia lướt qua bên sườn.
Hắn một phát bắt được kiếm gỗ, ném qua đỉnh đầu, Nhạc Ngọc Nhi tức thì bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất thật mạnh.
Hàn Trường Sinh đem thanh kiếm trong tay ném đi, chỉ nghe Nhạc Ngọc Nhi hét một tiếng chói tai ——Thanh kiếm gỗ xẹt qua bên tai Nhạc Ngọc Nhi cắm thẳng xuống mặt đất.
Hàn Trường Sinh vỗ vỗ tay, nghĩ thầm lần này cấp dạy cho cô nàng này một bài học hù dọa nàng ta, về sau cô nàng sẽ không tiếp tục dây dưa với hắn nữa!
Các sư huynh đệ xông lên nâng Nhạc Ngọc Nhi dậy, chỉ trích Hàn Trường Sinh một trận: "Đại sư huynh, sao huynh có thể nặng tay với tiểu sư muội như vậy!"
Hàn Trường Sinh lỗ mũi hếch lên trời, ngạo nghễ đáp: "Tài nghệ không bằng người thì đừng khua môi múa mép, các ngươi cảm thấy bản thân mình có xứng với cái danh đệ tử của phái Nhạc Hoa không hả? !"
Nhạc Ngọc Nhi đẩy đám đệ tử nâng nàng dậy, không kiên nhẫn hét: "Cút ngay cút ngay, ai cần các người xen vào!"
Chúng đệ tử ủy khuất thối lui.
Nhạc Ngọc Nhi mở to mắt nhìn Hàn Trường Sinh: "Đại sư huynh, huynh thật lợi hại, so ra huynh còn lợi hại hơn cả nhị sư huynh, hóa ra trước kia là huynh nhường muội? Đại sư huynh huynh thật ôn nhu !"
"..." Hàn Trường Sinh há hốc mồm. Này, cô nàng này vừa rồi có phải ngã đập đầu hay không vậy , lão tử đánh cô bay ngã trên mặt đất, cô lại khen lão tử ôn nhu? !
Nhạc Ngọc Nhi vỗ vỗ lớp bụi trên người, lại chạy đến bên người Hàn Trường Sinh: "Đại sư huynh, lần trước huynh muốn cùng nhau ăn cơm, khi đó muội không rảnh, hôm nay muội không có việc gì."
"... Ta không rảnh!" Hàn Trường Sinh run rẩy, xoay người sải bước rời đi.
Nhạc Ngọc Nhi vậy mà không chịu buông tha bám riết đằng sau: "Vậy lần trước huynh bảo muốn dẫn muội xuống núi giúp muội mua quần áo thì sao?"
"Không rảnh!"
"Huynh bảo sẽ dẫn muội đi hái củ sen..."
"Không rảnh! !"
"Huynh nói sẽ bẫy chim trĩ cho muội ăn..."
"Không rảnh! ! !" Rốt cuộc trước kia Lý Cửu Long bất lực cỡ nào thế? ! Hẹn con nhỏ ngốc này nhiều lần như thế toàn bộ đều bị từ chối còn có mặt mũi hẹn tiếp? !
"Vậy huynh nói..."
Hàn Trường Sinh dừng bước, không thể nhịn được nữa điểm huyệt đạo của Nhạc Ngọc Nhi, Nhạc Ngọc Nhi nhất thời cứng đờ tại chỗ không thể động đậy.
Hàn Trường Sinh nổi bão: "Không được phép làm phiền lão tử! Lão tử không có hứng thú với cô! Nếu cô còn xuất hiện ở trước mặt lão tử, lão tử gặp một lần sẽ đánh một lần!" Nói xong còn hươ hươ nắm tay tượng trưng.
Hắn đã nói rõ ràng như vậy là con gái hẳn là biết điều sẽ không tiếp tục bám riết lấy hắn không tha nữa đi! Hàn Trường Sinh hét xong, bỏ lại Nhạc Ngọc Nhi chẳng khác gì cái cọc gỗ, tiêu sái rời đi.
Các đệ tử nhanh chóng vọt lên, luống cuống tay chân nửa ngày mới giải được huyệt đạo cho Nhạc Ngọc Nhi.
"Đại sư huynh quá đáng! Hắn sao có thể đối xử với muội như vậy chứ."
"Đúng vậy, đúng vậy, tiểu sư muội, muội đừng để ý tới Đại sư huynh ."
"Phải đấy, chúng ta đi nói cho sư phụ biết là Đại sư huynh khi dễ muội..."
Nhạc Ngọc Nhi không kiên nhẫn đuổi bọn họ đi, nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Hàn Trường Sinh, hai gò má có chút nóng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hóa ra bộ dáng lúc Đại sư huynh phát hỏa lại đẹp trai đến thế..."
Hàn Trường Sinh đã đi được một đoạn xa hắt hơi một cái, hắn xoa xoa cái mũi, không hiểu ra sao.
Hắn về phòng, nhìn thấy một cục thịt màu vàng nằm sấp ở trên giường của mình. Đi lên trước thì thấy rõ đó là một con mèo hoa.
Mèo hoa thấy Hàn Trường Sinh đã về, từ trên giường nhảy xuống xoay quanh bên chân Hàn Trường Sinh, mở miệng kêu ‘ meo meo’ làm nũng.
Từ ngày Hàn Trường Sinh cho nhóc ăn bánh bao, mỗi ngày nó đều sẽ tìm tới Hàn Trường Sinh chơi đùa.
Hàn Trường Sinh nhìn thấy nó thì nhớ tới một đám mèo yêu ở trên núi bị Cố Minh Tiêu gây sức, bởi vậy mỗi ngày đều sẽ mang chút đồ ăn về cho nó.
"Trứng thối, xem hôm nay ta mang đồ ngon gì về cho mi nè." Hàn Trường Sinh từ trong lòng ngực lấy ra một miếng thịt trâu đưa cho mèo hoa.
Mèo hoa ngay lập tức xử lý miếng thịt trên tay hắn sạch sẽ , sau đó còn lưu luyến liếm liếm lòng bàn tay của hắn không tha.
Hàn Trường Sinh ôm lấy nhóc, ôn nhu vuốt ve bộ lông bóng loáng của nó: "Trứng thối, sao nhóc lớn lên lại xấu như vậy cơ chứ?"
Cố Minh Tiêu tổng cộng nuôi mười tám con mèo, mỗi con thuộc một chủng khác nhau, cũng đặt tên cho bọn chúng từ "Băng Thanh Ngọc Khiết" tới "Băng Tuyết Thông Minh" nào "Băng Cơ Ngọc Cốt" các thể loại tên với đủ mọi phong tình.
Hàn Trường Sinh cực kỳ khinh thường, trộm đặt cho đám mèo đó mấy cái tên "Trứng thối", "Ngu ngốc", "Trứng thúi" vân vân.
Hắn cũng không quen nhìn việc Cố Minh Tiêu chăm bẵm bọn mèo, đảm bảo cuộc sống của bọn chúng còn thoải mái so với người cũng không quen nhìn bộ dạng kiêu ngạo của đám mèo kia ngay cả bản giáo chủ như hắn cũng không để vào mắt, vì thế có cơ hội liền lẻn vào Ngọc Đường tẩy não đám mèo kia.
"Bọn mi lớn lên xấu như vậy mẹ chúng mày có biết không?"
"Các ngươi ngốc như vậy ngay cả chuột cũng không chịu bắt bộ muốn chết đói hả?"
"Cố Minh Tiêu ra sức chăm cho bọn mi béo ú như vậy là hy vọng mỗi ngày đều có lẩu thịt mèo để ăn đó!" Vì thế không biết là hắn đã bị Cố Minh Tiêu đuổi giết bao nhiêu lần.
Hiện giờ vào Nhạc Hoa phái, cuối cùng hắn cũng có thể tự do thoải mái bắt nạt cái con mèo ngốc này . Đáng tiếc không có ai đuổi sau mông hắn đòi đánh hắn, hắn không ngờ lại buồn bã đến thế.
Trứng thối ghé vào trong ngực Hàn Trường Sinh làm nũng một chập, để lộ cái bụng cho hắn xoa xoa.
Hàn Trường Sinh cúi đầu hôn hôn cái mũi của nhóc, trứng thối tức thì vươn đầu lưỡi liếm liếm bờ môi của hắn.
Hàn Trường Sinh thở dài.
Một lát sau, trứng thối từ trong ngực Hàn Trường Sinh nhảy xuống, nhảy lên đầu giường, tò mò dùng vuốt gảy một cái túi hương.
Hàn Trường Sinh đi qua. Đó là túi hương hôm bữa Lưu Tiểu Kỳ đưa cho hắn, Hàn Trường Sinh tiện tay đặt ở trên tủ đầu giường. Cũng không biết có phải do túi hương này có tác dụng hay không mà mấy ngày nay hắn ngủ rất say, hơn nữa khí huyết quả thật tràn đầy.
Hàn Trường Sinh cầm lấy cái túi, đặt bên mũi ngửi ngửi. Hương khí thản nhiên như thấm vào ruột gan.
"Hương thảo tự chế? Lưu Tiểu Kỳ?" Hàn Trường Sinh nhỏ giọng thì thào. Phái Nhạc Hoa cũng không có bản lĩnh tạo hương, Lưu Tiểu Kỳ nói hắn tự mình điều chế hương liệu, khẳng định không phải học được ở trong Nhạc Hoa phái. Hắn năm nay chỉ mười sáu tuổi, mới vào Nhạc Hoa phái chỉ có hai năm, bản lĩnh chế hương của hắn nhất định học trước năm hắn vào đây.
Hàn Trường Sinh đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được có người kêu la ở bên ngoài: "Nhị sư huynh đã về! Hiện tại đang ở sảnh lớn! Chúng ta mau đi qua!"
Hàn Trường Sinh giật mình, tiện tay ném cái túi sang một bên, lập tức tinh thần tỉnh táo.
Tiên quân chó má cuối cùng cũng trở lại!
@ Thứ nhất: Mấy từ hơi bậy tui xin mạn phép để vậy.
Thứ hai: Hôm nay thật buồn
Thứ ba: Hóa ra, dù đã biết nhưng lại nghe được lời khẳng định từ chủ nhân của nó mới gọi là vui buồn lẫn lộn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^