Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2016

[C41] Siêu Sao Đức Âm

Lililicat
Phong


Chương 41 Đêm



Tình cảnh lần này vô cùng khủng hoảng cho nên trong nhất thời khiến mọi người bắt đầu rối loạn, Long Sách đang muốn phô bày tài năng lãnh đạo của mình thì Đức Âm đúng lúc mặc bộ áo ngủ in hình con thỏ từ trong khoang thuyền xa hoa bước ra.

Sự xuất hiện của Đức Âm khiến cho mọi người vốn đang rối loạn bất an mau chóng yên tĩnh trở lại —— bởi vì trong số hành khách ấy có rất nhiều sườn lợn rán, có vài người theo bản năng móc di động muốn chụp ảnh.

Đức Âm nhân cơ hội lên tiếng: "Mọi người đừng hoảng sợ! Máy bay của chúng ta gặp phải tình cảnh nguy hiểm này, cũng may không có ai bị thương vong. Nếu mọi người đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể tìm được cách liên hệ với bên ngoài. Còn nếu mọi người cứ rối loạn như vậy, chúng ta sẽ không thể thoát khỏi đây được đâu! Hiện tại không phải là lúc sợ hãi, có thể sống chính là may mắn lớn nhất của chúng ta, xin mọi người đừng sợ hãi, hãy cùng ta tìm đường sống!"

"Những lời kia phải là ta nói mới đúng chứ! !" Long Sách yên lặng mắt trợn trắng. Bởi vì lực ảnh hưởng của đại minh tinh Đức Âm, cho dù hắn mặc cái áo ngủ nhìn ngốc như vậy thì cũng mọi người ai cũng cảm thấy như được thần phật phù hộ, cả đám vỗ tay cổ vũ Đức Âm.

Đức Âm lại nói: "Huynh trưởng ta —— Mộ Dung Long Sách cùng hộ vệ của ta đều là chuyên gia sinh tồn ở dã ngoại, đương nhiên ta cũng vậy 【 bạn heo nào đó tiếp tục khoác lác 】, chúng ta đã từng tới sa mạc Sahara trải qua cuộc sống mạo hiểm ở dã ngoại, mọi người cứ việc đi theo chúng ta, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì!"

"Heo Bảo vạn tuế! ! !" Nhóm sườn lợn rán lại đồng loạt hoan hô.

"... ... Sinh hoạt ở sa mạc." Long Sách = = bĩu miệng hùa theo Âm Heo. Lúc này hắn được quyền làm người phát ngôn thay cho bạn Âm Heo, nói với mọi người: "Xung quanh bốn phía không có thôn xóm, điện trên phi cơ cũng đã tiêu hao hết, vì có thể đảm bảo buổi tối chúng ta không bị dã thú tấn công, mong mọi người thu thập hộp quẹt và mấy vật dụng có thể giữ ấm. Mọi người cũng không cần hoảng, cứ xếp hàng lần lượt xuống máy bay. Chúng ta kiểm kê đầu người rồi chuẩn bị bắt đầu hành trình. Phụ nữ người già với trẻ con sẽ được ưu tiên! Người trẻ tuổi thì tới đây phụ chuyển hành lý ra!"

Vì thế, dưới sự chỉ huy có trật tự của Long Sách, đám lữ khách bên trong buồng máy cùng nhân viên công tác bắt đầu tụ lại một chỗ, Thị Long và Địa Ngục Khuyển cùng một nhóm thanh niên xung phong nhận việc tới hỗ trợ, cuối cùng mỗi người tự nhận nhiệm vụ của mình, mọi người bắt đầu chậm rãi đi trên con đường tìm đường sống.

Dựa theo sự chỉ huy của Long Sách, mọi người men theo đường cao tốc bỏ hoang thẳng tiến về phía trước, mục đích là muốn tìm được quốc lộ có xe cộ qua lại hoặc là thôn trấn.

Con đường quốc lộ dường như đi thế nào cũng không đến điểm cuối, mọi người bôn ba suốt buổi chiều cũng không tìm được thôn xóm hay xe ô tô qua lại, chỉ đành đóng quân ngay trên đường quốc lộ.

Mượn đống đồ mà bọn họ na theo, mỗi người được chia quần áo chống lạnh với thảm, Địa Ngục Khuyển đốt lửa trại, phân phát đồ ăn với nước. Mọi người ngồi quanh mấy cái đống lửa, cả đám bắt đầu bắt đầu giao lưu với nhau.

"Nếu... Nếu chúng ta diễn ra giống như trong phim truyền hình của Mỹ... Rơi vào thời không huyễn huyễn, phải ở trong này làm người rừng thì phải làm sao?" Một trạch nam béo u buồn nói, "Nếu như là sự thật, tôi sẽ đề cử Heo Bảo của chúng ta làm quốc vương, xây dựng vương quốc Heo Bảo!"

Mà mấy bạn khác có suy nghĩ tiêu cực sôi nổi tỏ vẻ đồng ý, mấy người bắt đầu trù tính chuyện dựng nước.

"Đừng nói bậy!" Âm Heo kéo kéo khóe miệng, lập tức đứng lên nói với mọi người: "Mọi người không nên nản chí, nhất định sẽ tìm được biện pháp liên lạc với bên ngoài, nếu bây giờ chúng ta đánh mất niềm tin vậy thì trước khi thoát được thì đã bị chính mình đánh gục! Đừng ủ rũ, chúng ta phải thúc đẩy bầu không khí, có bạn nào xung phong biểu diễn tiết mục không?"

Tất cả mọi người bị hiện trạng đả kích đến mức không ngẩng đầu lên nổi, cả đám hai mặt nhìn nhau. Âm Heo lại nói: "Được rồi, tôi lên trước giúp mọi người gia tăng bầu không khí, sẽ biểu diễn tiết mục văn nghệ nhỏ, mọi người hát cùng tôi cũng được."

Vài bạn sườn lợn rán cuồng nhiệt lập tức nấn ná đứng lên, cùng Đức Âm hát một bài.

Ai biết, bài hát mà Âm Heo hát lại là:

"Trên Kim Sơn Bắc Kinh ~~~~ quang mang chiếu vạn trượng ~~~~ "

Nhóm sườn lợn rán đành phải phụ họa "Đen! Sắc trời tối đen!"

Không biết khi nào, rất nhiều người hát theo bọn họ, bầu không khí tuyệt vọng cuối cùng dần dần bị hòa tan . Long Sách gật gật đầu, nói với Thị Long: "Trong nguy cơ, quả thật Đức Âm khiến cho ta tăng thêm vài phần kính trọng."

"Sao ta cảm thấy Âm chủ tử đang hưởng thụ cái loại cảm giác sinh tồn ở dã ngoại vậy chứ?" Thị Long đáp.

"... ... Thị Long, làm người đôi lúc không cần phải nói rõ như vậy." Long Sách liếc hắn.


***********

Nửa đêm, đa phần mọi người đều đang ngủ, chỉ có mấy người bị mất ngủ còn ngồi bên đống lửa.

Đó là mấy người thương nhân thường xuyên vào Nam ra Bắc, kiến thức bọn họ rộng rãi, bởi vậy cùng nhau uống bia tìm được, ngồi tán gẫu với nhau.

Trong đó một người đàn ông trung niên nói: "Này, các ông có biết con đường quốc lộ này vì sao bị bỏ hoang không?"

"Tôi từng nghe nói qua, con đường quốc lộ này chính là quốc lộ 723 trong truyền thuyết , mấy người có nhìn thấy cái biển ban nãy chứ." Một người đàn ông khác hút thuốc, giọng nói có chút run rẩy, "Nghe nói đường quốc lộ này bị đóng cửa không phải bởi vì vấn đề chất lượng, mà là..."

"Chuyện ma quái hả? Vậy đường quốc lộ này cũng thật tà môn, lúc đi làm ăn ít nhiều tôi cũng nghe được một ít chuyện."

"Lại nói chuyện này cũng thật tà môn, phi cơ của chúng ta thế mà đáp ở ngay tại chỗ này, mọi người còn nhớ thời điểm xảy ra sự cố không? Hình như trong tầng mây xuất hiện một con chim lớn..."

"Hư! Đừng nói nữa, càng nói càng dọa người! Nghe nói trước đây có tài xế lái xe chạy qua nơi này kể lại, lúc đi ngang qua chỗ này có một người lạ nửa đêm đứng đây đón xe hoặc là chặn đầu xe ngàn vạn lần không thể dừng lại, buổi tối mọi người chú ý một chút, nghe thấy cái gì cũng đừng lộn xộn!"

"Không phải đâu? Chúng ta có nhiều người vậy mà..."

"Đừng nói nữa, đi ngủ đi!"

Bọn người Đức Âm nghe được cuộc nói chuyện lần này, bốn người bọn họ ngồi ở vòng bảo hộ, có thể nhìn thấy bốn phía dãy núi nhấp nhô cũng như nhánh núi đen bên dưới, nơi vắng vẻ này quả thật cũng có vài phần âm trầm.

"Không ngủ được sao, Đức Âm." Long Sách nằm xuống, nhìn Đức Âm nằm bên cạnh mắt vẫn mở hỏi.

"Huynh trưởng cũng không ngủ." Đức Âm nhìn bầu trời sao dầy đặc trên cao.

"Ngủ đi, nơi này không thể so với nhà mình, chịu một xíu đi." Long Sách vươn cánh tay ra vỗ vỗ trên người Đức Âm, dỗ hắn đi ngủ.

Cuối cùng đến khuya, tất cả mọi người đều ngủ rất say, chỉ có Đức Âm bởi vì ban ngày ngủ nhiều rồi, bây giờ làm thể nào cũng không thể ngủ được .

Đúng lúc này có tiếng động ‘tất tất tác tác’ vang lên.

Như là có người xẹt qua bên đầu bạn vậy, lúc thì giống như tiếng cười ‘hi hi ha ha’ của trẻ con. Cố tình mí mắt lại bị đè nặng không thể mở ra nổi.

"Hắc hắc hắc ~~~ có thể nghe được à ~~~ có thể nghe được đúng không ~~~ người nghe được sẽ bị điểm danh ~~ "

Tiếng ‘tất tất tác tác ‘càng ngày càng rõ, biến thành lời nói mạch lạc đến quỷ dị, giọng ngâm nga của đứa trẻ khi hát bài thiếu nhi nào đó lại càng khiến cho người ta dựng hết tóc gáy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^