Thứ Bảy, 4 tháng 6, 2016

[C8] Phương pháp sai lầm khi làm nhân vật phản diện

Chung Hiểu Sinh
Phong



☆ Chương 8



Buổi tối Hàn Trường Sinh trở lại trong phòng liền đem quy tắc phái Nhạc Hoa ra đọc.

Hắn ở Thiên Ninh giáo mười chín năm, thêm vài năm làm giáo chủ tuy nhiên giáo quy trong Thiên Ninh giáo hắn lại không rõ cho lắm. Nhưng hôm nay hắn không thể không dốc lòng nghiên cứu nội quy môn phái Nhạc Hoa.

Không vì nguyên nhân gì khác, chỉ nhằm một mục đích đuổi tiên quân chó má kia ra khỏi phái Nhạc Hoa.

Hắc Bạch Vô Thường nói cho hắn biết một tháng sau huyền cơ lão nhân sẽ chết, dựa theo số mạng mà mệnh cách tiên quân viết, khi đó An Nguyên tiên quân vừa vặn đi tìm huyền cơ lão nhân, mới được huyền cơ lão nhân truyền thụ cho một thân công lực.

Hiện giờ thi thể của Lý Cửu Long còn chưa lạnh cho nên trọng trách này chuyển giao đến trên người hắn. Trong vòng một tháng hắn phải nghĩ biện pháp đuổi An Nguyên ra khỏi phái Nhạc Hoa, để hắn đi tìm huyền cơ lão nhân.

Nhưng mà ngày hôm nay, Hàn Trường Sinh phát hiện ra một việc là ở trong Phái Nhạc Hoa địa vị của An Nguyên rất vững chắc, toàn bộ mọi người từ trên xuống dưới không tìm được một người mà không thích hắn. Muốn hãm hại hắn, thật sự không phải là một chuyện dễ dàng.

Phái Nhạc Hoa không hổ là một trong số lực lượng của võ lâm chính nghĩa, thanh quy nhiều đến độ khiến Hàn Trường Sinh phải đau đầu, hắn nhảy vọt qua những thứ khác, chỉ nhìn những điều lệ khiến đệ tử bị trục xuất khỏi môn phái. Đi kỹ viện, đánh bạc, cướp bóc, giết người là một trong số đó.

Ngày hôm sau lúc rèn luyện vào buổi sáng , Hàn Trường Sinh đánh ngáp đến đài luyện võ, một lát sau, Lưu Tiểu Kỳ chạy đến : "Đại sư huynh, buổi sáng tốt lành!"

Từ lúc Hàn Trường Sinh cứu Lưu Tiểu Kỳ, mỗi ngày vào buổi sáng Lưu Tiểu Kỳ đều sẽ thân thiết tới chào hỏi hắn.

Hàn Trường Sinh buồn bã ỉu xìu đáp lại.

Lưu Tiểu Kỳ đánh giá Hàn Trường Sinh, thật cẩn thận hỏi han: "Đại sư huynh, tối hôm qua huynh ngủ không ngon sao?"

Tối hôm qua Hàn Trường Sinh vẫn luôn suy nghĩ về chuyện của An Nguyên tiên quân, quả thật không ngủ ngon, từ sắc mặt của hắn là đủ nhìn ra.

Lưu Tiểu Kỳ lo lắng nói: "Thân mình của Đại sư huynh không phải lại không tốt nữa chứ? Đêm nay về phòng đệ sẽ chế thêm một túi hương cho Đại sư huynh, có tác dụng an thần."

"Túi hương cũng không cần phải gấp, vừa lúc ta có việc muốn hỏi ngươi." Hàn Trường Sinh nhìn xung quanh một lượt, nhỏ giọng hỏi, "Tiểu sư đệ, ngươi có biết Hoàng Phủ hắn có khuyết điểm nào hay không?"

Lưu Tiểu Kỳ giật mình, trả lời: "Nhị sư huynh làm người chính trực, khoan dung thân thiện, khuyết điểm... hình như thật sự không có."

Hàn Trường Sinh tức giận nói: "Ai muốn nghe ngươi khen hắn thiện lương thân thiện chứ."

Lưu Tiểu Kỳ vội hỏi: "Đại sư huynh cũng rất hiền lành, là mặt lạnh tâm nóng." Lời này là hắn nói thật, ngày ấy khi được Hàn Trường Sinh giúp hắn vẫn luôn cảm thấy hết sức cảm động. Cho dù đổi lại là Nhị sư huynh, cũng sẽ không thay hắn xả giận như vậy.

Hàn Trường Sinh nói: "Không cho phép ngươi vuốt mông ngựa. Hắn thật sự không có bất kì cái tật xấu nào sao?"

Lưu Tiểu Kỳ ngạc nhiên nói: "Đại sư huynh ngươi muốn làm gì? Ngày thường người gần gũi với Nhị sư huynh nhất chính là ngươi nha, chuyện ngươi cũng không biết sao chúng ta biết?"

Hàn Trường Sinh ngẩn ra: "Ta với Hoàng Phủ rất thân thiết?"

Lưu Tiểu Kỳ đương nhiên gật gật đầu.

Trong lòng Lý Cửu Long mặc dù ghen ghét An Nguyên tiên quân, nhưng không để lộ ra ngoài. Hắn biết Nhạc Bằng thích An Nguyên nhất, cho nên thường xuyên sáp ở bên người An Nguyên, bày ra dáng vẻ huynh đệ tình cảm thân thiết, mong chưởng môn để mắt tới đại đệ tử là cái này vài lần. Đồng thời cũng lừa gạt lòng tin của An Nguyên, nhằm đạt được mục đích.

Đang nói chuyện, hai người nhìn thấy An Nguyên xa xa đi tới.

An Nguyên ở trong môn phái nhà mình tự nhiên là không mang đấu lạp che mặt , chỉ thấy hắn mặc bộ chế phục rồi màu tím, dáng người cao ngất, mặt như bạch ngọc, mi như viễn sơn, mắt như làn thu thủy, bước về phía này phảng phất như hoa sen nở rộ dưới lòng bàn chân, thật sự là một loại cảnh đẹp ý vui.

Tất cả mọi người buông kiếm trong tay đưa mắt nhìn về phía An Nguyên. Cho dù An Nguyên đã sinh hoạt trong phái Nhạc Hoa mười năm thì mọi người vẫn như cũ bị tướng mạo của hắn làm cho ngây người.

Hàn Trường Sinh cũng nhìn có chút há hốc mồm, có điều hắn rất nhanh liền phục hồi lại tinh thần, hung tợn liếc mắt nhìn An Nguyên một cái. Thần tiên chó má cư nhiên lớn lên càng xinh đẹp hơn giáo chủ Thiên Ninh giáo như hắn mấy phần, quả thực dù có nhẫn nhục cũng không đành lòng! Phải để cho hắn ăn chút đau khổ!

Nghĩ đến đây, Hàn Trường Sinh nắm lấy thanh kiếm trong tay, kiếm vũ như rót vào ngọn gió mới phảng phất như từng đường từng đường như đâm vào trên người tiên quân chó má kia.

Một lúc lâu sau, buổi luyện sớm kết thúc, các đệ tử được tự do hành động, có người trở về nghỉ ngơi, có người thì tiếp tục nghiên cứu kiếm pháp, có người lại chạy đến tụm ba tụm năm nói nói cười cười.

"Đại sư huynh!" Hàn Trường Sinh đang chuẩn bị đi, chợt nghe thấy Nhạc Ngọc Nhi phía sau nhẹ nhàng vừa chạy vừa gọi mình. Hắn xoay tay lại mạnh mẽ xuất kiếm, mũi kiếm vừa lúc dừng ngay trước ngực Nhạc Ngọc Nhi.

Nhạc Ngọc Nhi vội vàng dừng bước, thiếu chút nữa liền đụng phải mũi kiếm. Cho dù là kiếm gỗ thì chỉ cần dùng sức đâm một cái cũng không phải chuyện đùa.

Nhạc Ngọc Nhi lộ ra biểu tình ủy khuất: "Đại sư huynh..."

Mỗi ngày đúng giờ nghỉ luyện đến tìm Hàn Trường Sinh dần như là thói quen hàng ngày của cô gái nhỏ này. Hàn Trường Sinh đối với hành vi xen vào việc của người khác ngày đó của mình quả thực hối hận muốn chết. Sớm biết kết quả sẽ gặp phải cái món nợ phiền toái này thì từ lúc nghe thấy Nhạc Ngọc Nhi nói xấu Thiên Ninh giáo, hắn nên tranh thủ buổi tối trời mờ mịt lặng lẽ tìm Nhạc Ngọc Nhi đánh cho cô nàng một trận là được, không có việc gì so võ với người ta làm gì kia chứ! Hắn đường đường là giáo chủ Thiên Ninh giáo, vậy mà rơi tới bước đường cùng phải bồi luyện cho nữ đệ tử phái Nhạc Hoa?

Hàn Trường Sinh nhe răng trợn mắt đáp: "Luyện thêm một trăm năm nữa rồi hãy tới tìm lão tử!"

Nhạc Ngọc Nhi bĩu môi lui ra.

Hàn Trường Sinh đang chuẩn bị rời đi, chợt nghe từ đằng sau lại vang lên giọng nói của Nhạc Ngọc Nhi: "Nhị sư huynh, huynh tỷ thí với muội đi!"

Hàn Trường Sinh ngẩn ra, dừng bước lại.

"Được a." An Nguyên đồng ý ngay tắp lự.

Hàn Trường Sinh làm bộ không thèm để ý tiếp tục bước về phía trước, đi đến bên tường lại vòng trở về, tránh ở sau một thân cây nhìn lén. Hắn đối với công phu hiện giờ của An Nguyên cũng cực kỳ tò mò, ngày ấy tuy An Nguyên bị một cước của hắn đá xuống vực núi, nhưng dù sao cũng là do hắn đánh lén sau lưng không thể nhìn ra được gì.

Nhạc Ngọc Nhi với An Nguyên làm lễ xong, An Nguyên phong độ nhẹ nhàng nói: "Tiểu sư muội, mời ra chiêu."

Nhạc Ngọc Nhi cũng không khách khí, kiếm đưa ngang, hét lớn một tiếng đâm tới An Nguyên: "Xem kiếm!"

An Nguyên không nhanh không chậm, nghiêng người né tránh đường kiếm của Nhạc Ngọc Nhi. Nhạc Ngọc Nhi vừa nâng kiếm bổ tới, An Nguyên đúng lúc chặn lấy đường kiếm của nàng, đánh văng ra.

Qua mấy chiêu, Hàn Trường Sinh đứng nhìn đã hiểu được ít nhiều. Cũng như những đệ tử khác, lúc An Nguyên tỷ thí với Nhạc Ngọc Nhi cũng nhường Nhạc Ngọc Nhi , nhưng khác với mọi người hắn không phải đơn thuần nhường chiêu nàng ta, mà nhân cơ hội luận võ đó chỉ điểm thêm chút ít.

Nhược điểm lúc Nhạc Ngọc Nhi xuất chiêu An Nguyên đều đã nhìn ra, mỗi một lần hắn ra tay đều phá giải nhược điểm của Nhạc Ngọc Nhi, đồng thời khiến Nhạc Ngọc Nhi hiểu được điểm yếu của mình, trong lúc đó hắn cũng không chủ động tiến công.

Giả như Nhạc Ngọc Nhi thông minh thì qua mấy lần đối chiến với hắn là võ công có thể tăng lên rồi. Thời điểm Cố Minh Tiêu tỷ thí với Hàn Trường Sinh, cũng thường thường chọn dùng loại phương pháp này.

Nhưng qua bảy tám chiêu, Nhạc Ngọc Nhi đột nhiên thu kiếm, căm tức đáp: "Đừng đánh!"

An Nguyên cũng thu chiêu, ôn nhu nói: "Tiểu sư muội, làm sao vậy?"

Nhạc Ngọc Nhi quệt mồm nói: "Ngươi nhường ta, không xuất toàn lực, không chịu tỷ thí với ta, loại tỷ thí này còn có ý nghĩa gì chứ!"

An Nguyên giật mình, trả lời: "Ta cũng không phải là không chịu tỷ thí một trận, trong lúc đồng môn luận võ không phải vì phân hơn thua, nếu có thể trong lúc tỷ thí..."

Nhạc Ngọc Nhi không kiên nhẫn đánh gãy lời hắn: "Không phải ngươi là đang khinh thường ta đấy chứ?"

An Nguyên vội hỏi: "Vì sao nói vậy?"

Nhạc Ngọc Nhi đáp: "Vậy ngươi dùng hết sức đấu với ta một trận!" Nói xong không đợi An Nguyên đồng ý, một kiếm chém về phía lồng ngực hắn.

An Nguyên bất đắc dĩ, xuất kiếm đỡ chiêu nhưng vẫn không chịu dùng hết toàn lực, một bên nhường chiêu một bên lên tiếng chỉ điểm: "Tiểu sư muội, ngươi hạ thấp tay xuống một chút."

"Lúc này dùng thức thứ chín thì thích hợp hơn."

"Lần này..."

Nhạc Ngọc Nhi lần thứ hai dừng lại, vung tay ném kiếm trong tay đi, giọng căm hận nói: "Các ngươi đều y như nhau ! Cũng vì ta là con gái chưởng môn cho nên luôn nhường nhịn ta, dỗ dành ta, lừa gạt ta! Chỉ có Đại sư huynh mới bằng lòng nghiêm túc giúp ta luyện kiếm, để ta biết mình đến tột cùng còn có chỗ nào không đủ!"

Đừng nói An Nguyên, mà ngay cả Hàn Trường Sinh đang tránh ở phía sau thân cây cũng đều trợn mắt há hốc mồm. Cái hiểu lầm này... hình như có chút lớn...

"Hừ! Dối trá!" Nhạc Ngọc Nhi hung hăng trừng An Nguyên một cái, quay đầu bỏ chạy.

An Nguyên nhìn theo bóng dáng của Nhạc Ngọc Nhi, thở dài, xoay người bỏ đi.

Hàn Trường Sinh từ đằng sau thân cây đi ra, nhìn người này, rồi lại xem người kia, cũng chả hiểu gì rời đi.

Trở về phòng, hắn lại bắt đầu nghĩ cách làm sao gây sức ép An Nguyên. Quy định của phái Nhạc Hoa vô cùng nghiêm khắc, mà ngay cả việc không có lý do vắng mặt trong buổi luyện công hằng ngày hoặc trong thời gian luyện công mà bị bắt quả tang lười biếng năm lần trở lên cũng có thể bị trục xuất khỏi môn phái. Ngoài ra còn có mấy hình phạt như úp mặt vào tường suy nghĩ, bỏ đói, phạt gậy vân vân cái gì cũng có, lấy biểu hiện biếng nhác của Hàn Trường Sinh ngày thường khi ở trên núi, chỉ sợ mỗi ngày hắn đều phải bị đánh bị bỏ đói bị trục xuất khỏi môn phái từ lâu rồi.

Nhưng An Nguyên người này cho dù là vẻ ngoài hay công phu đều vô cùng tốt, bằng không cũng sẽ không có nhiều trưởng bối cùng đồng môn thích hắn như vậy.

Vì muốn tóm bằng được nhược điểm của hắn, Lý Cửu Long trước kia vẫn luôn muốn tiếp cận hắn, mới có thể tìm được cơ hội túm được nhược điểm tên kia.

Lưu Tiểu Kỳ từng nói qua, người thân thiết với An Nguyên nhất cũng chính là Lý Cửu Long, hiện tại cho dù hắn một vạn lần không tình nguyện cũng phải tiếp tục duy trì mối quan hệ bạn bè gần gũi này.

Hàn Trường Sinh đứng dậy, đang chuẩn bị đi ra cửa tìm An Nguyên, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng chuông ngân. Hắn đến phái Nhạc Hoa cũng được vài ngày, từ trước tới nay vẫn chưa từng nghe qua, hôm nay cũng không phải ngày gì đặc biệt, có phải là đã xảy ra chuyện gì?

Hàn Trường Sinh mở cửa, chỉ thấy một đám đệ tử vội vã chạy về một hướng, Lưu Tiểu Kỳ cũng ở trong đám người. Hắn chạy tới túm lấy Lưu Tiểu Kỳ: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Vẻ mặt Lưu Tiểu Kỳ cũng mờ mịt: "Không biết, chưởng môn sai người kéo chuông bảo mọi người tập trung tại sảnh đường, chắc là có chuyện quan trọng." Hàn Trường Sinh không biết, Lưu Tiểu Kỳ cũng không rõ, vậy tiếng chuông này là tín hiệu tập hợp đệ tử phái Nhạc Hoa.

Hàn Trường Sinh mù mờ, nhưng cũng chỉ đành chạy theo đám người tới nơi tập hợp.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^