Thứ Hai, 20 tháng 6, 2016

[C9] Phương pháp sai lầm khi làm nhân vật phản diện

Chung Hiểu Sinh 
Phong




☆ Chương 9





Chỉ một lát, chúng đệ tử đã tập trung đông đủ ở Văn Mặc đường. Cả đám mặt mày mờ mịt, không biết xảy ra chuyện gì.

Nhạc Bằng đã ngồi ở đại đường thật lâu, đợi các đệ tử đến đủ, hắn quét mắt đại khái kiểm kê nhân số, lúc này mới mở miệng: "Im lặng!"

Mọi người lập tức an tĩnh lại, ngoan ngoãn chờ Nhạc Bằng ra chỉ thị.

Nhạc Bằng vẻ mặt chăm chú, đi thẳng vào vấn đề: "Ta tìm các ngươi đến là bởi vì dưới chân núi xảy ra chuyện. Tại trấn Nhạc Dương gần đây có không ít đồng nam đồng nữ mất tích, không ít thân nhân những đứa trẻ này bị giết hại, căn cứ vào miêu tả của dân chúng dưới chân núi, chúng ta hoài nghi là do Âm Dương Song Sát gây ra."

Bên dưới cả đám ồ lên.

"Âm Dương Song Sát? Hai cái tên đáng chết vì sao lại chạy tới trấn Nhạc Dương!"

"Đáng giận, quả thực không để phái Nhạc Hoa chúng ta vào mắt!"

"Hai tên súc sinh, nhất định phải tóm gọn bọn họ mới được!"

Hàn Trường Sinh từng nghe nói qua danh hiệu của Âm Dương Song Sát. Trên giang hồ ngoại trừ ma giáo cũng còn một ít môn phái ma đầu cũng thực làm cho người hận thấu xương. So với ma giáo bởi vì đám ma đầu này không có môn phái cố định, cho nên khó nắm bắt tung tích, làm việc tùy ý bậy bạ khiến mọi người vô cùng đau đầu. Mà hiện nay Âm Dương Song Sát chính là một đôi ma đầu bị người cực kỳ thống hận.

Âm Dương Song Sát là một đôi nam nữ, nam chính là Âm Sát, nữ chính là Dương Sát, tu luyện một môn công phu cực kỳ tà môn, thông qua việc hấp thụ nguyên khí đồng nam đồng nữ để thăng cấp công lực của mình.

Năm năm trước bọn họ mới xuất hiện ở trên giang hồ, ngắn ngủn trong năm năm đã gây ra mấy trăm vụ án mạng, là ác nhân người người thống hận trên giang hồ.

Đừng nói võ lâm chính đạo luôn quyết tâm mau chóng diệt trừ Âm Dương Song Sát, ngay cả Thiên Ninh ma giáo cũng căm thù đôi ma đầu này đến tận xương tuỷ. Đã từng đặt biệt phái người điều tra tung tích của Âm Dương Song Sát, cũng dùng tiền treo thưởng hái quả đầu của bọn họ, chỉ vì Âm Dương Song Sát từng làm chuyện ác trên đầu Thiên Ninh giáo.

Con đường chính mà Thiên Ninh giáo thu nạp giáo đồ là thông qua việc nuôi dạy đám trẻ mồ côi không nơi nương tựa bị người vứt bỏ, truyền dạy võ công, nuôi nấng bọn họ lớn lên, vì nguyên nhân này cho nên trong Thiên Ninh giáo hiếm khi xuất hiện phản đồ.

Giáo đồ đều một lòng trung thành và tận tâm vì Thiên Ninh giáo. Hai năm trước, người của Tử Ngọc Đường thu dưỡng hơn mười mấy cô nhi, trên đường đưa đám trẻ vào tụ sơn thì bị Âm Dương Song Sát theo dõi. Một đêm, bọn họ thừa dịp người của Tử Ngọc Đường không phòng bị, bắt đi năm sáu đứa nhỏ cô nhi, đợi Tử Ngọc Đường tìm được những đứa nhỏ bị bắt đi kia thì bọn nhóc đáng thương đã bị hút khô nguyên khí, thành mấy bộ xương khô mất rồi.

Thanh quy của Thiên Ninh giáo cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi một cái đều là luật bất thành văn, hơn nữa quy củ lớn nhất trong giáo chính là bao che khuyết điểm. Mấy đứa nhỏ kia nếu đã được Tử Ngọc Đường thu dưỡng, tuy còn chưa chính thức nhập giáo nhưng cũng xem như là người của Thiên Ninh giáo.

Âm Dương Song Sát lại dám ra tay với Thiên Ninh giáo, hiển nhiên không đem đệ nhất ma giáo của bọn họ trên giang hồ để vào mắt. Hàn Trường Sinh rất tức giận, phái mười mấy giáo đồ riết rao đuổi giết Âm Dương Song Sát. Tiếc rằng hai người Âm Dương Song Sát cực kỳ giảo hoạt, bị Thiên Ninh giáo đuổi giết sinh nóng nảy, liền trốn khỏi giang hồ đã hơn một năm không dám xuất thế. Hiện giờ, bọn họ vậy mà xuất hiện ở trong trấn Nhạc Dương.

Hàn Trường Sinh nghe Nhạc Bằng nói xong, trên mặt hiện lên nụ cười dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Hai tên khốn khiếp, lần này còn không rơi vào tay lão tử!"

Lưu Tiểu Kỳ đứng ở bên cạnh hắn sùng bái nhìn hắn: "Đại sư huynh quả nhiên ghét ác như kẻ thù!"

Hàn Trường Sinh: "..."

Nhạc Bằng dặn dò: "Việc này không phải là chuyện nhỏ, phái Nhạc Hoa chúng ta chính là một trong mười đại kiếm phái trong giang hồ, trấn Nhạc Dương lại ở ngay bên dưới dưới chân Hoa Sơn, chúng ta phải bắt cho bằng được hai tên ma đầu kia, không thể để bọn họ tiếp tục làm hại dân chúng dưới chân núi! Các ngươi là đệ tử của phái Nhạc Hoa ta, học võ mục đích chính là vì cứu giúp bá tánh, yên ổn thiên hạ, hôm nay chính là thời khắc khảo nghiệm các ngươi!"

Quần chúng đệ tử vô cùng xúc động. Đám người trong mấy môn phái võ lâm chính đạo này ngày thường ngoại trừ việc tập luyện võ công thì còn kiêm thêm chức trách bảo hộ dân chúng khu vực lân cận, kể từ đó dân chúng gần đó sẽ ưu tiên đem những đệ tử có thiên phú võ học đưa vào môn phái này tập võ, những địa phương như quan phủ nhất định cũng sẽ giúp đỡ cho môn phái võ lâm.

Trong số đệ tử ở phái Nhạc Hoa đệ tử có không ít người xuất thân ở trấn Nhạc Dương, nghe nói Âm Dương Song Sát ở quê nhà bọn họ làm chuyện ác, đã sớm hận không thể bay xuống núi.

Nhạc Bằng lại nói: "Ta thân là chưởng môn phái Nhạc Hoa, vốn nên tự tay đâm chết những ác đồ đó, có điều sự vụ trong phái phức tạp, nhất thời ta không thể thoát thân, bởi vậy mới mời ba vị trưởng lão dẫn các ngươi xuống núi, lùng sục chỗ ẩn thân của ác đồ khiến bọn họ phải trả giá vì những tội ác mà bọn họ đã gây ra!"

"Vâng!" Khí thế của đám đệ tử bên dưới dâng cao, tiếng hô cơ hồ muốn lật tung nóc nhà.

Hàn Trường Sinh xoa xoa lỗ tai, bĩu môi.

Từ trong ánh mắt của đám nhóc kích động này, hắn nhìn ra không chỉ có mỗi sự phẫn nộ cùng mối thù, cũng có không thiếu ánh nhìn kích động cùng chờ mong . Giang hồ nhân sĩ muốn nổi danh, có một cái lối tắt để đi, cũng chính là đánh bại những tiền bối thành danh trong giang hồ. Mà mấy vị tiền bối nổi danh lại thiện ác khó phân, nếu cùng là võ lâm chính đạo, vậy cũng chỉ có mỗi quy củ máy móc chính là khiêu chiến.

Nhưng nếu mấy vị tiền bối này là ác nhân cũng không cần phải chú ý tới đạo nghĩa giang hồ cái gì, không cần quan dùng là dùng biện pháp hay thủ đoạn, chỉ cần có thể bắt hoặc giết được hắn là lập tức thanh danh có thể lan truyền ra xa.

Quả nhiên, một tên đệ tử chọt một người đệ tử khác bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: "Ai, chúng ta nếu bắt được Âm Dương Song Sát, không phải sẽ thành danh hay sao?"

Một người đệ tử khác nói: "Đúng vậy! Chúng ta cần phải dốc hết toàn lực, triển khai công phu toàn thân, ta cũng không tin Âm Dương Song Sát kia có bản lãnh thông thiên, có thể chạy thoát khỏi trấn Nhạc Dương."

Hàn Trường Sinh gảy một cục cứt mũi. Đám ngốc đơn thuần này, Âm Dương Song Sát cũng không phải hạng dễ đối phó như vậy, bằng không sớm đã bị Thiên Ninh giáo bọn họ giết lâu rồi. Chỉ sợ mấy tên tiểu đệ tử này còn chưa đủ để làm bữa điểm tâm sau bữa cơm của Âm Dương Song Sát thôi.

Có điều nếu Âm Dương Song Sát lộ mặt ở trấn Nhạc Dương thì cũng đừng hòng sống sót rởi đi, hắn phải để hai tên khốn khiếp kia biết, dám giỡn mặt Thiên Ninh giáo bọn họ là sai lầm lớn nhất kiếp này của bọn hắn, chỉ có mỗi con đường chết!

Việc này không nên chậm trễ, Nhạc Bằng lập tức để các đệ tử lập đội, toàn bộ đệ tử hơn mười bốn tuổi đều phải tham dự hành động lần này, bởi vì võ công của Âm Dương Song Sát cao cường, vả lại hành động quỷ dị khó lường, nếu đệ tử phái Nhạc Hoa hành động rời rạc tất nhiên sẽ không phải là đối thủ của bọn họ, chỉ có thể đồng thời hành động xuất kiếm bày trận mới có thể vây khốn bọn họ.

Nhạc Bằng cùng ba vị các trưởng lão chia các đệ tử làm thành bốn đội, ba vị trưởng lão dẫn ba đội, dư lại một đội không có trưởng lão dẫn dắt.

Nhạc Bằng tiến lên phía trước, nhìn Hàn Trường Sinh và An Nguyên dặn dò: "Cửu Long, Hoàng Phủ, các ngươi là đệ tử nhập môn sớm nhất của ta, võ công cũng cao nhất, hai vị trưởng lão Lý, Đường đang bế quan, vi sư cũng không tiện xuống núi, trong giáo trung không còn vị trường lão khác có thể mang đội, bởi vậy trọng trách này cũng chỉ có thể phó thác cho hai đứa . Các ngươi hãy dẫn sư đệ sư muội, tranh thủ bắt lấy hai tên ác đồ kia. Việc này đối với các ngươi mà nói cũng là một cơ hội để rèn luyện."

An Nguyên lập tức ôm quyền đáp: "Chưởng môn yên tâm, đệ tử tất nhiên không phụ sự nhờ vả của chưởng môn."

Hàn Trường Sinh hừ hừ một tiếng, học bộ dáng của An Nguyên nói: "Đệ tử tuân mệnh."

Nhạc Bằng vừa lòng gật gật đầu. Mục đích chính của hắn lần này tự nhiên là vì muốn rèn luyện An Nguyên, đây là con rể tương lai của hắn nhưng dù sao Lý Cửu Long cũng là đại đệ tử của hắn.

Nếu hắn ném Lý Cửu Long qua một bên cũng không thể ăn nói, để tránh Lý Cửu Long bất mãn hắn mới để cho hai người cùng mang đội. Võ công của hai người bọn họ ở trong hàng đệ tử cũng coi như nổi tiếng , nếu có thể cùng nhau đồng lòng, tự nhiên không thể tốt hơn.

An bài mọi việc thỏa đáng, Nhạc Bằng lại nói: "Thời gian khẩn cấp, các ngươi mau xuống núi đi."

Ba vị trưởng lão mang theo đội ngũ của mình đi trước, Hàn Trường Sinh cùng An Nguyên vào đội cuối cùng.

Hàn Trường Sinh quay đầu lại nhìn đội của mình, tất cả mười người, Lưu Tiểu Kỳ cùng Nhạc Ngọc Nhi đều ở trong đó.

Nhạc Bằng đem mình con gái ruột của mình sắp xếp ở trong đội này, tự nhiên là muốn tạo cơ hội để cho nàng với An Nguyên bồi dưỡng tình cảm . Nhưng mà Nhạc Bằng vừa đi, Nhạc Ngọc Nhi lập tức chạy tới bên người Hàn Trường Sinh: "Đại sư huynh, lần này chúng ta nhất định phải đánh cho Âm Dương Song Sát hoa rơi nước chảy!"

Hàn Trường Sinh ha hả cười lạnh.

An Nguyên ôn nhu nói: "Tiểu sư muội, không thể khinh địch."

Nhạc Ngọc Nhi ném cho hắn một cái nhìn xem thường: "Có Đại sư huynh ở đây, Âm Dương Song Sát là cái thá gì!"

An Nguyên giật mình mắt nhìn Nhạc Ngọc Nhi, lại nhìn sang Hàn Trường Sinh. Lần này bất quá hắn chỉ rời khỏi môn phái có nửa tháng, quan hệ giữa Tiểu sư muội cùng Đại sư huynh hình... như khác với trước kia thì phải.

Đợi đội ngũ của ba người trưởng lão đều đi rồi, An Nguyên nói: "Đại sư huynh, mời."

Hàn Trường Sinh nào thèm khách khí với hắn, xoa tay cười lạnh hai tiếng, bước nhanh đi đến dưới chân núi. Đám khốn khiếp dám cản trở Thiên Ninh giáo, hắn nhất định sẽ làm cho bọn họ nếm thử tư vị sống không bằng chết!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^