Thứ Ba, 26 tháng 7, 2016

[C10] Phương pháp sai lầm khi làm nhân vật phản diện

Chung Hiểu Sinh
Phong


☆ Chương 10



Hàn Trường Sinh cứ một mực bước về phía trước, căn bản không thèm ngoảnh lại nhìn đám đệ tử đuổi theo đằng sau. Nhạc Ngọc Nhi chạy chậm đuổi kịp hắn, không ngừng hưng phấn kêu to: "Đại sư huynh, đại sư huynh, huynh nói xem võ công của Âm Dương Song Sát rốt cuộc lợi hại cỡ nào nhỉ? 
Chắc là lợi hại hơn muội một chút nhỉ?"

"Đại sư huynh, huynh đừng đi nhanh như vậy mà! Huynh có thể chỉ dùng một chiêu là có thể khống chế được Âm Dương Song Sát hay không?"

"Đại sư huynh..."

Hàn Trường Sinh bị nàng ầm ỉ tới mức không thể nhịn được nữa, muốn gọi An Nguyên lôi cô nàng đi, vừa quay đầu lại hoảng sợ. Không biết từ lúc nào, An Nguyên đã trang bị mũ rơm đấu lạp thiệt là đầy đủ.

"Ngươi đây là..."

An Nguyên thở dài: "Sư huynh cũng biết mà, ta rất đẹp trai."

Hàn Trường Sinh: "..." Vì sao hắn rất muốn ra tay đánh người nhỉ?

Hàn Trường Sinh lúc lắc cái đầu, tiếp tục bước chân xuống chân núi. Nhạc Ngọc Nhi không được như ý thì dây dưa không bỏ chạy theo sau. Trong khoảng thời gian này phía sau Hàn Trường Sinh có thêm hai cái đuôi, một cái là Nhạc Ngọc Nhi, một cái là Lưu Tiểu Kỳ, cũng may chỉ cần Nhạc Ngọc Nhi tiến thêm một bước thì Lưu Tiểu Kỳ sẽ tự giác tránh né, kể từ đó, nhiều nhất hắn cũng chỉ cần ứng phó một cái đuôi là đủ.

Không bao lâu, mọi người đã tới được trấn Nhạc Dương. Sắc trời còn sớm, bốn đội tách ra, đội thì vào trong thành tuần tra, đội thì tới trấn gần đó hỏi thăm tin tức của Âm Dương Song Sát.

Mà tung tích của hai người Âm Dương Song Sát vẫn luôn biến hoá kỳ lạ chẳng phải dễ tìm, chỉ thế có rất ít người từng thấy qua bộ mặt thật của bọn họ.

Hai người này thường ngày ăn mặc như bình dân tá tánh trà trộn trong đám người, cũng không khác biệt với những nam nữ bình thường là bao. Nhưng môn pháp Âm Dương Song Sát bọn họ luyện cực kỳ tà môn, đúng canh giờ nhất định phải hấp thụ nguyên khí của đồng nam đồng nữ, bằng không cả người sẽ xanh tím, không khác gì quỷ treo cổ trông cực kỳ dọa người.

Sau khi bọn họ hút xong nguyên khí, sắc mặt sẽ biến thành màu đỏ, mãi cho đến một lúc lâu sau mới có thể hồi phục như cũ. Bởi vậy nếu chưa nhìn thấy qua bọn họ lại muốn tìm được tung tích bọn họ, vậy cũng chỉ có một biện pháp là chờ tới thời khắc bọn họ muốn hút nguyên khí.

Gần đây chuyện ác mà Âm Dương Song Sát làm càng ngày càng thường xuyên, thật hiển nhiên vì môn công phu bọn họ luyện cần dùng nguyên khí gấp bội, vì thế lần này việc tìm được bọn họ cũng dễ dàng hơn trước một chút.

Hàn Trường Sinh và An Nguyên dẫn theo nhóm sư đệ sư muội đi hỏi thăm xem nhà ai có đồng nam đồng nữ mất tích, nhờ đó có thể tìm được chút ít tin tức.

An Nguyên hỏi ý kiến một người thợ rèn: "Tiền bối, xin hỏi gần đây có gặp qua lai khách tha hương hay không?"

Người thợ rèn mờ mịt nhìn khắp xung quanh một lượt, đột nhiên chỉ vào trước mặt nói: "Hai người kia không chính là người tha hương tới sao?"

Hàn Trường Sinh và An Nguyên đồng thời nhìn về phương hướng ông chỉ, ngay sau đó, Hàn Trường Sinh hít một ngụm khí lạnh!

Hai người cũng không phải là một nam một nữ, mà là hai nam nhân trên dưới chừng hai mươi tuổi. Một người trong đó sỡ hữu khuôn mặt búp bê, thường thường dùng khuôn mặt tò mò nhìn xung quanh, giống như đứa nhỏ ngây thơ hồn nhiên; người còn lại lớn lên tao nhã, có mười phần phong độ của người trí thức, trên mặt treo một nụ cười ôn hòa khiến người ta muốn thân cận.

Hai người dọc theo đường đi, thường thường nói chuyện với nhau vài câu, sau đó sóng vai đi vào một khách sạn.

An Nguyên nói: "Đi, chúng ta đi theo xem thử."

Hàn Trường Sinh chặn đường hắn, cười khan nói: "Theo chân bọn họ làm gì chứ, chúng ta vẫn nên đi điều tra mấy chỗ khác đi."

An Nguyên nhíu mày, đáp: "Bọn họ là khách tha hương."

Hàn Trường Sinh nói: "Cho dù là khách tha hương, cũng không phải Âm Dương Song Sát. Âm Dương Song Sát là một nam một nữ."

An Nguyên phản bác: "Khách phương xa tới đây ít nhiều cũng có chút khả nghi, cho dù bọn họ không phải Âm Dương Song Sát, cũng có thể biết được tin tức, đến hỏi thăm một chút cũng không ảnh hưởng gì."

Mấy đệ tử khác đồng loạt phụ họa, có người nhấc chân đi tới khách điếm.

Hàn Trường Sinh chắn trước mặt An Nguyên, nhưng cũng không ngăn được người nhiều như vậy. An Nguyên thấy sắc mặt Hàn Trường Sinh cổ quái, hỏi han: "Đại sư huynh, chẳng lẽ ngươi quen bọn họ?"

Hàn Trường Sinh liên tục lắc đầu: "Ta sao lại quen lai khách tha hương chứ?" Nhưng cũng đành phải kiên trì nhường đường người.

Mọi người đi đến cửa khách sạn, chỉ thấy hai nam nhân tuổi trẻ cái tuổi trẻ đang đi tới trước quầy khách điếm. Lúc chưởng quầy nhìn thấy hai nam nhân nọ, lập tức đẩy bàn tính sang một bên, mặt mày tươi cười hỏi han: "Hai vị khách quan, nghỉ trọ hay là..."

"Oanh!" Chưởng quầy còn chưa kịp dứt lời, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, toàn bộ quầy đã bị bổ làm hai!

Tất cả mọi người sợ ngây người! Chưởng quầy hai chân mềm nhũn, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, còn chưa kịp thu hồi khuôn mặt tươi cười cùng hoảng sợ trong mắt khiến cho khuôn mặt của hắn trở nên cực kỳ vặn vẹo.

Một kiếm bổ quầy ra làm hai chính là cái vị nhìn qua giống như thư sinh, hắn xuất kiếm quá nhanh , thậm chí không ai thấy rõ thời điểm hắn rút kiếm. Trên mặt hắn vẫn treo nụ cười ôn nhu, thậm chí còn thân thiện hơn vừa rồi nữa nhưng mũi kiếm của hắn đã gác dưới yết hầu chưởng quầy, chưởng quầy bị bắt ngẩng đầu lên.

Tất cả mọi người không biết nguyên nhân xảy ra chuyện này là như thế nào, An Nguyên phản ứng nhanh nhất, đã kịp rút kiếm làm ra tư thế chuẩn bị chiến đấu. Cái vị mang khuôn mặt búp bê mặt không chút để ý liếc hắn một cái, cũng không có bất kì động tác gì, hiển nhiên là không đem vị đệ tử phái Nhạc Hoa này để vào mắt.

"Chưởng quầy ." Thư sinh bộ dáng tuổi trẻ người dùng giọng điệu có thể gọi là dịu dàng thanh sạch như tuyết hỏi, "Biết Âm Dương Song Sát ở đâu không?"

An Nguyên: "... ? ? ?"

Chưởng quầy sửng sốt một lúc lâu, chỗ yết hầu truyền đến cảm giác đau đớn khiến hắn phục hồi lại tinh thần, lắp bắp trả lời: "Ta ta ta, không không không, không biết a..."

Người có khuôn mặt búp bê đảo mắt xem thường, rồi phùng má nói: "Tiểu Bạch, sớm đã bảo ngươi đừng có thô lỗ như vậy, ngươi như vậy có thể hỏi được cái gì chứ."

Hắn bắt lấy cánh tay người có bộ dáng như thư sinh, đem kiếm của hắn thu về, đi đến trước mặt vị chưởng quầy đã bị dọa ra nước tiểu ngồi xổm xuống, không chút để ý mà nói, "Nhanh đem chỗ ẩn thân của Âm Dương Song Sát nói cho bọn ta biết nha, bằng không phải ta sẽ cắt gốc rễ của ngươi, sau đó ở trên miệng vết thương bôi đầy mật, rồi đem ngươi ném vào hang kiến."

Nói xong rút mạnh thanh chủy thủ cắm thẳng xuống, chủy thủ rơi xuống đất cách gốc rễ của vị chưởng quầy không đến một tấc.

Chưởng quầy sợ tới mức hai mắt trợn trắng, thiếu chút nữa hôn mê.

Đám đệ tử phái Nhạc Hoa ngăn ở cửa toàn bộ đồng loạt trợn mắt há hốc mồm, quên mất chuyện mình muốn làm.

Hàn Trường Sinh vẻ mặt vô cùng thê thảm quay đầu. Tả Hữu hộ pháp Thiên Ninh giáo Lô Bạch Bích và Lô Thanh Tiền nhà hắn, thế mà chạy tới trấn Nhạc Dương hết cả rồi.

Lúc này trong khách điếm rơi vào trong cục diện hết sức giằng co, chưởng quầy cả người run run giống như bị co giật, một chữ cũng không thốt nên lời, những người khách điếm khác đều bất động giống như trúng phải thuật định thân vậy.

"Khụ." Hàn Trường Sinh ho nhẹ một tiếng, đánh vỡ cục diện bế tắc, đang định bảo đám đệ tử phái Nhạc Hoa nhanh chóng rời đi, không dự đoán được An Nguyên lại không sợ chết bước về phía trước.

"Nhị vị huynh đài." An Nguyên ôm quyền, "Xin hỏi nhị vị huynh đài thuộc môn phái nào? Vì cớ gì phải làm khó chưởng quầy?"

Hàn Trường Sinh che mặt. Tên tiên quân chó má chết tiệt này, bản thân hắn thấy Tả Hữu hộ pháp trốn còn không kịp, hắn còn ương bướng bước tới đó!

Lô Bạch Bích quét mắt nhìn hắn một cái, làm nụ cười càng thêm sâu, lời ít ý nhiều mà ném ra một chữ: "Cút."

Lô Thanh Tiền quệt mồm dùng bộ dáng tò mò bảo nhìn hắn: "Mắc mớ gì tới ngươi."

"..." An Nguyên đáp, "Ta là đệ tử phái Nhạc Hoa, phụng lệnh của sư phụ xuống núi, bắt hai tên ma đầu Âm Dương Song Sát. Nói vậy mục tiêu của hai vị cũng chính là Âm Dương Song Sát, chúng ta là người cùng đường. Hai vị lớn lên hào hoa phong nhã như thế, lại sao lại ra tay hung ác như thế, liên lụy tới vị chưởng quầy vô tội này, hủy hoại khách điếm?"

Trong nháy mắt, khách điếm tràn ngập sát khí, ánh mắt của Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền đồng thời lạnh lẽo, híp mắt đánh giá An Nguyên. Hàn Trường Sinh đối với vẻ mặt này của bọn hắn quen đến không thể nào quen hơn, dùng đầu ngón chân cũng biết bọn họ đang suy nghĩ nên khoét bộ phận nào trên cơ thể An Viễn trước đây mà.

"Oa!" Hàn Trường Sinh nhất chợt cả kinh chạy lên trước, che ở trước mặt An Nguyên, đối với Lô Thanh Tiền khuôn mặt búp bê hết lời khen ngợi, "Tiểu ca ngươi lớn lên thật là hung tàn mà!"

Lô Thanh Tiền giật mình, vuốt cằm lộ ra ánh mắt đắc ý.

Hàn Trường Sinh lại quay đầu đánh giá Lô Bạch Bích dáng vẻ thư sinh, bày ra dáng vẻ hoảng sợ: "Vị tiểu ca này thần sắc hung tàn, thân mang sát khí, thật đáng sợ a."

Lô Bạch Bích nháy mắt mấy cái, tay rời khỏi chuôi kiếm.

Mọi người nhìn khuôn mặt của Lô Thanh Tiền, lại nhìn nhìn khuôn mặt trắng trẻo phấn nộn của Lô Bạch Bích, lộ ra biểu tình hoài nghi thế giới: "..."

Hàn Trường Sinh nhẹ nhàng thở ra, âm thầm lau mồ hôi lạnh. Đừng nhìn hai người tả hữu hộ pháp lớn lên vô hại, kì thực trong Thiên Ninh giáo tính tình của bọn họ là thất thường nhất.

Lô Bạch Bích vì muốn làm cho bản thân mình thoạt nhìn càng hung tàn, càng giống một ma đầu giết người không chớp mắt mà mỗi ngày nhìn vô gương luyện tập một giờ để cho nụ cười của mình trông càng thêm âm hiểm ngoan độc, cuối cùng trái lại lại luyện ra chiêu bài ôn nhu khuôn mặt tươi cười giết cả nam lẫn nữ; còn Lô Thanh Tiền vì muốn khiến bản thân thoạt nhìn càng hung tàn, luôn tạo hình phùng mang trợn mắt, kết quả lại bị người ta nghĩ lầm là giả bộ đáng yêu...

Nói ngắn lại, dù cho có đắc tội vị giáo chủ là hắn, cũng trăm triệu lần không thể đắc tội hai vị tả hữu hộ pháp nhà hắn. Bằng không, sẽ thấy tìm thấy đường sống.

Hàn Trường Sinh cho dù rất muốn để cho tả hữu hộ pháp thay hắn đem tiên quân chó má này hung hăng thu thập một trận, nhưng mà vì người này được thiên tiên bảo hộ, nếu thật sự xử lý hắn thì cuối cùng kẻ xui xẻo vẫn là mình thôi.

Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền nhìn Hàn Trường Sinh đã dịch dung từ trên xuống dưới một lượt, nhìn tới độ khiến Hàn Trường Sinh toát một thân mồ hôi lạnh. Ngọc Hoàng đại đế Thiên Vương lão tử, ngàn vạn đừng để cho bọn họ nhận ra hắn! Ở trong này bị bắt trở về, mọi kế hoạch tất cả đều uổng phí !

Lô Bạch Bích nói: "Các ngươi thuộc môn phái nào ?"

Té ra hắn căn bản không để An Nguyên vào mắt, An Nguyên tự giới thiệu bọn họ cũng căn bản không nghe.

"Khụ." Hàn Trường Sinh học bộ dáng An Nguyên vừa rồi, giả vờ giả vịt ôm quyền, bày ra phong phạm của chính nhân quân tử, "Ta là đại đệ tử phái Nhạc Hoa, Lý Cửu Long."

Lô Thanh Tiền không hé răng, ánh mắt ở trên người hắn cao thấp chuyển động, chuyển đến độ tiểu tâm can của hắn nhảy dựng hết cả lên.

Cuối cùng An Nguyên nói giải cứu Hàn Trường Sinh: "Không biết hai vị huynh đài làm sao biết vị chưởng quầy này có quan hệ với Âm Dương Song Sát?"

Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền liếc mắt nhìn nhau.

Lô Bạch Bích cười tủm tỉm đáp: "Ngu ngốc, ai nói chúng ta biết hắn có quan hệ với Âm Dương Song Sát?"

Lô Thanh Tiền quyệt miệng: "Đúng vậy."

"..." An Nguyên đơ, "Vậy hai người vì sao lại đối đãi với vị chưởng quầy này như vậy?"

Vị chưởng quầy bị dọa cho tè trong quần liều mạng gật đầu.

Lô Bạch Bích sờ sờ thanh kiếm trong tay, ôn nhu nói: "Ta một đường tới đây đã bổ hai mươi tám gian khách điếm ."

Hàn Trường Sinh yên lặng quay đầu: ta biết ngay mà!

Đám đệ tử phái Nhạc Hoa: "..."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^