Thứ Hai, 12 tháng 9, 2016

[C12] Phương pháp sai lầm khi làm nhân vật phản diện

 Chung Hiểu Sinh
Phong

     Chương này chết mấy nơ ron thần tình cười của tui đó =))) 
                                                             
☆ Chương 12



Mấy ngày nay Hàn Trường Sinh cùng An Nguyên trải qua tiếp xúc cũng coi như có chút hiểu biết nhất định. Cái vị tiên quân chó má này, không thẹn với cái thân phận thần tiên hạ phàm, thực sự cũng có vài phần đạo lý.

Người này làm người có thể nói tóm gọn là quy củ một cách máy móc, quả thực chính là một người quân tử khuôn mẫu bước từ trong sách bước ra. Trong môn phái được già trẻ yêu mến, huynh đệ hữu cung; ra đường được dân chúng trân trọng lại luôn lấy việc trừ ma làm nhiệm vụ của mình.

Hắc Bạch Vô Thường cũng từng nói qua cho hắn, thân phàm của An Nguyên tiên quân là một thanh niên tốt xuất thân từ gia đình danh môn, tính tình thiện lương, nhiệt tình, khoan dung, hào phóng... Nói ngắn gọn, mọi chỗ tốt đều đậu trên người hắn.

Hàn Trường Sinh luôn cực ghét mấy tên chính nhân quân tử, cũng không phải bởi vì những người đó thiện lương, mà phần lớn đám người tự xưng là chính nhân quân tử đều cực kỳ dối trá, trong lòng rõ ràng muốn một thứ muốn chết nhưng cứ giả mù sa mưa khước từ. Trong mắt rõ ràng chướng mắt người ta nhưng ngoài mặt lại giả vờ giả vịt xưng huynh gọi đệ. Nhưng nếu một người từ nội tâm phát ra ánh sáng chính nghĩa, Hàn Trường Sinh cũng chỉ có thể cảm nhận rằng —— người này khẳng định rất không thú vị.

Hàn Trường Sinh lẻn vào phòng An Nguyên từ đường cửa sổ. Bọn họ trọ ở lầu ba, dưới khung cửa sổ có lòi một thanh xà, khinh công của Hàn Trường Sinh rất tốt, một cước giẫm lên thanh xà trên lầu hai làcó thể ổn định thân hình.

Lúc này sắc trời cũng đã tối đen, bên ngoài căn bản không có người, cũng sẽ không có ai phát hiện dấu tích của hắn. Hắn trộm chọc một khe bên cửa sổ, sau đó quan sát tình huống bên trong.

Ở trong phòng, An Nguyên tự nhiên sẽ không đội cái nón cỏ để che mặt. Hắn vừa mới tắm xong , mái tóc dài đen mượt vẫn còn có chút ẩm ướt, làn tóc thuận theo rủ trên vai, càng tô điểm da thịt như tuyết của hắn. Hàn Trường Sinh nhìn đến ngây người, thật sự phải véo bắp đùi của mình mới tỉnh táo trở lại. Hắn ở trong lòng thầm mắng một tiếng thần tiên chó má, sau đó tiếp tục quan sát.

An Nguyên ngồi ở trước gương, chải sơ mái đầu, khẩy gỉ mũi sau đó thở dài: "Ta ngay cả khẩy gỉ mũi cũng đẹp trai như thế, cuộc sống như thế này thật sự là không có biện pháp."

Hàn Trường Sinh: "..."

Hắn cởi đôi hài dưới chân trong lòng rất muốn ném cái người đang ngồi bên trong, may mà nhịn được, hít thở sâu ba cái liên tiếp, sau đó nghiến răng nghiến lợi tiếp tục quan sát.

An Nguyên chải xong đầu, đột nhiên nhìn một chỗ trên tường sửng sốt một chút, vươn tay, từ trên tường nhẹ nhàng bắt xuống một con thằn lằn, ôn nhu cười nói: "Nhóc con này, sao ngươi lại chạy tới chỗ này, ngươi lạc đường sao?"

Con thằn lằn kia ngoan ngoãn nằm trong tay An Nguyên, có lẽ trên người An Nguyên có hương khí khiến nó cảm thấy thực thoải mái, nó cũng không có ý định chạy trốn.

An Nguyên sờ sờ cái lưng của thằn lằn: "Vẫn là bởi vì ta rất mê người, cho nên ngươi cũng muốn tới đây nhìn lén ta?"

"..." Cái chiếc giầy mà Hàn Trường Sinh mới vừa mang lại một lần bị hắn cởi ra nâng ở trong tay .

Một lát sau, An Nguyên đặt thằn lằn ngồi xuống bàn, một bên chơi đùa thằn lằn, một bên nói: "Thôi thì hãy trò chuyện với ta đi, bình thường người nói chuyện với ta quá ít . Anh Tuyết Vũ Linh gần đây không biết làm sao, ngày nào cũng chạy ra ngoài, cũng bọn nó không thích nói chuyện phiếm với ta. Chỉ có ngươi chịu theo ta ."

Hàn Trường Sinh một bên hít sâu một bên mang giầy vào. Anh Tuyết Vũ Linh là ai? Trong phái Nhạc Hoa có mấy người này? Hình như mình chưa nghe qua, ngày mai hỏi thăm một chút. Nghe khẩu khí của tên tiên quân chó má này, cái người tên Anh Tuyết Vũ Linh này chắc chắc có quan hệ không tệ với tiên quân chó má.

"Thương Mộng Huân Mị, " An Nguyên nói, "Nhóc con, từ nay về sau đây sẽ là tên của ngươi ."

Hàn Trường Sinh thiếu chút nữa chổng đầu từ lầu ba ngã xuống. Hoàng Phủ Phượng Hiên Hi Thần quả nhiên là con trai ruột của Hoàng Phủ Thổ Căn, không chạy đằng nào.

"Thương Mộng Huân Mị, có đôi khi, ta không biết rốt cuộc là vì ta quá xuất sắc, hay là người bên cạnh quá kém." An Nguyên một bên ôn nhu vuốt lưng thằn lằn, một bên mở miệng nói, "Ta biết sư phụ đặt kỳ vọng cao ở ta ta... Ừ thì, đương nhiên, cũng là bởi vì trong phái Nhạc Hoa cũng chỉ có mỗi mình ta là dễ nhìn, đám sư huynh đệ kia thật sự là... không bằng một ngón tay nhỏ bé của ta... Ai..."

Hàn Trường Sinh cởi giầy của mình, trực tiếp ném tới một gốc cây xa xa. Cứ như vậy, hắn sẽ không cần phải lo lắng tới việc mình sẽ không thể nhịn được cầm chiếc giầy nện thẳng vào cái mặt mốc kia của An Nguyên.

"Sư phụ muốn ta cưới tiểu sư muội, ta là người thông minh cỡ nào cơ chứ, sao lại không nhìn ra tâm tư của sư phụ. Có điều ta cũng không muốn lấy nàng ấy, không nói đến tướng mạo, chỉ mỗi tính tình tiểu sư muội thôi cũng đã thật sự quá kém, dỗ nàng nàng lại coi là thật xem bản thân mình như tổ tông nhà người ta.

Nhưng ta là sư huynh, lại là đồ đệ của cha nàng, ta chỉ có thể đối tốt với nàng, chỉ điểm nàng luyện võ, ta cũng phải dỗ dành nàng nhường nhịn nàng. Ai kêu ta là người xuất sắc nhất trên đời này làm chi, làm sư huynh cũng phải làm một người sư huynh tốt nhất."

Hàn Trường Sinh yên lặng đem mọi thứ có thể dùng để ném người ở trên người mình đều ném tới chỗ gốc cây xa xa.

" Gần đây không biết tiểu sư muội bị làm sao, hình như đột nhiên biểu hiện rất thích Đại sư huynh... Nàng nếu muốn gả cho Đại sư huynh cũng tốt, Đại sư huynh thích nàng đã lâu. Tiểu sư muội lại thích ta, ai bảo ta xuất chúng như vậy... Đại sư huynh có thể đón nhận nàng, là thay ta giải quyết một củ khoai lang phỏng tay. Có điều Đại sư huynh người này, thật sự là..."

Hàn Trường Sinh vãnh tai, có chút ngạc nhiên mà nghe hắn sẽ đánh giá Lý Cửu Long như thế nào. Dù sao hiện tại hắn là Lý Cửu Long , để xem An Nguyên đối đãi hắn như thế nào thì hắn từ đó tìm biện pháp để đối phó An Nguyên đây là vấn đề rất trọng yếu rất mấu chốt.

An Nguyên vuốt tay: "Ta chưa từng thấy qua người nào ngốc như vậy. Hắn ghen tị với ta ghen tị đến muốn chết... Ai bảo ta lại ưu tú như vậy... Còn cả ngày muốn sáp tới bên cạnh ta, làm bộ muốn có quan hệ tốt với ta, không phải chỉ là vì muốn sư phụ có thể liếc tới hắn nhiều thêm một chút hay sao. Ta cũng có thể hiểu được, bên cạnh có một người tốt giống ta như thế.

Thời gian lâu, trong lòng trong dạ khẳng định rất bất bình. Bình thường hắn hay ở trong tối ngáng chân ta, còn tưởng là ta không biết là do hắn làm nữa.

Thương Mộng Huân Mị, ngươi nói xem người thông minh giống như ta, có thể nào không nhìn ra dụng tâm hiểm ác của hắn hay sao? Trước lúc ta xuống núi đột nhiên nói với ta gia gia của hắn khi còn sống thích nhất là nghiên mực của thôn Mặc Lương, thật mệt cho hắn nghĩ ra chỗ sản xuất nghiên mực trong thâm sơn cùng cốc kia, không phải là vì muốn gạt ta đi qua thôn Mặc Lương, hy vọng ta gặp phải yêu nhân ma giáo, đụng phải chút chuyện hay sao? Ta cũng tuân theo ý của hắn mà làm, làm một người sư đệ ta cũng đã làm tốt nhất."

An Nguyên dừng một chút, lại thở dài: "Quả nhiên cũng không xảy ra chuyện gì, chính là trên đường có một quán trà rất kỳ quái... Ta hình như ngủ quên ở trong quán trà kia, có hoảng hốt một chút. Sau đó liền đem nhiệm vụ sư phụ giao cho ta thuận lợi làm xong xuôi . Từ nhỏ đến lớn vận khí của ta đều đặc biệt tốt, một khi ta gặp phải chuyện xui xẻo, nhất định kế tiếp sẽ có một kinh hỉ đang chờ ta. Đây là bởi vì ta là con của trời đi. Có đôi khi ta thật hoài nghi mình có phải là thần tiên trên trời hạ phàm hay không nữa, không phải vậy thì tại sao ta có thể ưu tú đến trình độ như thế này?"

Hàn Trường Sinh phát điên ở trên không trung vẽ loạn. Hắn sắp điên rồi, hắn nghe không nổi nữa, nếu tiếp tục nghe chỉ sợ hắn hận không thể nhào mình vào trong căn phòng kia hung hăng đánh cho tên tiên quân chó má kia một trận nên thân!

Thằn lằn lắc lắc cái đuôi, dùng đầu cọ cọ ngón tay An Nguyên.

An Nguyên rũ mắt xuống nhìn nó, một lát sau, nhẹ giọng nói: "Đứng trên vị thế càng cao lại càng tĩnh mịch a... Có đôi khi ta cảm thấy thật sự rất cô đơn..."

Hàn Trường Sinh giật mình. Bỗng chốc cơn tức giận cùng sự nôn nóng trong lòng giống như bị xẹp đi , câu nói kia của An Nguyên thật sự mang theo đậm thương cảm, mà cảm xúc rất dễ dàng lay lan.

Hàn Trường Sinh nhíu mày, tâm tình có chút phức tạp.

Ngay sau đó, hắn nghe được An Nguyên nói: "Ta biết, hết thảy mọi thứ đều tại ta quá anh tuấn quá thông minh quá mị lực, không chừa đường sống cho người khác ..."

Hàn Trường Sinh thở gấp, thiếu chút nữa nghẹn chết. Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa, hắn hung tợn đánh cái bóng hắt trên không của An Nguyên một trận, sau đó tức giận trở về phòng đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, các đệ tử phái Nhạc Hoa tập hợp trong sảnh đường, ăn điểm mới xuất phát tiếp tục điều tra sự việc của Âm Dương Song Sát.

Gần đây xác suất Âm Dương Song Sát tác quái quả thật có chút thường xuyên, bọn họ ở trên giang hồ đã thành danh năm năm, ba năm trước tổng cộng cũng gây ra mấy chục vụ án mạng, tính tần suất ước chừng trong một đến hai tháng bọn họ sẽ bắt một đôi đồng nam đồng nữ. Sau đó bởi vì bị Thiên Ninh giáo đuổi giết, bọn họ mai danh ẩn tích gần một năm rưỡi, lần này xuất hiện, mới một tháng đã gây ra ba vụ án mạng, tần suất quả thật bỏ xa kỷ lục trước kia.

An Nguyên cùng Hàn Trường Sinh trước tiên dẫn dắt nhóm đệ tử đi điều tra qua chỗ mấy đứa nhỏ kia bị một lượt.

Mấy đứa trẻ kia đều bị Âm Dương Song Sát trộm bắt đi vào ban đêm. Có lẽ Âm Dương Song Sát sợ gây chuyện, cho nên lần này xuất hiện rất điệu thấp, ai cũng không phát hiện bọn họ ra tay lúc nào, thủ pháp ra sao, lúc phát hiện đứa nhỏ đã biến mất lúc phát hiện ra cũng chỉ còn lại mỗi thi thể bị hút khô.

Các đệ tử phái Nhạc Hoa đi vào một khách sạn điều tra. Khách điếm này, là chỗ đứa trẻ đầu tiên bị mất tích.

Chưởng quầy dẫn bọn Hàn Trường Sinh vào một gian phòng, thở dài nói: "Ai, đứa bé đáng thương, đêm hôm đó chính là trọ ở trong gian phòng này bị ma đầu bắt đi ."

An Nguyên ở trong phòng đi một vòng, hỏi: "Cha mẹ của nó đâu?"

Chưởng quỹ kia trả lời: "Rất thương tâm , sau đó chuyển ra khỏi khách điếm, tìm một chỗ khác ở."

Lưu Tiểu Kỳ đi vào phòng, tò mò sau đó hít hít cái mũi, sau đó lộ ra biểu tình như có điều suy nghĩ.

Bọn họ ở trong phòng không thu hoạch được gì, tìm không thấy bất luận manh mối mà Âm Dương Song Sát lưu lại, đành phải rời khỏi khách điếm, tiếp tục đi điều tra chỗ khác.

Tuần tra trên đường một ngày cũng không có thu hoạch được gì, nhóm đệ tử đành phải quay trở về khách điếm.

Vào trong sảnh đường khách điếm thấy có một đám người đang nhóm đầu cùng một chỗ, mấy đứa nhỏ ở một bên chơi đùa. Trong số đó, có một nữ nhân đang gào khóc, nhóm người còn lại đều ngồi ở bên cạnh an ủi nàng.

An Nguyên nhìn thấy một màn này, giật mình, ngăn tiểu nhị lại, nhỏ giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Tiểu nhị kia nhỏ giọng đáp: "Con của đôi vợ chồng kia bị Âm Dương Song Sát bắt đi, bọn họ rất thương tâm, nhìn thấy những vợ chồng khác dẫn con theo, nhìn cảnh thương tâm, nhớ tới đứa nhỏ nhà mình cho nên bà mẹ kia liền nhịn không được khóc." Nói tới đây, tiểu nhị cũng khó nén lau hàng nước mắt.

An Nguyên như có điều suy nghĩ mà nhìn bọn hắn chằm chằm trong chốc lát, nhẹ khẽ lắc đầu, dặn các sư huynh đệ đừng đi quấy rầy bọn họ, ai đến phiên trực đêm thì đi tuần tra, những người còn lại tự trở về phòng nghỉ ngơi.

Hàn Trường Sinh cơm nước xong tắm xong, lại trộm đi ra cửa sổ, đi hóng góc tường phòng An Nguyên.

Con thằn lằn nhỏ kia lại bị An Nguyên nuôi trong phòng, hôm nay vẫn còn ở bên trong.

"Thương Mộng Huân Mị." An Nguyên xé nát bánh màn thầu trong tay đút cho thằn lằn, "Ăn đi."

Hàn Trường Sinh vừa nghe thấy cái tên này liền nhức răng.

Cũng như ngày hôm qua, An Nguyên nói chuyện với cái con thằn lằn xấu xí kia. Hôm nay Hàn Trường Sinh không có mang giầy, trên người cũng không mang bất thứ đồ vật gì có thể ném người, phàm là những chuyện mà hắn không nghe được nữa thì đành chuyển hướng vung tay múa chân với không trung huy một trận, tâm tình sẽ thoải mái hơn một chút.

"Đúng ." Dường như An Nguyên đột nhiên nhớ ra chuyện thú vị gì đó, chợt phì một tiếng rồi bật cười, xoa đầu nói với thằn lằn, "Buổi chiều hôm qua ta vào trong một khách điếm đụng phải hai kẻ kỳ quái, tuổi còn trẻ, tướng mạo ngày thường cũng hào hoa phong nhã, tính tình lại vô cùng cổ quái. Hai người kia võ công hình như rất cao, có điều..."

Hàn Trường Sinh dựng hai lỗ tai lên.

"Hai người này chẳng những không chịu khai báo môn phái. Ta nghĩ bọn họ chắc phải là đám người không môn không phái. Bằng không, môn phái nào lại có thể dưỡng ra hai người như thế chứ, vậy nhất định môn phái này sắp sửa không thể chống đỡ được nữa rồi? Trừ phi tất cả mọi người trong môn phái kia hoặc là mấy kẻ điên hoặc đều là một đám ngốc đi!" An Nguyên nhún vai, xé chút điểm tâm trên bàn đút cho thằn lằn.

Xẹt!

Hàn Trường Sinh đứng bật lên. Cư nhiên dám nói Thiên Ninh giáo hắn không phải là đám người ngốc thì cũng chính là kẻ điên, bà nội cái chân của mi! Lão tử hôm nay quyết liều mạng với mi!

An Nguyên cúi đầu chuyên tâm đút đồ ăn cho thằn lằn, căn bản không chú ý tới ngoài cửa sổ đột nhiên có bóng đen hắt lên.

Hàn Trường Sinh đang định phát tác, đột nhiên vang lên tiếng ‘đốc đốc đốc’ đập cửa.

An Nguyên ngồi yên không hề động, căn bản không có ý định đi mở cửa. Hàn Trường Sinh giật mình, buông nắm tay xuống cẩn thận nghe xong một phút, phát hiện tiếng đập cửa hóa ra là từ gian phòng cách vách của mình truyền đến . Hắn nhẫn nhịn nuốt xuống một hơi, từ cửa sổ nhảy về phòng của mình, mở cửa vừa thấy người đứng ở ngoài cửa dĩ nhiên là Lưu Tiểu Kỳ.

Lưu Tiểu Kỳ nắm chặtgóc áo, vẻ mặt có chút co quắp: "Đại sư huynh, đệ có thể vào không? Đệ... đệ có lời muốn nói với huynh."

Hàn Trường Sinh bởi vì hắn quấy rầy chuyện mình sắp sửa đánh An Nguyên thỏa mái một trận mà buồn bực không vui, bĩu môi, tức giận nói: "Có lời gì cứ nói thẳng đi!"

2 nhận xét:

  1. Khi nào bạn lm tiếp bộ này vậy. Đừng drop nha

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Truyện nhà t sẽ dốc hết lực để hoàn thành, vấn đề là thời gian. Công việc của t trong khoảng thời gian này rất bận cho nên khi nào rảnh t sẽ làm tiếp. Thân chào bạn 😊

      Xóa

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^