Phong
Chương 45 Ai là người đi săn?
"Em cũng không nhớ rõ bắt đầu từ lúc nào thì lời đồn quỷ giết người đã lan truyền trong xã hội. Tóm lại lúc mọi người bắt đầu chú ý tới chuyện này thì trên đường xuất hiện rất nhiều thi thể ." Một nữ sinh trong nhóm sườn lợn rán bọc thảm kể lại.
"Lần đầu tiên đi trên đường nhìn thấy vẫn nghĩ là xảy ra tai nạn xe cộ, rất nhiều người vây xem, có điều... về sau thi thể thậm chí xuất hiện ở đủ khắp mọi nơi..."
"Trên cây, cầu vượt, thậm chí cả chỗ biển báo giao thông... dùng đủ mọi thủ đoạn tàn nhẫn..." Một nam sinh khác kể tiếp, "Tuy rằng chính phủ muốn làm yên lòng dân mới nói người chết chỉ có mười mấy người, nhưng về sau lại nói người chết có mấy chục người, nhưng... tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, số lượng người chết... căn bản là..."
"Ít nhất là ngàn người!" Nam sinh vuốt ve kính mắt, bình tĩnh nói, "Tôi tính sơ qua rồi! Quả thực chính giết người không nháy mắt! Chưa có ai từng bắt gặp bộ dáng của quỷ giết người! Mà ngay cả máy giám sát của cảnh sát cũng hoàn toàn bị phá hủy! Tên kia quả thực là thiên tài phạm tội!"
"Có người nói hắn căn bản không phải là người! Là ma quỷ! Hắn có thể bay lên trên trời! Hắn có thể xuyên tường, mặc sức mà giết người!" Một nữ sinh nhát gan giọng nói trở nên run rẩy.
"Còn có một tin đồn nói, nếu cúng bái quỷ giết người đồng thơi đeo huy hiệu của quỷ giết người trước ngực, có thể tránh khỏi việc bị giết, hiện tại trong thành phố thậm chí có rất nhiều tên côn đồ ủng hộ quỷ giết người! Bọn họ ngang nhiên tùy tiện xông vào nhà dân cướp của, lần trước còn cướp sạch tòa cao ốc..."
Mọi người mồm năm miệng mười kể lại, càng nói càng kỳ lạ.
Âm Heo cùng Long Sách hai mặt nhìn nhau, cũng cảm thấy lấy làm kỳ lạ. Nếu quỷ giết người là từ cổ đại xuyên qua đến thời đại này, nội trong một tháng căn bản không có khả năng nắm bắt được kỹ thuật phạm tội cấp cao kiểu này; nếu không phải từ cổ đại xuyên tới, nghe người người miêu tả, thân thủ của hắn giống như cao thủ tuyệt đỉnh, mà còn cái suối phun kia cũng bị hủy hoại, hiển nhiên có dụng ý khác.
Sau khi nhìn nhau một chặp, Long Sách mới nói: "Không cần biết thế nào, đầu tiên phải giải quyết vấn đề của dạ dày đã, mấy đứa nhóc các cậu đợi ở chỗ này, chúng ta đi tìm đồ ăn."
"Heo Bảo không thể đi! Heo Bảo là tinh thần cột trụ của tôi! Anh ấy không thể xảy ra chuyện được! Bên ngoài nguy hiểm như vậy!" Mấy nữ sinh lập tức thét chói tai phản đối. Các nam sinh cũng đều đứng dậy, ào ạt muốn thay Đức Âm đi ra ngoài tìm đồ ăn.
Lúc này Âm Heo vươn tay tỏ ý bảo bọn họ yên lặng, rồi nói: "Mọi người chớ có ồn ào, các nhóc đều là trẻ vị thành niên vì vậy hãy yên tâm ngốc ở đây đi, những chuyện khác đã có người lớn bọn anh lo rồi."
Nói xong quyết đoán đứng ở bên cạnh Long Sách.
"Đừng đi! Heo Bảo! Anh đừng đi!" Nhóm sườn lợn rán hai mắt đẫm lệ lôi kéo quần áo của hắn.
Đức Âm lại nói: "Đám nhỏ các em tránh sang một bên, bây giờ không nghe lời của tôi, về sau đều không cần tiếp tục làm sườn lợn rán thuần huyết nữa!"
Hắn vừa nói vậy, đã có mấy nhóc sườn lợn rán bị hù sợ, nhưng vẫn còn vài sườn lợn rán một mực cố chấp ôm chân của hắn không chịu buông tay, liều mạng kêu lên: "Cho dù không làm sườn lợn rán! Cũng quyết không thể để cho anh biến mất khỏi địa cầu! Quyết không buông tay! Anh là của chúng em! A a a a a!"
Chấp niệm điên cuồng cỡ nào a! Khiến cho Địa Ngục Khuyển nảy sinh ý muốn đi lên một chưởng vỗ chết bọn họ, nếu không phải Âm Heo dùng ánh mắt trừng mắt một cái thì xong rồi.
"Vậy ngươi ở lại đi, Đức Âm." Long Sách hướng Đức Âm nháy mắt mấy cái.
"Được." Đức Âm khẽ kéo khóe miệng, đột nhiên bốn người ra tay như điện, nhanh chóng điểm huyệt ngủ của đám nhóc.
"Ai cũng không thể cản bước chân thám hiểm của ta!" Âm Heo khí phách tuyên bố.
"Tiểu chủ nhân thánh minh!" Địa Ngục Khuyển phụ họa.
"... Chúng ta phải đi làm chính sự, không phải đi thám hiểm ." Long Sách thở hắt ra, "Đi mặc áo khoác vào, cầm đèn pin với túi sách, túi plastic, chúng ta đi kiếm ăn!"
"Có thể cỡi xe đạp à?" Âm Heo hai mắt tỏa sáng, hàng này đã sớm chờ mong loại tình tiết lãng mạn này từ lâu.
"Cỡi, nếu chúng ta có thể tìm thấy." Long Sách vừa rồi đi thăm dò xung quanh rồi, xe bên trong ga ra bọn họ đều bị trộm đi hoặc hỏng hết rồi.
Vì thế bốn người chuẩn bị xong xuôi, võ trang đầy đủ ra cửa.
Long Sách xác định địa điểm kiếm ăn khoanh vùng tại mấy cái siêu thị gần đó, cũng không biết mấy cái siêu thị kia bây giờ còn có đồ gì để ăn hay không, nếu tìm không thấy chỉ có tới khách sạn xem thử thôi.
"Chúng ta đi trước hết cứ tới Nhạc Phúc đi chừng một km là tới, không được xông vào trong phòng người ta. Thị Long, hai người các ngươi đi tìm xem, đừng bỏ qua tất cả những thứ có thể ăn được." Long Sách đi tuốt ở đàng trước, là tổng chỉ huy của hành động lần này.
Địa Ngục Khuyển khinh thường nghĩ thầm, chuyện này một mình hắn có thể giải quyết gọn gàng. Nếu không phải vì sở thích thám hiểm của tiểu chủ nhân, hắn sẽ không theo chân Long Sách làm chuyện nhàm chán như vậy đâu.
Ngoại trừ đèn đường, toàn bộ kiến trúc gần như đều tối đen một mảnh, mà ngay cả dãy nhà của những hộ gia đình trên phố đều đóng chặt cửa, có người thậm chí dùng tấm ván gỗ chèn cửa, dán phù chú khắp khu.
Tình cảnh như vậy càng khiến ngã tư đường trở nên tiêu điều khiến cho đêm thu càng lạnh lẽo. Đám người đi vài bước, quả nhiên nhìn thấy trước cửa hàng KFC thấy có chiếc xe đạp bị bỏ quên, vì thế bốn người cưỡi ba chiếc, Long Sách đèo Âm Heo ngồi chung một chiếc.
Sở dĩ không chọn ô tô tùy tiện để trong bãi là bởi vì lúc này ở trên đường vắng vẻ mà lái xe mục tiêu quá lớn, hiện nay bọn họ còn chưa muốn khiến cho quỷ giết người chú ý.
Âm Heo ngồi ở phía sau giang tay đặt ở trên eo Long Sách, khiến cho Long Sách trong lòng cảm thấy một trận ấm áp, không khỏi nói: "Bảo Bảo, ngươi có bằng lòng ngồi trên xe đạp cùng ta đi ngắm mặt trời lặng, rồi xem mặt trời mọc, đi ngang qua hàng cây ngô đồng, dưới màn mưa hoa anh đào cười nói vui vẻ chứ?"
"Ta tình nguyện ngồi ở trong xe ngựa khóc, cũng không muốn cỡi xe đạp mà cười, như thế được không huynh trưởng?" Đức Âm đáp.
"Đó là đáp án của cô bé xx! Ngươi không cần học nàng!" Long Sách (╰_╯)#
Rốt cục, đám người cũng tới trước cửa trung tâm Nhạc Phúc, sau đó quan sát xung quanh bốn phía thấy không có động tĩnh, liền đem xe đạp ném qua một bên bước vào siêu thị.
Bên trong siêu thị quả nhiên là một đống hỗn độn, hiển nhiên nơi đây đã từng bị cướp ghé qua. Có điều ngoài dự kiến của Long Sách chính là khi bọn họ bắt tay xem xét, phát giác khu thực phẩm thế nhưng còn khá nhiều thực vật.
Vì thế đám người không chút do dự, bắt đầu xắn tay nhét vào bao. Địa Ngục Khuyển thì không phóng khoáng giống như bọn họ, trực tiếp móc ra mấy cái bao tải to đưa cho Long Sách, bao tải trước mặt, bọn Âm Heo cùng Long Sách chuẩn bị ba lô hạng sang biến thành đống cặn bã. Chỉ có thể dùng biểu tình (⊙_⊙) nhìn hai tên thị vệ nhanh nhẹn làm việc.
"Chuyện này không đúng lắm." Long Sách tiện tay từ trên kệ lấy một gói bánh xé cho Âm Heo ăn, "Theo lý thuyết nơi này là siêu thị lớn nằm ở khu trung tâm thành phố, thực phẩm hẳn là sớm đã bị cướp sạch, làm sao có thể còn? Vậy thì chỉ nói giải thích là nơi đây chính là phạm vi thế lực của người ta. Nói không chừng là chỗ của đám côn đồ kia!"
Hắn vừa dứt lời, đèn trong siêu thị đột nhiên sáng lên, tràng cười xa lạ cũng từ bốn khía truyền đến, chỉ thấy mười mấy tên cuồn cuộn từ bốn phía xông tới, trong tay mỗi một người đều cầm hung khí như đao phay, gậy sắt. Một tên côn đồ nhe răng cười nói: "Con chuột nhắt quả nhiên lại xuất hiện, lần trước giết chết mấy con vẫn còn chưa đủ để nhắc nhở bọn bây à? Nơi này là địa bàn của chúng ta, thế nhưng còn không sợ chết muốn tới đây trộm đồ! ! Mẹ kiếp! Anh em băm vụn bọn họ!"
"Nhóm người không biết sống chết, nơi đây đã là địa bàn của Mộ Dung gia gia mi." Đức Âm kéo mạn che xuống, khuôn mặt bị bóng ma che khuất, khiến người không rét mà run khí thế nhất thời phát ra, sát khí bức người!
Khí thế này khuôn mặt hại nước hại dân này cũng đủ cho đám côn đồ cảm nhận được chút hàn ý cùng nỗi sợ hãi, vài tên theo bản năng lâm vào co rụt lại, không dám tiến lên.
"Mấy vị muốn độc chiếm nơi đây để kiếm ăn, tàn nhẫn giết người lương thiện, chẳng lẽ không biết giết người thì phải đền mạng sao? Vứt hết đạo nghĩa không nói, thế gian này, kẻ thắng làm vua, hôm nay mấy vị gặp bổn tọa chính là đã đến ngày tận thế. Nơi đây hôm nay liền đổi thành họ Mộ Dung ." Đức Âm cười lạnh.
Vừa dứt lời, một đám côn đồ ngay cả kêu thảm thiết cũng chưa kịp, đã bị Hoa Ảnh trong nháy mắt thu thập, chỉ thấy thân hình Hoa Ảnh chợt lóe, liền đem đám côn đồ toàn bộ ném tới xa ra cách hơn mười thước. Cả đám đập mặt vào vách tường, Hoa Ảnh quán lực kinh người, trực tiếp khiến cho đám người kia bị đứt thành hai phần, trình độ máu me không thua gì quỷ giết người.
Giải quyết xong đám côn đồ, Hoa Ảnh với Thị Long khiêng mấy cái bao tải đi ra siêu thị, Long Sách nói: "Chúng ta chia làm hai đường Thị Long, Hoa Ảnh, các ngươi mang đồ trở về cất kỹ, Đức Âm, chúng ta đi bắt phạm nhân!"
Địa Ngục Khuyển vội vàng đem bao tải toàn bộ ném cho Thị Long, nói vội: "Ta đi theo tiểu chủ nhân đây."
"Hoa Ảnh, ngươi trở về đi, lúc cần ta tự sẽ gọi điện thoại cho ngươi. Trận săn bắn này là của ta với Long Sách." Đức Âm tháo mũ xuống, trong con ngươi bốc lên huyết vị mị hoặc.
"Vậy thuộc hạ không quấy rầy nhã hứng của chủ nhân." Hoa Ảnh quỳ xuống nhận mệnh.
Vì thế bốn người chia thành hai tổ, Đức Âm nhặt được con dao của tên côn đồ nước J bỏ lại —— cũng không biết đám tên côn đồ kia lấy được từ chỗ nào. Tuy bả đao này không thể so sánh với danh đao cổ đại nhưng có thể cắt đầu người, vẫn dư dả. Đức Âm đem bả đao vác trên bả vai, tóc đen trong màn đêm phần phật tung bay, da giày sàn sạt, có vẻ vênh váo khí phách mười phần.
Thị Long thì lái một chiếc xe dừng ở trước cửa siêu thị, đón Đức Âm lên xe.
"Ta muốn mở hết đèn xe, hấp dẫn cái gã sát nhân cuồng kia. Bảo Bảo ngươi thắt dây an toàn vào đi." Long Sách đùa nghịch mấy chiếc xe, liền thành công khởi động chúng, gần đây có vài chiếc được lắp đặt sẵn, tạp âm sẽ càng vang hơn một ít, rất thích hợp hấp dẫn sự chú ý của đối phương.
"Chúng ta vì sao không lấy chiếc xe kia hả?" Mộ Dung Đức Âm chỉ vào con quái vật lớn để bên đường.
Long Sách ngẩng đầu, lập tức quay đầu lại nhìn nhìn Âm Heo.
Mấy phút đồng hồ sau, chiếc xe cứu hỏa khổng lồ kéo theo tràng pí po chói tai chạy bon bon trên đường.
Đức Âm ngồi ở ghế phụ gặm chân giò hun khói, Long Sách một đường mở còi lái xe, tiếng còi này so với còi cảnh sát ngày xưa còn vang dội hơn mấy lần, ngược lại khiến cho bầu không khí khủng bố càng thêm có vẻ khẩn trương.
Sách lược của Long Sách đương không có chút sai lầm.
Dưới màn đêm đỏ, một bóng đen đứng sửng ở trên đỉnh cao ốc, dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm xe cứu hỏa bên dưới.
Khiêu khích.
Hắn vươn đầu lưỡi, liếm liếm đôi môi khô khốc của mình.
Như vậy, đêm nay "đi săn" đi,
.
.
Về tới trong nhà, Thị Long như thường ngày yên lặng ném bát cháo cho Hoa Ảnh.
Hoa Ảnh tiện tay đem chân gà quay không đóng gói ném cho hắn.
Hai người nhìn nhau không nói gì tập trung ăn, đợi các chủ nhân trở về.
"Hoa Ảnh, ngươi có thể đừng gọi ta bằng cái tên ghê tởm như vậy hay không?" Thị Long rốt cục nhịn không được mở miệng.
"Vậy phải được tiểu chủ nhân cho phép."
"Trong mắt ngươi cũng chỉ có tiểu chủ nhân tiểu chủ nhân ! Chẳng lẽ chuyện này cũng muốn..."
"Tính bôi nhỏ lòng trung thành của ta với tiểu chủ nhân à?" Hoa Ảnh hai mắt phóng xạ chết chóc.
@ Lâu rồi không đụng tới, xưng hô loạn xạ hết cả lên. Ai bảo cổ xuyên kim kia chứ QAQ~
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^