Thứ Tư, 21 tháng 6, 2017

[C 19] Phương pháp sai lầm khi làm nhân vật phản diện

Chung Hiểu Sinh
Phong


☆ Chương 19



Tên lùn mặt rỗ bị đá đầu óc choáng váng tay vịn vào cột đá đứng lên, rút kiếm ra chỉ vào Hàn Trường Sinh giận tím mặt: "Ngươi muốn chết!" Kể từ ngày hắn rời núi cho đến nay, chưa từng bị thua thiệt như vậy. Tên nhóc thúi miệng còn hôi sữa phái Nhạc Hoa này lại dám đánh lén hắn, hắn nhất định sẽ khiến cho bọn họ trả giá gấp bội!

Hàn Trường Sinh cười lạnh. Vừa vặn lúc này chân của hắn đang rất ngứa ngáy đây, tới một tên, chặt một tên; đến một đôi, xử cả đôi!

An Nguyên thấy tình thế hết sức căng thẳng, không khỏi nhíu mày, tiến lên phía trước nói: "Chậm đã, không nên động thủ!" Tuy hai tên đệ tử Vân Tiêu phái kia thật sự quá phận, nhưng dẫu thế nào, tất cả mọi người đều là đồng đạo trong võ lâm, có chuyện nên bình tĩnh giải quyết là tốt nhất. Nếu khiến thế cục trở nên quá khó coi, khua đao múa kiếm đánh nhau thật, lỡ như xảy ra án mạng sẽ khó có thể kết thúc, hơn nữa rất có thể cuối cùng sẽ gây ra khúc mắc, chuốc thù oán cho hai môn phái.

"A..." Đúng lúc này, ông lão vẫn luôn ngồi ở bên đình nghỉ mát bỗng nhiên động mình, thoải mái duỗi thắt lưng, sau đó mở to mắt: "Chuyện gì, cãi nhau à, quấy rầy giấc ngủ trưa của lão phu?"

Hàn Trường Sinh bị giọng nói bất thình lình phát ra của lão nhân dọa cho giật mình, nghi ngờ nhìn lão gia hỏa từ trên xuống dưới một lượt. Giọng của lão nhân này hệt như chuông lớn, vừa nghe hắn mở miệng nói chuyện là đủ phát hiện nội lực của hắn vô cùng hùng hậu.

"A!" Tiểu đệ tử Nhạc Hoa phái bị dọa hét lên, "Lão, lão chưa chết!"

An Nguyên quay đầu lại cau mày mắt trừng đệ tử kia: "Vô lễ!"

Đệ tử kia xấu hổ cúi đầu: "Vâng... thật có lỗi, ta không có ý mạo phạm, ta chỉ là bị dọa."

Lùn mặt rỗ tu hành chưa đủ, tầm mắt không đủ rộng, hơn nữa lúc này lửa giận phủ đầy đầu cho nên căn bản là hắn không nhận thấy được điểm bất thường trên người lão hán, hung tợn hét lên: "Lão già thúi, không muốn chết thì cút ngay, bằng không ta cũng không bỏ qua cho ông!"

Lão nhân chậm rãi đứng lên, thân mình nâng được một nửa còn đập lấy thắt lưng của mình: "Ai nha, lớn tuổi , không được, ngủ không đủ giấc quả thật cả người đều mệt mỏi, ai da cái thắt lưng của lão..."

Lùn mặt rỗ thấy lão nhân động tác rề rà, hoàn toàn không có bị hắn dọa tới, lửa giận không khỏi bốc lên đỉnh đầu, trực tiếp chỉa kiếm hướng về phía Hàn Trường Sinh. Về phần có làm lão nhân bị thương hay không, hắn cũng không mặc xác, ai kêu lão già này không biết điều!

Hàn Trường Sinh mắt lạnh nhìn mũi kiếm bay tới chỗ mình, đang muốn nghiêng người né tránh, chợt thấy ông lão kia giống như vô ý vung tay một cái, ngón tay bắn lên trên thân kiếm một cái ——

Phanh!

Ngay cả Hàn Trường Sinh cũng chưa hề đụng tới, kiếm trong tay của lùn mặt rỗ tiếp tục bắn về phía trước, nhưng không hề mảy may đụng đến hắn —— chuôi kiếm lìa khỏi thân bay ra ngoài, ghim vào cột đá trong đình!

Lùn mặt rỗ ngạc nhiên nhìn mình chằm chằm kiếm trong tay, ánh mắt trợn trừng suýt chút khỏi lọt khỏi tròng.

Bốn phía xung quanh đều là tiếng thở sâu, mà ngay cả kẻ cao gầy đang lăn lộn trên mặt đất cũng tạm thời dừng tiếng rên rỉ . Ai đều không ngờ được, ông lão thoạt nhìn lôi thôi hệt như lão khất lại thâm tàng bất lộ như thế!

Hàn Trường Sinh đứng gần đó, hắn cũng là người nhìn thấy rõ nhất . Lão nhân này ra tay cực kỳ nhẹ nhàng, hoàn toàn là dùng nội lực đánh gãy thanh kiếm này. Nội lực của hắn vô cùng thâm hậu, chỉ sợ còn trên cả Lô Bạch Bích, về phần đến tột cùng lão lợi hại bao nhiêu, thì hiện tại vẫn không rõ vì người ta còn chưa dùng hết toàn lực.

Lùn mặt rỗ sợ tới mức quăng luôn đoạn kiếm trong tay: "Ngươi ngươi ngươi, ngươi là ai a!"

Lão nhân kia mỉm cười: "Ta là ai nào có cái gì quan trọng đâu, lão phu già rồi, không biết còn qua được mấy ngày, thanh danh cũng chỉ là vật ngoài thân, cũng không biết còn có cái gì để ký thác cho hậu nhân."

Lùn mặt rỗ đâu hiểu được hắn đang nói cái gì, có điều vừa rồi hắn cũng rất rõ ràng, hắn căn bản không có khả năng là đối thủ của lão nhân. Hắn mặt mày tái nhợt nhếch từng bước một ra khỏi đình, cảnh giác nhìn chằm chằm Hàn Trường Sinh cùng ông lão, lo sợ bọn họ sẽ động thủ lần nữa. Có điều lão nhân cũng không có ý chủ động công kích, Hàn Trường Sinh lại đang nghi ngờ đánh giá lão nhân, cũng mất đi hứng thú đối phó với lùn mặt rỗ.

Lùn mặt rỗ nâng tên cao gầy dậy, vội vàng chạy ra ngoài. Các đệ tử Nhạc Hoa phái cảm thấy mở mày mở mặt, cũng không có thừa dịp đang thắng lợi mà đuổi tới cùng.

Lùn mặt rỗ chạy được một đoạn, quay đầu lại nhìn về phía bọn họ hét lớn: "Chúng ta đợi xem! Mối thù ngày hôm nay, ta nhất định sẽ báo !"

Lão nhân thân thể giật giật, lùn mặt rỗ sợ tới mức cõng tên cao gầy bỏ chạy thiệt xa.

Lão nhân lần nữa ngồi lại chỗ cũ, nhắm mắt lại tiến vào trong trạng thái nhập định.

Hàn Trường Sinh cau mày dạo quanh người lão một vòng: "Ngươi rốt cuộc là ai vậy?" Bằng công phu của lão nhân này, ở trên giang hồ cũng là người có danh. Có điều mấy lão gia trong chính đạo có tên tuổi thật sự không ít, bởi vậy chính đạo có sự phân bậc, từ chưởng môn XX cho đến trưởng lão XX, không cần biết công phu có lợi hại hay không, đều có danh khí.

Nếu lão có thể thi triển công phu, Hàn Trường Sinh căn cứ vào loại võ công lão dùng đại khái cũng có thể đoán thân phận của lão, đáng tiếc cái tên lùn mặt rỗ vừa rồi quá yếu, lão nhân chỉ cần dùng một ngón tay đã giải quyết xong hắn, ngay cả chút công pháp cũng không có cơ hội thi triển.

Lão nhân không động cũng không đáp.

Hàn Trường Sinh đưa ánh mắt chuyển sang An Nguyên, hy vọng hắn có thể cho một đáp án, nhưng trên mặt An Nguyên cũng mờ mịt. Hắn từ trước tới này chưa từng thấy qua lão nhân gia này, từ trên người cũng không tìm ra được thân phận cua lão.

Hàn Trường Sinh lại vòng quanh lão nhân thêm hai vòng, lão nhân lại biến thành tượng đá, ngay cả hô hấp phập phồng cũng đều không thấy. Hàn Trường Sinh vươn tay dò xét dưới mũi của lão nhân, nghi hoặc hỏi: "Ông đang luyện quy tức công sao?"

An Nguyên bước lên phía trước đánh rớt cái tay của Hàn Trường Sinh: "Đại sư huynh, đừng vô lễ."

Hàn Trường Sinh bĩu môi, trên mặt lại bày ra bộ dáng cẩn thận thụ giáo: "Vâng, vâng, sư đệ nói rất đúng."

An Nguyên yên lặng quan sát lão nhân một hồi, thấy hắn có vẻ không muốn bị quấy rầy, nhân tiện nói: "Vãn bối là nhị đệ tử Hoàng Phủ Phượng Hiên Hi Thần Nhạc Hoa phái, vị này chính là Đại sư huynh của vãn bối Lý Cửu Long của vãn bối, còn mấy vị kia lần lượt là sư đệ Kim Thần, Vạn Nghi cùng Lục Nhân của chúng ta. Vừa rồi chúng vãn bối quấy rầy tiền bối nghỉ ngơi, thật không phải, cũng đa tạ tiền bối ra tay tương trợ."

Hàn Trường Sinh tránh ở sau lưng An Nguyên làm cái mặt quỷ. Ai cần lão đầu này tử hỗ trợ chứ, nếu lão nhân không xen vào, hôm nay chính là ngày hai tên đệ tử Vân Tiêu phái đoạn tử tuyệt tôn.

An Nguyên quay đầu lại, Hàn Trường Sinh lập tức thay bằng bộ dáng hào hoa phong nhã, giả vờ giả vịt ôm quyền chắp tay: "Đa tạ lão nhân gia."

An Nguyên nói tiếp: "Không quấy rầy tiền bối nghỉ ngơi, chúng vãn bối xin cáo từ ."

Hàn Trường Sinh cực kỳ tò mò về thân phận của lão nhân kia, có điều An Nguyên đã nói như vậy, hắn cũng chỉ có thể đi ra ngoài.

Mấy người đi ra chưa được vài bước, chợt nghe lão nhân phía sau mở miệng: "Tiểu tử kia, đa tạ ân tình một cước hôm nay của ngươi. Chúng ta sau này còn gặp lại!"

Hàn Trường Sinh kinh ngạc quay đầu lại, đã thấy lão nhân kia đã không còn bóng dáng. Giọng thì còn mà người đã đi, vừa rồi lúc lão nhân nói chuyện chính là dùng nội công truyền âm, càng thêm chứng minh nội lực của hắn không tầm thường. Trong Thiên Ninh giáo người dùng một chiêu này cũng chỉ có Lạc Tân thôi.

"Lão nhân gia kia thật sự thật rất lợi hại !" Đệ tử tên là Lục Nhân ước ao, "Nếu ta cũng có thể lợi hại giống như hắn thì tốt rồi."

"Đúng vậy đúng vậy!" Kim Thần đoạn kiếm bộ dáng lại bộ dáng đoạn kiếm của lão nhân trong nháy mắt một chút, "Ta sinh thời có thể luyện đến loại cảnh giới này hay không?"

Vạn Nghi nhỏ giọng đáp: "Ta cảm thấy hắn hẳn là còn lợi hại hơn chưởng môn với mấy vị trưởng lão nữa, không biết so với Lan Phương trưởng lão thì thế nào?"

An Nguyên nhìn bọn họ liếc mắt một cái.

Ba người đệ tử kia lập tức im bặt, lặng lẽ thè lưỡi, không dám tiếp tục nghị luận . Lão nhân gia kia nếu có thể dùng nội âm truyền âm, đủ nói nội lực của hắn vô cùng thâm hậu, nói không chừng thính lực cũng cực tốt, trước mắt không biết người đã đi xa chưa, nếu để lão nghe thấy đám hậu sinh vãn bối nghị luận về lão như vậy, đúng là có chút bất kính.

Huống chi Lan Phương trưởng lão là sư tổ Nhạc Hoa phái, thân là đệ tử lấy đại trưởng lão nhà mình so sánh với người ta không phải là chuyện tốt.

Hàn Trường Sinh lại nhíu đầu mày. Lúc trước hắn ở trên đường đụng phải tiên quân chó má, không có hiểu về phái Nhạc Hoa gì mấy, môn phái trên giang hồ nhiều như vậy, mấy môn phái đáng để vị giáo chủ ma giáo Hàn Trường Sinh để vào mắt còn không có mấy cái. Ở trong phái Nhạc Hoa có người nào vật đặc biệt thì Hắc Bạch Vô Thường cũng đã giới thiệu cho hắn cộng thêm trong khoảng thời gian mà mình tiếp xúc cũng hiểu thêm ít nhiều . Vị Lan Phương trưởng lão này, trong nửa tháng hắn ngây người trong này căn bản là chưa từng thấy qua, có điều ngược lại thường xuyên nghe từ trong miệng người khác hình như là cao nhân thế ngoại.

"Hoàng Phủ sư đệ." Hàn Trường Sinh hỏi, "Lan Phương trưởng lão so với lão... lão nhân gia nọ, về tương đối thì ai lợi hại hơn?"

An Nguyên bất đắc dĩ nhìn Hàn Trường Sinh liếc mắt một cái: "Đại sư huynh, ngươi sao cũng..." Dừng một chút, lắc đầu, đáp, "Ta cũng không biết, Lan Phương trưởng lão bế quan đã được mười năm , ta chưa từng thấy hắn xuất thủ, chỉ nghe nói năm đó trong vòng năm chiêu hắn đã hàng phục được bát quái Giang Bắc, rốt cuộc hắn lợi hại cỡ nào, ta cũng không biết."

Hàn Trường Sinh nửa tin nửa ngờ. Địa phương quỷ quái như phái Nhạc Hoa, cư nhiên còn ẩn dấu cao nhân thế ngoại? Chắc không phải là thổi phồng chứ? Lúc trước Hắc Bạch Vô Thường căn bản không có nhắc tới với hắn về chuyện của Lan Phương trưởng lão, ước chừng là cảm thấy Hàn Trường Sinh với Lan Phương trưởng lão sẽ không có cơ hội tiếp xúc. Hàn Trường Sinh lại không dám hỏi thêm nhiều, sợ hỏi nhiều lại để lộ ra dấu vết, đành phải dằn lòng áp chế tò mò không hỏi.

Chưa tới một khắc, đám đệ tử đã lên núi, chưởng môn Nhạc Bằng đang luyện công, bọn họ không dám tới quấy rầy. Mấy ngày nay hàng ma cũng mệt mỏi, mọi người liền tự mình trở về phòng nghỉ ngơi.

Hàn Trường Sinh trở lại trong phòng, tuy tối hôm qua gần như thức trắng đêm, nhưng trước mắt hắn cũng không có buồn ngủ. Đếm ngón tay tính toán, lúc này cách thời gian huyền cơ lão nhân qua đời còn hơn nửa tháng, lúc Hắc Bạch Vô Thường giao phó nhiệm vụ cũng không rõ ràng, chỉ nói dựa theo mệnh cách An Nguyên sẽ bị trục xuất khỏi môn phái sau đó sẽ có duyên kỳ ngộ gặp được huyền cơ lão nhân.

Huyền cơ lão nhân lại đem một thân công lực truyền cho hắn. Có điều lúc này huyền cơ lão nhân ở nơi nào, An Nguyên xuất phát từ Nhạc Hoa Sơn mất mấy ngày mới tìm được huyền cơ lão nhân, việc này Hàn Trường Sinh không biết, hắn cũng không biết mình rốt cuộc còn bao nhiêu thời gian để hoàn thành nhiệm vụ.

"Thần tiên thúi? Vô Thường chết tiệt?" Hàn Trường Sinh thử thăm dò kêu hai tiếng. Một chút phản ứng cũng không có.

Hắc Bạch Vô Thường đã lâu không xuất hiện, Hàn Trường Sinh hiện tại không hiểu ra sao, cũng không biết mình nên làm gì.

"Mẹ nó!" Hàn Trường Sinh mắng, "Thần tiên đều không có một ai đáng tin ! Cuối cùng vẫn tự thân dựa vào lão tử!"

Làm sao bây giờ? Trước hết hay là nghĩ biện pháp lừa gạt lấy lòng tin của An Nguyên, sau đó lừa hắn làm trái môn quy.

Hàn Trường Sinh thở dài, lấy ra gương nhỏ chỉnh trang, lại moi ra hương lộ thể do Đỗ Nguyệt Phi đặc chế, cả người sảng khoái đi tìm An Nguyên.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cảm tạ lựu đạn X2 của Bạc Ma, cảm tạ địa lôi của Tùy Tâm, Chỉ Chỉ.

Phong: Dạo này quá mệt, người mệt tâm mệt JJJcảm giác như bệnh thần kinh rồi ý. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^