Thứ Tư, 21 tháng 6, 2017

[C 70] Siêu Sao Đức Âm

Lililicat
Phong

Chương 70 Một đêm điên cuồng làm ra không ít chuyện



Tạ Tiểu Hào nhiệt tình đi tới chỗ Long Sách, trên mặt treo nụ cười ngọt ngào, phối với dung mạo đáng yêu kia của hắn, thật sự là nam nữ thông sát. Có điều Long Sách dễ dàng xuyên qua dáng vẻ tươi cười ngọt ngào của đứa bé kia nhìn thấu dã tâm bên dưới lớp mặt nạ ——Tạ Tiểu Hào tuổi còn nhỏ lòng dạ sâu đậm, lần này chủ động tiếp cận, vốn chả có ý tốt.

Long Sách cũng là một kẻ khôn khéo trong ngoài không đồng nhất, giờ phút này cũng thay bằng một bộ cợt nhả, cười nói: "Tiểu Hào, muốn uống cùng với anh một chén à?"

"Long ca ca, vẫn luôn tìm nhưng không có cơ hội nói cho anh biết, kỳ thật người ta nhìn anh biểu diễn sau đó liền bội phục anh sát đất, những diễn viên được huấn luyện chuyên nghiệp như chúng ta đều không diễn xuất được như anh đâu!" Tạ Tiểu Hào thậm chí lớn mật kéo chặt lấy cánh tay của Long Sách, biểu tình càng hồn nhiên, vẻ mặt khát khao.

"Ha hả, em quá khen, kỳ thật bọn anh mới vào nghề, vốn nên gọi em một tiếng tiền bối mới phải." Long Sách cười tủm tỉm rót rượu cho Tạ Tiểu Hào.

"Thế sao được! Long ca ca đừng nói mấy lời này với em, kỳ thật... Nhìn thấy Long ca, em đã nghĩ tới người anh trai quá cố của mình... Anh với hắn thật sự giống... Em cảm thấy Long ca ca giống như anh ruột của em vậy đó !" Tạ Tiểu Hào mắt to vốn chốc dâng lên một tầng sương mù, trông vô cùng điềm đạm đáng yêu.

"Tiểu Hào... em..." Long Sách kinh ngạc sửng sốt không thôi, khi hắn nhìn thấy nước mắt trong suốt từ trong đôi mắt to tiểu Hào người gặp người thích chậm rãi chảy xuống, nhịn không được vươn tay ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của hắn lau đi vệt nước mắt.

"Thực xin lỗi... Long ca, khiến cho anh phải chê cười... Kỳ thật... em vẫn luôn cô độc..." Tạ Tiểu Hào cúi đầu, "Đây căn bản không phải là cách sống mà em muốn... Chẳng qua em chỉ là một con rối mà thôi... Không có ai quan tâm tới em... Em chỉ là... chỉ là muốn tìm một người để nói hết tâm sự trong lòng, làm Long ca anh phải chê cười..."

Tiểu Hào ngẩng đầu, treo nước mắt, nở một nụ cười làm người ta xót xa tự trong lòng.

Hân Triệt đứng ở một bên nhìn hai người Tạ Tiểu Hào với Long Sách càng dán càng gần. Một loại cảm giác chán ghét tự nhiên sinh ra —— cái tên Tạ Tiểu Hào kia! Nhìn kiểu gì cũng làm cho người ta thấy chán ghét! ! Thế mà... dùng cái loại biểu tình cùng ngữ khí ghê tởm này... Hân Triệt cơ hồ bóp nát ly rượu trong tay.

Nói này nên gọi đồng loại bài xích nhau sao?

Một nam minh tinh đột nhiên chặn đi tầm mắt của Hân Triệt, hắn tao nhã nhìn Hân Triệt nở nụ cười: "Hinh Nhi tiểu thư, không để ý chúng ta nhảy một khúc đi?"

"Nhảy em gái anh." Hân Triệt cười lạnh một tiếng, lập tức đem ly rượu hắt lên người tên kia, sau đó nổi giận đùng đùng bỏ đi.

"Khốn kiếp... còn không phải chỉ là một con kỹ nữ nhà Tây Môn thôi sao?" Nam minh tinh trong khoảnh khắc Hân Triệt xoay người, thấp giọng chửi mắng, tốt xấu gì hắn cũng là xuất thân từ gia đình có nghiệp diễn nổi tiếng, từ nhỏ đã được nuông chiều lớn lên thuận buồm xuôi gió, trước giờ tới chỉ có nữ nhân sáp tới hắn, ăn nói khép nép theo đuổi mình. Lần đầu gặp phải ‘cô gái’ như Hân Triệt, vì thế ý niệm vừa sinh hắn âm thầm theo dõi Hân Triệt, theo đuôi Hân Triệt.

Hân Triệt đi đến con đường nhỏ vừa rồi Mộ Dung Đức Âm vừa mới rời đi——vừa rồi hắn chú ý thấy Mộ Dung Đức Âm thần bí từ đây thông qua vườn hoa đi tới phòng nghỉ, vì thế không tự chủ được liền đi theo.

Phòng nghỉ bao quanh bởi vườn hoa sum xuê, rất là bí mật, giờ phút này tất cả mọi người vội vàng cuồng hoan tại quảng trường, bởi vậy nơi này yên tĩnh không người, chỉ có ánh đèn đường thản nhiên hắt xuống trong phạm vi hữu hạn.

Phòng nghỉ nhiều như vậy, Hân Triệt tìm khắp vẫn không thấy bóng dáng của Mộ Dung Đức Âm, hắn mờ mịt đứng ở khúc cua, không biết làm sao.

Đột nhiên, có cánh tay từ phía sau vươn đến, thình lình ôm lấy hắn, cũng bịt chặt cái miệng của hắn, Hân Triệt còn chưa kịp phản ứng, đã bị kéo vào bụi hoa.

Hân Triệt sợ hãi vùng vẫy, bất đắc dĩ khí lực quá nhỏ không bằng đối phương, bị đối phương dùng vải bố bịt mắt, nam nhân kia gấp gáp lột quần áo của Hân Triệt, hiển nhiên là muốn tiến hành cưỡng gian.

"Thế mà lại là đàn ông! !" Nam nhân kia sau khi lột xuống quần lót của Hân Triệt, phát hiện ra chân tướng. Hân Triệt nhận ra giọng nói của hắn, chính là nam tinh Orlando Phùng!

"Tây Môn Hinh Nhi hóa ra là một tên đàn ông? !" Orlando trào phúng cười ha hả.

"Thất vọng rồi sao?" Hân Triệt kéo miếng cà- vạt che mắt mình xuống, nhìn t6en đàn ông bừa bãi trước mắt.

"So với sự tưởng tượng của tôi còn bất ngờ hơn nhiều, Tây Môn Hinh Nhi, không, phải gọi cậu là Tây Môn Hân Triệt nhỉ?" Orlando vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Hân Triệt, "Xem ra tin đồn không phải là giả, nghe nói cậu yêu phải cái tên Mộ Dung Đức Âm vô liêm sỉ kia, vì hắn, thế nhưng không tiếc giả làm phụ nữ tiến vào đoàn phim, nếu chuyện này bị truyền thông biết được thì... Ha ha ha ha ha ha!"

"Anh muốn từ chỗ tôi biết được cái gì?" Hân Triệt lãnh tĩnh hỏi, thân là một tay già đời trong giới, cái chuyện phóng đãng nào mà hắn không trải qua? Bởi vậy đã sớm luyện thành một thân kim cương bất hoại.

"Tôi muốn làm cậu, chuyện còn lại, chúng ta từ từ bàn lại." Orlando hưng trí không giảm, hắn chính nam nữ đều ăn .

"Nam dâm châu á quả nhiên không chỉ là hư danh." Hân Triệt cười lạnh, "Nghe nói lúc trước anh một đêm lêu lổng với hơn bốn mươi năm nữ, jj của anh còn chưa có thúi sao? Thế nhưng lại muốn dùng cái thứ đồ dơ bẩn căn đụng chạm vào tôi!"

"Ba!" Orlando quăng cho Hân Triệt một cái bạt tai, hung ác nói: "Ông mày muốn thao chết cậu! Cho cậu biết lão tử tinh lực có phải có thể làm bốn mươi người hay không! !"

Sau khi nói xong, hắn đã bị người đánh trúng cái ót, ngất đi.

Hân Triệt nhìn Mộ Dung Đức Âm giống như trời giáng, nhất thời nói không ra lời. Trong tay Âm Heo cầm một cái dép lê, vừa rồi chính là dùng cái dép lê này đánh Orlando hôn mê.

Hân Triệt đứng lên, hung hăn đá Orlando mấy cái, sau đó giận dỗi mà nói: "Mộ Dung Đức Âm! Anh không phải nói sẽ bảo hộ tôi sao? ! Vừa rồi anh rốt cuộc ở nơi nào? ! Anh có biết hay không là tôi suýt nữa bị kẻ này cưỡng hiếp..."

"Câm miệng." Mộ Dung Đức Âm một câu ngắn gọn cắt đứt, khiến cho lửa giận của Hân Triệt không thể xả. Không biết vì cái gì, hắn theo bản năng bắt đầu sợ hãi người này.

"Trở về phòng của cậu gủ đi. Nơi này giao cho tôi." Mộ Dung Đức Âm mang dép lê, từ trên cao nhìn xuống nói.

"Đã biết ..." Hân Triệt giống như đứa nhỏ làm chuyện sai, ở trước mặt hắn hoàn toàn không thể ngẩng đầu lên—— từ khi cảm thụ được bộ mặt thực của Mộ Dung Đức Âm áp bách mười phần liền ở bên trong tiềm thức cắm rễ nỗi sợ hãi, vô luận hắn có yêu Mộ Dung Đức Âm sâu nặng cỡ nào thì cái loại cảm giác sợ hãi này đều giống như không thể không chút dấu vết mà biến mất.

Sau khi Hân Triệt rời đi, Địa Ngục Khuyển mới từ trong bóng tối thoáng hiện, quỳ gối phía sau Âm Heo đợi sai phái.

"Nghe nói thằng nhóc này một đêm cùng bốn mươi nam nữ điên loan đảo phượng, bên trong phàm nhân nào người có thể lực như thế, thật sự có thể nói là thiên phú dị bẩm." Đức Âm mở miệng.

Địa Ngục Khuyển trả lời: "Vâng, chủ tử, người như thế chính là trời sinh có mệnh cách chí dâm, thể lực thực sự dư thừa, thích hợp với tu luyện tà môn dị pháp, thải âm bổ dương, cũng là người có thể làm dược dâm. Ngày xưa có Ngũ Độc thần giáo, chuyên môn sưu tập những người đặc thù như thế này, chặt tay chân, ngâm làm thuốc, mỗi ngày lấy dâm dược, loại này dùng để luyện chế kỳ dược..."

"Loại này thời đại không cần phiền phức như thế, người này có thiên phú dị bẩm, mệnh cách lại không kém, ngày sau nếu thả hắn ra ngoài sẽ gặp không ít chuyện phong lưu dâm loạn, ta sẽ bình ổn sự hỗn loạn, ngươi xem rồi làm. Nhớ kỹ, không cần phải quá mức rêu rao." Đức Âm vỗ vỗ bả vai Địa Ngục Khuyển, mấy loại tư thế tàn nhẫn này sẽ khiến cho Địa Ngục Khuyển hưng phấn không thôi —— không sai, đây mới chính là phong phạm chân chính của chủ tử ~! ! Tiểu chủ nhân vạn tuế ~~ "Thuộc hạ sẽ tuân theo mệnh lệnh chủ thượng!" Địa Ngục Khuyển cung tiễn Đức Âm rời đi, sau đó vui vẻ bắt đầu đùa nghịch Orlando.

Cho dù ở thời đại thiếu mấy nguyên vật liệu phối trí các loại kỳ độc như ở cổ đại nhưng Địa Ngục Khuyển cũng có biện pháp khiến tiểu tử này chịu tội. Chỉ thấy hắn lấy ra mấy cây gậy tinh tế, sáp nhập vào trong phân thân của Orlando, cũng đem nội lực âm hàn tự nhập vào trong kinh mạch, không tới một khắc, gân mạch trên tiểu Orlando liền bị hàn khí xâm nhập dần dần chết đi, mà cây gậy cường tráng dâng trào kia cũng mềm nhũn cúi mình, có lẽ, cuối cùng cũng không thể nào khôi phục lại hùng phong ngày xưa.

"Hừ hừ hừ hừ..." Địa Ngục Khuyển âm hiểm nở nụ cười, tràng cười quanh quẩn không tan trong rừng cây.



***********



Nghe nói, sau một đêm kia, Orlando ảo não phát hiện ra jj mình xảy ra vấn đề. Năng lực hắn kiêu ngạo nhất chỉ sau một đêm hôn mê liền biến mất hầu như không còn, vô luận hắn có hưng phấn cỡ nào, trước sau nơi đó vẫn không thể dậy nổi. Vốn dĩ hắn còn muốn cùng với nhóm mỹ nữ trên đảo chơi np, không thể không mượn cớ hủy bỏ. Cái cảm giác vô lực đáng sợ này khiến cho trạng thái của hắn càng ngày càng kém, cuối cùng không đợi bộ phim quay xong, Orlando liền vội vàng cáo ốm rời đi để chữa bệnh .

Ba tháng sau, Orlando bởi vì bị bệnh viện lầm chẩn jj bị thần kinh tử hoại không thể không tiếp nhận phẩu thuật cắt bỏ jj. Dưới yêu cầu của hắn, jj sau khi bị cắt sẽ được bảo tồn chống phân hủy được giữ trong hộp thủy tinh.

Nó đã từng như vậy hoàn mỹ, ngay cả chư thần Hy Lạp cũng phải thất sắc vì nó—— nó đã từng đem lại chiến công hiển hách như vậy, cùng mình đấu tranh anh dũng, phá được nhiều thân thể xinh đẹp như vậy, nhiều thân mình ‘trinh trắng’ từ thiếu nữ cho đến thiếu niên,...

Có điều! Hiện giờ phân thân là bạn chiến hữu tốt nhất của hắn, sỡ hữu tình cảm chân thành nhất từ hắn, tiểu Orlando của hắn đã biến thành một khối thi thể đươ chống phân, nằm ở trong hộp thủy tinh lạnh lẽo kia!

Hộp thủy tinh tử bị đặt trên đầu giường của Orlando, mỗi đêm nhìn thấy nó, hắn đều phải khích lệ bản thân mình tuyệt đối chớ quên đầu sỏ gây tội hại mình biến thành này bộ dáng này!

Trong mắt hắn hết thảy mọi chuyện đều là do Hân Triệt tạo thành ! Hắn muốn cả gia tộc Tây Môn phải trả giá cho nổi đau đớn thảm khốc nhất của hắn! Vì tiểu Orlando của hắn mà báo mối đại thù này!

.

.

.

Giờ chúng ta trở lại với nguyên nhân dây ra cừu hận ban đêm kia.

Một đêm cuồng hoan trên tiểu đảo, Mộ Dung Đức Âm lặng yên đi tới trước căn phòng nghĩ mà Mộc Lam đã bước vào, lắng nghe động tĩnh bên trong. Hai người quả nhiên đã trao đổi xong ánh mắt, dưới tác dụng của thuốc và rượu, bọn họ cởi hết quần áo, ở bên trong phòng đảo gió lật mây.

Hai kẻ bên trong tận tình biểu diễn thế nhưng ngay cả cửa sổ cũng không thèm đóng kỹ, Âm Heo lặng yên lấy điện thoại di động ra, từ vị trí cửa sổ mà chụp ảnh.

"Mẫn Hào! Chúng ta như vậy rất nguy hiểm!" Chút lý trí còn sót lại nói cho Đoan Mộc biết chuyện này không thích hợp, nhưng dược tính trong cơ thể phát tác, khiến cho hắn thân bất do kỷ.

"Này có cái gì? Em sẽ yêu Đoan Mộc anh mà ! Cho dù có bị người phát hiện , cùng lắm thì không làm nghệ nhân nữa! Em vốn dĩ đã chán ghét mấy thứ này! Mỗi ngày đội lớp mặt nạ dối trá, lại không thể bộc lộ tình cảm chân chính của bản thân, Đoan Mộc, anh thật sự mê luyến cái loại sinh hoạt dối trá mỏi mệt này sao?" Thôi Mẫn Hào ngược lại cực kỳ tiêu sái.

"Mẫn Hào... Mẫn Hào... Em đúng là nhóc yêu tinh hấp dẫn anh sa đọa..."

"Lam... Chẳng lẽ yêu cũng sai sao... Chẳng lẽ ở trong lòng của anh, em so ra còn kém hơn cả những thứ hư danh tiền tài kia sao?"

"Em quá ngây thơ rồi... Em căn bản không hiểu..."

"Em hiểu em hiểu! Thật sự! Chính là anh luôn mê muội không chịu tỉnh ngộ... Lam a... Anh khi nào mới có thể chân chính thuộc về em chứ..." Thôi Mẫn Hào chảy nước mắt, mặc cho Đoan Mộc ở trên người hắn va chạm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^