Thứ Hai, 18 tháng 2, 2019

[C20] Phương pháp sai lầm khi làm nhân vật phản diện

Chung Hiểu Sinh
Phong 

☆ Chương 20



Hàn Trường Sinh đi tới trước cửa phòng An Nguyên đang tính gõ cửa, đột nhiên nghe thấy dưới chân "meo" một tiếng. Hắn cúi đầu vừa vặn nhìn thấy Ly Hoa Miêu đang ngồi xổm trong bụi cỏ gần đấy. Nhìn thấy hắn tới đây, Ly Hoa Miêu hưng phấn chạy tới vây quanh chân hắn xoay vài vòng. Hàn Trường Sinh khom lưng xuống, sờ sờ cái đầu lông xù của Ly Hoa Miêu: "Trứng thúi nhỏ? Tại sao mi lại ở chỗ này?"

Ly Hoa Miêu thoải mái ngưỡng đầu để cho hắn sờ thỏa thích.

Hàn Trường Sinh sờ soạng mấy lượt, Ly Hoa Miêu liếm liếm lòng bàn tay của hắn, Hàn Trường Sinh nhớ tới việc hôm nay mình đến đây làm chính sự vì thế đứng dậy bảo: "Ta hiện tại không mang thức ăn cho mi, lần sau lại đến tìm mi nha."

Ly Hoa Miêu tựa hồ nhăn mày bất mãn, đứng thẳng thân thể, móng vuốt khẩy lấy cái đầu be bé của mình, lại húc vào chân của Hàn Trường Sinh, ý bảo hắn tiếp tục sờ.

 Hàn Trường Sinh bất đắc dĩ, lại xoa xoa cái đầu nhỏ của Ly Hoa Miêu, sau đó nhẹ nhàng búng xuống bộ vị phía dưới không thể miêu tả của nhóc: "Đi thôi, lần sau lại tìm mi chơi."

Ly Hoa Miêu dùng cái đuôi che khuất nơi mới vừa bị Hàn Trường Sinh búng tới, tựa hồ có chút thẹn thùng nhỏ nhẹ ''meo'' một tiếng, xông vào bụi cỏ mất tung.

Hàn Trường Sinh đi lên trước, gõ gõ cửa phòng An Nguyên.

Chỉ trong chốc lát, An Nguyên mở cửa ra nhìn thấy Hàn Trường Sinh đứng ở bên ngoài hơi có chút kinh ngạc: "Đại sư huynh, sao huynh lại tới đây?"

Hàn Trường Sinh cười nói: "Tới thăm đệ một chút." Nhìn thử ngươi chết hay chưa.

An Nguyên vội lắc mình nhường đường để Hàn Trường Sinh vào nhà: "Không phải chúng ta chỉ vừa mới tách ra hay sao?"

Hàn Trường Sinh đáp: "Một canh giờ không thấy, như cách tam thu a." Biết ngươi tốt đẹp, ta khổ sở tận ba cái mùa thu.

An Nguyên lại ngẩn ra, phì một tiếng nở nụ cười.
Hai người ngồi xuống cạnh bàn, An Nguyên châm trà cho Hàn Trường Sinh, hỏi: "Đại sư huynh, tay huynh đã đỡ chưa?"

Hàn Trường Sinh hoạt động một chút cánh tay bị thương: "Không có việc gì." Không có việc gì mới là lạ!

An Nguyên áy náy nói: "Ngày ấy đều do đệ không tốt, nếu không phải do đệ sơ suất cũng sẽ không hại huynh bị thương."

Hàn Trường Sinh đáp: "Nói gì vậy, nếu không phải nhờ đệ đến đúng lúc, một mình ta đối phó với hai kẻ Âm Dương Song Sát sợ là đã sớm không chống đỡ nỗi. Đệ không để ý an nguy, một mình chạy tới cứu ta, thật sự khiến cho ta hết sức cảm động! Ta đương nhiên cũng muốn dốc hết sức bảo hộ đệ chu toàn!" Không có một khắc nào là không muốn đem ngươi đánh đến độ kêu cha gọi mẹ!

An Nguyên dùng cặp đôi mắt long lanh nhìn Hàn Trường Sinh, một lát mới nhẹ giọng nói: "Đại sư huynh... thật sự thì đệ cảm thấy huynh rất khác với ngày trước. Từ lúc đệ trở lại Nam Sơn kiếm phái, sau khi trở về đã cảm thấy huynh..."

Hàn Trường Sinh khẩn trương một chút, sợ chuyện hắn ngụy trang bị An Nguyên nhìn thấu, ra vẻ trấn định hỏi han: "Ta thay đổi chỗ nào?"

An Nguyên vẻ mặt có chút mê mang, do dự đáp: "Trở nên... tốt đẹp hơn nhiều ngày trước. Hoặc có lẽ là do đệ lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, khi đó Đại sư huynh ra tay cứu đệ, kì thực đệ cảm thấy có chút giật mình ."

Hàn Trường Sinh vội hỏi: "Ta đối với sư đệ một mảnh tâm ý có nhật nguyệt chứng giám!" Lão thiên gia cũng biết ta nhiều lần muốn bóp chết ngươi.

Lại thành khẩn nói: "Ta thừa nhận, trước kia ta đối với ngươi... Có thể nói là vừa yêu vừa hận đi. Sư đệ xuất sắc như vậy, lại thêm sư phụ, sư huynh đệ cùng với sư muội đều thích đệ như thế cho nên ta tự nhiên có chút ghen ghét nhưng phần nhiều là hâm mộ.

 Ta cũng thích sư đệ ngươi, chỉ có điều bên cạnh đệ lúc nào cũng có nhiều người vây quanh, không có chỗ cho ta chen vào.

 Ta chỉ muốn nghĩ biện pháp khiến cho đệ chú ý, khả năng có làm một số việc khiến cho trong lòng đệ không thoải mái. Kỳ thật ta vẫn luôn hy vọng có thể trở thành người tâm đầu hợp ý với đệ, nếu như có thể làm bạn với đệ, đời này của ta thật đáng giá !"

Không thể lừa gạt khiến đầu óc ngươi choáng váng, đời này của ta đều sống uổng phí !

Giáo chủ đại nhân diễn xuất hạng nhất cũng biết nói dối ba phần thật bảy phần giả, tài năng càng khiến cho người ta tin phục. Bằng không hắn cũng không thể nhiều lần lừa gạt hộ pháp cùng mấy vị Đường chủ, thành công thoát khỏi buổi dạy dỗ vô số lần.

An Nguyên ngẩn người, rũ mắt xuống, biểu tình lại có chút cô đơn: "Đệ... Sư huynh có chút hiểu lầm đối với đệ. Kỳ thật bằng hữu  tri kỷ của đệ cũng không có mấy người, có đôi khi đệ..."

 Nhẹ nhàng nhấp môi, có vài lời không thích hợp thổ lộ với người, hắn lại nuốt xuống, nâng đôi mắt lên nở nụ cười mỉm tuyệt mỹ, "Lời nói của đại sư huynh làm cho đệ thực cảm động, về sau huynh cứ gọi tên tự của đệ, gọi đệ là An Nguyên đi. Đệ..."

Hàn Trường Sinh vội hỏi: "An Nguyên, đệ cũng gọi tên tự của huynh đi."

An Nguyên cười nói: "Nhân Kiệt."

Hàn Trường Sinh trong lòng yên lặng đắc ý. Đến mức độ trao đổi tên tự rồi, nói cách khác kế hoạch của hắn cách thành công chỉ có một bước nhỏ, tuy rằng vì cẩu tiên quân bị thương mà bàn tay bị thương nhưng ít nhất hiện tại cẩu tiên quân hẳn là tương đối tin tưởng hắn. Chờ đến tái khi hắn tiến thêm một bước có thể lừa gạt cẩu tiên quân làm trái môn quy .

 Hai người hàn huyên một hồi, chợt nghe ngoài cửa có người gõ cửa, thanh âm của một đệ tử truyền đến: "Nhị sư huynh, Viên trưởng lão cùng Đàm trưởng lão mang người trở lại, chưởng môn cũng đi ra , bảo mọi người tới nghị sự đường tập hợp."

Hàn Trường Sinh cùng An Nguyên vội đứng dậy mở cửa, đệ tử kia thấy Hàn Trường Sinh có chút kinh ngạc, vội hỏi: "Đại sư huynh, huynh cũng cùng đi đi, đệ đang chuẩn bị đi gọi huynh nè."

Hàn Trường Sinh gật gật đầu: "Đệ đi trước đi, chúng ta lập tức qua."

Đệ tử kia liền xoay người đi thông tri mặt khác sư huynh đệ .

Hàn Trường Sinh đang chuẩn bị đi tới nghị sự đường , An Nguyên ở phía sau hắn đột nhiên gọi: "Nhân Kiệt."

Hàn Trường Sinh quay đầu lại: "Ừ?"

An Nguyên cười nói: "Nhân Kiệt, đệ thiếu huynh một mạng, ân tình này đệ nhớ kỹ. Về sau nếu có chuyện gì đệ có thể giúp, cứ việc mở miệng, đệ quyết không từ chối."

Hàn Trường Sinh đáp: "Nói gì vậy!" Trước truồng mông chạy khắp núi mười vòng a đố khốn kiếp! Ngàn vạn lần đừng từ chối a khốn nạn!

Lúc Hàn Trường Sinh cùng An Nguyên chạy tới nghị sự đường, bên trong nghị sự đường đã tụ tập rất nhiều người, Viên trưởng lão cùng Đàm trưởng lão dẫn theo mấy chục đệ tử trở lại, Nhạc Bằng cũng đang hỏi han bọn họ.

Tin tức Âm Dương Song Sát bị tru diệt Nhạc Bằng vừa mới nghe nói, thời điểm Hàn Trường Sinh đến thì hắn cũng đang vô cùng vui vẻ thăm hỏi hai vị trưởng lão chuyện bên dưới chân núi: "Thật sự? Mới hai ngày mọi chuyện đều đã giải quyết xong xuôi?"

Viên trưởng lão nhìn thấy Hàn Trường Sinh, vội vàng kéo hắn lại đây: "Đúng vậy, Âm Dương Song Sát chết ở dưới kiếm Cửu Long, hiện tại toàn bộ dân chúng ở Nhạc Dương trấn đều ca tụng công lao vì dân trừ hại của Nhạc Hoa phái chúng ta đâu!"

Nhạc Bằng giật mình, không thể tin đánh giá lại Hàn Trường Sinh: "Là... Là Cửu Long giết Âm Dương Song Sát?" Không thể trách hắn khinh thường Lý Cửu Long, dù sao hắn là sư phụ của Lý Cửu Long cùng An Nguyên, hắn đối với đồ nhi của mình vẫn tương đối hiểu biết.

 Lý Cửu Long không quản là thiên phú võ học hay là lòng dạ độ lượng cũng không bằng An Nguyên, hơn nữa từ trước cho tới nay An Nguyên có một loại vận khí thần kỳ, phàm là chuyện tốt đều sẽ rơi xuống trên đầu của hắn, thế cho nên Nhạc Bằng cảm thấy đệ tử của mình nếu có người nào có thể có tiền đồ thì tất nhiên chính là An Nguyên .

"Đúng vậy đúng vậy!" Viên trưởng lão cùng Đàm trưởng lão đều lên tiếng phụ họa, sinh động như thật miêu tả lại cảnh tượng Hàn Trường Sinh hai lần cùng Âm Dương Song Sát tác chiến.
   Trời biết bọn họ căn bản là không tận mắt nhìn thấy Hàn Trường Sinh động thủ như thế nào, kết quả toàn bộ lại bị bọn họ miêu tả kinh thiên địa quỷ thần khiếp, thiên địa lâm vào biến sắc.

Mà ngay cả các đệ tử ở đây đều sôi nổi ca tụng Hàn Trường Sinh.

Nhạc Bằng hỏi: "Hai người trẻ tuổi các ngươi nhắc tới là ai?" Đang nói về hai người Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền.

Tất cả mọi người đều là vẻ mặt mờ mịt. Lai lịch của Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền , ai cũng không biết.

Viên trưởng lão hỏi: "Đúng vậy, Cửu Long, lúc con bắt Âm Dương Song Sát có nhìn thấy kia hai người trẻ tuổi kia sao?"

Hàn Trường Sinh vẻ mặt khiêm tốn nói: "Thấy được, ta dùng tình cảm để đả động bọn họ, nói cho bọn hắn biết Nhạc Hoa phái chúng ta vĩ đại cỡ nào, bọn họ nghe xong phi thường cảm động, tự mình rời khỏi trước khi đi còn tỏ vẻ phi thường kính ngưỡng Nhạc Hoa phái chúng ta." Phi!

Viên trưởng lão cùng Đàm trưởng lão đồng loạt giơ ngón tay cái lên với Hàn Trường Sinh: "Thật tốt! Đệ tử Nhạc Hoa phái chúng ta đúng là nên lấy lý phục người như vậy !"

Nhạc Bằng sắc mặt có chút cổ quái, lại hỏi: "An Nguyên đâu? Lần này xuống núi biểu hiện như thế nào?

Viên trưởng lão vuốt vuốt chòm râu: "An Nguyên cũng không tồi."

Đàm trưởng lão gật đầu: "Hoàng Phủ cũng phát hiện ra chứng cứ phạm tội của Âm Dương Song Sát , chính là so Cửu Long chậm một bước."

Hàn Trường Sinh khóe miệng co rút, trộm quan sát phản ứng An Nguyên. Lão già này nói những lời này sẽ không ly gián mối quan hệ hắn mới vừa mới câu thông chứ?

Nhưng mà An Nguyên chỉ là mỉm cười, tựa hồ cảm nhận được ánh mắt Hàn Trường Sinh, đối với Hàn Trường Sinh gật gật đầu, lặng lẽ giơ ngón cái với hắn tỏ vẻ khâm phục.

Nhạc Bằng liếm liếm môi, sau một lúc lâu có chút mất mát mà nói: "Vậy thì thật đúng là... Thật tốt quá. Ta còn có một việc muốn tuyên bố, ngày hôm sau sau khi các ngươi xuống núi, Lan Phương trưởng lão đã xuất quan."

Đệ tử cùng các trưởng lão nháy mắt liền nổ tung.
"Lan Phương trưởng lão xuất quan? Trời ạ! Hắn đã bế quan suốt mười năm trời rồi đi!"

"Ta chưa từng thấy quá Lan Phương trưởng lão đâu! Hắn lần này xuất quan sẽ chỉ điểm chúng ta luyện công sao?"

 "Có Lan Phương trưởng lão ở đây thật tốt quá, nếu như hắn có thể mang nhóm bọn ta đi võ lâm đại hội, những tên Vân Tiêu phái kia cũng không dám lấy mắt chó nhìn người !"

Nhạc Bằng lại nói: "Khụ, Lan Phương trưởng lão bế quan mười năm, chung quy đã đại thành, lần này xuất quan kiếm thuật đã đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh.

Hắn nói hắn tuổi tác đã cao, nhiều năm không có thu đồ đệ, hôm nay sở dĩ đã đại thành nhưng lại bất hạnh bên người không có ai, muốn ổ trong hàng đệ tử... chọn lựa một người làm đệ tử thân truyền hầu hạ dưới gối."
Trong nháy mắt tràng náo nhiệt dâng trào dường như muốn bới tung cả nóc nhà nghị sự đường.

"Lan Phương trưởng lão muốn thu đồ đệ? !"

 "Trời ạ, còn là đệ tử thân truyền!"

 "Nếu có thể trở thành đồ đệ của Lan Phương trưởng lão, kiếm thuật nhất định sẽ đột phá mạnh !"

Hàn Trường Sinh mờ mịt nhìn chung quanh. Cái vị Lan Phương trưởng lão, rốt cuộc là người ra sao đây?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^