Chung Hiểu Sinh
Phong
☆ Chương 21
Kì thực Hàn Trường Sinh không biết rất nhiều chuyện tình. Những năm gần đây thực tế Nhạc Hoa phái đã xuống dốc không ít, ngay cả thế mạnh thông hiểu trận pháp, về mặt cá nhân chúng đệ tử khó có thể xuất đầu còn những đệ tử có tiền đồ, có tiềm lực phần lớn đều không tình nguyện gia nhập Nhạc Hoa phái, mà trong số lớp đệ tử trẻ tuổi Nhạc Hoa phái bọn họ cơ hồ không thể chọn được vài người có khiếu luyện võ.
Duy chỉ có mỗi mình An Nguyên bất luận là thiên phú võ học hay là căn cơ so với những đệ tử khác đều cao hơn một bậc lớn. Đừng nói đặt ở trong Nhạc Hoa phái, dẫu cho đặt ở toàn bộ đệ tử trẻ tuổi trong giang hồ đều cũng sẽ nổi tiếng . Nhạc Bằng chính là nhìn trúng điểm này của hắn cho nên mới muốn đem nữ nhi gả cho hắn, để hắn trở thành con rể của mình.
Nếu như nói An Nguyên là nhân vật hiếm thấy trong đồng lứa ở Nhạc Hoa phái có khả năng trở thành người nổi bật thì Lan Phương trưởng lão chính là thiên tài lứa trước.
Lan Phương trưởng lão năm nay đã tám mươi tám tuổi, từ nhỏ hắn đã có biểu hiện thiên phú võ học cực cao, kiếm chiêu phái Nhạc Hoa trụ cột rõ ràng là chiêu thức đơn giản ở trong tay hắn đã biến chiêu đến độ xuất thần nhập hóa.
Năm mươi năm trước, Lan Phương trưởng lão ba mươi tám tuổi ở trên đại hội võ lâm liên chiến quần hùng, cuối cùng đạt được hạng nhất.
Đây chính là lần đầu tiên từ ngày Nhạc Hoa phái thành lập môn phái có người có thể giành được thắng lợi trên lôi đài đánh đơn, từ đó Lan Phương trưởng lão danh chấn thiên hạ. Có người nghi ngờ Lan Phương học trộm võ công môn phái nhà hắn, nhưng sự thật chứng minh là không hề có chuyện đó.
Lan Phương đem phái Nhạc Hoa tu luyện tới tình trạng xuất thần nhập hóa, không những có thể đơn đả độc đấu, ông còn có thể ở trong trận pháp điểm mắt vẽ rồng.
Cũng bởi vì sự xuất hiện dị số như Lan Phương, cho nên mấy năm gần đây có không ít người tôn sùng kiếm pháp Nhạc Hoa phái là kiếm pháp chí tôn thiên hạ, lại có không ít đệ tử tuổi trẻ sôi nổi đầu nhập làm môn hạ Nhạc Hoa phái, thế nhưng cuối cùng lại không có một ai thành tài.
Trăm năm qua Nhạc Hoa phái cũng chỉ ra một vị Lan Phương ấy. Tuy rằng Lan Phương cực kỳ nổi danh nhưng hai mươi năm trước hắn đã thoái ẩn. Ở phía sau núi Nhạc Hoa phái tĩnh tâm tu luyện, thỉnh thoảng chỉ điểm đệ tử, mười năm trước hắn triệt để bế quan, một lần bế quan chính là mười năm.
Hàn Trường Sinh với hắn không phải là nhân vật cùng một thời đại, bởi vậy cũng không biết chiến tích anh dũng của Lan Phương năm đó.
"Lan Phương trưởng lão chỉ chọn một người làm đệ tử thân truyền ?" Viên trưởng lão vội vàng hỏi han. Tuy Lan Phương trưởng lão cũng từng chỉ điểm đệ tử luyện võ nhưng lại chưa từng thu nhận bất cứ đệ tử nào.
Nếu có người có thể kế thừa y bát của Lan Phương có lẽ có thể trở thành một nhân vật chấn hưng Nhạc Hoa phái .
Nhạc Bằng gật đầu, nhịn không được lại thở dài: "Lan Phương trưởng lão chỉ nhận một người đệ tử. Hắn nói, chờ sau khi mọi người từ Nhạc Dương trấn trở về, hắn sẽ từ trong đám đệ tử chọn tuyển một vị đệ tử tâm ý ."
Đàm trưởng lão hỏi: "Vậy hắn có nói sẽ chọn tuyển như thế nào hay không ?"
Nhất thời không khí trong nghị sự đường đều khẩn trương lên. Cho dù là đệ tử bình thường võ công kém cỏi nhất không có thiên phú cũng ảo tưởng mình có cơ hội có thể được Lan Phương trưởng lão nhìn trúng. Chỉ cần có thể trở thành đệ tử thân truyền của Lan Phương trưởng lão, dẫu là cá mắm cũng có cơ hội xoay người.
Đừng nói nhóm đệ tử trẻ tuổi này, ngay cả mấy vị trưởng lão cũng nhịn không được mơ tưởng viễn vong.
Lan Phương trưởng lão xem như sư thúc của Nhạc Bằng, tính cách tương đối quái gở nhiều năm qua mà chưa từng thu nhận đồ đệ nào.
Năm đó Nhạc Bằng cùng mấy vị trưởng lão vẫn luôn ảo tưởng mình có thể kế thừa y bát của Lan Phương trưởng lão, thậm chí có người chính là vì Lan Phương mới gia nhập Nhạc Hoa phái, nhưng mà chịu đựng cho đến ngày ngay cả tóc cũng đều đã bạc màu cũng không có thể nhìn thấy Lan Phương trưởng lão mấy lần.
Nhạc Bằng đáp: "Lan Phương trưởng lão chỉ nói tùy cơ duyên, còn lại cũng không có nhiều lời."
Bên dưới lại một lần nữa nổ tung. Tùy vào cơ duyên là có ý gì?
Không cần yêu cầu thiên phú võ học cũng không cần yêu cầu võ công cao thấp? Nói cách khác người người đều có cơ hội? Nhưng mà cơ duyên vào lúc nào mới có đây?
Nhạc Bằng dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn An Nguyên. Kỳ thật hắn cũng có tư tâm, ngay từ lúc Lan Phương trưởng lão mới vừa để lộ ra ý định muốn thu đồ đệ, hắn đã mạnh mẽ tiến cử An Nguyên với Lan Phương trưởng lão.
Lấy thiên phú của An Nguyên, nói không chừng thật sự có thể trở thành Lan Phương thứ hai, đến lúc đó vị nhạc phụ như hắn cũng có thể dính chút ánh sáng.
Lúc ấy Lan Phương trưởng lão cũng không có tỏ thái độ rõ ràng, dù sao hắn bế quan nhiều năm qua cũng chưa từng nhìn thấy không biết An Nguyên rốt cuộc là ai, chỉ nghe qua Nhạc Bằng nói làm sao có thể quyết định qua loa?
Nhạc Bằng vốn là cho rằng lần này An Nguyên có thể lập nhiều kỳ công, dù sao tại thời khắc mấu chốt An Nguyên vĩnh viễn vẫn luôn rất đáng tin. Quả thực tựa như đã bị được trời cao chiếu cố vậy. Chỉ cần như vậy hắn lại đề cử An Nguyên với Lan Phương trưởng lão lần nữa, Lan Phương trưởng lão cũng sẽ nhìn An Nguyên với cặp mắt khác xưa.
Cho dù An Nguyên không có lập được kỳ công, chỉ cần hắn ổn thỏa giúp đỡ mấy vị trưởng lão hoàn thành nhiệm vụ cũng tốt rồi, cố tình vào lúc này An Nguyên thế nhưng thất thủ để cho Lý Cửu Long đạt được danh tiếng, trong thời khắc mấu chốt này khẳng định sẽ khiến cho Lan Phương trưởng lão chú ý !
Cũng không phải Nhạc Bằng có ý kiến gì với Lý Cửu Long, dù sao đều là đồ đệ của hắn. Hắn tự nhiên là tương đối hiểu biết hai người y.
Đại đệ tử Lý Cửu Long tâm tính kỳ thật cũng không tốt, thiên phú võ học cũng thường thường, cũng không phải là một người đệ tử biết nghe lời sư phụ, thật không biết hắn đụng phải vận cứt chó gì, cư nhiên có thể chính tay đâm chết Âm Dương Song Sát. Đưa hắn làm đệ tử Lan Phương trưởng lão cũng thật sự là lãng phí , còn không bằng bản thân mình đâu!
"Yên tĩnh." Nhạc Bằng nói, "Chỗ của Lan Phương trưởng lão ta sẽ đi xin chỉ thị . Trước thông báo tin tức này cho các ngươi biết cũng là hy vọng các ngươi có thể chăm chỉ luyện tập, đừng chậm trễ chính sự."
Chúng đệ tử người xem ta ta xem người, đều không dám lên tiếng.
Nhạc Bằng nói xong lời này mới nhớ tới rốt cuộc vẫn nên mở miệng khen ngợi Lý Cửu Long một phen, dù sao hắn có thể diệt trừ Âm Dương Song Sát coi như là lập được công lớn. Chẳng qua chính mình gần đây đều vì chuyện Lan Phương trưởng lão thu đồ đệ mà tâm thần không yên, ngay cả chuyện Âm Dương Song Sát cũng không để ở trong lòng .
Hắn nói: "Cửu Long, mấy ngày nay trưởng lão cùng với các sư đệ đều khen ngươi không dứt miệng, Âm Dương Song Sát lại bị ngươi giết chết, đây chính là một đại công. Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ truyền thụ cửu thức Nhạc Hoa cho ngươi."
Hàn Trường Sinh chỉ dùng đôi mắt trông mong nhìn hắn cũng không có gì tỏ vẻ. Hắn cũng không biết chuyện này đại biểu cho phần thưởng gì, bất quá nói thật đừng nói là cửu thức Nhạc Hoa, dẫu là cửu trăm chín mươi chín thức Nhạc Hoa hắn cũng hoàn toàn không để vào mắt.
Nhạc Bằng hiển nhiên có chút không hài lòng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, gọi: "Cửu Long?"
An Nguyên đứng ở phía sauHàn Trường Sinh, nhẹ nhàng đẩy hắn, nhỏ giọng nói: "Chúc mừng Đại sư huynh."
Hàn Trường Sinh sợ run trong chốc lát, mới giả bộ bày ra bộ dáng cảm kích , chắp tay nói: "Đa tạ sư phụ. Đệ tử có đức gì mà có thể." Xú lão đầu nhà ngươi có đức gì mà dám dạy võ công cho lão tử.
Nếu như là thường ngày, các đệ tử tất nhiên sẽ thập phần hâm mộ Hàn Trường Sinh. Kiếm chiêu Nhạc Hoa phái tổng cộng có 87 bộ bảy mươi hai chiêu thức, mỗi cửu thức chỉ có một truyền thụ, trước hết phải đem cửu thức luyện cho cực kỳ thuần thục sau đó mới có thể học tập cửu thức mới.
Đệ tử bình thường thường phải mất ba đến năm năm mới học chiêu thức mới. Lần này Nhạc Bằng đáp ứng truyền thụ chiêu thức mới cho Hàn Trường Sinh có thể nói là phần thưởng cực kỳ lớn.
Nhưng mà giờ này khắc này không có bao nhiêu người cảm thấy hâm mộ cùng đỏ mắt, thậm chí chuyện Đại sư huynh chém chết Âm Dương Song Sát thu được danh tiếng, bọn họ cũng không để ở trong lòng. Cho dù dựa vào việc giết Âm Dương Song Sát có thể nhất thời danh chấn võ lâm thế nhưng kia chẳng qua cũng chỉ là hư danh.
Trên giang hồ sóng sau đè sóng trước, người không có thực lực rất nhanh sẽ biệt vô âm tín. Nhưng mà nếu như có thể trở thành đệ tử thân truyền của Lan Phương trưởng lão, ý nghĩa lại hoàn toàn khác xa. Có thực lực, tự nhiên có thể đạt được danh khí. Thời điểm hư danh đụng độ thực lực sẽ chẳng có bao nhiêu người đem hư danh để vào mắt.
"Đi thôi, đều trở về nghỉ ngơi hết đi, ngày mai bắt đầu buổi huấn luyện hằng ngày." Nhạc Bằng khoát tay áo, để cho các đệ tử giải tán.
Hàn Trường Sinh tuy rằng rất mệt nhưng không có lập tức trở về phòng nghỉ ngơi, hắn còn hẹn An Nguyên tản bộ đào lâm.
Hắn thật vất vả mới có thể khiến cho An Nguyên có hảo cảm hơn với mình, tự nhiên muốn rèn sắt khi còn nóng.
Hai người hàn huyên một chút về vấn đề võ học cùng kiếm pháp, Thiên Ninh giáo thu thập võ học rộng rãi của bách gia, Hàn Trường Sinh đối với kiếm thuật tự nhiên có hiểu biết, An Nguyên cùng hắn hàn huyên một hồi rất có thu hoạch, tự nhiên hảo cảm sẽ tăng lên gấp bội.
Đến buổi tối, Hàn Trường Sinh còn lôi kéo An Nguyên đồng thời ăn cơm tối, mới rốt cục tán.
Hàn Trường Sinh trở về gian phòng của mình, dùng nước ấm tẩy rửa sạch sẽ nghỉ ngơi một lát, rồi lại thay đổi thân y phục dạ hành xuất môn.
Không đi nơi nào khác, tự nhiên vẫn là đi tìm An Nguyên. Đương nhiên, lần này là trộm tới. Hắn đã biết An Nguyên có một tật xấu nhiều lời vô nghĩa, vừa đến buổi tối liền thích đem lời không nói vào ban ngày nói ra miệng.
Việc này đã trở thành con đường tắt rất tốt để Hàn Trường Sinh tìm hiểu nội tâm của An Nguyên. Hắn dồn tâm tư để lấy lòng An Nguyên, cũng muốn biết An Nguyên đối với hắn sẽ có đánh giá ra sao.
Hàn Trường Sinh rời khỏi phòng, đèn trong phòng đệ tử khác cũng đã tắt hết. Lúc này đã là canh giờ nghỉ ngơi của chúng đệ tử.
Trong môn phái có lệnh cấm, sau giờ hợi (khoảng từ 9 giờ đến 11 giờ đêm) các đệ tử phải đi nghỉ, bất luận đệ tử nào cũng không được phép một mình đi lại. Có điều dựa theo tin tức mấy ngày hôm trước hắn tìm hiểu, lúc này cũng là thời điểm An Nguyên phát bệnh, hắn hẳn không có đi ngủ sớm như vậy.
Phòng ở của đệ tử Nhạc Hoa phái bố trí ở hai bên, chính giữa là bãi tràng luyện võ, Hàn Trường Sinh với An Nguyên thân là đại đệ tử cùng nhị đệ tử, để làm gương cho những đệ tử còn lại bởi vậy sương phòng ở vị trí đầu não. Hàn Trường Sinh muốn đi tìm An Nguyên phải xuyên qua tràng luyện võ đến phía tây.
Ban đêm trong Nhạc Hoa phái cực kỳ yên tĩnh, trừ bỏ tiếng ve kêu râm rang cùng với tiếng gió thổi thì hầu như không có thanh âm nào khác, Hàn Trường Sinh cẩn thận xuyên qua phòng ốc cùng khoảng đất trống, đi vào gần tràng luyện võ.
"Vèo!" Đột nhiên, Hàn Trường Sinh dừng cước bộ.
Hắn nghe được âm thanh mũi kiếm cắt qua không khí.
Hàn Trường Sinh kinh hãi, còn tưởng rằng có người đánh nhau, phản ứng đầu tiên chính là Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền đánh giết tới Nhạc Hoa phái. Hắn ngừng thở, tỉ mỉ quan sát.
Thanh âm kia đến từ khoảng đất trống phía bắc của tràng luyện võ truyền đến, hắn nghe một hồi rốt cục xác định thanh âm này không phải là tiếng đánh nhau mà là có người đang luyện kiếm.
Đêm hôm khuya khoắt, ai mà lại cần lao khắc khổ như thế, không ngủ lại len lút luyện võ?
Hàn Trường Sinh rón ra rón rén, thật cẩn thận di chân đi về phía thanh âm truyền đến.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^