Lililicat
Phong
Chương 1: võ lâm đệ nhất mỹ nhân thể nghiệm xuyên qua
Giang hồ biến hóa kỳ lạ, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt. Từ xưa đến nay, giang hồ nơi này vốn là mồ chôn của không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt, vô số hiệp khách cao thủ. Hôm nay xưng hùng, ngày mai kiếm gãy, chỉ vì một lần thỏa giấc mộng vùng vẫy chốn giang hồ.
Mỗi người xông xáo vào giang hồ đã định một mục tiêu, nhưng cuối cùng ai nấy đều có chung một kết cục, đơn giản chỉ là nữ nhi tình trường anh hùng khí đoản để rồi mai này hoặc trở thành một đoạn giai thoại hoặc là một truyền thuyết làm người ta xót thương, sau cùng lại bị chôn vùi ở trong biển rộng.
Nhìn xem sáng nay, ai xưng hùng? Ai nói cười bàn luận chuyện thiên hạ, là ai mưu đồ bá nghiệp thiên thu?
Lại nói hiện giờ thế lực mạnh mẽ hiển hách đứng đầu trong chốn võ lâm, ai có thể so với Mộ Dung thế gia không chỉ cai quản thế lực Băng Tiễu Thành —— mà còn nắm trong tay các loại sinh ý mệnh mạch của Giang Nam. Mà đương nhiệm thành chủ Mộ Dung Long Sách có thể nói là một thế hệ bá chủ, thanh thế mở rộng từ triều đình cho tới giang hồ, trải dài tới phía Bắc Trường Thành, có thể nói người này chính là tấm gương sáng của một thế hệ anh tài trong võ lâm thiên hạ.
Khắp cả giang hồ rộng lớn này, người tài xuất hiện liên tục mọc rộ lên như nấm mùa mưa, tranh hùng đoạt bá, thế nhưng mấy ai biết đây đều là do một tay Mộ Dung Long Sách thao túng, cả võ lâm này, ngoại trừ gia tộc nhà Mộ Dung thì có mấy vị bá chủ dồn hết nhiệt huyết vào giấc mộng thống nhất giang hồ cuối cùng cũng có thể trở thành sự thật!
Truyền kỳ về Mộ Dung thế gia, ngoại trừ Mộ Dung Long Sách không ai không biết một thân vinh quang hiển hách quyền uy tài giỏi mới chỉ hơn hai mươi đã sáng tạo ra kỳ tích nhất thống võ lâm giang hồ, lại có một tin đồn —— nghe đâu, Mộ Dung thế gia còn có một vị nhị công tử, cũng chính là em trai của Mộ Dung Long Sách ? Mộ Dung Đức Âm, là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, chỉ cần hắn cười một cái, có thể khiến cho bốn mùa lẫn lộn, như say như mê; tư dung của hắn khuynh tuyệt thiên hạ, mỹ mạo tuyệt đỉnh khiến cả nhật nguyệt cũng phải nhạt màu.
Nghe đồn, Mộ Dung Đức Âm công tử thân thể yếu ớt nhiều bệnh, bị nuôi ở chỗ thật sâu bên trong nhà, hoàn toàn dựa vào sự che chở, chăm sóc tỉ mỉ của huynh trưởng, cùng với các loại linh đan dược liệu nhiều năm, mới có thể kéo dài tính mạng đến nay.Thế nhưng, tài hoa của Đức Âm công tử cũng không che giấu được, nghe đâu hắn chỉ cần nghe qua thi từ khúc phổ vang danh thiên hạ một lần là đã có thể tấu ra âm thanh của tự nhiên gọi được phượng hoàng ghé đến, bởi vậy mà được thiên tử phong làm"Cầm đế" , lại nghe đâu; trí tuệ của hắn đã đến độ thượng thừa kinh người tài ứng biến nhanh nhạy trù hoạch chiến lược tỉ mỉ, thiết kế trận cục cực kỳ khéo léo, từng có lần ở bên ngoài nghìn dặm giúp đỡ triều đình vây hãm mười vạn đại quân địch quốc, quả là một người có trí tuệ vô song.
Cũng bởi vì…vài tin đồn này truyền đi khắp hang cùng ngõ hẹp với tốc độ chóng mặt cho nên đã khiến cho không ít vị anh hào hiệp khách võ lâm bằng lòng trả giá tánh mạng, chỉ vì lẻn vào Mộ Dung thế gia tựa đầm rồng hang hổ, chỉ muốn được một lần nhìn thấy dung nhan thật sự của Đức Âm công tử.
Nhưng mà bất luận là cao thủ võ công cao cỡ nào, dùng mọi cách mọi thủ đoạn cũng chưa ai có thể vượt qua chướng ngại vật lớn nhất trong Mộ Dung thế gia, chính là ảnh vệ bí mật hệt như quỷ thần bên người Đức Âm công tử—— Hoa Ảnh, vị ảnh vệ này chẳng bao giờ xuất hiện trước mắt người, về phần võ công cơ hồ đã thăng lên tới cảnh giới của quỷ thần, hắn xưa nay chưa lúc nào lơ là một giây luôn vững vàng đập tan mọi âm mưu toan tính thẳng tay trừng trị băm thành vạn đoạn bọn đạo chích có ý định nhúng chàm hoặc thậm chí là muốn tới gần công tử, tấm lòng trung tâm đối với công tử quả thật đã tới trình độ khiến người giận sôi lắm rồi đó.
Huynh đệ Mộ Dung, là truyền kỳ lớn nhất trong chốn giang hồ võ lâm thiên hạ ngày nay, cũng là một truyền thuyết mới mẻ sắp sửa được hé lộ cho mọi người được biết!
————————————————————————————————
Mùa hè mặt trời nắng chói chang, cái nóng khiến người oi bức khó chịu, ở Âm Các bên trong sơn trang nhà Mộ Dung khắp chung quanh phủ đầy sắc xanh, ngọc bích vờn quanh, nước chảy róc rách ——quả là một cảnh trí u nhã, khiến cho ói nóng bức của mùa hè giảm đi hơn phân nửa, màn sa xanh biếc non nước dập dìu có một bóng người mỹ lệ đắm mình trong non sông nước biếc, nằm nghiêng đầu tựa lên gối đầu, dường như là đang nghỉ trưa.
Gió nhẹ phất qua, mành liêm lay động, lộ ra nửa khuôn mặt của người nọ liếc mắt một cái không thể thốt nên lời, chỉ thấy gương mặt này đẹp khiến lòng người phải rung động, nếu chỉ dùng hai chữ hoàn mỹ thì cũng không đủ để hình dung hết vẻ đẹp chấn động lòng người nhường này của hắn, lấy từ ngữ duyên dáng nhất ở trên trần đời để đặt lên ở trên người hắn không nghi ngờ gì cũng chưa thể nào đủ. Chỉ một mặt này là đã có thể phán định, người bên trong màn sa liêm chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ——Mộ Dung Đức Âm!
Mà vị thanh niên anh tuấn mặc bộ đồ đen đang ngồi chồm hổm canh giữ ở bên cạnh hắn, trời sinh một bộ dáng lãnh ngạo cự người ngàn dặm, đâu đó tản mát một loại hơi thở sắc bén mà rét lạnh cơ hồ có thể chẻ người thành vạn đoạn, chỉ cần một cái liếc mắt cũng đã biết người nọ không phải là hạng người tầm thường. Một người nam nhân lạnh lùng, sắc bén như vậy thế mà lại cung kính ngắt lấy chùm nho mọng nước ở trong đĩa thủy tinh trong suốt từng quả một đưa tới đôi môi Đức Âm công tử, thậm chí vươn tay, đón lấy vỏ nho mà Đức Âm công tử phun ra.
Thanh niên áo đen này đương nhiên chính là ảnh vệ trung thành nhất tận tâm nhất bên người công tử —— Hoa Ảnh! Người này còn có danh xưng là Địa Ngục Khuyển, tiếp cận hắn, chẳng khác nào đến gần địa ngục, với lực một người đã có thể dễ dàng giết hại hơn ngàn cao thủ, trong thiên hạ người duy nhất có thể khống chế ham muốn giết chóc điên cuồng cũng chỉ có mỗi Đức Âm công tử!
Thế nhân chỉ biết là Mộ Dung Đức Âm công tử thân mình yếu ớt nhiều bệnh, khó mà rời khỏi sơn trang thế gia, chính là nào có ai biết, thân phận thật sự của Đức Âm công tử lại chính là ma giáo Đại giáo chủ dưới tay có ba nghìn môn phái lớn nhỏ, thống lĩnh ma giáo thiên hạ, cùng với Long Sách một sáng một tối, một mảnh giang sơn!
"Chỗ Long Sách bên kia có tin tức chưa?" Đức Âm công tử khẽ mở cánh môi, hỏi han Hoa Ảnh đang tận tâm hầu hạ. Một tháng trước, Long Sách dẫn dắt tinh anh đến Thiểm Tây xử lý thế gia phản bội, đến nay còn chưa quay về, Đức Âm đợi đến mỏi mòn nhưng vẫn luôn chưa thấy tin tức huynh trưởng gửi về, mặc dù ngày thường bình tĩnh nhưng giờ phút này cũng không tránh khỏi có chút sốt ruột .
Trên đời này người đối xử tốt với hắn nhất, cũng là người hắn để ý nhất trên cõi đời này không ai khác chính là huynh trưởng Mộ Dung Long Sách, thậm chí, hắn đối với Long Sách vô hình chung cũng có một loại tình tố khác thường.
"Chủ nhân, thám tử nói hôm nay có thể sẽ nhận được tin tức." Hoa Ảnh an ủi, "Đại Thành chủ có quý nhân phù trợ, tâm trí cùng võ công đều cực kỳ xuất chúng, hơn nữa đám người hắn mang theo ai nấy đều là tinh anh, hẳn là không có việc gì."
Đức Âm rũ mắt suy nghĩ, đúng lúc này, một người vội vàng tiến vào, không kịp thông cáo, bùm một tiếng quỳ gối sau bình phong, nặng nề đau thương nói: "Công tử! ! ! Thành chủ gặp phải phục kích ở trên vách núi Dạ Ma Nhai, toàn quân đã bị diệt sạch! ! Thành chủ rơi xuống vực sâu, sống chết chưa rõ! !"
Đôi mắt đẹp của Đức Âm đột nhiên trợn tròn, ngồi bật dậy, giọng nói lạnh lùng: "Hoa Ảnh, mang ta đi tới vách núi Dạ Ma Nhai!"
Vì thế Hoa Ảnh bước tới, thuần thục ôm lấy Đức Âm công tử ôm lấy, dĩ nhiên lại phi thân nhảy ra con suối, mũi chân điểm nhẹ ở trên mặt nước, thân thể nhanh như tên bay biến mất ở trên đỉnh lầu các.
Vách núi Dạ Ma Nhai cách Mộ Dung thế gia ước chừng ba trăm dặm đường, cho dù cưỡi ngựa cũng phải mất mấy ngày đi đường, Hoa Ảnh bằng một thân công phu sâu không lường được ôm công tử một đường phóng như bay, tới khi mặt trời lặn thế nhưng đã chạy tới bên trên vách núi Dạ Ma Nhai, mà thần sắc của hắn vẫn như thường, chẳng thấy thở gấp một hơi.
Dưới ánh tà dương, khắp đỉnh núi vắng vẻ hoang sơ, hiện trường chỉ còn lưu lại dấu tích đã từng xảy ra một trận đại chiến, cành gãy cây đổ và thi thể đầy ra đó nhưng không có tìm thấy chút manh mối gì liên quan tới Long Sách, Đức Âm nhìn vực sâu thẳm không nhìn thấy đáy, nói với Hoa Ảnh: "Để ta xuống."
"Chủ nhân không có mang giày, trên mặt đất đá vụn sắc bén, đi chân trần sợ là chân sẽ bị thương, vẫn là để thuộc hạ ôm đi." Hoa Ảnh cung kính nói.
"Tốt lắm, Hoa Ảnh, ngươi đưa ta xuống đáy vực kiểm tra thử xem, nghe nói sườn dốc Dạ Ma Nhai cao tới trăm trượng, đối với ngươi mà nói hẳn là không thành vấn đề." Đức Âm công tử dựa ở trên vai Hoa Ảnh, hương lan mát nhẹ thoang thoảng.
"Vâng!" Hoa Ảnh không chút suy nghĩ, mang theo công tử nhảy xuống đáy vực, trong quá trình rơi hắn khẽ điểm mũi chân, chân trái cà trên chân phải, không ngừng mượn lực để giảm tốc độ rơi xuống —— cũng chỉ có hắn mới có bản lĩnh cỡ này mới lớn mật dám làm như thế.
Trước mắt có thể nhìn thấy cảnh trí láng máng dưới đáy vực sâu, ngay trong lúc hai người sắp sửa chạm đất thì giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện một lực hấp dẫn mạnh mẽ, phút chốc cảnh trí trong nháy mắt khoảng không dệt thành một cuộn lốc xoáy thật lớn hút bọn họ vào trong! !
Hoa Ảnh đang muốn vùng thoát khỏi vòng xoáy, không ngờ cỗ lực hút kia mạnh tới kinh người, cứ thế cuốn lấy hắn! Hắn muốn tung chủ nhân ra nhưng khó lòng có thể chống lại cỗ lực dẫn bành trướng kia, chỉ đành cuộn tròn thân mình gắt gao bảo vệ chủ nhân, giảm bớt xung lượng khi chủ nhân rơi vào dòng lốc xoáy.
"Chủ nhân! ! ! Hoa Ảnh kiếp sau còn muốn hầu hạ ngài! ! Làm trung khuyển của ngài! ! !"
Trước khi bị hút vào cuộn lốc xoáy Hoa Ảnh đường đường là nhân vật làm bằng sắt, vậy mà bay giờ mặt đầy nước mắt, ra sức mà gào rống!
Đương nhiên, trung khuyển và chủ nhân cũng chưa chết. Chẳng qua bị lốc xoáy cuốn tới một thời đại khác, là một thời đại xa lạ bọn họ căn bản mù tịt chẳng rõ.
Cũng chính là, thời đại hiện đại hóa ——công nghiệp hóa của chúng ta đây! ! Một thời đại với nền công nghiệp tiên tiến thế kỷ 21 hiện đại văn minh tao nhã! !
Ngày hôm nay người hâm mộ anime từ khắp nơi ồ ạt đổ xô về lễ hội Anime lớn nhất Châu Á được tổ chức ở thành phố X, chuẩn bị đón chào ngày khai mạc lễ hội Animation tại quảng trường Rainbow lớn nhất thành phố này!
Đột nhiên, ở giữa quảng trường ngay đài phun nước phát ra ‘uỳnh’ một tiếng nương theo tiếng động phát ra không biết từ đâu bỗng dưng xuất hiện hai người, nửa chết nửa sống từ trong bể nước chỉ sâu 1m có hơn bước ra, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Nghiễm nhiên,bảo an cũng nhanh chóng chạy lại đây.
"Chủ, chủ nhân! Hô. . . . . . Hô. . . . . . Chúng ta. . . . . . Còn sống! ! Còn sống! ! Ta vẫn còn sống để có thể làm trung khuyển cho chủ nhân! ! ! Ha ha ha ha hắc! ! !" Nam tử áo đen bước ra vẻ mặt vui mừng như điên, tiếp sau đó thật cẩn thận đem thanh niên đang ôm trong lòng,ngực đặt ở trên mép đài phun nước, dùng nội lực giúp hắn hong khô quần áo.
"Các anh đang làm gì đó hả? ! Có giấy tờ tùy thân không? !" Các nhân viên an ninh xông tới, vừa vặn ngăn cách quần chúng đang túm tụm ở chung quanh hóng chuyện.
Mộ Dung Đức Âm vươn tay gạt mái tóc che trước mắt, ngưỡng mặt nhìn về đám người ăn mặc rất cổ quái.
Nhất thời, chung quanh mọi người sợ ngây người.
"Đại mỹ nhân đại mỹ nhân! ! Mau đến xem đại mỹ nhân nè! ! ! Siêu cấp đại mỹ nhân! !" Không biết ai kêu một tiếng, nhất thời vô số di động, cameras kỹ thuật số chĩa về phía Mộ Dung Đức Âm chụp tía tia. Mà ngay cả bảo an đều nhịn không được móc di động ra chụp hình Đức Âm.
"Dừng tay! ! Các ngươi muốn làm gì chủ nhân nhà ta! ! !" Địa Ngục Khuyển vội vàng bảo vệ Đức Âm, che ở trước người hắn, cũng muốn xuất chưởng với đám người đang chụp ảnh liên hồi này.
Cuộc sống hiện đại của Đức Âm đã bắt đầu rồi đây! !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^