Thứ Hai, 16 tháng 2, 2015

[C9] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

☆ Vân Lạc Cửu 
☆ Phong 




 Kỳ thi tốt nghiệp ( bảy )




Điều kiện tiên quyết trước hết đó chính là một người phải có đồng thời hai loại thiên phú lực tương tác ma pháp và đấu khí, việc này đã là chuyện không dễ dàng gì. Tiếp đó, hướng tu tập chủ đạo của Ma Pháp Sư chính là tinh thần lực, về phần kiếm sĩ tu tập thiên về thân thể và đấu khí. Hai chức nghiệp này vốn không có chút liên hệ gì thế nhưng một người phải cùng lúc tu tập hai nghiệp, mức độ khó khăn không cần nghĩ cũng biết.

Mà người có được thiên phú của cả hai chức nghiệp này thì lại hiếm thấy, cũng chính là vì nguyên do này cho nên đại đa số mọi người đã buông tha con đường trở thành một ma kiếm sĩ . Ma Pháp Sư chịu không nổi bài khóa huấn luyện để thành một người kiếm sĩ, và ngược lại kiếm sĩ lại không thể hiểu được những câu phù chú rối rắm tối nghĩa.

Cho nên toàn bộ đại lục này ma kiếm sĩ chỉ le que không đến mấy người, nhưng chỉ cần là người kiên trì tu tập chức nghiệp ma kiếm sĩ đều sẽ có danh tiếng bất phàm ở trên đại lục này. Mà hiện ở vị Ma Pháp Sư nổi tiếng nhất trên đại lục này cũng chính là vị ma kiếm sĩ hệ Hỏa cấp Thánh -- Lai Nhĩ Đức Bố Lôi Tân Mặc.

Lai Nhĩ Đức Bố Lôi Tân Mặc... Bố Lôi Tân Mặc.

Gil lẩm nhẩm trong miệng lặp lại cái họ này hai lần nhưng cũng không nói thêm gì nữa . Tuy rằng trong lòng cũng hiếm khi đối với bối cảnh Eagle có chút tò mò, nhưng thấy Eagle không muốn nói, hắn cũng không tiện hỏi nhiều . Theo cách nói của Eagle chính là cái gì gọi là hai bên cùng giữ bí mật cho nhau, cũng cười tán thành rồi.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Eagle cũng không biết giấu giếm việc mình là vong linh pháp sư khiến người ta cảm thấy chán ghét với việc che dấu hắn là ma kiếm sĩ được người người kính ngưỡng, đến tột cùng là ai bất lợi hơn ai đây.

"Vậy chúng ta làm thế nào bây giờ?" Eagle vẫn bung trọng kiếm đã bị hư ra, vỗ vỗ quần áo đứng lên. Bởi vì ám ma hổ mà đã bị đối phương nhìn ra bí mật mình vẫn che giấu cho nên lúc này bầu không khí giữa hai người không còn có một chút lúng túng nào nữa.

"Không biết." Gil đem ngọn nến xoay xoay để nhìn phương hướng, hiện tại chỗ mà hai người đang đứng chỉ có một lối đi duy nhất -- nơi này ba mặt dựa vào tường, chỉ có một lối đi ở đằng trước mà thôi.

Cảnh vật xung quanh đen kịt hoàn toàn ngăn trở tầm mắt của hai người, trước mặt cũng tối đen như mực, tựa như mọi tia sáng le lói đều bị màn đêm nuốt chửng vậy.

"Ta thả ma yểm ra dò đường cũng đã hoàn toàn mất liên lạc, xem ra chúng ta đã đi lầm vào một nơi không tốt lắm."

Ma yểm là sinh vật vong linh cấp thấp nhất mà vong linh pháp sư có thể triệu hoán, không có suy nghĩ, không có thực thể, thậm chí cũng không có lực công kích, chỉ biết dại ra nghe theo mệnh lệnh của người triệu hồi. Nhưng dùng nó để dò đường hoặc là thăm dò tin tức lại rất hữu dụng. Vừa rồi Gil và Eagle an toàn chạm đất cũng là nhờ chúng nó.

"Nơi này nguyên tố ám ma pháp cũng nồng hơn bình thường một chút." Eagle nhíu mày, lại nâng tay thử gọi về một đạn Thánh Quang, nhưng cũng giống hệt như vừa rồi ngay cả cái loại đom đóm này cũng không có phản hồi lại.

Các nguyên tố ma pháp khác nhau cũng sẽ loại trừ lẫn nhau, đặc biệt là giữa hai loại nguyên tố tương khắc. Hơn nữa nơi này sự tồn tại của nguyên tố hệ Ám rất đậm đà, trong không gian này căn bản không có nguyên tố thánh ma tồn tại.

Xem xét hoàn cảnh chung quanh một chút, bây giờ mà bảo bọn hắn một lần nữa quay về lại đường cũ bò thì rõ là chuyện không có khả năng.

Eagle không có cách nào khác để dùng thánh ma pháp, ma yểm của Gil có thể bám trụ hai người giúp bọn họ an toàn đáp xuống bên dưới, nhưng cũng không có bản lĩnh tiếp tục mang bọn hắn bay trở về.

Con đường duy nhất, cũng chỉ có bóng tối trước mặt.

"Quên đi, cũng không thể ở chỗ này chờ chết." Eagle một lần nữa nhấc trọng kiếm rách mướp của mình lên, nghiêng đầu hướng về trước với Gil.

Gil thấy vết thương vừa rồi của Eagle hình hồ cũng không có gì đáng ngại, vậy nên gật gật đầu, giơ ngọn nến bắt đầu thong thả đi về phía trước.

Mới vừa đi hai bước, lại cảm giác được mép áo choàng bị người túm lấy, quay đầu nhìn thấy Eagle bĩu môi nói với hắn , "Tối om như vậy, một lát đi lạc thì biết đi đâu mà tìm?"

Gil không nói chuyện, nhưng ngầm chấp nhận cử động của đối phương.

Không gian tối đen như mực luôn làm cho người ta mất đi quan niệm về thời gian cũng như không gian, Eagle cảm thấy bọn hắn hình như đã đi rất lâu rất lâu, lại hình như là chỉ vừa mới đi được vài chục bước mà thôi, nương theo tia sáng lờ mờ của cây nến, cuối cùng thì hai người cũng phát hiện bọn hắn đã đi ra khỏi màn hắc ám, và ngoại trừ bóng tối thì vẫn như trước chỉ có lối đi tối tăm mù tịt.

"Đây là..." Gil ngừng lại ở trước một chỗ tương tự như cánh cửa một căn phòng , nhìn chằm chằm một cái đồ vật hình tròn ở trong tay .

Eagle: "Làm sao vậy?"

Gil : "Không có việc gì, một đồ vật luyện kim thuật rất đơn giản cũng rất phương tiện dùng để chiếu sáng."

Vừa nói, Gil vừa ở một bên không biết là đang chơi đùa gì với cái vật tròn tròn kia mãi, nhưng lại có thể cậy nó ra tách thành hai nửa vòng tròn. Sau đó đem ngọn nến trong tay đặt vào nửa vòng tròn bên dưới , đang kéo đốm lửa gì đó.

Chung quanh vốn tối đen nháy mắt sáng choang như ban ngày.

"A..." Đột nhiên bị quầng sáng mạnh kích thích, Eagle không thích ứng nheo mắt lại. Qua một lúc lâu mới có thể làm quen lúc này Eagle mới từ từ mở to mắt, đánh giá chỗ bọn hắn đang đứng lúc này đây.

Eagle mở to hai mắt nhìn, gian phòng này đây thoạt nhìn thì giống là căn phòng thí nghiệm, lại có chút gì đó giống thư phòng, nhìn lại thì trông giống phòng ngủ .

Toàn bộ gian phòng này không phải rất lớn, nhưng bên trong lại chất đầy đủ các loại đồ vật: Giữa nhà đặt đủ các loại dụng cụ mà Eagle không biết tên ; trên bàn thí nghiệm rải rác một hai cái đầu lâu và một số khớp xương không biết tên; kệ sách chạy thẳng dọc theo nóc nhà dựa vào tường mà đứng, bên trên chồng sách mảy may không có một chút khe hở; ở một góc bên phải trong gian phòng có đặt một chiếc giường không lớn .

Trong phòng mỗi một chỗ đều tích tụ một tầng tro bụi, rất rõ ràng nơi này từ lâu đã không có người ở.

Trong phòng nguyên tố hệ Ám đậm đà phả vào mặt. Đối mặt với gian phòng âm trầm tà ác dùng thuốc để lưu thông khí huyết thẳng, Eagle rút rút khóe miệng, cảm giác buổi tối hôm nay tư thế mình đi vào giấc ngủ nhất định là có chỗ nào không đúng.

Chứ vì sao vừa tỉnh dậy, ở bên ngoài rừng rậm cũng có thể đụng tới ám ma hổ, sau đó phát hiện bạn đồng hành bên người chính là vong linh pháp sư, cuối cùng còn có thể trùng hợp như thế, rơi vào trong một cái hố cũng có thể chạy thẳng tới nhà của một vị vong linh pháp sư.

Quang Minh thần tôn kính, tuy rằng bình thường tôi không thành kính với ngài cho lắm, nhưng ngài cũng không thể vứt bỏ tôi triệt để như vậy chứ?

Đối với sự xoắn xuýt của Eagle, tuy giọng điệu vừa rồi của Gil rất bình tĩnh, nhưng sau khi dần dần đánh giá rõ ràng hoàn cảnh nơi này, kỳ thật đã hưng phấn suýt thì không kiềm chế được mà run rẩy.

Tuy bản thân hắn đúng là vong linh pháp sư, nhưng mà sự hiểu biết kiến thức về vong linh pháp sư , cũng chỉ trăm phương ngàn kế dựa vào tư liệu trong thư viện Tộc An Đức Lý Gia tìm được một số tài liệu mơ hồ .

Dựa theo sự phân chia của ma lực, hiện tại ước chừng thì thực lực của Gil cũng đã tới bậc cấp ba. Nhưng hắn biết ma chú, vừa rồi cũng triệu hoán một cái ma yểm -- đây là một bài thí nghiệm mà hắn phỏng chừng đã phải tàn phá giập vỡ biết bao nhiêu tư liệu tự mình len lén làm thí nghiệm đã rất nhiều năm mới có thể thành công.

Trên người mình có lực tương tác nguyên tố ám ma pháp, sau cùng mới có thể chuẩn xác tu tập Ma pháp Vong Linh , Gil bị teo não mới có thể để cho người khác biết.

Chỉ riêng chuyện màu tóc và màu mắt thôi cũng đã làm cho những người đó tránh không kịp, nếu còn để cho bọn họ phát hiện thật ra Gil chính là vong linh pháp sư, phỏng chừng bọn hắn sẽ trực tiếp trói hắn lại ném vào trong lò lửa đi.

Mới chỉ triệu hoán một cái ma yểm cấp thấp nhất, Gil cũng đã phải tự mình lén lút nghiên cứu nhiều năm. Lúc này cả căn phòng toàn bộ đều là bộ sách, dụng cụ và thiết bị thực nghiệm dành riêng cho ám ma pháp, Gil còn có thể kiên trì nhẫn nại chưa có trực tiếp hoan hô ra tiếng đã rất không dễ dàng rồi đó.

Hai người cũng bắt đầu từ từ dò xét căn phòng, trong hình dung của Eagle thì các loại đồ vật tà ác trong truyền thuyết mà mọi người luôn miệng nhắc tới rất chi là tò mò, không ngừng phát ra tiếng tấm tắc cảm thán . Một bên tò mò đánh giá chung quanh, nhưng vẫn còn thông minh chưa đưa tay đụng chạm vào bất kì món đồ nào.

Gil đi tới bàn thí nghiệm ở chính giữa, cau mày cầm một quyển ghi chép nằm giữa bàn lật xem.

Trong cuốn sổ ghi chép này một số phần cuối cùng còn không có viết hết nửa chữ cuối, mà cây bút lông chim nằm lăn lốc. Mà bên cạnh máy vi tính xách tay còn có một chiếc nhẫn bạc bình thường, trên ghế cũng còn có một bộ áo choàng đen xốc xếch.

Xem chừng với tình cảnh này thoạt nhìn giống như chủ nhân của chiếc nhẫn này như thường ngày khi ngồi ở trước bàn thí nghiệm, đang hý hoáy viết gì vào bản ghi chép thì bất thình lình thân thể đột nhiên giống như bị tan biết vậy. Bản ghi chép mới viết được một nửa, cây bút lông chim lăn qua một bên, còn nhẫn thì rớt ở trên bàn.

Chung quanh bàn dài thí nghiệm còn có một vài đầu khớp xương cùng với mấy bình thủy tinh không rõ thuốc thử gì, và một cái hộp nhỏ làm bằng gỗ. Cái hộp cũng không có đậy nắp, có thể nhìn rõ bên trong cũng có một chiếc nhẫn bạc . Hoa văn với chiếc nhẫn ở trên bàn cùng một kiểu dáng.

Gil buông cuốn sổ ghi chép lại đi đến một góc sáng sủa bên cạnh giường, phát hiện cái giá bên trên đầu giường, gác một cây pháp trượng dài nhỏ hơn so với cái cây của Gil rất nhiều .

Toàn bộ cây pháp trượng mà một màu đen, ngay cả viên thủy tinh được khảm bên trên đỉnh cũng là một màu đen kịt, thậm chí trong gian phòng sáng trưng như vậy mà nó cũng không phản xạ ra một tý ánh sáng nào. Thân trượng không biết được chế tạo từ chất liệu gì, vừa không phải là một loại pháp trượng làm từ gỗ mộc, cũng không giống như được làm từ hỗn hợp giữa gỗ và kim loại như cây pháp trương mà tộc người lùn thích dùng.

Gil có chút chần chờ đưa tay tới, mới vừa đụng tới cây pháp trượng, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài. Tựa như từ một nơi thật xa truyền đến, nặng nề nhưng cũng không phải là tiếng thở dài tiếc nuối .

Gil sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn lại chung quanh bốn phía. Trong phòng vẫn như trước chỉ có hắn và Eagle, dưới ngọn đèn sáng trưng, một căn phòng không lớn căn bản không có chỗ để ẩn núp. Gil có chút nghi hoặc quay đầu lại nhìn về phía cây pháp trượng. Pháp trượng vẫn như trước im lặng dựa trên giá.

Gil dứt khoát đưa tay cầm cây pháp trượng lên, vẫn là không có phát sinh bất cứ chuyện gì . Pháp trượng lẳng lặng nằm ở trong tay của hắn, cũng không có chỗ nào khác lạ tựa như là một cây pháp trượng bình thường mà thôi.

Ngón tay ma xát trên thân trượng mang theo loại xúc cảm trơn tuột, Gil kinh ngạc nhíu mày -- cầm trong tay mới biết thân trượng nãy giờ nhìn vẫn không thể đoán ra làm từ chất liệu gì, chẳng ngờ lại là xương.

Cư nhiên có thể dùng xương làm thành trượng, không hổ là vong linh pháp sư. Cũng không biết đến tột cùng đây là xương của một loại sinh vật gì .

"Oa! Gil , cậu tới xem thử đây là cái gì?"

Nghe được tiếng Eagle, Gil lập tức buông cây trượng xoay người, đi qua bên cạnh giá sách xem thử vật mà Eagle đang nhìn chằm chằm là cái gì.

Gil : "Làm sao vậy?"

Eagle: "Gil ơi,  cậu qua đây nhìn xem nè, vì sao trong nhà vong linh pháp sư sẽ xuất hiện cái thứ này."

Gil xít lại để nhìn thế mà lại phát hiện bên cạnh giá sách một cái đám người cao treo ở bên trên giá đỡ, bị một bao vải dệt màu trắng trùm lên. Cái bao vải kia không phải rất lớn, ước chừng khoảng độ cỡ hai bàn tay người.

Mấu chốt là bên ngoài lớp bao trùm, bị người dùng sợi dây thừng độ bằng ngón út buộc nút thắt lại. Mà phương pháp thắt nút đặc biệt này nhìn cũng rất quen mắt -- cùng với phương pháp thắt buộc mà Quang Minh thần điện bình thường hay dùng để phong ấn dụng cụ hắc ám giống nhau như đúc.

Eagle đã từng tận mắt một bức tượng nặn vong linh tà ác bị trói bằng phương pháp y chang trong một Thánh điện Quang Minh ở tại một thành thị, nút thắt này dùng để biểu thị đây chính là vậy bị Thánh điện Quang Minh phong ấn, với mục đích là quyết tiêu diệt toàn bộ thế lực hắc ám trên đại lục .

Thứ này dù xuất hiện ở bất kì nơi đâu thì Eagle cũng đều cảm thấy không hề gì, nhưng ngay bây giờ đây ở trong một căn nhà của một vị vong linh pháp sư thì cũng kỳ lạ quá đi!


Vong linh pháp sư dùng phương pháp phong ấn của thánh điện Quang Minh để phong ấn cái gì? Chẳng lẽ phong ấn bản thân mình ở bên trong?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^