Thứ Tư, 18 tháng 2, 2015

[C11] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

☆ Vân Lạc Cửu ☆
☆ Phong ☆




☆ Kỳ thi tốt nghiệp ( chín )



Sau đợt chấn động dưới chân bắt đầu không ngừng truyền đến tiếng vang "cùm cụp cùm cụp" quỷ dị. Eagle khiếp sợ mở to hai mắt, có chút hốt hoảng ngẫm nghĩ rốt cuộc mình có phải đang nằm mơ hay không. Cùng với đợt chấn động dưới chân của hắn lúc rồi, mặt đất bắt đầu nhảy ra một cây xương trắng.

Không biết rốt cuộc là cây xương trắng này là của sinh vật nào, một dải trắng lòa, từ mặt đất đen kịt cuồn cuộn dựng lên.

Lại là một trận lắc lư, đám xương cốt bị Gil triệu hồi bắt đầu tụm lại thành cụm, từng cây từng cây xếp chồng lên nhau cũng không có quy luật rõ ràng, nhưng cứ nối lại tầng tầng lớp lớp chỉa lên trên. Mà cũng đúng vào lúc này, hai người Eagle, Gil cũng bị đống xương cốt này từ từ nâng lên phía trước.

Chồng người... hình như cũng không phải chơi thế này mà?

Eagle theo bản năng nắm chặt cánh tay Gil ở phía trước đưa qua đỡ lấy thân thể của hắn, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm đống xương cốt dưới chân cố gắng đèo hắn và Gil lên trên.

Cứ như vậy, nên để cho ta dùng cái gì từ ngữ hình dung tới tốt lắm?

Mười lăm phút sau, Eagle cũng không xoắn xuýt vấn đề dùng từ ngữ gì mà để hình dung cảnh ngộ trong khoảng thời gian này nữa rồi. Một chốc sau bị bộ xương nâng lên trên, Eagle tỏ vẻ mình đã lấy được bình tĩnh lại rồi, hiện tại đang khoanh chân ngồi ở trên khung xương cùng Gil.

Chỗ bọn hắn rơi xuống hiển nhiên sâu hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bọn họ, khung xương hợp lại cho nên tốc độ có hạn vì thế cho nên tốc độ bay lên của hai người hiển nhiên không phải cùng một khái niệm so với lúc rơi xuống.

Eagle đặt cánh tay ở trên đùi, chống cằm nhàm chán chọc chọc xương cốt dưới thân. Xúc cảm cứng rắn, bóng loáng không khỏi khiến cho hắn nhíu chặt hàng mi —— đầy đủ can-xi nha.

Chiếc khuyên bạc bên tai trái phủ bên dưới sợi tóc màu vàng như ẩn như hiện, cho dù lúc này ở đây trong hoàn cảnh u ám này cũng le lói phản xạ ra nhiều điểm sáng.

Gil ngồi ở bên cạnh Eagle, vắt ngang cây trượng cốt đặt ở trên đùi, nghiêng đầu nhìn chiếc khuyên trên tai Eagle, chạm nhẹ vào vành tai của hắn, hỏi, "Cảm giác thế nào?"

"Hửm?" Eagle theo bản năng đưa tay sờ lỗ tai của mình, sau đó đắc ý nhìn Gil cười: " Pháp thuật hệ Quang Minh cùng tinh thần lực gia thành món pháp khí, hắc hắc, đương nhiên là thứ tốt."

Chiếc khuyên tai này Eagle đeo của chưa lâu, nhưng tự mình từ từ điều tiết những hình thái nho nhỏ, hiện tại đã hoàn toàn bám vào viền tai Eagle. Cho nên mới nói sản phẩm của tộc người lùn đúng là luôn làm cho những chủng tộc khác trên đại lục mê muội như thế đó.

Gil gật gật đầu, lại bắt đầu thảo luận với Eagle những chuyện ly kỳ mà hai người gặp được mấy ngày nay.

Căn cứ vào số lần đói khát cũng như tần suất ăn cơm, phỏng chừng bọn hắn đã luẩn quẩn ở trong gian phòng đó hai ngày liền.

May mắn là những phần thịt ma thú lúc trước săn suốt mấy ngày đã được Gil nướng chín, phần còn lại bọn hắn đã bọc vào trong cái bọc nhỏ. Bao phen trắc trở, lúc trước cái bọc đó Eagle đeo trên lưng lại bị ám ma hổ truy kích làm rơi mất nhưng cũng may là phần Gil cất trữ vẫn còn đủ chống đỡ hai ngày.

Trong khoảng trong thời gian hai ngày này, trừ việc thu dọn những thứ có thể ăn được trong hành trang ra thì bản thân Gil đang cố gắng nghiên cứu những bộ sách trên kệ có thể xem hiểu một chút ít.

Đồ vật của vong linh pháp sư không phải là ai cũng có thể tùy tiện đụng chạm, ít nhất Gil không dám đụng tới một vài món đồ ở trong phòng thí nghiệm. Hắn mang đi cũng chỉ là một vài bộ sách trong căn phòng với một số bản ghi chép gì đó mà thôi.

Vừa rồi khi dùng thuật triệu hoán xương khô, chính là dùng câu thần chú hắn mới mới học trong bộ sách đó . May mắn nhờ hoàn cảnh đặc thù nơi này, nguyên tố hệ ám dày đặc đã hỗ trợ Gil rất lớn, bằng không với trình độ lúc này của hắn, làm sao có thể gọi ra được nhiều bạch cốt để trực tiếp chống đỡ đẩy hắn với Eagle đi lên như vậy.

Cũng trong hai ngày ở nơi đây hình như cũng làm cho không khí giữa hai người tự nhiên hơn một ít.

Có vài đồ dùng thiết bị hắc ám trong phòng, ngoại trừ Eagle nhìn một cái là xong căn bản ngay cả chạm cũng không muốn cho lắm —— thể chất của hắn chính là nguyên tố có quan hệ mật thiết tới Quang Minh, nếu tiếp xúc gần với những trang thiết bị của vong linh lỡ vạn nhất gặp phải phản ứng gì thì làm sao bây giờ?

Cho nên trong khoảng thời gian này Eagle cũng chỉ có thể ngẩn người nhìn Gil nghiên cứu bộ sách và bản ghi chép, hoặc là lặp lại bài đếm số kim tệ và ma hạch trong không gian giới chỉ của Gil —— Gil thấy hắn đúng là quá nhàm chán cho nên ném cho hắn giết thời gian.

Ngẫu nhiên có lúc Gil đọc sách mệt mỏi thì thảo luận nói cho Eagle kết quả của buổi nghiên cứu, hoặc là giảng cho hắn một vài điển cố về  vong linh pháp sư ở trong bộ sách.

Đối với lĩnh vực chưa từng tiếp xúc qua này, hiển nhiên Eagle thực cảm thấy rất hứng thú. Cũng sẽ nói với Gil một vài đặc điểm của thánh ma pháp.

Lúc trước khi cùng sinh hoạt chung một chỗ hai người tuy rằng hài hoà nhưng tổng thể luôn có chút khoảng cách, lúc này thoạt nhìn rất giống như hai người bạn thân nhiều năm vậy. Giữa hai người với nhau sau khi cùng nhau trải qua một lần sinh tử, trong lúc đó luôn sẽ có chút biến hóa như vậy đó.

Có người làm bạn, khoảng thời gian này luôn dễ chịu một chút. Khi hai người một lần nữa đứng vững vàng trên mặt đất, lúc này cả hai bị ánh trăng mông lung phảng phất bao phủ hình như có một loại ảo giác hoảng hốt.

Eagle chưa từng có phát hiện ban đêm gió lạnh lại khiến cho người ta cảm thấy đáng yêu như thế này, chẳng sợ cơn gió lành lạnh buổi đêm khẽ thổi, lại làm cho hắn theo bản năng nổi lên một thân nổi da gà, Eagle cũng rất cao hứng.

Đây mới là cảm giác còn sống a! Giữa đất trời vắng lặng ngay cả gió cũng không gợn, dù loại thể nghiệm này tương đối mới lạ nhưng Eagle cũng không muốn tiếp tục ở nơi đó ngây ngốc thêm một phút nào nữa.

Hiện tại thì hai người gần như không còn... giấu diếm hay băn khoăn điều gì với đối phương nữa, sau khi Gil thu hồi một đống bạch cốt lớn, thì thẳng thắn gọi mấy ma yểm đi trước dò đường.

Còn Eagle thì nâng tay phải lên triệu hồi một quả cầu Thánh Quang dùng để chiếu sáng. Khi ma yểm nhìn thấy Gil giống như gặp quỷ vậy, cực kì hoảng sợ đi lướt qua mình rồi biến mất ở trong rừng rậm, nhún vai, cẩn thận đi theo phía sau Gil.

Có ma yểm dò đường, hai người dù đi lại trong đêm cũng suông sẻ một cách thần kỳ. Có điều bọn hắn cũng chưa đi xa, lựa chọn một khối đất trống dừng chân nghỉ ngơi. Dù sao vào ban đêm đám ma thú trong rừng rậm rất nguy hiểm. Cho dù có ma yểm dò đường nhắc nhở nhưng tùy tiện đi loạn cũng không phải là sự lựa chọn sáng suốt.

Nhóm đống lửa cái lạnh ban đêm từ từ bị xua tan, Gil ở một bên chỉ huy ma yểm canh gác chú ý đề phòng bốn phía, một bên dựa vào một thân cây đại thụ ngồi xuống. Eagle từ trong không gian giới chỉ rút ra một cái thảm duy nhất chôm từ căn nhà gỗ.

Gil : "Ngay cả cái này cậu cũng mang đi hả?"

Eagle liếc Gil một cái, "Cậu còn không biết xấu hổ mà nói tôi? Không phải ngay cả tờ giấy vụn để viết chữ cậu cũng không chịu buông tha sao?"

Gil tức thì im bặt, Eagle kéo thảm đến bên cạnh hắn, đem thảm phân ra một nửa cho hắn. Thuận tiện lại từ trong giới chỉ lấy ra thanh trọng kiếm thương tích đầy mình, dùng vải trắng bọc lại, gối lên đầu mình.

Gil có chút buồn cười, có điều cũng thuận miệng an ủi: "Đêm nay cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, có mộng yểm canh chừng, chỉ cần có vật còn sống tới gần thì ngay lập tức tôi sẽ biết ngay."

Eagle tuy cảm thấy lời an ủi này của Gil hình như có chỗ nào không đúng thì phải, có điều cũng hàm hồ đáp một tiếng, mấy ngày nay mặc dù không có đụng phải cái chuyện kích thích nguy hiểm tới tánh mạng gì cả, nhưng ở trong hoàn cảnh đó thì thần kinh luôn bị vây ở trong trạng thái nửa buộc chặt. Lúc này cả người hoàn toàn thả lỏng, rất nhanh rơi vào trong cơn mê.

Vẫn một mực dựa vào thân cây khô như trước, dần dần nghe thấy tiếng thở đều đều ở bên cạnh. Ban đêm trong khu rừng rậm vắng lặng cái rét căm căm đảo qua hai gò má, nhưng tấm thảm đắp trên đùi và thân mình người bên cạnh truyền đến cảm giác ấm áp khiến Gil đột nhiên không hiểu sao cả người mệt nhoài, thật lòng chả muốn nhúc nhích.

Gil khẽ giọng niệm xong một đoạn thần chú, khu đất trống bên người đột nhiên phát ra một trận sột soạt rất nhanh sau đó, một bộ xương khô cao cỡ nửa người màu trắng từ trong bùn đất lật mình đi ra. Đại não trơn truột ngoan thuận hơi cúi đầu với Gil .

Gil vung tay lên, bộ xương khô lập tức cùm cụp cùm cụp chạy đến ngồi chồm hổm xuống bên cạnh đống lửa. Những đóm lửa thiêu động ánh lên hốc mắt tối đen của nó, bộ xương tay dài mảnh còn nhặt một bên nhánh cây lên, dáng vóc tiều tụy trông chừng đống lửa trước mặt.

Sắp xếp bộ xương khô xong xuôi, Gil thuận tay giúp Eagle kéo thảm lên cao, thân mình cũng khẽ dựa vào thân cây, nhắm hai mắt lại.

Khi Eagle...tỉnh lại sắc trời cũng vừa mới hừng sáng, vừa mở mắt nhìn thoáng qua, đập ngay trước mắt chính là vài lọn tóc đen cùng với một ngón tay thon dài nhưng có chút tái nhợt. Eagle ngây người một lát, lúc này mới thật sự tỉnh táo lại. Giương mắt ngước lên rõ ràng thấy rõ Gil dùng tư thế không khác gì tối hôm qua nhắm mắt dựa vào thân cây, hình như vẫn chưa có tỉnh lại.

Tóc dài màu đen mềm mại buông trên bờ vai, màu da của hắn hình như tái nhợt hơn vài phần. Lúc ngủ Gil dịu bớt mấy phần thanh tỉnh khi thì lạnh lùng tản mát một loại khí chất thần bí, ngũ quan của thiếu niên mang theo mấy phần ngây thơ của đứa trẻ, thoạt nhìn lúc này hắn mới giống một người thiếu niên mười sáu tuổi.

Hiếm khi có thể tận mắt chứng kiến một mặt như vậy của Gil , làm Eagle vừa tỉnh dậy tâm tình không tệ. Nhẹ ngồi dậy, thuận tiện nhẹ nhàng giúp Gil chỉnh lại tấm thảm ở trên đùi hắn. Vừa quay đầu lại không ngờ lại nhìn thấy phía đối diện cách vài bước chân ở trước đống lửa có thêm một cái gì đó trắng loà.

Khô Lâu tựa hồ nghe tới động tĩnh bên này của Eagle, cùm cụp một tiếng xoay đầu qua, nhìn về phía Eagle bên này.

Mà rốt cục Eagle cũng kịp phản ứng, nhìn Khô Lâu trước mắt một tay cầm nhánh cây một bên nghiêng đầu nhìn mình, mắt to không chớp trong khoảng không lộ ra vài phần tò mò cùng vô tội —— đừng hỏi Eagle làm sao từ trên một cái đầu xương nhìn được biểu tình của Khô Lâu, hắn chỉ có cảm giác hình như mình đột nhiên bị quáng mắt, đang suy nghĩ có nên ngã xuống ngủ tiếp hay không.

"Cậu đang làm chi vậy?" Gil vừa mở mắt đã chứng kiến Eagle và bộ Khô Lâu nhà mình đang mắt to trừng mắt nhỏ. Hai người (? ) nhìn nhau một hồi lâu cũng chưa từng có phản ứng gì thêm, lúc này mới mở miệng hỏi.

Lúc này Eagle mới phát hiện Gil đã tỉnh dậy. Mà nghe được giọng nói của Gil, Khô Lâu ở trước đống lửa cũng vui vẻ quăng nhánh cây ra, cùm cụp cùm cụp chạy đến ngồi xổm xuống trước người Gil .

Gil nâng tay sờ sờ cái đầu xương cốt bóng loáng của đối phương, Khô Lâu vui sướng cọ cọ bàn tay Gil . Sau đó Gil khoát tay, kế tiếp lại vang lên vài tiếng "cùm cụp" nhẹ nhàng, Khô Lâu liền chui xuống dưới đất biến mất tăm hơi.

"Làm sao vậy?" Gil nghi hoặc nhìn Eagle nãy giờ vẫn không có chút phản ứng.

"Không có việc gì." Eagle nâng tay xốc thảm đứng lên. Hắn chỉ là không biết mình đầu tiên nen thét chói tai trước cảnh tượng"sau khi tôi tỉnh dậy thì nhìn thấy một bộ xương khô canh chừng đống lửa cho chúng ta ", hay là thảo luận với Gil trước "thì ra phương pháp chăn nuôi của loại hình xương khô tà ác này y như nuôi cún con vậy đó nha " cái nào tốt hơn.



*★, °*: . ☆\( ̄▽ ̄)$: *. °★*



Năm mới vui vẻ, mina ~~! !

1 nhận xét:

  1. Eagle à bạn Gil từng là Tu La tu ma ngàn vạn năm tuổi nên việc coi đám khô lâu là cún nhỏ cũng phi thường phi thường bình thường thôi

    Trả lờiXóa

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^