☆ Vân Lạc Cửu ☆
☆ Phong ☆
☆ Đầm lầy mê vực ( hai )
Một bàn đầy đồ ngọt, Gil nhìn thấy đã chán ngấy. Cái kiểu này Eagle không phải là muốn trở thành Keira Vinlanen thứ hai đi? Có cần đem "lý luận thịt nướng " áp dụng vào đồ ngọt hay không đây?
Gil một bên không giới hạn suy nghĩ chuyện không liên quan, một bên dời tầm mắt, đánh giá quán cơm bọn hắn đang ăn —— một bàn ngọt đến phát ngáy kia hắn nhìn mà đã thấy hoảng.
Eagle hình như là khách quen ở đây, vừa rồi thấy hắn và người phục vụ tự nhiên chào hỏi là nhìn ra được.
Mà theo lý những người khách ở đây hiển nhiên cũng đều biết hắn, ánh mắt luôn như có như không liếc về phía bên này. Cho dù bị mọi người nhìn không ngừng liếc sang thì miệng Eagle vẫn ngốn đầy đồ ngọt, dù vậy thì tầm mắt ái mộ khắp bốn phía cũng không còn bớt chút nào.
Không biết tại sao, đêm nay Gil đột nhiên đối với những ánh mắt của đám người đảo quanh hắn và Eagle cảm thấy mơ hồ có chút không vui.
Rất ít khi cảm xúc của Gil bị hoàn cảnh chung quanh ảnh hưởng, cho dù là có người đứng trước mặt hắn mắng hắn là sự tồn tại dơ bẩn hạ tiện, hắn cũng sẽ không vì thế mà nhích hàng mày một li.
Việc này đối với Gil mà nói rõ ràng cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, suốt ngàn vạn năm qua hắn đều như thế đối mặt. Sẽ không vì bất luận cái gì mà phải thay đổi, cứ tùy theo lòng mình, hoàn toàn lấy mình làm trung tâm cuộc sống.
Nhưng hiện tại rõ ràng là Gil cảm thấy tự đáy lòng mình có mang theo một tia tức giận, chỉ là ngay cả hắn cũng không thể phân rõ, rốt cuộc là những cái nhìn chăm chú luẩn quẩn chung quanh của đám người luẩn quẩn ở trên người Eagle đang ngây ngô vui vẻ chẳng chút để ý với kia, hay là bởi vì những tầm mắt nhìn hắn mang theo sự kinh ngạc lẫn chán ghét ở phía sau.
Song cũng may đám người muốn tới gần Eagle từ đầu tới cuối cũng chỉ dám nhìn trộm mà thôi, thật sự cũng không dám lại đây cùng hắn chào hỏi.
Theo thời gian trôi qua, người trong quán càng lúc càng nhiều, dần dà cũng bắt đầu náo nhiệt hẳn lên. Khắp nơi xung quanh đều là khách nhân cầm chén rượu cao giọng nói chuyện với nhau xen kẽ với tiếng la to.
Gil cùng Eagle đến tương đối sớm, hai người chiếm cứ một cái bàn trên lầu bên cửa sổ, bị hai chậu cảnh che giấu, nhờ đó phần nào cũng chắn bớt tiếng ồn ào ở bên ngoài . Bằng không phỏng chừng nửa tiếng trước Gil đã cưỡng ép mang theo Eagle cùng với một bàn điểm tâm ngọt của hắn chạy khỏi đó rồi.
Lúc dùng bữa quả thực Eagle luôn luôn rất nghiêm túc, suốt cả tối đều đang tận lực nhét đầy cái bụng, hoàn toàn không có chú ý qua đến những tầm mắt cùng tiếng động lớn ở xung quanh.
Một bàn điểm tâm bị càn quét rất nhanh, đến tận khi chỉ còn thừa lại hai miếng cuối cùng.
Eagle buông đồ ăn, chuẩn bị uống mấy ngụm nước sinh tố nghỉ ngơi một chút, sau đó khởi động lại tinh thần ‘chiến’ tiếp, giải quyết xong chúng nó là có thể cùng Gil rời đi thì đột nhiên có người vượt qua đám người đi tới.
"Eagle? Đã lâu không thấy cậu nha."
"Ấy..." Eagle bị người thanh niên bất thình lình xuất hiện làm cho giật mình, sau đó mở miệng nói: "Caesar? Đã lâu không gặp. Đợt trước tôi phải ra ngoài hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp trong trường."
Thanh niên tên Caesar hình như quen Eagle đã lâu, hai người tự nhiên bắt chuyện, "A, việc này đương nhiên tôi biết. Eful Luis luôn là đối tượng quan tâm của mọi người mà. Vậy kỳ thi của cậu thế nào? Thành công đi?"
Eagle: "Cái này còn phải nói sao."
"Ha ha, vậy thì phải chúc mừng cậu một cái nhỉ. Đi uống một chén đi?" Caesar nghiêng đầu ra bên ngoài.
Eagle do dự một chút, theo bản năng đưa mắt nhìn ngồi Gil đang ngồi ở đối diện, muốn mở miệng cự tuyệt. Nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng, Gil đã lên tiếng trước.
"Không có việc gì, tôi ở chỗ này chờ cậu." Ngữ khí của Gil rất bình thản, không có vẻ không vui xíu nào.
"Được rồi." Đối mặt với thịnh tình của thanh niên, Eagle đành phải đồng ý.
Caesar thấy Eagle gật đầu, ngay tức khắc xoay người mang theo hắn đi ra ngoài. Đối với Gil ngồi sờ sờ bên cạnh, chưa từng liếc mắt một cái.
Thật ra Gil hoàn toàn cũng không thèm để ý tới thứ này, dường như căn bản không chú ý tới thái độ thất lễ của đối phương. Nhưng Eagle lại nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, gật đầu nói với Gil: "Tôi rất nhanh sẽ trở về." Rồi đi theo thanh niên biến mất trong đám người.
Eagle rời đi, Gil vẫn như trước bình tĩnh ngồi tại chỗ uống nước trái cây, thuận tiện kéo qua một mâm món điểm tâm ngọt còn lại của Eagle chậm rãi nhấm nháp.
Cổ họng nếm vị ngọt liệm Gil ngay lập tưc1 nhíu mày, một bên tính toán bao lâu thì Eagle sẽ trở lại. Món điểm tâm ngọt mới vừa ăn ba miếng, rồi có người xuyên qua đám người, dừng lại ở bên cạnh bàn Gil :
"Ơ, đây không phải là tạp chủng của gia tộc Andries đây sao? Sao cũng chạy đến nơi đây?"
Gil nhíu mày, có điều đối phương hoàn toàn không thèm để ý vẻ mặt không hoan nghênh của Gil, ngồi xuống ở vị trí vừa rồi của Eagle, híp nửa mắt đánh giá Gil đang ngồi đối diện.
Tuy rằng người tới hai gò má mang theo sắc hồng khả nghi, cả người tản mát ra mùi rượu nồng nặc, vạt áo có chút hỗn độn cũng cách biệt như trời một vực so với phong phạm nghiêm cẩn ngày thường của giới quý tộc, có điều Gil chỉ liếc mắt một cái là nhận ra hắn —— Olbut · Bretton, tiểu thiếu gia nhà Bretton.
Gil biết hắn cũng không phải là bởi vì hắn cũng giống như người bạn Eagle quen khi nãy, mà là vì vị thiếu gia nhà Bretton này kể từ khi hắn vào học viện đã bắt đầu không ngừng tìm hắn rầy rà suốt bốn năm trời.
Cho dù hiện tại ba đế quốc lớn đang duy trì cán cân thăng bằng nhưng giữa các gia tộc bên trong mỗi một đế quốc cũng đều luôn tồn tại sự tồn tại đôi bên kềm chế lẫn nhau. Mà gia tộc Bretton cùng gia tộc Andries rất rõ ràng là đối tượng kềm chế cán cân cân bằng.
Gia tộc Andries chuyên về Ma Pháp Sư, còn gia tộc Bretton mấy đời tinh thông bồi dưỡng những thế hệ kiếm sĩ vĩ đại. Ở Tây Khải đế quốc hai gia tộc có thực lực tương đương trong tay lại cùng nắm giữ quyền cao, đối chọi gay gắt như vậy cũng là chuyện bình thường.
Mặt ngoài hai bên cạnh tranh, kềm chế cho nhau, hiện giờ hai gia tộc sớm đã có kết mối thù truyền kiếp, mà quan hệ con cháu hai bên cũng hết sức ác liệt.
Olbut vừa vặn ngang bằng vai vế cùng thế hệ với Gil, có điều khác với nhà Andries con đàn cháu đống, từ trước đến nay nhân số trong gia tộc Bretton luôn rất thưa thớt. Cho nên đồng trang lứa với Gil cũng chỉ có mỗi mình Olbut.
Từ nhỏ Olbut đã bị dạy dỗ đeo theo tư tưởng "Đè chết Andries", hơn nữa mỗi ngày đều bị trưởng bối so sánh với đứa trẻ cùng thế hệ nhà Andries. Cho nên từ nhỏ Olbut cũng coi được xem là đứa trẻ ngoan biết phấn đấu nỗ lực, nhưng thật đáng tiếc, nhà Bretton đồng trang lứa chỉ có một mình hắn, mà Andries lại có một đám.
Cho nên từ nhỏ Olbut cũng rất bi ai phát hiện, cho dù mình liều chết thì ở trên một loại phương diện này chiến thắng một nhãi con nhà Andries thì ở trên một phương diện kia lại có kẻ khác siêu việt hơn hắn...
Cứ dần dần trưởng thành với phương thức đản đau như vậy, ngày qua ngày lại khiến cho niềm tin trong lòng Olbut "Đè chết Andries" so với các trưởng bối nhà hắn càng ngày lại càng thêm mãnh liệt. Theo tuổi tác ngày một tăng lên, tư tưởng trong lòng Olbut cũng dần dần từ "Lời của người khác có lý phải quyết thắng thua với nhà Andries ", biến thành "Trực tiếp đi tìm Andries quyết thắng thua" .
Nói trắng ra là, ngay cả chuyện đi tìm nhà Andries gây phiền toái, đùng một phát biến thành không có việc gì càng phải đi tìm nhà Andries gây phiền toái. Chỉ cần người kia mang họ Andries, thì chính là đối tượng để Olbut gây phiền phức.
Có điều hành trình đi tìm nhà Andries gây phiền phức cũng không dễ dàng như vậy à nha, đặc biệt nhân số nhà bọn hắn đông đảo, mà Olbut "thế đơn lực bạc" .Có một đàn anh chị em trong gia tộc chống đỡ, thật sự rất khó gây phiền toái.
Mà Gil là người sau khi Olbut ăn đủ đau khổ của nhóm anh chị em nhà Andries thì bất ngờ phát hiện được—— Hiển nhiên cứ thế Gil vinh dự trở thành người duy nhất hắn đi tìm phiền toái.
Bởi vậy cuộc sống tại học viện bốn năm qua ở trong Eful Luis này, Olbut cứ tìm mọi cách ngáng chân Gil.
Nhưng số lần thành công lại không nhiều, đầu tiên là Gil xuất quỷ nhập thần hiếm có cơ hội nào đụng phải, tiếp theo còn có Keira Vinlanen thường xuyên che chở hắn, cho nên kỳ thật Olbut cũng chẳng thể tìm được chút xíu cơ hội nào cả. Ngày hôm nay đụng mặt ở nơi này hoàn toàn là tình cờ.
Lúc này Olbut ngồi bên cạnh rõ ràng cũng đã bị say khướt, vốn vừa rồi muốn sai thị vệ đưa hắn trở về, nào biết đột nhiên nhìn thấy Gil đang ngồi ở góc. Trong lòng đột nhiên trào dâng niềm cảm xúc mãnh liệt sắp sửa giành được vinh dự cho gia tộc (? ) khiến cho tinh thần của Bretton vực dậy vài phần, vội vã dẫn thị vệ chạy đến tìm phiền toái.
Nhìn thấy Gil im lặng ngồi ở đối diện mình, chất cồn khiến cho tầm mắt Olbut trở nên mơ hồ không rõ. Cả năm làn da của Gil chưa từng tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, lúc này bên trong quán ăn phù một tầng ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn làm bật sắc đen của mái tóc, trông có vẻ tái nhợt hơn vài phần. Thân hình cao gầy hoàn toàn bị áo choàng màu đen che lấp, luôn mang cho người ta một loại cảm giác mỏng manh.
Thật sự giống hệt như một ả đàn bà trẻ ấy! Olbut có chút hỗn độn suy tư.
Chính xác là giống như một ả đàn bà vậy đó! Lối suy nghĩ hỗn loạn của Olbut đột nhiên có vài phần tinh thần, dường như hắn đột nhiên chiếm được kỹ năng "đè chết Andries"! mới (= =)
"Hừ, đi thôi, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện?" Mặc dù là câu hỏi, nhưng Olbut căn bản không đợi Gil trả lời, trực tiếp chống mép bàn đứng lên. Một gã thị vệ bên người vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn. Mà bốn người còn lại vây Gil ở giữa.
Tình huống như vậy, thật sự còn có lựa chọn khác?
Gil tỏ vẻ không sao cả ném bộ dao nĩa trong tay xuống, bình tĩnh đứng dậy đi theo Olbut đi ra ngoài.
Cửa hông quán ăn đột nhiên bị người từ bên trong đẩy mạnh ra, cửa gỗ đụng vào vách tường phát ra một tiếng "đùng". Nhưng ban đêm trong đường nhỏ này khá hẻo lánh, cũng không khiến cho bất luận kẻ nào chú ý.
Olbut bị người đỡ lấy lảo đảo đi tới trước, Gil đi ở phía sau gần như là bị mấy tên thị vệ xô đẩy bước ra ngoài cửa. Ban đêm gió lạnh tập vào mặt, Olbut giật mình một cái, trong nháy mắt men say cũng lui đi vài phần.
Đẩy người thị vệ đang đỡ mình, Olbut quay đầu lại nhìn về đằng sau —— lúc này Gil ở phía sau đứng ở trong màn đêm đen, thật sự giống như sắp sửa tan vào trong màn hắc ám vậy. Tóc đen cùng áo choàng đen ở trong bóng đêm hết sức mơ hồ, cộng thêm khuôn mặt hơi chút tái nhợt, trong lúc đó đột nhiên mang theo mấy phần âm trầm.
Olbut theo bản năng rung mình mấy cái, sau đó phục hồi tinh thần thì lại càng thêm tức giận —— dưới loại tình huống này, vì cái quái gì mà mình phải sợ hắn chứ!
"Các ngươi cút hết đi!" Olbut một phát bắt được Gil, mạnh mẽ đẩy hắn tới vách tường.
Năm tên hộ vệ nghe lời lui về đằng sau, cách hai người khoảng bảy tám thước.
"A, phế vật nhà Andries, không chỉ có trời sinh mang theo sắc thái ti tiện này, ngay cả lớn lên cũng không giống đàn ông. Vậy ta cứ dứt khoát giúp ngươi, trực tiếp để cho ngươi làm đàn bà đi."
Olbut hung tợn tới gần Gil, mùi rượu trên người nồng nặc làm Gil chán ghét nhíu mày.
Nhìn thấy biểu tình của Gil , Olbut đột nhiên có một loại cảm giác hả hê tà ác. Tuy ngũ quan của Gil đúng là có phần nhu hòa hơn so với nam nhân bình thường nhưng hoàn toàn sẽ không bị nhận lầm là phụ nữ. Ngay cả hiện tại giờ phút này đây Olbut say thành thế này những cũng không có cách nào đem hắn coi như là một nữ nhân.
Buồn nôn... Mức độ này ngay cả là một người nam nhân như hắn cũng phải ói ra. Nhưng là vì nhục nhã Andries, vì gia tộc, hắn có thể chịu! Hắn có thể làm!
Olbut thở sâu, còn muốn nói điều gì, lại thấy Gil đứng ở trước mắt đột nhiên giương cao khóe miệng, "Ồ? Ta đối với việc này không có chút hứng thú nào, nhưng nếu ngươi thích, ta cũng có thể giúp đỡ ngươi."
Olbut sững sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng, nửa thân dưới đột nhiên truyền đến một trận đau nhức.
"A ——! !" Olbut kêu thảm một tiếng trong chớp mắt ngã nhào trên đất, theo bản năng muốn kêu thị vệ giúp đỡ nhưng hốt hoảng khi nghe được phía sau vang lên mấy tiếng "phốc phốc".
Olbut bưng nửa thân dưới lăn lộn trên đất, bị đau đến mức nước mắt mơ hồ làm nhòe tầm mắt, lại nhìn thấy đám thị vệ cách bảy tám thước bay một khoảng xa xa rồi thân thể tức thì nằm vật xuống trên mặt đất.
Gil đảo cước xoay người nhìn về Olbut phía sau, nhìn thấy đối phương lăn lộn trên mặt đất, giọng điệu nghe vào tai hình như có chút vui vẻ.
"Lần sau nhớ kỹ, vĩnh viễn chưa phòng bị bên dưới thì đừng đứng ở trước người luyện kim thuật a..."
(;´ຶДຶ `) sao tự dưng lại ship 2 người này, làm mình nghĩ đến Harry và Draco nha. Bé giống Draco lắm.
Trả lờiXóa