☆ Vân Lạc Cửu ☆
☆ Phong ☆
☆ Đầm lầy mê vực (ba)
"Gil !"
Cánh cửa gỗ vốn không kiên cố gì cho kham một lần nữa lại bị người đẩy mạnh, một tiếng "cạch" vang dội. Thân mật tiếp xúc với vách tường.
Eagle từ lao ra khỏi cửa, liếc mắt một cái là thấy ngay Gil ngồi chồm hổm trên mặt đất cách đó không xa không biết đang làm cái gì. Vội vàng dậm mấy bước đi qua, "Gil cậu không có việc gì... Đi..."
Ngữ khí lo lắng chỉ nói được một nửa, tức thì thấy cách đó không xa bảy tám người hộ vệ nằm ngửa ngổn ngang. Cùng với người nào đó vẫn còn đang rên rỉ thảm thiết. Tiếng rên vừa toát ra ngay lập tức đã lại bị Gil ngăn chặn, cưỡng ép chuốc vật thể không rõ nào đó vào trong miệng. Eagle chỉ đành nuốt nửa câu sau trở vào.
"Eagle? Làm sao cậu ra đây rồi? Bạn của cậu bên kia không sao đi?" Gil nghe được tiếng vang quay đầu lại, nhìn thấy Eagle đứng ở cạnh cửa có chút sững sờ, lên tiếng hỏi ngược lại.
"A, những tên kia vốn cũng không hề gì. Vừa rồi tôi nghe người phục vụ nói cậu bị mấy người mặc trang phục hộ vệ mang đi, còn tưởng rằng..."
Đúng là vừa nãy Eagle có lệ đi qua uống chén rượu mật, sau đó kéo lấy Caesar vừa rồi hoàn toàn không để cho Gil chút mặt mũi tới một góc sáng sủa đánh cho một trận. Kết quả nào biết đánh xong người trở về, đã không thấy tăm hơi Gil đâu cả a!
Kỳ thật Eagle rất rõ bản lĩnh của Gil, sẽ không dễ dàng gặp nguy hiểm được. Nhưng là vừa rồi trong khoảnh khắc tìm không thấy người đúng thật là khiến cho hắn cảm thấy hết sức kinh hoảng ——thân thể kia của Gil, đánh nhau khẳng định sẽ chịu thiệt a a a!
Có điều nhìn hình hình hiện tại hoàn toàn là do hắn lo lắng quá rồi. (= =)
"Người này là ai?" Lúc này Eagle nhìn thấy thanh niên đã hoàn toàn bị hôn mê, trên mặt cũng xanh tím lẫn lộn, gần như không thể nhận ra diện mạo lúc trước, tò mò hỏi thăm.
"Tiểu thiếu gia nhà Bretton." Rốt cuộc thì Gil cũng đã rót xong bình thuốc trong tay xuống người Olbut, thu bình không vào không gian trong chiếc nhẫn, đứng lên, "Đi thôi, Eagle. Chuyến du lịch của chúng ta phỏng chừng phải tiến hành sớm rồi."
Eagle: "Ừm?"
.
Sáng sớm hôm sau, cổng nhà Andries nghênh đón một buổi sáng tương đối náo nhiệt.
Tộc trưởng Bretton bá tước Gaby dẫn con trai và đứa cháu trai đi vào chủ viện Andries, yêu cầu Andries có một câu trả lời hợp lý.
"Andries! Nếu hôm nay ông không giao cái tiểu tạp chủng kia ra đây, cho cháu cố của ta một câu trả lời thích đáng thì, tôi tuyệt đối không cho bỏ qua cho ông đâu!"
"Gaby, bình tĩnh chút, ông cũng đừng dùng cái thái độ của dã nhân này làm mất hết mặt mũi của giới quý tộc Tây Khải chúng ta." Zoe ngồi ở trước bàn đọc sách, nhìn thấy lão già đối đầu với mình mấy chục năm qua đứng trồng ở trước mặt rống to, vẫn như cũ duy trì bộ dạng bình tĩnh, ngay cả nói liên tục cũng không có sự phập phồng.
Nhưng thái độ của hắn hiển nhiên lại càng làm cho Gaby giận sôi gan: "Đồ khốn! Đừng nói nhảm mấy biến không thành có. Hiện tại! Lập tức! Lập tức! Ta muốn gặp cái tên khốn nhỏ nhà các ngươi, mau!"
"Tuy rằng tôi còn chưa rõ có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu như ông muốn tìm cháu cố Gil · Andries của tôi thì thật đáng tiếc, ngày hôm qua nó vừa mới kí kết bản khế ước du lịch với gia tộc rồi. Hiện tại nó ở chỗ nào, tôi cũng không biết ."
Zoe cầm lấy một phần công văn ở trên bàn bày ra trước mắt Gaby. Phần khế ước này cũng giống như các điều khoản trong khế ước du lịch, rõ ràng ngắn gọn giải thích rằng người kí kết khế ước du lịch dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng chẳng có quan hệ gì với gia tộc. Quan trọng nhất là, bên trên có đánh dấu ngày kí kết, đúng là ngay ngày hôm qua.
Đột nhiên Gaby cảm thấy một trận xấu hổ và giận dữ khi bị người bị đùa giỡn, sắc mặt sung huyết đỏ phừng phừng, đấu khí bùng phát, chạy thẳng đến trước mặt Zoe.
Phòng cửa sổ thủy tinh hộ bắt đầu rắc rắc run rẩy lên, cuối cùng chung quy không chịu nổi cao giai kiếm sĩ đấu khí, "Phanh" một tiếng nổ. Rất nặng bức màn cũng bị kiếm khí bao vây lấy hướng ngoài cửa sổ phiêu đãng mở ra.
Nhưng ngồi ở trước bàn làm việc Zoe như trước bất vi sở động, Gaby đấu khí trải qua bên cạnh hắn thì liên quan phía sau bàn công tác, đều bị một cỗ màu lam ma lực bao vây lại. Cho dù là bị hắn đưa tới Gaby trước người triển khai cái kia trương đan mỏng khế ước, cũng chỉ là hơi chút đẩu động liễu hạ xuống, nhưng không có chút hư hao.
"Gaby, tôi khuyên ông tốt nhất hãy bình tĩnh một chút đi. Nơi này là nhà Andries, không phải là nơi ông tùy tiện có thể la lối om sòm. Thu hồi cái bộ dạng khó coi đó của ông đi, ngài bá tước." Lúc này giọng của Zoe cũng mang theo sự rét buốt, lực ma pháp màu lam từ trên người phát ra kèn cựa với đấu khí màu đỏ của phát ra.
Hai cổ lực lượng ngoan cố không ai động vào ai, những song cửa sổ chung quanh tất cả bắn tung tóe tựa như bọt nước rồi phát nổ. Đứa con trai và cháu trai đi cùng Gaby dường như bị một cổ lực đạo vô hình đẩy một phát thân mình nghiêng lệch, không thể đứng vững.
Phải một lúc lâu sau, người trong phòng lúc này mới cảm thấy trên người chợt nhẹ, Gaby cùng Zoe không biết đồng thời thu tay lại khi nào.
"Hừ! Khế ước du lịch phải không? Vậy trong thời gian ta phái người tìm thằng nhóc kia, đừng để ta nhìn thấy bất kì ai trong gia tộc Andries xuất hiện trước mặt ta! Nếu như ta thấy bất kì ai, cũng đừng trách tôi không nể mặt ông!"
Gaby hừ một tiếng, phẫn nộ kéo con trai và đứa cháu trai đầu óc vẫn còn có chút choáng váng nặng nề nện bước ra ngoài.
"Đúng rồi Gaby, " Lúc mà mấy người kia sắp sửa bước ra khỏi cánh cửa thư phòng, giọng nói trầm ổn của Zoe lại từ phía sau vang lên, "Đừng nữa để cho tôi nghe được cái loại từ 'tạp chủng' này dùng ở trên người con cháu nhà Andries. Tuy rằng bề ngoài của đứa cháu cố nhà tôi có chút không được ý người, nhưng trên người hắn vẫn chảy huyết thống thuần tuý cao quý nhà Andries. Cho nên..."
Ngữ điệu của Zoe đột nhiên chuyển thành khe khẽ, nhưng buốt giá còn tiết trời ban đêm, "Chỉ một lần này, tôi hi vọng ông có thể nhớ rõ."
Gaby vẫn không quay đầu lại, thân ảnh dừng ở tại chỗ, một chặp sau mới lại cất bước nghênh ngang rời đi.
Đợi đến khi cả thư phòng quay trở lại sự an tĩnh vốn có, một người đàn ông trung niên ăn mặc quy củ lặng lẽ đi đến phía sau Zoe.
"Tra rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Người trung niên không trả lời câu hỏi của Zoe, im lặng cung kính đưa lên một một trang viết mỏng.
Zoe thuận tay nhận lấy nhìn lướt qua, ngay tức thì biểu tình trở nên nghiền ngẫm, "Ồ? Chẳng thể trách lão già Gaby kia lại tức đến vậy, ta nhớ hình như cháu cố của hắn mấy đời đều là độc đinh? Lần này rất có khả năng sẽ phải tuyệt hậu, nói như vậy lần này tới tìm ta giương oai cũng là bình thường."
Zoe ác liệt cười trêu chọc lão đối thủ huyết mạch mỏng vài câu, tâm tình buồn bực vì thư phòng bị phá hư ngay tức khắc cũng trở nên sáng sủa.
Đem tư liệu trong tay ném cho quản gia, thuận tiện phất tay để người lui ra. Zoe ngồi bên trên ghế da rộng rãi thoải mái buông đầu suy nghĩ, bắt đầu cố gắng hồi tưởng lại đứa cháu cố tên Gil.
Ồ... Không ấn tượng lắm, hình như bộ dạng thật sự rất không đáng yêu, cho nên luôn luôn không quá thích, cũng chưa từng chú ý qua?
Có điều vừa bị gia tộc chặt đứt đường lui, rõ ràng biết thân phận nhà Bretton lại còn dám xuống tay như vậy, phần quyết đoán này cũng không phải tồi đâu. Giống như học ngành luyện kim thuật? Thế mà cũng có thể xử lý đứa cháu cố lão Bretton kia gọn gàn như vậy, kỳ thật so với mấy người Andries không có tiền đồ có ích hơn nhiều.
Mặc kệ có nói thế nào thì đứa cháu cố của mình thắng đứa cháu cố đối thủ một mất một còn của mình, lại khiến cho đối phương phải mất mặt mũi như vậy, Zoe tức thì cảm thấy đứa cháu Gil căn bản không có ấn tượng gì này, đột nhiên thăng cấp trở nên rất đáng yêu.
Du lịch a... Có lẽ cũng là một sự khảo nghiệm tốt đi. Không biết trong lúc đó, nó có thể làm ra chút việc để cho mình nhìn bằng con mắt khác hay không đây?
.
Hai tháng sau, bởi vì "Một bữa cơm chiều gợi ra huyết án" khiến cho Gil cùng Eagle phải trốn khỏi thành ngay trong đêm, rốt cục cũng tránh được với đợt lục sung trùng trùng điệp điệp của đám người nhà Bretton, chạy tới biên cảnh giữa Tây Khải đế quốc cùng với Ân Á đế quốc.
"Phù hừ hừ hừ hừ ——!" Eagle túm lấy tà áo choàng bị gió thổi lung tung của mình, một bên đau khổ phun một miệng cát ra, "Khụ khụ khụ khụ... Gil còn phải bao lâu nữa mới đến? Chết mất ..."
"Nhẫn nhịn một tý nữa thôi, theo lộ trình hẳn là ở gần đây thôi." Gil lấy túi nước ra, nhét vào trong tay Eagle. Còn mình thì đứng ở bên cạnh, giúp hắn kéo áo choàng, tiện tay súc miệng uống nước.
Biên cảnh giáp ranh đế quốc Tây Khải cùng với đế quốc Ân Á là một hoang mạc, khí hậu khắc nghiệt lại là mảnh đất hoang vu vừa lúc hình thành đường ranh giới giữa hai nước.
Gió cát mù mịt, quả thực ngay cả hơi thở cũng mang theo cát bụi. Khí hậu cùng với địa hình như vậy ngoại trừ mấy thương khách cùng một vài Mạo Hiểm Giả, thì người bình thường hầu hư không ai muốn đặt chân đến nơi đây.
May mà hai người đi không bao lâu, cuối cùng tại vùng đất phủ đầy cát vàng cũng nhìn thấy trấn nhỏ bọn họ mong chờ đã lâu.
Đây là một thành trấn nhỏ ngay cả tên cũng đều không có, cả tòa trấn tổng cộng tất cả cũng chỉ có hơn mười tòa kiến trúc. Nhưng những đoàn thương lữ cùng với Mạo Hiểm Giả tới đây đều phải đi ngang qua nơi này, và cũng chỉ có mỗi cái trấn nhỏ này mọc ở đây cho nên ngược lại nó hết sức nổi danh.
Gil cùng Eagle phong trần mỏi mệt đi tới trấn nhỏ, ngay lập tức cả người như nhẹ bẫng đi thở dài một hơi nhẹ nhõm. Tuy rằng nơi này không lớn, nhưng phòng tuyến phòng ngự bão cát làm rất tốt, bằng không cả thôn trấn này đã bị phủ ở bên trong trận bão cát hàng năm lâu rồi.
Hai người vào trong trấn, vội vàng tìm chỗ nghỉ trọ —— ước chừng mười ngày qua bọn hắn phải ăn ngủ ở ngoài trời , bây giờ có thể tìm được chỗ nghỉ chân đối với bọn họ mà nói quả thực là như thiên đường.
Trấn nhỏ chỉ có một quán trọ, mà quán trọ nhà này thoạt nhìn cũng đơn sơ mộc mạc như thành trấn nơi đây, mộc mạc đến nỗi làm cho người ta nhịn không được hoài nghi nơi này có thêm vài người ở khẳng định sẽ bị sập mất thôi.
Nhưng Gil với Eagle lại hoàn toàn không thèm để ý, chỉ cần có chỗ ngăn gió che mưa thì sao cũng được.
Từ trong tay ông chủ có mái đầu chấm muối tiêu, lưng cũng đã còng nhận chiếc chìa khóa, hai người nhanh chóng vọt lên gian phòng trên lầu hai.
Vào phòng, ngay lập tức Eagle cởi áo choàng trên người mình ném qua một bên,
"Phù phù phù —— Gil , tôi cảm thấy mấy ngày nay tôi ăn cát còn nhiều hơn cả ăn lương khô." Eagle vừa cởi áo vừa không ngừng phủi tầng cát bụi bám dính ở trên người xuống, than vãn.
"Vậy cũng tốt lắm nha, tiết kiệm được lương khô." Gil cũng đang cởi áo choàng bên ngoài của mình, một bên đáp lời Eagle.
"Được rồi, đừng phủi nữa, một hồi phủ đầy phòng bây giờ. Buổi tối cậu còn muốn ngủ ở trên đống cát hả?" Gil đẩy người bạn còn đang rề rà phủi cát vào trong phòng tắm, "Đi tắm đi."
Eagle dứt khoát ném luôn kiện áo choàng, đi vào phòng tắm.
Tác giả + Phong : Chương sau sẽ xảy ra chuyện gì đây (﹁ "﹁)
chắc là lại thấy cảnh Gil mới tắm xong thì Eagle bật máu mũi hoặc sững sờ gì gì đó.chắc thế
Trả lờiXóa