Lililicat
Phong
Đã beta
Chương 14 Đào Đại Xuân yêu cầu tiềm quy tắc
Ở hồi pháo nổ đùng đoàng tại Star Search từ đó danh khí lên như diều gặp gió,
nhóm phóng viên giới truyền thông đánh tiếng muốn hợp tác với nhóm Đức Âm nhiều
đếm không xuể, nhưng toàn bộ đều bị Long Sách cự tuyệt. Long Sách mắt rất cao,
chỉ muốn tiếp mấy thông cáo có lực ảnh hưởng nhất thôi, chứ mấy kiểu như chụp
quảng cáo này làm người đại diện phát ngôn hay mấy buổi phỏng vấn ba xàm linh
tinh linh ta gì đó, hắn mới không thèm liếc mắt.
Nhưng ngoài dự liệu của bọn họ chính là cái chương trình xuân muộn[1] kia bắn
tiếng với bọn hắn, hy vọng cuối năm nhóm Mộng Huyễn Vương Tử có thể bớt chút thời
gian qua đây diễn xuất. Đám người Triệu Đại Sơn cũng hy vọng được hợp tác cùng
Đức Âm một lần, kết hợp với nhau dựng ra một tiết mục Cát kịch[2].
"Đức Âm đi nói hát kiểu Nhị Nhân Chuyển sao?" Long Sách nghĩ nghĩ, cảm
thấy được có điểm ý tứ, "Bảo Bảo, ngươi sẽ nói đông bắc nói sao?"
xuân muộn[1] : chương trình ca nhạc đêm giao thừa
Cát kịch[2]: còn gọi là Nhị Nhân Chuyển là kiểu hát đặc trưng của người Đông Bắc,
1 nam 1 nữ, mặc quần áo hoa lệ, tay cầm quạt hoặc khăn lụa vừa đi vừa hát. Nội
dung là một đoạn chuyện xưa nào đó, giọng hát cao vút tục tằn, cộng thêm ca từ
khôi hài.
"Ừ, trước kia lúc ta còn ngu người chỗ tổng đàn ma giáo, bọn họ đều nói giọng
Đông Bắc." Đức Âm nói.
Chú thích: tổng đàn ma giáo nằm ở dãy núi lớn phương Bắc.
"Tốt lắm, vậy đến lúc đó chúng ta cứ tiếp tục hợp tác cùng Lão Bì, kết hợp
với Triệu Đại Sơn tạo ra tiểu phẩm." Vì thế Long Sách chọn tham gia chương
trình Xuân muộn.
Có điều chỉ hoạt động ở trong nước tí ti này cũng không được cái gì, mục tiêu của
Long Sách còn lớn hơn nữa kìa. Đó chính là tiến quân lấn sân sang thị trường quốc
tế. Với một ca sĩ quốc nội mà nói thì chuyện lấn sân trên trường quốc tế thật sự
quá khó khăn, nhưng làm một ngôi sao điện ảnh đương nhiên sẽ không giống.
Còn không phải sao, hiện giờ giới giải trí vị đạo diễn chạm tay có thể bỏng
----- Trương Nhất Mộc đang tìm cách chế tác cho bằng được một bộ phim điện ảnh
cổ trang, thuật lại một hồi chuyện xưa bí ẩn nhất của một vị hoàng tử Đường triều.
Ông đã mời rất nhiều người nổi
tiếng trong nước gia nhập liên minh mà vấn đề là chỉ thiếu một nam số 1 ——cũng
chính là vị hoàng tử khuynh quốc khuynh thành tuyệt mỹ con tin của dị quốc.
Vốn dĩ Trương Nhất Mộc đối với
vai diễn này vẫn còn do dự, bởi vì phải tìm kiếm một nam tinh mỹ mạo đạt tới
trình độ tuyệt thế như kịch bản miêu tả thật sự rất khó khăn. Đúng lúc này
Trương Nhất Mộc bỗng nhiên nhìn thấy ảnh chụp của Đức Âm cũng như màn biểu diễn
ra mắt ở Star Search, lập tức quyết định mời nhóm Đức Âm.
Mà gần đây sức nóng của Hân Triệt trên đường giảm tốc, vì vãn hồi lại tên tuổi
hắn cũng nhận lời mời của Trương Nhất Mộc, sắm vai thị đồng bên người hoàng tử,
cùng hoàng tử nọ phát sinh một đoạn tình chủ tớ mập mờ.
Đức Âm và Long Sách nhận được kịch bản của đạo diễn Trương gửi qua. Vừa xem
qua, Long Sách không khỏi cảm khái: "Đây là câu chuyện xưa ta muốn biểu hiện
ở trên màn ảnh rộng!" Hóa ra trong kịch bản miêu tả về câu chuyện xưa đẫm
máu chó của vị hoàng tử dị quốc, từ hoàng đế Đại Đường, cho tới hiệp khách
giang hồ không một ai là không bị vị hoàng tử nọ mê hoặc, cuối cùng khẳng khái
chịu chết, kết cục BE toàn bộ đám người chết sạch.
"Nếu có thể phát sóng bộ phim này ở Băng Tiễu Thành, chúng ta để cho mọi người
trong giang hồ xem được thì thật là tốt!" Long Sách hai mắt lòe lòe tỏa
sáng. Lúc này quyết định biểu diễn bộ phim điện ảnh toàn bộ là một biển máu chó
cực kỳ hợp khẩu vị hắn.
Mà bên kia, Đào Đại Xuân yêu cầu Đức Âm nhanh chóng luyện tập để tự mình lên
sân khấu hát solo, tiếp đó còn phải chuẩn bị liveshow sắp tới. Kế hoạch vốn dĩ
diễn ra cùng thời gian với lịch quay của đạo diễn Trương, nhưng Long Sách và Đức
Âm đã cam đoan, hai sự kiện có thể tiến hành đồng thời, bằng không sẽ bồi thường
gấp mười cho công ty. Lúc này mới giúp Đức Âm tranh thủ cơ hội đóng phim.
Đối với Đức Âm, Đào Đại Xuân một mặt cảm thấy hắn tồn tại là vì sự nghiệp giải
trí của nhân loại, một mặt không lúc nào mà không lo lắng. Sợ hãi này có khi
nào con phượng hoàng vàng này sẽ chạy mất. Hiện tại ngẫm lại, lúc trước khoản bồi
thường khi Đức Âm vi phạm hợp đồng chỉ có một ngàn vạn nguyên quả thật vẫn quá
ít!
Đào Đại Xuân quyết định phải thực hiện phương án hành động bắt lính theo danh
sách, gắt gao khóa chặt Đức Âm buộc tại công ty nhà mình.
Không có gì so với scandal có tính uy hiếp hơn cả. Tuy Đào Đại Xuân không thích
đàn ông. Nhưng nếu đối tượng là Đức Âm, hắn cũng không ngại tự mình ra trận,
dùng "tiềm quy tắc" áp chế Đức Âm.
Đào Đại Xuân một mình bay đi tới Bắc Kinh. Sau khi tới căn biệt thự cực kỳ riêng
tư ở vùng ngoại thành ngoài thành Bắc Kinh của mình. Hắn gọi điện thoại cho Đức
Âm, bảo Đức Âm một mình đến đây tìm mình. Lúc hắn gọi điện thoại cho Đức Âm,
Long Sách đứng một bên nhìn.
"Đào Đại Xuân bảo một mình ta tới gặp hắn." Đức Âm treo điện thoại,
nói với Long Sách.
"Không phải chuyện tốt, hắn nhất định sợ công ty không giữ chân được ngươi,
cho nên cài thêm một bộ gông xiềng trên cổ ngươi." Long Sách pha tách cà
phê uống, "Đây là tiệc Hồng Môn Yến. Ta đi cùng với ngươi."
"Vậy cũng tốt." Đức Âm nhìn nhìn thời gian, thời gian hẹn là 10 pm.
Hiện tại tuy chỉ chín giờ hơn, nhưng cửa sau khách sạn bu đầy phóng viên cùng
fans hơn trước rất nhiều, nếu muốn bí mật đi ra ngoài còn phải tốn công chút.
Kết quả là Hoa Ảnh mặc y phục dạ hành—— quần đen, áo đen phụ kèm thêm đôi kính
đen, ôm Đức Âm từ phòng VIP mười tầng có hơn trực tiếp nhảy xuống ngồi trên cái
xe Thị Long cầm lái. Long Sách vốn muốn ôm người lại bị hàng này bất thình lình
giành trước.
"Khốn kiếp!" Long Sách mắng một tiếng, cũng theo sát đằng sau nhảy lầu.
Thị Long lái xe tài tình kéo đám phóng viên vòng tới vòng lui không biết bao
nhiêu vòng rồi cắt đuôi sạch sẽ, Hoa Ảnh an vị ở bên ghế phó. Đúng là thần kỳ,
hàng này thế nhưng thật sự không say xe.
Long Sách cùng Đức Âm ngồi ở ghế sau, Đức Âm bắt chéo chân, mặc quần áo mốt thoải
mái. Long Sách càng nhìn càng cảm thấy Đức Âm mê người, nhịn không được sờ sờ
mó mó từ trên đùi Đức Âm vuốt phẳng lên.
"Huynh trưởng, muốn chơi xe rung hả?" Đức Âm nhẹ nhàng nhếch miệng vẽ
nụ cười, phong tình vạn chủng, nhất thời trong xe sáng lóa. Hàng này thế mà
cũng có một mặt tà ác như vậy.
"Hừ, đùa cái gì thế, ở trước mặt đại chúng bày trò thối nát như vậy coi
sao được—— muốn ‘rung’ cũng là do vi huynh ở mặt trên mới được." Long Sách
lấy ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm hắn, dịch sát lại mổ một cái trên môi.
Nếm thử cặp môi thơm mát cỡ này, nhất thời không thể kìm lòng được. Long Sách dứt
khoát lấn người lên, nhiệt tình hôn thỏa thích, khiến cho hai khuyển cũng không
biết xấu hổ nhìn từ thấu kính. Đương nhiên, Long Sách còn chưa có hoang đường đến
mức thật sự làm trò trước mặt hai khuyển. Sau khi tận tình trao nhau một cái
hôn nóng bỏng, đem một vật khéo léo sáng lóe đeo vào ngón trỏ Đức Âm.
Đức Âm nâng tay xem xét, chỉ thấy vật mà Long Sách đeo trên ngón tay hắn chính
là một chiếc nhẫn kim cương, được khảm một hột xoàn, xem ra giá trị rất xa xỉ.
"Tập tục ở nơi này, chồng sẽ tự tay đeo cho vợ một chiếc nhẫn, đó là vật
đính ước." Long Sách thâm tình quyến rũ nhìn Đức Âm, "Ngươi là của
ta."
"Huynh trưởng, tặng đồ chơi này, không bằng hành động thực tế đi a."
Đức Âm vuốt ve chiếc nhẫn nói.
"Ngươi còn muốn vi huynh làm hành động loại nào nữa, hửm?"
"Kể từ ngày đến thế giới này, huynh trưởng còn chưa cho ta đủ định mức của
khoản tiền tiêu vặt, ngay cả tiền khen thưởng cho phục vụ khách sạn cũng chưa
đưa." Đức Âm nói.
"Nếu đưa cho ngươi một vạn, không phải một vạn sẽ bay sạch sao." Long
Sách từ trong lòng,ngực lấy ví tiền ra, "Tháng này trước cho ngươi ba
nghìn khối, không được dùng nhiều."
"Ba nghìn khối, ở đế đô ngay cả tiền phòng ở cũng không đủ thuê đâu."
Đức Âm vẫn còn rất rõ giá thị trường.
"Hừ! Cũng đủ để ngươi tiêu xài!" Long Sách đem chục tờ trăm nguyên
nhét vào túi tiền Đức Âm, "Thời đại này rất không thú vị, một đám trai trẻ
đều xấu hoắc xấu huơ, nhìn đã làm người ta chán ngán. Đàn ông, đàn bà chẳng có
tư sắc, nhớ lại năm đó ta tiện tay bao dưỡng một tiểu quan cũng đẹp hơn cái gì
mà cực phẩm tiểu thụ thổi phồng ở trên mạng đích hơn biết bao nhiêu lần."
"Nhân loại thoái hóa mà, huynh trưởng, ngươi xem thế giới gì chẳng có đến
một người có nội công." Đức Âm nói.
"Đúng vậy, tất cả đã thoái hóa xiêu vẹo ngay cả dưa bổ ra cũng thành táo hết
trơn." Long Sách ủ rũ, ngay cả hoa tâm huynh trưởng, tới đây rồi cũng
không dậy nổi hứng thú, người hiện đại thật sự là
Quá xấu đi.
**************************************************************
Rốt cục e cũng dừng lại trước một căn biệt thự yên tĩnh ở ngoại thành. Bởi vì
nơi này hẻo lánh, phòng ở chẳng bán được, cực kỳ yên tĩnh. Hoa Ảnh và Long Sách
hai người lặng lẽ che dấu hơi thở ẩn mình, thoạt nhìn thật giống như chỉ có
mình Âm Heo lái xe đến mà thôi.
Đào Đại Xuân cực kỳ cẩn thận, ngoài cửa mướn mấy vệ sĩ đứng canh. Đức Âm đi một
mình xuống xe, Thị Long đã bị cảnh cáo không được tiến vào.
Đức Âm vào cửa, Đào Đại Xuân đã sớm chờ trong phòng khách từ sớm, hắn thấy Đức
Âm nhân tiện nói: "A Âm, gần đây ở Bắc Kinh phát triển như thế nào?"
"Được ông chủ ngài coi trọng, hết thảy mọi việc của tôi đều là nhờ ngài cất
nhắc." Đức Âm trái lại thế mà cũng cực có tài ăn nói đấy chứ.
"Đến, uống trước một ly, chúng ta cùng nhau thảo luận kế hoạch sắp tới của
cậu đi." Đào Đại Xuân cấp Đức Âm rót một chén rượu.
Đức Âm nhận lấy chén rượu, cũng không vội vã uống, ngược lại nói: "Đào tổng
hình như ngài rất không yên lòng về tôi? Sợ tôi phản bội công ty sao?"
"Đâu nào bậy nào, dù sao chúng ta cũng đã có hợp đồng pháp lý mà."
Đào Đại Xuân ngoài cười nhưng trong không cười, đôi mắt lão luyện ở trên người
Đức Âm đánh giá.
Lần đầu tiên gặp Đức Âm khi
đó là quá mức kinh diễm, thiếu chút nữa phát tác bệnh tim. Lâu ngày tự trong
thâm tâm khơi dậy dục vọng không thể khắc chế với Đức Âm. Cậu chàng trẻ tuổi
này ngày thường sao có mĩ đến như vậy cứ! So với tất cả người phụ nữ đẹp nhất hắn
gặp qua còn đẹp hơn ngàn vạn lần!
Cho dù đàn ông không phải đồng tính luyến ái một khi nhìn thấy Đức Âm , cũng sẽ
cảm thấy được điên cuồng đi? Đào Đại Xuân ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cần cổ
trắng như tuyết bên dưới lớp áo Đức Âm, nuốt nuốt nước miếng.
"A Âm, cậu có từng nghĩ tới chuyện tiến thêm một bước ở trong giới giải
trí hay không?" Đào Đại Xuân bắt đầu lợi dụ."Cậu có biết kỳ thật ở
cái nơi ăn tươi nuốt sống này, muốn trèo lên trên cao ít nhiều phải trả giá
chút gì hay không."
"Ồ?" Đức Âm làm bộ như không hiểu.
"Gần đây tôi phải bịt miệng một người tên là Lưu Hiểu, hắn khắp nơi rải rắc
tin đồn về cậu. Nói cậu là đồng tính luyến ái, Đức Âm, cậu hẳn là biết một khi
tin đồn này lọt vào tai đám chó săn kia, tiền đồ của cậu sẽ bị đả kích lớn cỡ
nào không." Đào Đại Xuân nheo mắt lại.
Cái tên Lưu Hiểu kia cũng chính là gã đàn ông từng rình coi Đức Âm cuối cùng bị
Long Sách vơ vét tài sản cưỡng chế đuổi đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^