Vân Lạc Cửu
Phong
☆ Đầm lầy mê vực (bảy)
"Đứng lên được không?" Nhìn thấy Eagle tựa vào dựa vào phía sau nham thạch, Gil có chút lo lắng. Nhưng nơi này bọn hắn được mau chóng nghĩ biện pháp rời đi, ám nguyên tố xâm nhập đối Eagle thân thể tạo thành thương tổn là liên tục.
Đôi khi không thể không cảm thán, thế gian này quả thật cũng là vạn vật đều thủy chung duy trì lấy một thứ vi diệu làm cán cân cân bằng. Thánh ma pháp ở đại lục là loại ma pháp đề cao tính công kích hung mãnh cũng như phương pháp trị liệu công hiệu cực nhanh, nhận được sự yêu thích của mọi chủng tộc trên đại lục này. Nhưng mà ma pháp của thánh Quang Minh, ngay lúc này lại càng dễ dàng bị ô nhiễm. Đổi lại nếu như là một loại ma pháp khác, ở trong hoàn cảnh các loại ma pháp tương khắc cũng sẽ không bài xích mạnh cỡ này.
"Không có việc gì." Nói xong Eagle gắng gượng chống đỡ muốn đứng lên. Gil vội vàng đưa tay đỡ hắn, Eagle cũng không khách khí, trực tiếp dồn toàn bộ sức nặng cho đối phương.
"Bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Gil một cánh tay trực tiếp vòng sau lưng Eagle, kéo hắn dưới nách, xoay người dẫn hắn tới một sơn động phía sau.
"Trước khi cậu xuống dưới này tôi đã tra xét qua một chút, nơi này quả thật có chút... kỳ lạ."
Lúc trước thân thể của Eagle luôn bị hoàn cảnh ảnh hưởng, rơi vào trong trạng thái trì trệ, tự nhiên không chú ý tới hoàn cảnh xung quanh. Lúc này lại bị Gil dẫn đi vào chỉ mới nhìn đã phát hiện sơn động này căn bản là không phải tự nhiên hình thành, mà rõ ràng in hằn dấu vết con người động qua.
Tuy nhìn rõ thật lâu lúc trước để lại vết tích, nhưng tượng đá chạm khắc hai bên sơn động cũng đã xói mòn hơn phân nửa. Cánh cửa đá trong sơn động đóng chặt, trận đồ ma pháp được điêu khắc thật lớn trông vẫn còn rất sống động, thế mà không bị hư hại dù một xíu.
"Đây là... Tu luyện địa?"
Eagle nhìn thấy trang sức trên cửa đá có chút quen thuộc, nhưng cũng không quá xác định hỏi Gil đi bên cạnh.
"Có lẽ vậy, song nó tồn tại cũng lâu lắm rồi. Huống hồ hiện giờ vong linh ma pháp cũng không còn người nào dám thi triển đi?"
Luyện địa ở Vantican Lance cũng được xem là một loại kiến trúc không quá lạ, bắt nguồn từ nhân tộc ở mấy vạn năm trước, thời gian cụ thể cũng đã không có cách nào để xác định chính xác, nhưng mấu chốt là loại tu luyện này là của nhân tộc.
Đại lục Vantican Lance mấy ngàn năm qua chưa từng có lúc nào an bình như hiện tại.
Nghe nói ngày xưa Tinh Linh cũng không phải như hiện tại chỉ ở trong rừng rậm, Long Tộc cũng không như bây giờ ở trên Long đảo. Ngay cả tộc người lùn, cũng không có di chuyển vào bên trong sơn cốc. Cũng không biết khi đó, vong tộc có phải cũng cùng tồn tại ở trên phiến đại lục này hay không.
Tóm lại, lúc ấy toàn bộ chủng tộc đều tụ tập ở trung tâm đại lục này. Khi đó cũng có thể tưởng tượng được tình huống của nhân tộc, không chỉ là chủng tộc có năng lực tương đối yếu nhất, mà ngay cả duy nhất thể chất cũng không thể so sánh với tộc người lùn có vũ khí luyện kim thuật cường đại làm hậu thuẫn. Lúc ấy căn bản ngay cả đế quốc cũng không có —— nhân tộc số lượng quá ít, tụ tập lại đông nhất cùng lắm cũng chỉ được tính là một Bộ Lạc.
Dưới tình huống này vì sinh tồn, cho nên ma pháp cũng như đấu khí của nhân tộc đã dần dà phát triển đạt tới trình độ trước nay chưa từng có. Nhưng đợi đến khi ma pháp cường đại đến đỉnh điểm thì mấy chủng tộc khác cũng đã rời đi, bỏ lỡ giai đoạn nhân tộc dần dần leo tới vị trí thống trị đại lục, chỉ còn lại có một số ít ở lại.
Tu luyện địa chính là một số ít người ở lại, mà ngay lúc đó cũng là người góp phần vào việc giúp nhân tộc ngày một tự thân nâng cao tu vi. Tu luyện tùy theo nhu cầu khác nhau mà xây dựng, có đấu khí, có thuật bắn cung, che dấu hành tung, đủ các loại ma pháp nguyên tố tùy theo các chức nghiệp khác nhau mà phân chia, xây dựng nền móng khác nhau. Cũng tùy theo đó là trui rèn tộc nhân của mình, tùy theo yêu cầu của mình mà lựa chọn cho thích hợp.
Đến hiện tại, mỗi một thành phố lớn đều luôn có nhóm người tu luyện địa tập trung. Eagle tự nhiên cũng đi qua địa phương này, bất luận là đặc biệt huấn luyện đấu khí trọng kiếm sĩ, hay đồ chuyên dụng của Thánh Ma Pháp Sư, tất cả đều là luyện thức cực kỳ khó khăn hợp lại, Eagle đều đã đi qua. Mà trận đồ cùng trang sức ma pháp quen thuộc trước mắt, tự nhiên chỉ cần liếc mắt một cái là nhanh chóng nhận ra .
Có điều dòng chữ Cổ Ma tối nghĩa khó hiểu ở trên cánh cửa đá, cùng với vầng hào quang tỏa khắp rõ ràng là của bộ xương khô thuộc về vong linh ma pháp, có lẽ đúng là như Gil nghĩ.
Có lẽ chỉ có lúc trước, cách đây mấy vạn năm ở tại nơi đây mới có vong linh pháp sư có thể quang minh chính đại thi triển tu luyện địa. Nếu là bây giờ, đừng nói là xây dựng một nơi để vong linh pháp sư tu luyện tu vi, cho dù ở tại ngã tư đường trên thành thị cũng không phải là nơi vong linh pháp sư có thể xuất hiện.
Chỉ có điều hiện tại hai người bọn họ đang đứng trước cửa hang động nơi chuyên dụng cho những người tu luyện địa , Eagle cũng biết, không vượt qua nó, bọn họ trăm phần trăm không có cách nào để đi ra ngoài.
Đây là quy củ mấy ngàn vạn năm cho đến nay vẫn đều luôn luôn một mực duy trì: Người bước vào trong phạm vi tu luyện địa, chỉ có thể thông qua, tuyệt không có đường quay đầu, bằng không cứ vĩnh viễn đứng ở bên trong đi.
Có điều tu luyện này là ngọn nguồn từ thượng cổ còn sót lại, quả thật hùng mạnh hơn bây giờ nhiều lắm. Không riêng gì việc ngay từ đầu hai người không hề phát hiện chút xíu dị thường nào đã đặt chân vào trong phạm vi tu luyện địa, dù cho chung quanh tràn ngập nguyên tố hệ ám bá đạo xâm lược, hay vẫn là hiện tại tu luyện địa tuyệt đối không cách nào so sánh được.
Eagle không khỏi nghĩ đến, đều là dựa vào tu luyện địa đề cao tu vi nhân tộc mình, sẽ mạnh cỡ nào đây?
Trong lúc Eagle có chút thất thần, Gil đã đem bàn tay đặt ở một cái hốc trên cánh cửa đá, thả ra hơi thở Ám ma pháp trên người, khởi động cửa vào.
Rõ ràng thoạt nhìn là hai khối cửa đá nặng trịch, nhưng khi cửa mở ra chỉ kéo theo một tiếng vang nhẹ, nhẹ đến mức làm người không dám tin.
Eagle thật sự nhịn không được lại cảm khái, mặc kệ là ma pháp ngày nay hay là cơ quan luyện kim thuật, toàn bộ đều không cách nào so sánh được với nhóm đồng tộc ngàn vạn năm trước.
Mà chỉ một chốc lát này, Gil lại đang bên cạnh không biết chơi đùa những gì.
Rất nhanh, đợi đến sau khi hắn nửa kéo nửa lôi Eagle bước vào thạch động, cánh cửa đá sau lưng một lần nữa lại nhẹ nhàng khép lại, mà bên trong thạch động cơ quan rọi sáng cũng bắt đầu hoạt động, trong nháy mắt xung chung sáng rực.
Bởi vì nhìn thấy tu luyện địa xa xưa mang theo tâm tính hưng phấn với sự tò mò, xua tan tinh thần uể oải lúc trước của Eagle. Tuy tinh thần có thể dựa vào lòng tò mò với cổ vật gắng gượng chống đỡ nhưng thân thể vẫn không ngừng kháng cự với sự ăn mòn của các nguyên tố hệ ám.
Tứ chi vô lực dựa vào Gil, nhìn thấy bộ dạng của đối phương có thể nói là thành thạo, Eagle không khỏi có chút hoài nghi mục đích khi mình chủ động nhảy xuống đầm lầy.
Eagle nhịn không được nói thầm: "Sớm biết cậu ở chỗ này thoải mái đến như vậy, tôi sẽ không nhảy xuống tìm cậu. Khi đó tôi đã đánh đổi cả tánh mạng để nhảy xuống đầm lầy đó a!"
"Thật không? Tôi còn tưởng rằng cậu là dùng trọng kiếm nhảy xuống ao chứ." Nhớ lại tình cảnh vừa rồi khi mình lao tới kéo Eagle lên thì đối phương vẫn còn ôm chặt thanh trọng kiếm không tha, Gil nhịn không được muốn cười.
Nhưng Eagle cảm giác mình bởi vì thế mà bị giễu cợt là cực kỳ không có đạo lý, "Cậu cho rằng tui không có trọng kiếm, làm sao tui đến được nơi đây ? Còn chưa đợi đến lúc rơi xuống đây, trước đó không rõ vì sao lại bị chết đuối rồi. Cũng không nghĩ xem vì sao tôi lại tới đây?"
Eagle vừa nói ra, Gil lại trầm mặc, cũng không mở miệng phản bác, dường như là chấp nhận.
Đương nhiên Gil không nghĩ tới việc Eagle lại có thể thật sự nhảy xuống tìm hắn. Lúc trước khi hắn phát hiện không đúng thì cũng chỉ có nắm chắc bảo trụ một mình Eagle.
Ở trong đầm lầy lúc chuyển Eagle đi ra, là ngày thường khi hắn luyện kim thuật đa làm thí nghiệm dùng thể khí nén cầu. Bình thường hắn cũng rất ít khi dùng đến vật kia, cho nên trên người cũng chỉ có một cái. Trong khoảng thời gian đó ma lực trên người hai người đều bị ức chế, một khí thể nén cầu hiển nhiên cũng chỉ có thể bảo đảm an toàn cho một người.
Lúc ấy Gil gần như dựa theo bản năng lựa chọn chuyển Eagle rời đi. Đây đối với tác phong làm việc từ trước cho tới nay đều lấy mình là trung tâm của Gil, là một sự lựa chọn rất không tầm thường.
Nhưng bản thân Gil lại hiểu rõ, lúc ấy chỉ là làm theo bản năng, không phải đơn thuần là thói quen đã trải qua suốt năm tháng tu ma, sẽ không phải đơn giản chỉ là vì tình hữu nghị thông thường.
Ngay từ đầu, Gil chỉ đơn giản cảm thấy có một người bạn đồng hành chung đường như Eagle, cũng là là việc không tệ. Nhưng kể từ ngày trêu phải nhà Bretton thì Eagle lại cũng không chút do dự quyết định theo mình nói là cùng rèn luyện, không bằng nói là hành trình chạy trối chết.
Nhưng Gil chưa từng thấy Eagle tỏ ra có chút bất mãn nào, vốn cũng muốn từ chối lời đề nghị chung đường với hắn nhưng mỗi ngày khi bị đám Dong Binh nhà Bretton từng bước ép sát, Eagle vẫn như cũ vui tươi cởi mở không bình thường, khiến Gil đem câu nói nuốt trở vào.
Không muốn từng việc từng chuyện vạch rõ với hắn —— đây là cảm xúc lạ lùng kể từ ngày tốt nghiệp Gil không hiểu sao nảy ra với Eagle.
Cho nên khi nhìn thấy bộ dạng uể oải của Eagle, làm cho Gil cứ theo bản năng đầu tiên là lo lắng cho sự an toàn của đối phương. Mà Eagle rõ ràng bị mình đẩy lên trên, lại lần nữa lựa chọn nhảy xuống đầm lầy tìm đến hắn, càng làm cho trong lòng Gil sinh ra hơn một cổ cảm xúc ngay cả bản thân mình cũng không thể nói rõ.
Tương tự với vui mừng? Rồi lại không trọn vẹn, còn có một chút gì đó nhưng Gil cũng không cách nào hình dung.
Cái cảm giác này mình chẳng thể nắm bắt rõ ràng, đây là chuyện trước kia với Gil mà nói là tuyệt đối không thể nào, cũng là tối kỵ. Nhưng lúc này đây, Gil cũng không quá gấp gáp đào bới nó ra, hoặc là trực tiếp cưỡng chế bản thân mình loại bỏ sạch sẽ.
Có lẽ đây là hàm ý của "bạn bè" đi. Chẳng thể trách lúc trước trong giới Tu Chân sẽ có người vì cái được gọi là "Đạo hữu" dù liều chết cũng bằng lòng. Dù sao ở đây cũng chẳng phải là Tu Chân Giới chỉ cần phân thần một tý cũng gặp họa diệt thân, có thể có được một người bạn tốt như vậy, cũng là điều may mắn.
Gil đột nhiên trầm mặc, làm Eagle đứng ở một bên ngược lại có chút xấu hổ. Nghĩ đến đối phương đem lời oán hận vừa rồi của mình xem là thật, vội vàng gượng gạo cười ha ha, túm lấy tay Gil bảo hắn vịn lưng mình một tý, đổi lại ngữ khí rất thoải mái.
"Này này? Cậu thật sự cho là thật sao? Vậy là tốt rồi, cậu cứ lấy thân báo đáp đi, sau này phải chịu trách nhiệm với mình."
"Lấy thân báo đáp" là câu nói lần trước trên đường trốn chạy, ý của Gil nếu như hắn muốn có miếng thịt cuối cùng này thì phải đáp ứng Gil. Lúc ấy cuối cùng Eagle quyết đoán vì một miếng thịt Tatar cuối cùng quăng bỏ tiết tháo, đồng ý mất rồi.
Có điều rốt cuộc ngày hôm nay cũng tìm được cơ hội trả lại , khi đó Eagleton cảm thấy trong lòng cực kỳ sảng khoái.
Gil không nói gì nhìn chằm chằm người bên cạnh sắc mặt tái nhợt như cũ, lại tự hào không hiểu vì sao, đột nhiên thần sắc nghiêm chỉnh, nghiêm túc đáp: "Tốt."
Eagle nghe vậy ngừng lại một chút, cảm giác biểu tình vừa rồi của Gil hình như có chỗ nào không đúng?
"Cái kia..." Bản năng muốn thu hồi câu nói kia, nói mình chỉ nói giỡn chơi mà thôi.
Nhưng Gil đánh gãy lời hắn, lại dùng một loại giọng điệu rất thoải mái nói : "Đúng rồi, cái cụm 'lấy thân báo đáp' này không phải là dùng như vậy đâu."
Eagle có chút không kịp phản ứng, nhưng là hỏi: "Vậy phải dùng như thế nào ?"
Gil : "Mặc kệ dùng thế nào đi nữa, với chỉ số thông minh của cậu vẫn là đừng tùy tiện dùng loạn là được."
"..." Eagle sớm đã thành thói quen với việc Gil thỉnh thoảng lại tỏ vẻ ghét bỏ như vậy, cũng không để ý trực tiếp nhảy tới câu nói kia, "Vậy vừa rồi cậu còn đáp lại 'Tốt' là có ý gì?"
Gil cười cười, trực tiếp kéo theo Eagle đi vào bên trong, "Ý trên mặt chữ."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^