Thứ Năm, 5 tháng 3, 2015

[C10] Siêu Sao Đức Âm

Lililicat
Phong

Mèo Mỹ lông ngắn


Chương 10 Giới giải trí có tình thật sao?



Đức Âm bắt đầu hưởng thụ cuộc sống chân chính của một ngôi sao!



Đầu tiên, thân là một minh tinh, hẳn là phải có ————



Xe hiệu?



Người đẹp?



Biệt thự?



Toàn bộ đều không phải!



Đã là thiên vương hẳn là phải có một con mèo Mỹ lông ngắn!



Sau khi Đức Âm tự mình kiếm được tiền, chuyện thứ nhất chính là mua một bé giống mèo Mỹ lông ngắn quý nhất về nhà nuôi. Lại nói tuy Đức Âm mang lại cho Đào Đại Xuân một món lợi nhuận thật lớn, nhưng căn cứ theo hợp đồng nô lệ giữa bọn họ, Đức Âm kiếm được lợi nhuận thì 90% khoản chi thuộc về công ti, phần tới tay Long Sách cùng Đức Âm cũng không nhiều như người ta nghĩ.



Dù là như thế nhưng Đức Âm vẫn đưa ra yêu cầu với công ty, muốn nhận được đãi ngộ mà một người minh tinh nên có, công ty rất nhanh đã chuẩn bị cho hắn một chiếc Lamborghini, để cho hắn đi hóng mát.



Long Sách cũng trở thành người đại diện của Đức Âm, không cần phải tiếp tục làm đầu bếp nữa, có điều Long Sách cũng có dự định có quy mô lớn khác, nhưng việc này nói sau đi.



Lại nói, bởi vì mị lực siêu cấp của Đức Âm, khiến cho hắn trở thành ngôi sao lười biếng nhất từ trước tới nay, ca khúc cũng chỉ ra mỗi một bài, tiếp đó cũng chẳng tham gia bất kì huấn luyện nào, nào là buổi gặp mặt giao lưu với fan hâm mộ, hoạt động từ thiện, buổi họp báo với giới truyền thông, hoạt động tuyên truyền vân vân và vân vân một cái cũng không nhận, vì để duy trì cái loại giác thần bí của Đức Âm, công ty thế nhưng dung túng cho sự "tùy hứng" của hắn, khiến cho từ ngày trở nên nổi tiếng hắn vẫn cứ nhàn rỗi như trước.



Minh tinh được nhàn rỗi, lại có tiền, tự nhiên muốn đi ăn chơi đàng điếm. Rất nhanh, Đức Âm nhận được lời mời của vị minh tinh nào đó, địa điểm ở trong gian phòng riêng tư tại quán bar xx, người nọ nói có một tiết mục cực kỳ kích thích muốn mời hắn tới tham gia cùng cho vui.



"Không phải hít thuốc phiện cũng là một đám cầm thú thả dê, không tán gái thì cũng là đồng tính luyến ái, toàn là mấy tên nhà giàu ăn chơi sa đọa." Long Sách không cho là đúng nói, "Có điều nếu không đi sẽ đắc tội với nhiều người lắm, nói không chừng về sau sẽ ngáng chân chúng ta nữa, Đức Âm, ngươi biết mình nên làm cái gì rồi đi."



"Ta hiểu được. Yên tâm, thân là giáo chủ Đại ma giáo, ta tự có chừng mực." Lời Đức Âm vừa nói, Long Sách hiểu được, tuy hắn là cái tên ăn hàng nhưng một khi chăm chỉ, thiên hạ không ai có thể so bì lòng suy tính và sự tàn nhẫn của Đức Âm.



"Chờ những người đó say khướt, tìm cơ hội chạy về, còn có, đêm nay có trận mưa to, ngươi đi sớm về sớm." Long Sách dặn dò Đức Âm .



"Huynh trưởng không đi sao?"



"Bây giờ thân phận của ta chính là người đại diện của ngươi, đi tới chỗ đó không thích hợp, để Hoa Ảnh với Thị Long đi theo ngươi làm bảo tiêu, có điều Thị Long tương đối chững chạc, có việc gì thì cứ hỏi hắn." Long Sách đối với thị vệ tự tay mình dạy dỗ vẫn rất có lòng tin.



"Vì cái gì không hỏi Hoa Ảnh ?" Âm Heo hỏi.



"Đây chính là sự chênh lệch giữa ngươi với ta đó, vì cái gì ta có thể dẫn dắt một người thị vệ hoàn mỹ thận trọng, mà ngươi chỉ có thể mang theo một tên Địa Ngục Khuyển điên cuồng." Long Sách bật ngón tay cái lên khoe khoang.



"Nói bậy! ! Thị vệ do tiểu chủ nhân dạy dỗ mới là là người hoàn mỹ nhất! !" Địa Ngục Khuyển nghe vậy, ở phòng bếp bắt đầu nổi điên.



Thị Long không để ý đến hắn, ở một bên thu dọn chén đĩa.



"Thị Long, hãy xem đêm nay ai mới là người chững chạc nhất, đây là trận quyết đấu giữa thị vệ với nhau." Địa Ngục Khuyển bắt đầu so đo.



Thị Long lạnh lùng khinh bỉ liếc hắn.



Sau đó nói ra một câu trí mạng:



"Ta sẽ lái xe."



Vì thế Địa Ngục Khuyển phiền muộn vô hạn —— hàng này sẽ không lái xe, bởi vì tác phong quá ngông quá cuồng cho nên Địa Ngục Khuyển bị Âm Heo hạ lệnh cấm lái xe.



Âm Heo thay quần áo rồi mới ngồi vào trong tòa xe, Long Sách đeo vòng cổ bạch kim và chiếc nhẫn kim cương cho hắn, còn điểm thêm một chiếc khuyên tai gắn đá kim cương—— đương nhiên là dán lên, Long Sách không nỡ chọc một cái lỗ ở trên người Âm Heo đâu, lỗ tai cũng không được.



Vốn quần áo và trang sức trên người rất nhiều lớn có nhỏ có lòe lòe, toàn thân Âm Heo tức thì phủ một tầng hào quang rực rỡ chói mắt, Địa Ngục Khuyển như cũ vẫn là bộ âu phục màu đen tiêu chuẩn của bảo tiêu, còn phối thêm cặp kính màu đen bự bự gần như che hết nửa phần mặt, ở trước mặt chủ nhân, hắn vĩnh viễn là cái bóng dáng.



Buổi party bí mật của các nghệ sĩ, được tổ chức một chỗ cực kỳ bí mật ở ngoại ô thành phố x, Thị Long chạy bon bon trên đường cao tốc, ước chừng hơn một giờ mới tìm được chỗ đó.



Đại khái còn chưa quá thích ứng với tốc độ của chiếc xe thể thao cao cấp này, cộng với bữa cơm chiều ăn quá no cho nên Địa Ngục Khuyển cũng không chịu thua kém ói ra, ba người đành phải dừng lại ở ven đường, đợi cho Địa Ngục Khuyển nôn sạch sẽ. Địa Ngục Khuyển mất mặt địa ngồi chồm hỗm ở ven đường, Đức Âm đứng ở bên cạnh vỗ vỗ lưng cho hắn, làm cho Địa Ngục Khuyển cảm động đến nỗi nước mắt ào ào tràn ra.



"Chủ nhân. . . . . . ọe. . . . . ." Địa Ngục Khuyển chảy nước mắt nôn khan.



Thị Long đành phải đem khăn tay đưa cho hắn, bộ dáng như vậy quả thật quá khó coi.



"Không có việc gì, nôn hết đi, nôn xong chúng ta lại đi, để cho Thị Long chạy chậm một chút." Đức Âm đứng lên, dựa vào thành lan can báo trên đường cao tốc, từ giữa sườn dốc quốc lộ nhìn xuống bên dưới cũng có thể nhìn thấy ngọn đèn núp ở bên trong rừng cây cách đó không xa, đó cũng chính là nơi bọn họ muốn đến.



Đợi đến lúc Địa Ngục Khuyển ói sạch, ba người một lần nữa lên đường, cuối cùng cũng ngoặt vào tòa biệt thự bên trong khu rừng. Khu biệt thự rất lớn, đằng trước có không ít con xe hạng sang đang đậu. Sau khi Đức Âm xuống xe, chợt nghe thấy từ bên trong tòa biệt thự truyền ra tiếng cười tùy tiện bừa bãi, xem ra đám người bên trong đang chơi rất high.



"Lần này người tới đều là những nhân vật quan trọng." Thị Long nói khẽ với Đức Âm nói, "Công tử cẩn thận."



Ở cửa một hàng người nghênh tiếp rất có khí thế, từ bãi đậu xe đến cửa, hai hàng người đứng ngay ngắn chỉnh tề, tới khi bước vào đại sảnh, chỉ thấy bên trong ánh đèn rực rỡ muôn màu, tiếng nhạc nhẹ nhàng trầm bổng tràn ngập bốn phía, các nam nhân lôi kéo mấy người đẹp ăn mặc hở hang từng đôi từng cặp đi tới đi lui, cũng có rất nhiều nam nhân bụng phệ, bị một đám mỹ nữ ôm kéo.



Thế nhưng xuân sắc khắp phòng, kể từ lúc Mộ Dung Đức Âm vào cửa ngay tức khắc ảm đạm nhạt màu.



"Ai dô, nhìn xem ai tới này! Gà con chạm tay có thể bỏng! Mộ Dung Đức Âm đến rồi đây!" Không biết ai âm dương quái khí kêu một tiếng, tức thì khiến tân khách đồng loạt đổ dồn ánh mắt tập trung ở trên người Mộ Dung Đức Âm, hắn tháo xuống cặp kính râm đổi màu, thản nhiên tiến vào bên trong, tìm một băng ghế sô pha thoải mái ngồi xuống. Ngay lập tức có một đống người vây lên bắt chuyện.



Mộ Dung Đức Âm bưng chén rượu cốc-tai, tao nhã nhấp môi, ứng phó những… nhân vật muôn màu muôn sắc này. Trong số những người này có quan lớn, có phú hào, nam nữ đều có, không người nào mà không phải là mê đắm nhìn hắn, mưu tính kế hoạch chấm mút. Một người đẹp hết thời siêu cấp giàu có, ăn mặc hở hang, chẳng biết cố ý hay vô tình lân la kề sát tới gần hắn, cũng tỉnh bơ đem một tờ giấy nhét vào trong túi tiền Đức Âm.



Mộ Dung Đức Âm mở miệng nói câu thật có lỗi, liền đứng dậy đi vào toilet.



Vào phòng vệ sinh, không ngờ lại có người chặn đường, là một cậu chàng xinh đẹp quần áo trên người cực kỳ diêm dúa lẳng lơ tựa vào cửa chổ bồn rửa tay, ánh mắt mờ mịt nhìn hắn, nói: " Mộ Dung Đức Âm , ngươi bây giờ thật đúng là nở mày nở mặt a!"



Mộ Dung Đức Âm chống lại ánh mắt của đích, thiếu niên này ước chừng thấp hơn hắn một cái đầu, rất có cảm giác từ trên cao nhìn xuống, hắn hỏi: "Cậu tìm tôi có việc?"



"Đương nhiên có chuyện, chúc mừng anh đó." Thiếu niên giơ ly rượu trong tay lên, "Cánh nhà bào đều nói, Mộ Dung Đức Âm xuất hiện chính là thời đại Hân Triệt đã hết, anh nói coi, tôi có nên chúc mừng anh hay không? Nhờ có anh, mà giới truyền thông đè ép đẩy tôi xuống đáy vực. Có điều, anh cũng đừng đắc ý quá, trong giới này, còn hỗn độn hơn anh tưởng tượng nhiều lắm, chỉ dựa vào cái mặt cũng chẳng thể nào tiến xa được đâu."



Hân Triệt, huynh trưởng nói, cái tên có chỗ dựa cực vững thần tượng siêu cấp, chính là người này đi.



Đối mặt với Hân Triệt với thế công của người gây sự, Mộ Dung Đức Âm mỉm cười, cứ dựa theo sự sắp xếp của huynh trưởng một năm một mười đối đáp đi ra: "Hân Triệt, rốt cục tôi cũng có thể mặt đối mặt với anh rồi."



"‘ rốt cục ’ mặt đối mặt với tôi, có phải là muốn hoàn toàn đá tôi khỏi đài hay không, đạp lên trên đầu tôi mà trèo lên trên hả?" Hân Triệt nheo mắt, trong mắt lóe ra quang mang nguy hiểm.



Mộ Dung Đức Âm vươn một cánh tay ra, chống ở trên tường, khiến cho mình mặt đối mặt cùng Hân Triệt, chóp mũi của hai người sắp sửa đụng vào nhau.



Nhìn thấy Mộ Dung Đức Âm đột nhiên phóng đại ở trước mặt mình, biểu tình của Hân Triệt tức thì bị kiềm hãm.



"Chỉ vì muốn có thể đứng chung một chỗ cùng với anh, tôi mới liều mạng làm được bước này. Hân Triệt, từ thật lâu thật lâu trước kia, anh chính là người mà Mộ Dung Đức Âm tôi thề phải đứng song song." Đức Âm thế mà dùng tay kia nâng cằm Hân Triệt lên, sau đó dần dần, dần dần địa —— kề sát lại gần —— khi sắp chạm đến môi Hân Triệt, Thị Long đột nhiên đúng lúc xông tới, trong tay cầm điện thoại: "Tiên sinh, điện thoại của ngài vang !"



Ngay lập tức Mộ Dung Đức Âm khôi phục lại trạng thái, nhìn Hân Triệt nở một nụ cười tươi không rõ ý nghĩa khiến cho Hân Triệt ngay tại chỗ cứng ngắc, ly rượu trong tay vãi đổ cũng chẳng hay chẳng biết.



Qua thật lâu, tay sai của Hân Triệt lặng lẽ đi qua, thấp giọng nói: "Thiếu gia, a- xít sun-phu-rit đã chuẩn bị tốt , đêm nay có thể ra tay."



"Không. . . . . . Chờ một chút. . . . . . Hôm nay còn không phải thời cơ tốt. . . . . ." Hân Triệt lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi mình, hồn bay phách lạc nói.



Hắn tuyệt đối không thừa nhận, vừa rồi trái tim của hắn cơ hồ ngừng đập nhảy cẩn lên, mà hiện giờ trái tim bên trong lồng ngực kia sắp sửa nhảy ra khỏi ngực! Hắn tuyệt đối không thừa nhận, cả người mình mềm nhũn, một chút khí lực cũng đều không có, chưa bao giờ có cảm giác bị luồng điện giật toàn thân, làm cho hắn cơ hồ khó có thể hô hấp!



Mộ Dung Đức Âm ! Rốt cuộc trong hồ lô của anh đựng cái gì! Tôi thật muốn nhìn! Hân Triệt đột nhiên xoay người mở vòi nước, liều mạng tát vào mặt mình.



Mộ Dung Đức Âm nhận được rất nhiều tờ giấy, nội dung y hệt với vị phú bà, muốn cùng với hắn một đêm, cái giá "tán gẫu cùng" chót vót tận trời. Đức Âm không thể làm gì khác hơn là đành phải giả vờ thân thể không khoẻ, xin đi trước. Căn cứ theo tin tức tình báo của Long Sách, tất cả đám người ở đây gộp lại cũng chẳng thể so bì với thế lực đứng đằng sau Hân Triệt —— tập đoàn thao túng toàn bộ hệ thống tài chính của các gia tộc khổng lồ tại Đông bán cầu này ——tài phiệt Tây Môn, chỉ cần thu phục được Hân Triệt, ngày sau Đức Âm chính là người thao túng nhân loại, ấy không, là đối với sự nghiệp nghệ sĩ có trợ lực cực kỳ lớn!



Kỳ thật tên thật của Hân Triệt chính là Tây Môn Hân Triệt .



Địa Ngục Khuyển ôm tây trang của Đức Âm chìm trong biển yy hết sức phấn khởi, ngay cả buổi tối lúc đi ngủ cũng xem cái kiện áo kia như bảo bối siết chặt trong ngực.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^