Vân Lạc Cửu
Phong
☆ Đầm lầy mê vực (mười một )
Tiếng động khua trường kiếm liên tục cắt qua không khí, ở trên hành lang dài vắng lặng này lộ ra được đặc biệt rõ ràng.
Hắc Võ Sĩ tay cầm trường kiếm một lần nữa nhảy lên không, đâm trúng sàn nhà bên chân Gil. Mũi kiếm chưa găm tới sàn nhà, mấy khối đá nhỏ sắc lẹm từ dưới bật lên, nện thẳng tới bên khóe mắt Gil.
Gil chỉ cảm thấy huyệt thái dương máy động, lý trí trong nháy mắt vỡ vụn.
Nghiêng người tránh một kiếm, Gil vừa khéo đứng ở sườn bên trong Hắc Võ Sĩ. Ngồi chồm hổm xẹt chân qua ngay lập tức thân thể đồ sộ của Hắc Võ Sĩ lảo đảo, ngã về đằng sau. Mà lúc bấy giờ thân mình của hắn hãy còn lửng lờ ở giữa không trung, Gil lại đảo sườn chân bồi thêm một cước nữa, khéo sao thẳng tắp trúng ngay cằm đối phương.
Tiếng khung xương vỡ vụn ở trên hành lang dài trống trải đặc biệt thanh thúy chói tai. Vốn dĩ thân thể Hắc Võ Sĩ vẫn đang ngưỡng về sau trong nháy mắt lại thay đổi quỹ tích, vẹo một bên lại bị ném lên không trung, tiếp sau đó lại "phanh" một tiếng đập mạnh.
Hắc Võ Sĩ chưa rơi xuống đất, không biết Gil từ lúc nào đã đứng ở phía dưới nó.
Một khắc kia khi cây pháp trượng sắc nhọn xuyên qua cổ họng Hắc Võ Sĩ, thậm chí ngay cả tầng bụi đất vừa rồi bởi vì Hắc Võ Sĩ ngã xuống mà tung bay vẫn chưa kịp tán đi.
Sinh vật vong linh tự nhiên không biết đau, dĩ nhiên cũng không chết. Nhưng cái này cũng không có nghĩa không gì có thể khống chế bọn hắn. Một khi trên người bọn họ xuất hiện quá nhiều miệng vết thương, tử khí tan hết tự nhiên cũng sẽ biến mất hoàn toàn.
Mà chỗ yết hầu với ngực cũng chính là nơi tử khí tụ tập nhiều nhất. Muốn khiến sinh vật vong linh biến mất hoàn toàn phải công kích hai nơi hiểm yếu này.
Hắc Võ Sĩ nằm trên mặt đất cánh tay dần dà bị rút lại, cuối cùng không thể nào phản kháng lại tầng trói buộc của pháp trượng từ từ biến mất, hóa thành làn sương màu đen tiêu tán ở không trung.
Gil bình tĩnh thu hồi pháp trượng, nhắm mắt lại đứng nguyên tại chỗ hít vào một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, giống như có thứ gì đó theo đó mà chậm rãi bị nén xuống.
Đợi đến khi hắn mở mắt ra đã khôi phục lại bộ dạng bình tĩnh tự kiềm chế như thường.
Dượm vài bước đi tới trận ma pháp, nhẹ nhàng ôm ngang Eagle đang hôn mê. Quầng sáng rực rỡ chợt lóe, hai người ba khuyển lại biến mất tăm hơi.
Gil thừa dịp vẫn còn đang đứng chờ trong trận ma pháp, lại mạnh mẽ chuốc vào miệng Eagle mấy bình thuốc hồi phục. Tuy biết rõ chúng không có tác dụng gì, nhưng chung quy giúp Eagle gia tăng một chút thể lực cũng tốt.
Đợi đến cuối cùng khi nhìn thấy một đống bình không trong tay, Gil cũng nhịn không được nữa mà cười khổ ——Từ khi nào mình cũng đã bắt đầu dùng cái loại chuyện căn bản không có ý nghĩa này để tìm kiếm sự an ủi? Nhưng nhìn thấy sắc mặt của Eagle càng ngày càng mất đi huyết sắc, thậm chí trong đầu Gil cũng đã sản sinh ra một loại ý niệm tương tự lời nguyện cầu: hi vọng hắn có thể tiếp tục chống đỡ, bình an đi ra ngoài.
Ngẫm lại Gil cũng tự thấy bản thân mình rất buồn cười. Trước đây không lâu, là mình thoát ly khỏi thân thể, nhảy ra khỏi vòng luân hồi. Kết quả bây giờ lại có thể sẽ sinh ra tâm tính muốn cầu nguyện yếu đuối thế này.
Eagle bị người cưỡng ép chuốc bao nhiêu là bình thuốc hồi phục, nhưng vẫn cứ hôn mê bất tỉnh không có bất kỳ phản ứng nào.Chiếc khuyên trên tai trái đã muốn che kín một tầng bụi đen, sợi dây chuyền trước ngực giống như lời cảnh cáo liên tục tản ra cực nóng.
Mà vào giờ phút này ánh hào quang trong trận ma pháp cũng chậm rãi tối mịt.
Cùng lúc trận ma pháp hoàn toàn lụi tắt, đột nhiên có hai luồng sáng trắng chiếu thẳng đến chỗ hai người.
Mặc dù Gil một khắc trước theo bản năng cảm giác không đúng, nhưng thân thể đã không kịp làm ra phản ứng.
Khinh địch, hai đợt tu luyện trước ngay từ đầu đều cho bọn hắn thời gian dư dật để làm công tác chuẩn bị, cho nên hắn hoàn toàn không nghĩ tới lúc trở ra trong nháy mắt đã bị công kích.
Tuy rằng thứ gì đó đánh thẳng tới chỗ Gil thoạt nhìn chỉ như là một đoàn quang cầu màu trắng, nhưng Gil lại bị đánh bay ra vài thước.
Mà ba đầu chó ma đang vây chung quanh bọn hắn còn chưa kịp tru một tiếng đã trực tiếp hoàn toàn tan biến trong vô hình. Ma yểm trên đỉnh đầu lại càng không cần phải nói, phỏng chừng vừa tiến vào nơi này đã bị tiêu tán hoàn toàn. Viên thạch anh ký ức và khí cụ chiếu sáng ‘lạch cạch’ hai tiếng rớt ở trong người Eagle.
Ngực dâng lên một cơn đau kịch liệt, Gil chật vật cố chống đỡ thân thể, một tiếng ho khan trực tiếp ọc ra một ngụm máu tươi.
"Khụ... Hô... Eagle? !" Cũng không kịp để ý tới gì khác, Gil chịu đựng cơn đau ở ngực giống như bị nứt toác ra vậy, nhanh chóng đứng dậy tìm tung tích Eagle khắp chung quanh.
Ngay cả mình còn như thế, hiện tại Eagle không có chút ý thức chẳng biết sẽ thế nào?
Gil lo lắng ngẩng đầu tìm kiếm, lại phát hiện Eagle vẫn như trước nằm nguyên tại chỗ. Lúc Gil nhìn sang đã thấy đoàn bạch quang kia vừa lúc hoàn toàn vọt vào trong thân thể Eagle.
Nhưng Eagle không những không bị đánh bay như Gil, ngược lại thân thể giống như là đang hấp thu trọn vẹn đoàn bạch quang kia. Mà lúc đoàn bạch quang tiếp xúc đến thân thể hắn trong nháy mắt lập tức không thấy bóng dáng.
Gil sửng sốt, ngay tức thì kịp phản ứng.
Bốn phía chung quanh nồng đậm hơi thở thánh ma pháp, đã bắt đầu từng chút một chút một làm sạch tử khí trên người hắn.
Hiện tại nguyên tố thánh ma pháp chỉ có tác dụng với mỗi mình Eagle, làm sạch nguyên tố ám ma ăn mòn thân thể hắn. Lúc này Gil bình tỉnh lại mới tùy ý kéo ống tay áo lau đi một chút bọt máu bên miệng, trở về bên người Eagle.
"Eagle? Không sao chứ?"
"Ư... a..."
Nghe Eagle lầm bầm hai tiếng rồi không có phản ứng, Gil đành phải cẩn thận kiểm tra miệng vết thương trên người đối phương.
Ấn ký màu đen như có như không lúc trước nằm bên cạnh miệng vết thương đã hoàn toàn mất hết, sắc mặt thoạt nhìn cũng tốt hơn rất nhiều. Nhưng đoán chừng vừa rồi do tinh thần lực tiêu hao quá lớn, cho nên vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Gil yên lòng, lúc này mới đi nhặt khí cụ chiếu sáng với viên thạch anh ký ức lăn lốc trên mặt đất nhét vào trong giới chỉ, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh bốn phía.
Bây giờ hai người giống như đã quay lại với đại sảnh bên trong sơn động lúc đầu, có điều lúc đầu nhờ có cơ quan chiếu sáng cho nên xung quanh tràn ngập sắc vàng ấm áp. Còn lúc này đây khắp đại sảnh đều bị phủ bởi tầng sắc thuần trắng, thậm chí có vài đoàn sáng chói mắt rực rỡ.
Ma pháp lực hệ ám trên người Gil lúc trước bị Hắc Võ Sĩ chọc giận mà tiết ra ngoài, đã bị làm sạch được không sai biệt lắm. Trên người vốn đeo vài món vật phẩm trang sức hệ ám do chính tay hắn làm, cũng đều xuất hiện dấu hiệu ăn mòn.
Xác nhận Eagle an toàn, Gil hít một hơi thật sâu, bắt đầu tìm kiếm trận ma pháp ở quanh đây.
Đến bây giờ Gil vẫn không thể không có chút hoài nghi. Tổ tiên nhân tộc thật lâu trước kia, não đường về rốt cuộc phát triển như thế nào không biết. Ở chỗ trạm kiểm soát trong phần tu luyện địa cuối cùng của vong linh pháp sư có xây một trận thánh ma pháp làm sạch, bộ não thần kỳ cỡ nào mới có thể dự đoán được một điểm xíu xiu này.
Lúc bọn hắn thi công sao không bị trực tiếp làm sạch a? ! Nếu không phải mình có đủ tự chủ thu liễm khí tức hệ ám trên người, phỏng chừng vừa rồi một luồng sáng thánh ma pháp kia không chỉ đơn giản làm mình hộc ra một ngụm máu như vậy đâu.
Hiện tại tình huống của Gil lại hoàn toàn y nguyên si với tình cảnh lúc trước của Eagle.
Có điều không thể không nói, ở trong hoàn cảnh như vậy, quả thật cũng rất là một khảo nghiệm cực lớn đối với vong linh pháp sư. Hiện tại khắp đại sảnh là một tòa trận ma pháp cực lớn, nếu không mau chóng tìm được mắt trận chính, dù Gil có thể thu liễm khí tức trên người, nhưng việc bị nguyên tố thánh ma ăn mòn làm sạch cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Trên vách tường là trận Cổ Ma Gil cơ hồ cũng chưa từng gặp qua, chỉ có thể dựa vào một chút xíu bức họa pháp tương tự , ngẫu nhiên có thể phân biệt ra một hai ký tự, thử tìm cách giải phá trận vây.
Nhưng có rất nhiều nơi, Gil còn không có tới gần đã bị đánh văng ra. Có nơi nhìn thế nào cũng thấy hết sức bình thường, nhưng vừa mới đặt tay lên trong nháy mắt đã bị đã thương .
Cứ như vậy va va chạm chạm giằng co mấy giờ liền, nhưng vẫn như trước không thu hoạch được gì. Gil cũng rõ ràng lực chú ý của mình đang bắt đầu giảm xuống, thân thể xuất hiện phản ứng bài xích rất rõ rệt.
Về phần Eagle vốn đang nằm ở giữa phòng lớn, lúc này cuối cùng cũng động thân. Phì một tiếng, bưng trán nhích người.
"Ô... Gil ?"
"Cậu đã tỉnh?" Nghe được giọng Eagle, Gil buông tha cho dòng chữ cổ ma nhìn hoài cũng chả hiểu, đi trở về.
"Này... Sao lại thế này? Nơi này là..."
Gil bất đắc dĩ thở dài, "Như cậu thấy đó, có lẽ đây chính là vòng thí luyện cuối cùng——trận thánh ma pháp tinh lọc cỡ lớn khiến chúng ta kinh hỉ đi."
Eagle ngẩn người, sờ sờ lồng ngực của mình. Tình trạng thân thể không khoẻ toàn bộ tiêu tán mất, tuy đầu vẫn còn có chút choáng váng, thân thể mỏi nhừ, nhưng đại khái đã không thành vấn đề .
Có điều Eagle thấy có chút kỳ quái. Vốn dĩ hắn là thánh kiếm sĩ, bị trận tinh lọc làm sạch miệng vết thương tự nhiên cũng không phải lần đầu tiên. Nhưng miệng vết thương lúc này cùng với khi nguyên tố hệ ám trong thân thể bị làm sạch cảm giác có một loại cảm giác kỳ quái. Nhưng cụ thể ra sao, vẫn chưa nói rõ được.
Kỳ thật kể từ lúc hai người bước vào trong trận, Eagle đã thanh tỉnh được một lát. Lúc đoàn sáng màu trắng cực lớn xông thẳng về phía hắn, hắn cũng mơ hồ có chút ấn tượng.
Chẳng qua không biết có phải bởi vì tại thời điểm thần trí mơ hồ có lỗi giác hay không, mà hắn giống như nhìn thấy từ bên trong đoàn bạch quang kia có một cái bóng màu đen.
"Eagle? Có chỗ nào không thoải mái à?"
"A, tôi không sao, chỉ là đột ngột không kịp phản ứng." Quên đi, có lẽ là do thân thể chưa khôi phục nên nhìn nhầm đi.
Buông tha cho vấn đề chưa có lời đáp, Eagle đứng lên hoạt động tứ chi, ở trong ánh mắt dò hỏi của Gil cười cười, ý bảo chính mình không có việc gì.
Eagle tỉnh lại, tự nhiên Gil cũng thoải mái hơn. Eagle đối với thánh ma trận đương nhiên hiểu rõ Gil nhiều lắm. Cũng không cần Gil phải đụng chạm trận ma pháp, lẽ dĩ nhiên sẽ không bị trực tiếp ăn mòn.
Hai người mặt đối mặt với đoạn văn Cổ Ma, thoạt nhìn trông giống như đoạn thơ.
Nhưng cũng may sức hai người cũng hơn sức một người lắm, ngoài ra bộ óc cũng như tư duy của hai người vượt xa xa so với người thường. Ngay cả đoán bừa cũng phải tìm lý luận giải thích. Cũng không rõ mất bao lâu, ma văn dưới tay Eagle đã dần dà bị mài bình.
"Cùm cụp" một tiếng vang cao vút bỗng nhiên vang lên ở trong đại sảnh, Eagle quay đầu lại liếc nhìn Gil, hai người cẩn thận nhanh chóng lui về phía sau.
Rất nhanh, quang mang rất nhỏ trong đại sảnh bắt đầu xảy ra một chút biến hóa. Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phần đỉnh trên nóc giống như tuyết tan rã.
Vốn chỉ có đỉnh trần nhà, tiếp sau đó là vách đá bốn phía, cuối cùng là sàn nhà dưới chân. Đợi đến cả Gil lẫn Eagle kịp phản ứng thì hai người đã đứng ở trên một khối đất trống trong rừng cây.
Lúc này sắc trời đã muốn sáng tỏ rồi, ánh mặt trời xuyên thấu qua tà tà chiếu xuống nhánh cây chung quanh.
Chân giẫm mảng lá khô rậm rạp có cảm giác mềm mại là lạ, khác hẳn với sàn nhà bên trong đại sảnh cứng rắn ban nãy. Chung quanh côn trùng nhỏ xíu kêu vang chim hót ríu rít, làn gió nhẹ lướt qua hai má có cảm giác hơi mát mát, làm Eagle hít một hơi thật sâu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^