Vân Lạc Cửu
Phong
Chương 38 sa mạc huyễn thành (ba )
" Trì động lực truyền tống trận?" Lance cùng Louka Caton cẩn thận nhìn trận ma pháp màu trắng trên mặt đất. Nhưng bọn hắn một người là thích khách, một người là cung thủ, đối với trận ma pháp hay ma văn này đó cơ bản không hiểu gì. Nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra có cái gì đặc biệt. Nhưng kỳ thật Eagle ngồi chồm hổm trên mặt đất cẩn thận xem xét, truyền tống trận hắn cũng chỉ mới gặp qua một lần tại thành Raya ở đế quốc Tây Khải mà thôi.
Truyền Tống Trận là trận ma pháp đặc biệt dùng ma lực thúc đẩy. Tương truyền trong viễn cổ xa xưa, các chủng tộc xuất hành hầu như toàn bộ dựa vào Truyền Tống Trận. Nhưng kể từ khi các tộc dần dần rời khỏi chủ đại lục, ma pháp cổ xưa không hiểu vì cớ gì cũng đã bốc hơi. Theo thời gian đồ án của Truyền Tống Trận cũng dần dà biến mất. Về phần các Truyền Tống Trận hiện nya, đa phần chỉ truyền thống trong cự ly ngắn, tỷ như chỗ dàn trận thí luyện tu luyện địa lúc trước cũng là dùng truyền tống trận trong phạm vi ngắn.
Mà trì động lực Truyền Tống Trận là quy tắc bị Kreegans phá vỡ, Truyền Tống Trận chỉ có thể dựa vào ma lực duy trì định luật, đổi lại là dùng nguyên tố luyện kim thuật làm động lực thôi động trận ma pháp. Đây cũng là một trong cột mốc trong việc Kreegans trở thành đại sư luyện kim thuật. Nhưng thứ tự sắp đặt các nguyên tố luyện kim thuật thiết yếu để duy trì trì động lực Truyền Tống Trận cực kỳ phức tạp, ngoại trừ Kreegans thì chưa từng có người có thể thiết lập thành công qua.
Hiện tại nhân tộc ở Vantican Lance có hai đại đế quốc, cự ly xa Truyền Tống Trận chỉ còn bảo tồn ở một số thành thị ít ỏi, tất cả đều là Truyền Tống Trận viễn cổ về sau được Kreegans bố trí thêm trì động lực Truyền Tống Trận.
Hiện tại trì động lực Truyền Tống Trận lại xuất hiện trong gian thạch thất sơ sài này vì thế một lần nữa có thể xác định thân phận thật sự của bộ xương khô trong cái hòm đá kia.
"Thế nào? Muốn đi không?" Gil nhìn thấy ma văn liên tục sáng lên, hỏi ba người đứng bên.
"Đã tới tận đây rồi, tôi còn chưa có thấy bảo tàng cùng công chúa đâu." Eagle nắm trọng kiếm hứng thú dạt dào nhìn chằm chằm Truyền Tống Trận.
Louka Caton cũng hưng phấn giắt cung tên trên lưng, hỏi Lance ở bên, "Cậu nói xem Kreegans có bao nhiêu bảo tàng? Có thể chất đầy cả tòa thành hay không? Nr6u1 không gian giới chỉ của chúng ta chứa không hết thì làm sao bây giờ?"
Lance xoay người sang một bên giải cứu Lilith khỏi mồm Pudding, một bên trả lời cho có lệ: "Vậy chọn bộ quý nhất."
"..." Gil trầm mặc xoay người bắt đầu khởi động Truyền Tống Trận, loại vấn đề này ngay từ đầu không nên hỏi bọn hắn.
Trì động lực Truyền Tống Trận khác với ma pháp Truyền Tống Trận, cần ở phải có một cơ quan khởi động nguyên tố luyện kim thuật đặc biệt.
Gil đang khởi động cơ quan trận pháp nằm ở chỗ kim khí đen bên trên bản chép tay. Đứng ở Truyền Tống Trận, trong nháy mắt bốn người cảm thấy đoàn bạch quang trước mắt rực rỡ tới chói mắt, theo bản năng nhắm mắt lại.
Trong bóng đêm, một tiếng thở dài già nua đột nhiên xẹt qua bên tai Eagle.
"... Bạch Mộng... Bạch Mộng..."
Eagle sửng sốt, đoàn bạch quang trước mắt đột nhiên tán đi.
Trong nháy mắt tầm nhìn trở nên sáng tỏ, bốn phía chung quanh thạch thất từ màn hắc ám âm trầm đột nhiên trở nên thoáng đãng ánh mặt trời chiếu khắp khắp sân nhà.
Gil ngẩng đầu, cung điện hình tròn tháp nhọn đồ sộ phủ một màu trắng thuần nguy nga lộng lẫy sừng sững hiện ra dưới ánh mặt trời.
"Đúng thật là tòa thành màu trắng a!"
Louka Caton hưng phấn nhìn tòa cung điện to lớn xa xa, dắt đóa hoa Lilith để cho nó nhìn rõ. Lance cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm phương xa, mặc dù mọi người đều chờ mong có thể tìm thấy lâu đài cổ trong trong truyền thuyết, nhưng lúc này khi nó chân chính hiện tại trước mặt thì vẫn có chút không dám tin tưởng.
Chỉ có Eagle không có phản ứng gì quá lớn, một tay vỗ về vành tai trái của mình, cúi đầu không biết là đang suy nghĩ điều gì.
"Eagle?" Gil nhìn thấy phản ứng của người đứng bên mình có chút kỳ lạ, "Làm sao vậy?"
Eagle: "Không... Vừa rồi... Các cậu có nghe được giọng ai đó hay không?"
"Giọng của ai?" Lance cùng Louka Caton đều lắc đầu, "Không có a."
Gil : "Chỉ có một mình cậu nghe được? Là gì vậy?"
Eagle cũng có chút mờ mịt, "Hình như là có người đang gọi Bạch Mộng. Cứ gọi một hai tiếng như vậy, sau đó thì tiêu thất."
"Bạch Mộng?" Gil nhíu mày, quay đầu lại mắt nhìn xa xa màu trắng cung điện, cũng trầm mặc lại.
Nhưng mà chỉ một chút lặng im ngắn ngủi này, Gil đột nhiên bén nhạy chú ý tới cảnh tượng chung quanh bắt đầu trở nên mơ hồ.
Eagle phát hiện ra phản ứng của Gil, nhìn nhìn bốn phía, cũng hơi nghi ngờ nói: "Sương mù giăng lên à?"
Màn sương mù trắng dày đặc không biết bắt đầu dâng lên từ khi nào, lúc trước mọi người còn chưa có phát hiện. Sau khi Eagle vừa thốt lên xong thì sương mù tựa như không còn cố kỵ cứ thẳng thắn giăng phủ, bất quá chỉ là hít thở mấy hơi nhưng cảnh vật bốn phía chung quanh đã bị tầng sương mờ che lấp.
Louka Caton thở dài, "Biết ngay sẽ không suông sẻ như vậy mà."
Vỗ vỗ Lilith, ý bảo nó đừng chạy loạn nữa. Gil cũng xách Pudding trên mặt đất đặt ở trên vai mình.
Màn sương trắng đã lan tràn khắp chung quanh bốn người, cảnh vật cách đó vài thước đều trở nên mơ hồ không rõ. Toàn bộ mọi thứ đều lâm vào tầng sương trắng lạlùng.
"Cẩn thận một chút, " Gil theo bản năng túm lấy cổ tay của Eagle, "Chắc chắn có vấn đề."
Eagle nhìn nhìn cổ tay mình bị cầm, lại nhìn nhìn Louka Caton cùng Lance ở bên cạnh cũng không có đượcđãi ngộ như hắn. Đột nhiên lại nhớ tới lời Louka Caton nói lúc trước, mặt đỏ lên.
Có chút mất tự nhiên quay sang chỗ khác, "Tôi biết rồi. Có điều sương này rốt cuộc từ đâu tới ? Thoạt nhìn cũng không giống như ảo thuật... Gil ? !"
Eagle còn chưa dứt lời, đột nhiên ý thức được độ ấm cùng lực đạo trên cổ tay trái của mình đều đã tiêu thất.
Nhìn lại, người bạn đồng hành bên cạnh hoàn toàn đã mất đi bóng dáng.
"Louka Caton? Lance? Pudding! Lilith!" Tiếng gọi cũng như mọi cảnh vật chung quanh, sau khi truyền vào sương trắng sẽ không có lời đáp.
Eagle nháy mắt sắc mặt trầm xuống, chỉ vài giây đồng hồ ngay cả Gil đang níu cỏ tay mình cũng có thể bặt tăm hơi biến mất. Tòa thành Kreegans quả nhiên không phải là nơi dễ dàng ra ra vào vào.
"Này!" Eagle giật nảy, trọng kiếm trong tay theo bản năng quét ra sau lưng.
Trọng kiếm quẹt đến một nửa, Eagle xoay người lại thế nhưng đằng sau ngoại trừ màn sương trắng xóa thì vẫn không có bất cứ sinh vật nào. Eagle hơi hơi trừng mắt.
"Nơi này nè! Đồ đần!"
Kinh ngạc cúi đầu, một thằng bé trai có mái tóc vàng cao còn chưa tới đầu gối Eagle dùng đôi mắt to màu lam bất mãn lườm hắn.
"Lớn lên thành dạng này, cũng khó trách ngươi bị người ta vứt bỏ." Nhóc con khẽ nâng cái cằm nhỏ mượt mà, kiêu căng lên giọng.
"Ha? Cậu nói tôi?" Eagle mờ mịt chỉ vào mình.
"Trừ ngươi ra còn có ai." Nhóc con nỗ lực muốn đem hai gò má phúng phính bày ra vẻ mặt nghiêm túc, "Ngươi tên là gì?"
Eagle: "Ờ, tôi là Eagle."
"Tên đầy đủ!" Thằng nhóc con bất mãn bổ sung.
"Eagle · Brasington."
"Hừ!" Trên mặt thằng nhóc xuất hiện cái điệu bộ khinh bỉ, "Đây mới là tên thật của ngươi? Brasington cũng không phải họ của ngươi, thật đúng là đứa nhỏ bị vứt bỏ."
"Phốc ——!" Eagle rốt cục nhịn không được, đột nhiên cười ra tiếng. Cuối cùng cảm thấy xoay người nói chuyện mệt mỏi quá, cứ dứt khoát ngồi xếp bằng xuống, bả vai cười đến run rẩy run rẩy.
"Ngươi cười cái gì?" Cậu nhóc tức giận đá đầu gối Eagle một cước. Mềm mại tóc vàng vì cậu nhóc tức tối mà thêm rối bù, phối lên với đôi gò má tròn tròn cùng với thân thể ngắn ngủn, quả thực hệt con gà đang xù bộ lông tơ.
"Phốc ha ha ha ha." Eagle bắt gặp phản ứng của nhóc lại càng nhịn không được, "Thực xin lỗi thực xin lỗi, chỉ là không nghĩ tới bộ dạng của lúc nhỏ của ta phối hợp với tính cách của nhóc lại có thể thú vị như vậy."
Cậu nhóc kinh ngạc đôi con ngươi xanh biếc ngập nước trừng lớn, lại bị Eagle nhân cơ hội chọc chọc hai má.
"Này, nhóc là Bạch Mộng đi? Nếu có thể hóa thành bộ dạng khi còn nhỏ của tôi vậy thì biến thành bộ dạng lúc nhỏ của ông già nhà tôi cho tôi xem thử đi." Eagle vẻ mặt chờ mong nhìn nhóc.
"Eagle" nhỏ từ biểu tình kinh ngạc dần dần biến thành nghi hoặc, rồi sau đó dần dà nghẹn đỏ mặt, một lúc lâu đầu ủ rũ nói : "Không được a, trong trí nhớ ngươi không có bộ dạng lúc nhỏ của lão đầu tử kia, không biến được."
"Phải có trong ký ức mới có thể biến à? Vậy đổi lại thành cái lão đầu tử ấy cùng Jessy nhiệt tình hôn môi đi?" Eagle hưng phấn lấy viên thạch anh ký ức từ trong giới chỉ ra, "Đợi tôi trở về sẽ đưa cho bọn hắn xem."
"Ờ" nhóc con chậm rãi nâng tay phải lên, chuẩn bị một lần nữa biến hóa.
Nhưng tay vừa mới nâng lên một nửa, rốt cục cũng kịp phản ứng, tiến lên hai bước lại đá Eagle một cước, "Khốn kiếp! Ai muốn hóa cho ngươi xem chứ!"
"Ha ha ha ha ha ha." Eagle ôm bụng cười té trên mặt đất —— quả thực so với Pudding chơi vui hơn.
"Không cho phép!" Cậu nhóc phẫn nộ bổ nhào vào trên người Eagle, cái mặt tròn tròn nhỏ nhắn bởi vì tức lên thoạt nhìn lại càng trắng trẻo non nớt.
"Aha ha ha ha ha ha." Tận mắt nhìn thấy ‘mình’ lúc nhỏ làm ra vẻ mặt như thế, Eagle thật sự nhịn không được, "Thật có lỗi, nhưng nhóc vì sao lại dùng bộ dáng của tôi. Ha ha ha ha, nhóc biến trở về hình dáng của mình không tốt sao? Như vậy tôi nhìn thấy thật sự nhịn không được..."
Bạch Mộng phẫn hận trừng mắt một mình cười đến sung sướng Eagle. Nhưng chứng kiến cặp kia bao hàm ý cười tròng mắt màu lam nghi hoặc nhìn lại chính mình, Bạch Mộng sửng sốt, vẻ mặt dần dần trở nên hốt hoảng.
"Nhóc làm sao vậy?" Eagle cười xong phát hiện Bạch Mộng nhìn mình chằm chằm ngẩn người, kỳ quái đánh giá ‘mình’ từ trên xuống dưới một vòng, "Sao đột nhiên không nói? Đói bụng à?"
Bạch Mộng nhìn chằm chằm Eagle, hốt hoảng lặp lại: "Bụng... Đói bụng?"
"Đúng vậy, nhóc vừa rồi chỉ một mực tức giận, " Eagle xoa nhẹ mái tóc vàng ngắn ngủn của nhóc, "Là bởi vì đói bụng cho nên tóc mới rối tinh đi?"
"Ta đói bụng, ngươi sẽ cho ta đồ ăn sao?" Bạch Mộng vẫn dại ra.
"Ách? Nhóc muốn ăn cái gì? Muốn cái gì?" Eagle từ trong giới chỉ tìm kiếm thực vật mình đem theo, "Có muốn ăn bánh bích quy hay không? Hay bánh ngọt đây?"
Bạch Mộng: "Nhựa cây Băng Nham."
"... Thật có lỗi, tôi không có." Ngay cả tên cũng chưa nghe qua Eagle cũng không bó tay, cuối cùng từ trong giới chỉ lấy ra một bình nước trái cây hỗn hợp lớn đưa cho Bạch Mộng, "Uống trước nước trái cây nha?"
"Nước trái cây?" Lúc này Bạch Mộng ôm cái bình lớn cao chừng một nửa người mình, nhìn chằm chằm Eagle lại ngẩn người.
Hình như thật lâu thật lâu trước kia cũng có một người, ôn nhu nở nụ cười nói với nó, "Ta không có nhựa cây Băng Nham. Nhưng ta có nước trái cây, uống trước cái này được không?"
Trong đôi mắt màu xanh lam của người nọ tràn ra ý cười ôn nhu, dần dần trùng khớp với chàng trai đang đứng ở trước mắt.
"Trước kia, Barney cũng cho ta nước trái cây."
" Barney?" Eagle sửng sốt, tên này có chút quen tai à nha?
"Vậy ngươi cũng sẽ cùng ta sao?" Bạch Mộng ném cái chai nước xuống, đi đến cạnh Eagle, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt xanh biếc của Eagle, "Barney hắn vẫn còn chưa trở lại, ngươi ở cùng ta được không? Ta ở trong này một mình... rất buồn..."
Bạch Mộng chìa hai tay, nhẹ nhàng ôm lấy cổ Eagle. Hai má chôn ở trên cổ Eagle, đã lâu lắm rồi mới chạm tới được ấm áp khiến nó càng không nỡ buông tay.
Eagle còn chưa kịp đáp lại, màn sương mù chung quanh đột nhiên càng thêm nồng đậm. Đám sương mù màu trắng sềnh sệch đập thẳng vào mặt, một lớn một nhỏ trong nháy mắt biến mất ở bên trong màn sương mờ.
BE cho cặp đó sao huhu ko được, ko cho
Trả lờiXóa